Chương 13

"Tôi... Tôi phải đi vệ sinh chút." Dương Song Song đột nhiên nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy vụt đi.

Khổ Liên Trà mày cau thành một đường thẳng: "Cô bạn này của cô có vấn đề gì không?"

Tôi suýt nữa nói, cô ấy vừa ra khỏi viện tâm thần, tạm thời sửa miệng nói: "Không có gì đâu... Cô ấy... Có lẽ thật sự muốn đi vệ sinh."

Khổ Liên Trà lại uống ngụm sữa dừa, trên mặt có chút vặn vẹo, phảng phất như không phải uống đồ ngọt, mà là... Khổ Liên Trà. Cô ta nói: "Bóng đen kia vươn tay, tôi sợ đến hét lên: 'Anh đừng đùa nữa! Anh muốn làm gì!' Bóng đen nọ không có phản ứng, chỉ duỗi tay tới, dường như muốn kéo tôi, muốn nắm tay tôi. Nhưng tôi chỉ sợ hãi, muốn biết anh ta có phải Chí Hào không, lại không dám kề sát vào nhìn. Chợt muốn vươn tay, nắm chặt tay anh ấy, ngược lại vừa vặn có thể hòa hoãn chút, hòa hoãn tâm trạng sợ hãi của tôi, cũng hòa hoãn chút kỳ dị khi anh ấy không nói một lời. Vì vậy tôi cũng vươn tay, vốn tưởng rằng có thể chạm tới được anh ấy, nhưng tay của bóng đen kia đột nhiên dốc xuống, tôi cảm giác hai vật nhỏ lành lạnh rơi vào lòng bàn tay tôi. Tôi hỏi: 'Anh rốt cuộc là ai? Đây là gì thế?' Nhưng mà, chỉ trong phút chốc, bóng đen kia đã biến mất, như là đột ngột tan vào không khí."

Tim tôi vẫn luôn căng thẳng, tùy thời sẽ nhảy ra cửa, nghe đến lúc này, nghe được bóng đen kia biến mất, tim như trái bóng rổ đột ngột nện trên mặt đất, bưng bưng bưng không ngừng bắn ngược.

"Cô nói, từ đầu đến cuối, cô không hề nhìn thấy bóng đen kia là ai?"

"Nhưng tôi biết đó là ai." Khổ Liên Trà đưa tay, từ túi nhỏ đeo chéo bên hông lấy ra một cái hộp gỗ lim nhỏ, mở ra, lúc này Dương Song Song cũng can đảm trở về bên cạnh bàn, cùng nhau tiến lên quan sát. "Chỉ có anh ấy, Chí Hào, mới đưa cho tôi vật như vậy."

Trong hộp gỗ lim tinh xảo lót vải nhung màu tím đỏ, trong hộp là hai hạt châu màu xám nhạt.

"Hai hạt châu này, nhìn qua bình thường đúng không? Đêm đó khi tôi vừa nhận vào tay, trên hạt châu này còn bọc bùn. Tôi tìm đến một người bạn bán đồ cổ của Chí Hào, nhờ anh ta giám định, anh ta nói cốt châu này đã có bảy tám ngàn năm lịch sử. Hạt châu mài từ xương làm thành." Khổ Liên Trà vô thức nhìn bốn phía, nhanh chóng đậy hộp lại.

Tôi cuối cùng đã có thể hiểu được, tại sao Khổ Liên Trà cho rằng bóng đen đột ngột biến mất kia ngoại trừ Cố Chí Hào, còn ai có thể tặng cô ta lễ vật như vậy?

"Mấy ngày gần đây, tôi đã liên lạc với tất cả người quen của Chí Hào, nghe ngóng tung tích anh ấy, nhưng không ai biết hành tung của anh ấy. Việc này kỳ thật cũng không lạ, anh ấy làm việc luôn lén lén lút lút, cũng khó trách anh ấy, những chuyến đi này của họ, quan trọng là nhanh chân đến trước, nếu có ai biết mục tiêu kế tiếp của anh ấy, nhất định sẽ cướp việc làm ăn của anh ấy, cho nên anh ấy cứ 'bốc hơi' như vậy, cũng không phải chưa từng xảy ra. Có điều, thường anh ấy sẽ nói cho tôi biết lịch trình đại khái của mình, để tránh cho tôi lo lắng, sẽ không lặng lẽ ra đi." 'Mày một đường thẳng' của Khổ Liên Trà gắt gao nhíu lại với nhau, sầu lo tràn ngập trên khuôn mặt.

Tôi hỏi: "Hơn nữa, cô nói, đêm đó anh ta 'làm việc' suốt đêm, hẳn là gần Giang Kinh, không có kế hoạch đi xa?"

Khổ Liên Trà gật đầu nói: "Anh ấy mang theo trang bị thường dùng, nhưng không có túi du lịch, quần áo thay giặt vân vân, tuyệt đối không phải đi xa nhà."

Dương Song Song trầm ngâm: "Nhưng mà, anh ta nửa đêm lại trở về, để lại cho cô hai viên cốt châu, không hề nói gì, lại biến mất."

"Cho nên tôi nghi ngờ anh ấy đã đào hôn, muốn đào hôn, nhưng ngại nên tặng tôi hai viên cốt châu, xem như làm kỷ niệm, có lẽ đêm đó anh ta đã gặp được cô gái khác..."

Tôi vội vàng cắt ngang suy nghĩ không chính xác của cô ta: "Khi anh ta trở về, là mấy giờ? Cô nói là nửa đêm, cho nên có thể là buổi tối trước đó một ngày, cũng có thể là rạng sáng ngày mới."

