Chương 1

GHI CHÉP 1

Mặc dù những điều sau đây không xảy ra với tôi, nhưng nó có liên quan đến những gì tôi ghi chép. Ở Cục công an thành phố, trong một chiếc tủ sắt không có số hiệu, tài liệu có liên quan đến sự việc này cũng đang được giấu trong một xấp văn kiện không có số hiệu. Chỉ có rất ít người biết rõ sự việc, xấp văn kiện không có số hiệu thế này, kỳ thật trên đó đang ngầm đánh dấu hai chữ đỏ tươi: "Tuyệt mật".

***

"Tiếp tục đi!"

"Thử lại một lần nữa!"

"Kết thúc!"

Bác sĩ trưởng ca cấp cứu dùng giọng nói khẽ đến không thể khẽ hơn tuyên bố. Sau khi điện tâm đồ biến mất, máy theo dõi tổng hợp lâm sàng phát ra những tiếng "bíp" đơn điệu, khiến bầu không khí trong phòng cấp cứu vô cùng yên tĩnh, bác sĩ trưởng ngập ngừng thốt lên hai chữ tuyệt vọng này như hung hăng gõ mạnh vào màng tai của tất cả các nhân viên y tế có mặt ở đây.

Bệnh nhân trên giường mổ -- bây giờ đã là một người chết -- được chở đến bằng xe cứu thương sau một tai nạn xe cộ, lúc mới đến vẫn còn một chút hơi thở, mạch đập mỏng manh, nhưng đã hôn mê, có khả năng là va chạm chí mạng, hai mắt còn trợn tròn, tỏ rõ cảm giác sợ hãi trong khoảnh khắc khi xảy ra tai nạn. Đây là một cô gái trẻ, cô đến tột cùng đã gãy bao nhiêu cái xương, các bác sĩ cũng không kịp đếm, vội vàng truyền máu, đặt ống thở, hồi sức cho tim phổi, nên làm, có thể làm, đều đã làm.

Ngày đầu tiên đến phòng cấp cứu thực tập đã gặp người chết, họ lại sắp nói tôi là quỷ xui xẻo rồi.

Thực tập sinh khoa điều dưỡng Lục Sắc có lẽ là người mệt mỏi nhất trong phòng. Không thể nói hoàn toàn như vậy, người đã chết mới thực sự là người mệt mỏi cùng cực.

Sau khi Lục Sắc ra đời thì họ hàng thân thích đều gặp bất hạnh. Đầu tiên là mẹ cô sau khi sinh sức khoẻ khôi phục kém, phải nghỉ mất bốn năm, đến khi có thể đi làm lại thì nhà máy mà bà làm việc trước kia đã bị đóng cửa.

Còn nữa, anh chị em họ chơi đùa với cô trong công viên không gãy tay thì cũng bị gãy chân.

Còn nữa, cha của cô đầu óc thiếu rất nhiều dây thần kinh già rồi vẫn muốn làm ca sĩ, tiền trong nhà đều dùng để mua nhạc cụ và thiết bị thu âm. Kết quả, đã không trở thành được ca sỹ thì chớ lại còn lao vào nghiện ngập, tất cả nhạc cụ và thiết bị thu âm cũng đội nón ra đi.

Còn nữa, năm ngoái ở khoa điều dưỡng, tình yêu chờ đợi ngàn năm rốt cuộc cũng lững thững rề rà đi đến, cuối cùng có một anh chàng dễ nhìn chưa tính là tuấn tú lắm ở gần viện y học theo đuổi cô. Ai ngờ, hẹn hò với nhau chưa được ba tuần rưỡi, anh chàng đã bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, bị tống vào nhà thương điên.

Bạn có cho rằng thời nay nhiều người rất dễ yếu ớt không! Người đã phải trải qua nhiều tang thương như cô mà không bị tâm thần phân liệt, anh ta dựa vào cái gì mà nói bị là bị!

Có đôi lúc cô thậm chí còn nghĩ rằng anh chàng sinh viên y khoa kia có khi nào đã bị bệnh tâm thần từ trước sau đó mới theo đuổi mình, có vẻ như một người tâm trạng bình thường sẽ không có đủ can đảm để theo đuổi mình. Nhìn mình xem, thu hút toàn những nhân vật thế nào!

