Bát đội trưởng nói vài câu với giáo viên Giang Hí xong, trở lại ghế lái xe. Tôi nói: "Tôi đã thử an ủi cô ấy hết sức rồi, Trương Khiết vẫn cứ đau lòng như vậy, kỳ thực thậm chí tôi muốn nói cho cô ấy biết, bộ xương kia còn chưa chắc là của Cố Chí Hào mà... Tuy rằng, đây chỉ là khả năng rất mong manh." Trương Khiết là tên trên thẻ căn cước và thẻ học sinh của Khổ Liên Trà.
"Chúng tôi đang thử tìm kiếm bệnh án nha khoa của Cố Chí Hào, thông qua kiểm tra răng xác định thân phận của hắn. Mặt khác, người của phòng thí nghiệm trinh sát hình sự đang tỉ mỉ lấy mẫu phân tích, trên quần áo hắn hẳn phải có sót lại vài bộ lông, vụn da... Hy vọng có thêm bao nhiêu thì rất khó nói." Bát đội trưởng vừa lái xe ra khỏi Giang Hí, vừa nói.
Lúc này tôi mới chú ý, Dương Song Song bên cạnh có chút khác thường, bất an như ngồi trên đống lửa. Tôi giờ mới nhớ, tội nghiệp cô ấy, tuy rằng vô vàn ái mộ tất cả mọi thứ âm dương quái khí, lại có can đảm Diệp Công hảo long, đêm nay những kinh nghiệm không thích hợp cho thiếu nhi này, tuyệt đối không thể khiến cô ấy có được thích ý của đêm cảm thụ đọc Liêu Trai được.
Vào Giang Y, đến dưới tòa ký túc xá nữ khoa y học, Bát đội trưởng xuống xe mở cửa xe cho chúng tôi. Khi tôi xuống xe thành khẩn nói cám ơn, phát hiện ánh mắt ông ta, xuyên qua mắt kính rất có "chiều sâu", khoảnh khắc dừng lại trên mặt tôi không tính là ngắn cũng không tính là dài, ánh mắt không hề có mảy may tà niệm, nhưng có phần sâu lắng, có chút ẩn tình, có chút muốn nói lại thôi. Tôi đoán ông ta nhất định đang suy nghĩ tìm từ, làm sao để mắng tôi một trận, mắng tôi nói dối không chuyên nghiệp như vậy -- trước khi rời khỏi cục công an, có người đã lấy mẫu vết thương ở cổ tôi, có lẽ đã phân tích ra được đó không phải bùn dính khi đào hầm. Tôi đang nghĩ có nên tự thú sám hối không, ông ta lại nói trước: "Cô... Cô chắc không có quan hệ gì với Âu Dương San đâu nhỉ?"
Thì ra là thế! Tôi tưởng tượng mình đang đứng trước một tấm gương, mặt tái nhợt, tóc dài đen nhánh, vóc người cao hơn phần lớn các bạn nữ. Trong viện y học một nữ sinh họ Âu Dương, làm sao lại không liên quan đến Âu Dương San được chứ? Tôi muốn nói, Bát đội trưởng, vốn dĩ cho rằng ông có thể là ngoại lệ...
Dương Song Song nãy giờ vẫn im lặng, bỗng dưng mở miệng, mở miệng không bằng cứ im miệng cho rồi: "Bát... Bát..."Tôi căng thẳng trong lòng, cảm thấy cô ấy chắc chắn là bị kí©h thí©ɧ, Bát đội trưởng không tính là uy mãnh đẹp trai ngầu đời, nhưng làm ba cậu chắc cũng được đó? Dương Song Song cố gắng bằng mọi cách, rốt cuộc nói ra một câu trọn vẹn: "Bát... Bát đội trưởng, có thể xin chữ ký của ông được không?"
Khi lên lầu, tôi mới hiểu được "thất thố" của Dương Song Song, cũng hiểu được Bát đội trưởng không phải đứng hàng thứ tám, mà tên là Ba Du Sinh đại đội trưởng trinh sát hình sự thị cục, tổ trưởng tổ trọng án. Cho nên trên đỉnh đầu Bát đội trưởng, không hề có đại đội trưởng hoặc nhị đội trưởng, ông ấy chính là nhân vật số một của lực lượng trinh sát hình sự Giang Kinh.
Bát và họ Ba đều đọc là "ba")
"Cậu... Nói cậu hết thuốc chữa cũng còn quá nhẹ! Uổng cho cậu còn là cháu gái của Âu Dương San, chí ít phải xem qua 'Nỗi Đau Của Đom Đóm' do cô cậu làm nhân vật nữ số một chớ! Ba Du Sinh là một nhân vật quan trọng trong 'Nỗi Đau Của Đom Đóm' đó!" Dương Song Song chỉ còn cách tức phát điên không bao xa nữa.
