Tôi phát hiện đây là một bi kịch quá lớn, tôi càng muốn rời xa thế giới này, lại càng thường xuyên bị kéo vào trong nó.
"Mùi máu tươi." Tôi nói, "Chúng ta làm sao tới được đây? Có thể mau mau rời khỏi đây không?" Giọng tôi như trước vang vọng, thế giới này yên tĩnh đến lòng người kinh hãi.
Mùi máu tươi kia nồng nặc đến mức xông vào khoang não tôi, tôi có thể cam đoan, chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ nôn mửa cho xem. Mà làm tôi bất an nhất, chính là sự yên tĩnh giống như cái chết này.
Lục Hổ nói: "Tôi cũng không biết nên rời khỏi đây thế nào." Anh ta và tôi cùng nhìn chằm chằm cái bóng của hai chúng tôi trên mặt đất vô kế khả thi.
Mãi đến khi phát hiện hai cái bóng đã biến thành ba.
Bóng dáng dài mảnh như cây gậy trức từ bên cạnh chúng tôi chạy vụt qua. Người nọ chạy nhanh như vậy, chúng tôi cơ hồ không nhìn rõ được trên người nó mặc dạng quần áo gì, tóm lại cũng không phải loại quần jean ôm và sơ mi chữ T bó sát thường xuyên nhìn thấy trên đường Bách Gia Thôn, mà lại trường sam màu than chì lất phất tung bay, lúc chạy nhanh như một cơn gió xoáy hỗn độn.
Người nọ không biết xuất hiện lúc nào, tóm lại chúng tôi chẳng mảy may nghe thấy, mãi đến khi nhìn thấy cái bóng kia -- Nó không có tiếng bước chân.
Nó đang chạy, nhưng không có tiếng bước chân!
Tôi lúc này mới nhớ ra, mỗi lần ả tóc dài đột ngột xuất hiện, hai tay vuốt ve trước cổ tôi, cũng chưa bao giờ phát ra bất kỳ tiếng bước chân nào.
Kỳ lạ chính là người nọ sau khi xẹt qua bên cạnh chúng tôi, phảng phất như nhớ ra gì đó, lại nhanh chóng vòng ngược lại, đứng bên cạnh chúng tôi, tựa như biết sự khó hiểu của tôi, muốn cho tôi xem rõ nó đến tột cùng đang mặc cái gì.
Có chút giống Hán phục, nhưng tựa hồ còn hoa lệ hơn Hán phục, đầu đội mũ chỉa thẳng tận trời, ở giữa nón là một khối trân châu cực lớn (hoặc là viên thủy tinh, hạt thủy tinh. . .), trường sam màu xanh lơ phóng khoáng, bên hông đeo một đai lưng lộng lẫy đính đầy các loại châu ngọc, bên đai lưng rũ xuống một thanh trường kiếm. Tôi còn chú ý tới dưới nách hắn, mang theo một cái hộp dài nhỏ.
Tôi nhìn trang phục cổ quái của hắn, thật muốn hỏi hắn, anh có quen với nữ hoàng Cosplay Khổ Liên Trà không, nhưng ánh mắt của hắn nói cho tôi biết, hắn không phải đang chơi trò hóa trang. Hắn cực nhanh liếc mắt nhìn chòng chọc tôi, lại nhanh chóng liếc mắt nhìn chòng chọc Lục Hổ, đó cũng là lần đầu tiên tôi có thể đem từ "nhanh" và "nhìn chòng chọc" để cùng nhau. Sau đó hắn nói: "Đi, rời khỏi đây!"
Làm như tôi muốn đến chỗ quỷ quái này lắm vậy!
Đột nhiên, trong mắt hắn hiện ra vẻ kinh dị ghê gớm, xoay người né ra như tránh ôn thần. Tôi cũng theo đó hiểu được nỗi sợ hãi của hắn từ đâu mà đến.
Phía sau chúng tôi, một chỗ khác trên con đường mù mịt kia, hiện ra ba bóng đen thật lớn. Không phải từ xa đến gần, không phải chạy tới, họ cứ thế xuất hiện như từ địa ngục chui lên vậy.