Tranh thủ thời gian, Lục Sắc lại liếc mắt nhìn người chết kia. Tuy rằng mặt cô gái đã bê bết đầy máu đen, nhưng nhìn ra được, cô ta lúc còn sống chắc chắn là một mỹ nữ, phía dưới chiếc quần bò ngắn là một đôi chân thon dài, mái tóc dài thẳng màu đen tuyền tự nhiên, làn da mịn màng, mắt cũng hai mí tự nhiên không cần phẫu thuật thẩm mỹ. Thật là đáng tiếc! Nói không chừng là cô ta lén lái xe nhà ra ngoài nên xảy ra tai nạn đây. Nghĩ lại vẫn thấy thỏa mãn, bản thân mình là một mỹ nữ tướng mạo trung bình, chí ít cũng ôn hòa nhã nhặn, có chút xui xẻo mà vẫn sống khỏe mạnh.

Cô ôm niềm thương xót, cẩn thận dè dặt chìa tay, khép lại đôi mắt của người đã chết nhưng vẫn đang mở to kia.

Sau đó tiếp tục thu dọn ống thở, dọn rửa sạch sẽ đống bề bộn. Cô cầm miếng băng gạc ẩm, nghĩ rằng ít nhất cũng nên lau sạch mặt cho người chết.

Nhưng tay cô bỗng dưng co giật: Đôi mắt mà mình đã tự tay khép lại bỗng nhiên lại mở ra!

"A!" Lục Sắc kêu lên sợ hãi.

"Sống, cô ta sống lại rồi! ... Cô ta chưa chết!" Người đầu tiên phát hiện ra tượng binh mã, Tam Tinh đôi, hay nhìn thấy người ngoài hành tinh, có lẽ cũng đều không kích động như Lục Sắc bây giờ.

(Tượng binh mã chỉ tượng binh mã phát hiện trong lăng Tần Thủy Hoàng. Tam Tinh Đôi nghĩa đen là Gò Ba Sao, là tên của một di chỉ khảo cổ học nằm trong địa phận thành phố Quảng Hán, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Hoa. Đồng thời, Tam Tinh Đôi cũng là tên gọi của một văn hóa thời đại đồ đồng trước đây chưa biết mà nó là di chỉ điển hình. Hiện nay người ta tin rằng Tam Tinh Đôi là địa điểm của một đô thị lớn của Trung Hoa cổ đại.)

Một vị bác sĩ nội trú ở gần nhất bước nhanh tới, vội đặt ống nghe kiểm tra tiếng tim đập, không có, hơi thở, cũng không. Ông ta lắc đầu, nhìn chằm chằm Lục Sắc, vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt phía sau cặp kính đằng đằng sát khí.

Có thể hiểu được, việc cấp cứu không thành công vốn đã khiến người ta uể oải, lúc này còn gặp phải trò đùa của cô thực tập sinh?

"Thật mà... Vừa rồi tôi đã vuốt mắt cho cô ấy, nhưng quay người lại, mắt lại mở ra." Lục Sắc giải thích.

Bác sĩ nội trú nói: "Không thể nào, cô nhớ nhầm rồi, cô căn bản không hề vuốt mắt cho cô ấy?" Ý khác của câu này là: Đầu cô có bị vô nước không?

Phó y tá trưởng nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ cũng chạy tới, hoà giải nói: "Bệnh nhân đột tử cơ bắp sẽ đột ngột cứng lại, có lẽ con vuốt mắt cô ta rồi, nhưng sau đó nó lại bật lên ." Bà vươn tay, lần nữa khép lại mắt người chết: "Chúng ta thử lại đi."

Mọi người nhìn chằm chằm vào đôi mắt khép chặt kia.

Đôi mắt khép chặt không còn mở ra nữa.

Một vài đôi mắt chất vấn trừng đôi mắt đang muốn độn thổ cho xong của Lục Sắc.

Ngày đầu tiên thực tập ở phòng cấp cứu đã làm trò cười lớn cho thiên hạ như vậy, bọn họ lại càng có cớ nói mình là quỷ xui xẻo.

Cô đâu biết, những chuyện xui xẻo như thế này đối với cô còn lâu mới chấm dứt.

...

Sau hai giờ sáng, phòng cấp cứu dần dần yên tĩnh trở lại, các bác sĩ và y tá cũng có thể nghỉ ngơi lấy hơi, đại đa số mọi người đều đang ngủ gật.