"Cái gì nữ số một chứ? Nhiều lắm là nữ số hai thôi. Thậm chí là nữ số ba." Tôi bắt đầu lấy Dương Song Song làm bia ngắm, rèn luyện kỹ xảo chơi xấu. "Lại nói, trong 'Nỗi Đau Của Đom Đóm', Ba Du Sinh chẳng qua là một cảnh sát không lớn không nhỏ, ai ngờ đến hiện giờ ông ta lại làm đội trưởng!"
"Đỗ La La cũng đã thăng chức rồi, Ba Du Sinh chẳng lẽ không thăng chức?" Dương Song Song lắc đầu, vẫn cảm thấy bi ai với sự thiển cận của tôi. "'Nỗi Đau Của Đom Đóm' là câu chuyện ít nhất năm năm trước rồi, trong những năm gần đây, Ba Du Sinh đã phá được rất nhiều vụ án lớn, án quan trọng, án kỳ lạ, tuyệt đối là đệ nhất thần thám của công an thị cục Giang Kinh..."
(Đỗ La La thăng chức ký là bộ phim có nội dung về thiên tài là 10% cảm hứng và 90% là sự nỗ lực, Đỗ La La đã vượt qua sức ép và sự thất vọng với một thái độ tích cực cuối cùng gặt hái được thành công, thăng tiến từ một tân binh văn phòng trở thành một người quản lý nhân sự)
"Cậu đang thành thanh niên tuyên truyền cho Ba đội trưởng đó hả? Được thôi, đêm nay chơi đủ rồi, tớ còn phải đi ngủ." Lúc này chúng tôi đã đi tới lầu bốn, căn phòng mang tiếng xấu 405 của tôi đang ở trước mắt."
"Cậu xem, Ba Du Sinh có thể vừa nhìn đã biết cậu và Âu Dương San quan hệ họ hàng, đã chứng minh được ông ta tài biết bao." Dương Song Song vẫn đắm chìm trong sự sùng bái Ba Du Sinh, căn bản không nghe ra mệt mỏi trong lời tôi nói. Hoặc giả, cô ấy thật sự bị kí©h thí©ɧ rồi.
Tôi nhớ tới ánh mắt làm người ta đoán không ra của Ba Du Sinh, đáp lời Dương Song Song nói: "Tớ luôn cảm thấy, khi đó ông ấy còn có gì muốn hỏi tớ... Thế nhưng, ông ấy là cảnh sát, có lời gì mà lại ngại hỏi chứ?"
Đúng lúc này, điện thoại di động của tôi đột ngột vang lên, quanh quẩn ở đầu cầu thang vắng vẻ và hành lang không người, tim tôi giật thót, Dương Song Song bị dọa lui mấy bước, thiếu chút nữa lăn xuống cầu thang.
Là Ba Du Sinh.
"Ba... Ba..." Lúc này, đến lượt tôi phát ra xưng hô không thích hợp, vì sao ông ấy lại đột ngột gọi điện cho tôi lúc này? "Ba đội trưởng, tôi sắp ngủ rồi."
Giọng của Ba Du Sinh nghe có chút không giống đại đội trưởng trinh sát hình sự: "Quấy rầy rồi. Khi nãy tôi vẫn luôn có vài vấn đề do dự không biết có nên hỏi cô không..." Không biết tại sao, cảm giác bất an từ trong điện thoại tràn ra, nấn ná bên tai tôi. Không được, tôi còn chưa đồng ý uống cafe với anh đẹp trai Hàn Quốc, cũng sẽ không ý cùng ông...
Nhưng lời của ông ấy, như một cây búa đầy mạnh mẽ, hung ác gõ vào màng nhĩ vì lao lực cả ngày chuẩn bị có chút tê dại của tôi: "Cô có từng nghe nói đến cái tên Lục Sắc chưa?"
***
Ngày đầu tiên khai giảng lịch học đã xếp kín từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, trừ ăn uống tắm rửa ra, cơ hồ không tìm được bất kỳ thời gian trống nào, đối với những kẻ rảnh rang lười biếng suốt cả kỳ nghỉ hè ba tháng siêu dài này mà nói, cảm giác còn khẩn trương hơn cả hồi cấp ba. Lúc ăn cơm trưa, mọi người trong ký túc xá lầm lũi ăn ngấu nghiến, lúc để chén cơm xuống, trên mặt viết tiếc nuối "Mình chọn sai chuyên ngành rồi".