Đồng thời, mùi máu tươi nồng nặc cơ hồ đã đạt tới độ bão hòa trong không khí. Tôi cũng vì nhìn thấy họ mà khϊếp sợ đến quên cả nôn mửa.
Sau đó tôi nhìn thấy rõ ràng, không phải là họ, mà là "chúng".
Vừa nhìn, chúng chỉ là hình dáng chó dữ vượt hẳn bình thường, hùng tráng hơn nhiều so với con chó lớn nhất mà tôi từng gặp, đứng thẳng lên, cao cỡ hai người -- Chúng thật sự đang đứng thẳng bước tới, cả người đen thùi, đen đến mức cơ hồ dung hòa thành một thể với bóng tối bốn phía, không phân biệt rõ đường nét. Chỉ có một đôi mắt như hung thần là màu lục lập lòe. Khi đến gần, mặt mày chúng đúng là chỉ có thể dùng "chó dữ" để hình dung, chỉ là răng nanh cắm bên mép lộ rõ hơn, như một dãy dao nhọn, trái lại giống chó sói hơn cả.
Nhưng không biết tại sao, tôi vẫn cho rằng chúng là chó.
Ông già cổ phục kia chạy trốn như gió, đảo mắt đã thấy biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi, nhưng tôi lập tức biết hắn còn đi chưa đủ xa. Ba cái bóng đen kia, ba con chó to nhanh nhẹn biết bước đi kia nhào về phía trước, thoắt cái đã bao trùm khoảng cách của ông già cổ phục chạy trốn. Trong lúc sấm vang chớp giật đó, ông già kia đã cuộn vào đánh với ba con ác thú.
Tôi cơ hồ không cần nhìn cũng biết một ông già mặt mày kinh hoảng gầy như que củi cùng ba con chó dữ Big Mac đánh nhau, thắng thua đã định. Quả nhiên, tiếng kêu rên không nén được truyền đến, là người, không phải tiếng kêu của dã thú.
"Còn ngây ra đó làm gì!" Tôi kéo tay Lục Hổ, hai người dùng tốc độ chạy nước rút 100m , nhưng ngẫm lại chúng tôi thần tốc thế nào thì so sánh với ông già bay như gió kia, cùng với mấy con chó to nhanh nhẹn nhào tới, càng chậm chạp như chân vịt.
Chờ khi chúng tôi chạy đến hiện trường, cổ phục của ông già cổ phục đã thành những mảnh vải rách vụn, một khúc chân bị ngậm trong cái miệng chó lớn, nhưng cánh tay trái của ông ta vẫn gắt gao kẹp lấy cái hộp dài mảnh kia. Từ đầu đến cuối, ông ta ngay cả cơ hội rút trường kiếm cũng không có.
"Đi mau!" Ông già khản tiếng kêu.
Vào lúc này ông ta còn muốn nhắc nhở chúng tôi chú ý an toàn.
Mà ba con chó dữ này nếu muốn xé tôi và Lục Hổ thành miếng thịt, đại khái cũng không phải việc gì khó.
Tôi không thể suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này nữa, cơ hồ là vô thức đấm tay nhắm ngay một con chó dữ đang phát ra một nhát chí mạng nhất với ông già, hơn nữa, tôi cũng giống chúng nó đánh về phía trước.
Cơ hồ là cùng lúc, Lục Hổ cũng giống tôi, vươn quyền đánh về một con chó to khác, cũng làm ra dáng vẻ hổ chụp mồi.
Một quyền này của tôi đã đánh trúng con chó dữ kia, nó bay lên không trung, bi thương kêu một tiếng, sau đó nặng nề rơi xuống đất, đá trên mặt đất văng tung tóe, đá vụn văng khắp nơi.
Con chó dữ Lục Hổ đánh trúng thì chẳng mảy may nhúc nhích, "Thương hại" nhìn anh chàng Rock and roll này.