Lục Sắc cũng mệt rã rời, nhưng ngủ không được, trống bụng khua liên hồi, cô đói bụng. Dù sao cô cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tuy rằng việc giữ dáng cũng rất quan trọng, Lục Sắc vẫn cảm thấy mỗi thời mỗi khắc đều muốn ăn cái gì đó. Thứ có thể cho vào miệng trong phòng cấp cứu chỉ có nước muối sinh lí, nước đường glucô và cồn. Cũng may ký túc xá của thực tập sinh ngay phía sau bệnh viện, cô hẳn có đủ thời gian để về nấu một bát mì ăn liền. Cô còn có thể nhân tiện chăm sóc cho chậu hoa hướng dương trồng ở trên bệ cửa. Trời quá nóng, ban ngày không thể nào tưới được, buổi chiều vội đi làm gấp, cũng quên không tưới, lúc này vừa vặn chăm chút một lát.

Cửa toà nhà khu cấp cứu thông với toà nhà khu nội trú bằng một hành lang thật dài, để tiết kiệm điện, đêm khuya hành lang tắt một nửa đèn, đi bên trong, có cảm giác lúc sáng lúc tối - thực lòng mà nói, có chút cảm giác rợn tóc gáy, đặc biệt khi Lục Sắc phát hiện, trên toàn bộ hành lang, chỉ có một mình cô đi lại.

Cô có chút hối hận, lẽ ra nên túm cô bạn Vạn Phương cùng thực tập tại phòng cấp cứu đi cùng. Nhưng Vạn Phương đang bận giao lưu "tình bạn" với một anh chàng mới quen ở trường y, mình mà không biết xấu hổ làm như vậy sẽ khiến ngàn người chỉ trích, vạn người mắng nhiếc hành động chia rẽ uyên ương vĩ đại? Cô đành phải tự an ủi mình, đã hơn hai giờ sáng, ngoại trừ nhân viên y tế mắt nhập nhèm, quỷ mới lang thang trong bệnh viện này.

Cũng chính vào thời điểm ý tưởng này xuất hiện trong đầu, Lục Sắc nhìn thấy bóng lưng của cô gái ấy, ở cuối hành lang.

Qua bóng lưng có thể nhìn ra, cô ta là một bệnh nhân, bởi vì tư thế đi của cô ta, vô cùng kỳ quặc khó khăn. Xương cốt toàn thân như cái khung lỏng lẻo vậy, tựa như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Hai tay của cô ta duỗi ngang, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng cẳng tay phải cô ta rũ xuống, theo bước đi đong đưa qua lại, như đồng hồ quả lắc.

Nhưng từ bóng lưng người có cũng có thể nhìn ra, cô ta không thể nào là bệnh nhân.

Bởi vì cô ta đã chết!

Tóc dài, áo trắng loang lỗ máu, quần bò ngắn, chân dài, Lục Sắc có thể khẳng định, cô gái đó ngay trong phòng cấp cứu đầu kia hành lang không lâu trước đây đã được tuyên bố tử vong!

Một giờ trước, Lục Sắc tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ta đã được hộ lý đẩy đi. Trong bệnh viện, trạm kế tiếp của những ca cấp cứu vô hiệu, thường là nhà xác.

Lục Sắc hét lên sợ hãi, sau đó làm một việc mà một con quỷ xui xẻo có lý trí nào cũng phải làm, chạy thật nhanh trở về phòng cấp cứu.

"Cô ta chưa chết, cô ta thật sự chưa chết! Con lại thấy cô ấy!" Lục Sắc chạy đến trước mặt phó y tá trưởng, tự mình cũng phải nể phục bản thân, sau khi cắm đầu cắm cổ chạy hồng hộc vậy mà cô vẫn có thể kêu lên những câu tương đối đầy đủ này.

Vừa kêu một tiếng, đã xua đi cơn buồn ngủ của phó y tá trưởng, bà cau mày nói: "Con đừng hô tô gọi nhỏ vậy được không, bình tĩnh một chút, có chuyện gì, từ từ nói."

"Cái cô gái bị xe đụng chết kia... Cái cô cấp cứu thất bại kia... Cái cô đã đưa đến nhà xác kia... Lại sống dậy, con nhìn thấy, ở hành lang nằm giữa khu khám bệnh và khu nội trú!" Lục Sắc càng nói, càng thấy thấy thật hoang đường, ngay cả mình cũng không thuyết phục được bản thân.

Nhưng cô tin tưởng vào hai mắt của mình.

Cô tin tưởng hai mắt của mình, rõ ràng đã nhìn thấy cô gái đã chết kia sống lại, chật vật bước đi, giống như cô tin tưởng hai mắt của mình, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bác sĩ và các y tá, đều giống như đang nói: Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy? Một người đã chết, lại thêm một kẻ phát điên.