Hai môn Giới Thiệu Y Học và Toán Nâng Cao này là môn học chung cùng Dương Song Song của ban "Ưu Tú". Tôi cố gắng đánh mắt với cô ấy, nhưng người này ngồi dãy đầu của phòng học. Xem tư thế nghe giảng chăm chú của cô ấy kìa, nếu điều kiện cho phép, cô ấy sẽ không chút do dự ngồi lên bục giảng hoặc cổ của giáo viên luôn, cả người như dùng vật liệu cách điện bao bọc, bức xạ hết tất cả quấy nhiễu bên ngoài.
5 giờ chiều, rốt cuộc đã học hết các tiết trong ngày. Tôi chưa kịp quay về ký túc xá vứt đồ, liền vội vàng đi ra ngoài cửa trường.
"Âu Dương Phi, đứng lại!" Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu sắc nhọn của Dương Song Song, nếu như nói sau một ngày ngâm trong phòng học tôi có chút giống cái xác không hồn, tiếng thét chói tai này đã hoàn mỹ mang tôi về nhân thế.
Tôi không biết đã phạm vào tội gì, mang vẻ mặt vô tội, xoay người đối diện với Dương Song Song đang phẫn nộ: "Cậu đừng có dọa người như vậy được không, giống như muốn huyết chiến trên phố với tớ vậy."
Dương Song Song dùng ánh mắt cũng sắc nhọn không kém tiếng kêu vừa nãy từ trên xuống dưới đánh giá tôi, giống như thủ hạ của Ba đội trưởng vận động làm nóng người trước khi thẩm vấn phạm nhân: "Cậu muốn đi đâu?"
Tôi có thể nói, cần cậu quản sao? Nhưng thế này không phải diễn xuất của tôi, tôi phỏng chừng vĩnh viễn sẽ không nói như vậy với Song Song, câu trả lời của tôi mềm đến mức như trái cà chua úng: "Song Song, cậu hãy nghe tớ nói..."
"Cậu muốn một mình đi tìm Lục Sắc?"
"Lục Sắc đã chết!" Tính nhẫn nại của tôi đang bị rút đi từng chút một, "Lục Sắc, Cố Chí Hào, đều đã chết hết rồi, đều đã ứng nghiệm, chết thêm chín người như vậy nữa, chính là ngày tận thế của tớ, sự diệt vong của tớ. Cậu có cuộc sống của cậu, việc học của cậu, cậu có nhà thương điên của cậu phải lăn lộn, tớ có quyền gì quấy rối cuộc sống của cậu? Tớ có quyền gì cuốn cậu vào mộ hoang, hài cốt, tử vong? Chẳng lẽ, trải nghiệm tối qua còn chưa đủ kí©h thí©ɧ sao?"
Cơn tức của Dương Song Song dường như đã nhạt đi một tí, thêm vào đó là vẻ mặt như bị tổn thương: "Việc này chứng tỏ, cậu còn chưa hiểu tớ."
"Bạn học à, tớ mới biết cậu chưa tới ba ngày!"
"Vậy cậu càng nên gọi tớ, tiếp tục nắm bắt cơ hội, tiếp tục hiểu rõ tớ hơn." Dương Song Song kéo tôi ra cửa trường, "Cậu đừng tưởng rằng đây chỉ là chuyện của riêng cậu, chuyện rất cá nhân... Mặc dù là chuyện của cậu, cậu cũng cần giúp đỡ. Tớ luôn có cảm giác, cậu gặp tớ, sau đó tới vườn ươm, nhìn thấy những bia mộ này, đều không phải ngẫu nhiên. Tớ cũng nằm trong vòng tròn đó, bỏ qua tớ, cả vòng tròn sẽ bị chặt đứt. Có phải tự mình đa tình không?"
Tôi thở dài nói: "Tớ sợ cậu tự mình chuốc khổ. Ngẫm lại tối qua xem, trăng sáng gió mát, một buổi tối cuối hè thật đẹp, chúng ta lại chạy đến một đống đất cũ, đào ra một cái xác."
"Cuộc sống cần nhiều màu sắc, quanh co khúc khuỷu." Dương Song Song cười, "Tớ biết tớ nhát gan, chứng tỏ tớ cần rèn luyện nhiều hơn." Cô ấy lại chuyển chủ đề: "Không giống cậu, lá gan thật lớn, ấy thế mà dám nói dối cả Ba Du Sinh, nói cậu chưa từng nghe qua cái tên Lục Sắc."