"Tôi có nhìn điện thoại di động đầu giường, hiển thị là hơn 0 giờ 10 phút sáng, chắc chắn không sai. Kỳ thật, sớm một ngày, muộn một ngày, có liên quan gì lắm đâu? Chẳng lẽ là vì giấc mơ kia của cô? Có lẽ giấc mơ của cô không chính xác lắm thì sao?" Khổ Liên Trà tiếp tục tỏ vẻ nghi ngờ với chúng tôi.

Tôi vội nói: "Quả thực không quan trọng lắm... Cô không báo cảnh sát như vụ án mất tích sao?"

Khổ Liên Trà lắc đầu liên tục: "Công việc của Chí Hào, sợ nhất là dính dáng với cảnh sát, tôi cũng không muốn làm chuyện dại dột."

"Vậy... Cô không muốn tìm được anh ta sao?"

"Tôi học biên kịch, những câu cô hỏi này đều xuất hiện trong tác phẩm điện ảnh, gọi là nói nhảm."

"Tôi có một cách, nói không chừng có thể tìm được anh ta."

Khổ Liên Trà nhìn tôi dò xét, trong ánh mắt mang theo chút tin tưởng ít ỏi. Không thể trách cô ta, hai quả hồng còn xanh như chúng tôi, có thể có cách nào tìm được Cố Chí Hào xuất quỷ nhập thần?

Tôi bày tỏ sự tự tin cực độ nói: "Đầu tiên, anh ta ra ngoài đêm hôm đó, hẳn là đến trộm... khảo cổ ở Giang Kinh. Về sau, anh ta trở về cho cô hai viên cốt châu, mặt trên còn có bùn đất mới, chứng tỏ đây là bảo bối anh ta mới khai quật được. Nếu chúng ta có thể tìm được chuyên gia liên quan, tỷ như chuyên gia khảo cổ, nói cho chúng ta biết hai viên cốt châu này có khả năng xuất xứ ở đâu, không phải là có thể tìm được địa điểm khảo cổ của anh ta đêm đó sao? Nói không chừng anh ta vẫn ở gần đây, có lẽ đã khai quật được một hầm bảo tàng thật to đấy."

Khổ Liên Trà vỗ về hộp gỗ lim nhỏ trong tay, hỏi: "Vậy, cô cần lấy hai viên cốt châu này đi tìm chuyên gia?"

"Đúng, phải mượn dùng một chút."

"Nhưng... Cô biết tìm ai không?"

"Việc này..." Tôi quả thực không biết, nhưng nghĩ tới đại học Giang Kinh gần đây, ở đó nhất định có chuyên gia khảo cổ học.

"Tôi biết tìm ai!" Dương Song Song đột nhiên kích động hô lên.

***

Mục tiêu của chúng tôi, Miêu Phán Phán, là nghiên cứu sinh khoa khảo cổ đại học Giang Kinh. Dưới sự truy hỏi của tôi, Dương Song Song rốt cuộc cũng thẳng thắn, cô ấy quen với Miêu Phán Phán trên một nhóm weibo tên là "Giang Kinh Đồng Thành Điệp Danh", đã có hơn ba ngàn bạn blog. Tôi đoán Dương Song Song nhất định có năng lực gặp qua là nhớ, mới có thể nhớ kỹ trong mấy ngàn cái điệp danh có một mỹ nữ khảo cổ học như vậy. Dương Song Song thật sự có năng lực gặp qua là nhớ. Song Song, Phán Phán đều là điệp danh, cũng đều có thời gian rỗi tham gia nhóm weibo kia.

(Bạn blog: Dùng blog để làm cơ sở trở thành bạn bè hoặc thông qua blog phỏng vấn nhau trở thành bạn bè đều được gọi là bạn blog)

"Cậu không biết à, điểm giống nhau của những người điệp danh rất nhiều." Dương Song Song giải thích, "Ví dụ, người có điệp danh phần đông là nữ sinh... Bạc Qua Qua có thể là ngoại lệ, trừ phi cậu tính cả Hàn Hàn và Lang Lãng vào. Còn nữa, người có điệp danh, đều khá được cưng chiều, vì rất nhiều cái tên chính là diễn sinh từ 'bảo bảo, bối bối' mà ra. Còn nữa, người có điệp danh suy nghĩ đều khá đơn thuần, việc này có liên quan đến cha mẹ họ, cha mẹ đặt điệp danh cho con, vốn là vì gọi nghe rất đáng yêu, không lẫn vào nhiều hy vọng về giang sơn xã tắc, chiêu tài tiến bảo. Còn nữa, người có điệp danh tính cách đều khá sáng sủa..."

(Bạc Qua Qua là con trai thứ hai của chính trị gia nổi tiếng Trung Quốc Bạc Hy Lai.

Lang Lãng là một nghệ sĩ độc tấu dương cầm người Trung Quốc, dân tộc Mãn Châu. Anh được coi là một trong những nghệ sĩ nhạc cổ điển nổi tiếng nhất Trung Quốc đầu thế kỷ 21. Hàn Hàn là một vận động viên lái xe đua chuyên nghiệp người Trung Quốc, tác giả và ca sĩ có đĩa hát bán chạy nhất, và đồng thời là một blogger nổi tiếng nhất của Trung Quốc.)

Cô gái có điệp danh Miêu Phán Phán quả nhiên khớp với miêu tả của Dương Song Song, sáng sủa thẳng thắn, không có chút dáng vẻ ngông nghênh của chị lớn khóa trên. Khổ Liên Trà cẩn thận nâng hộp gỗ lim kia ra, Miêu Phán Phán cẩn thận tỉ mỉ lấy ra một viên cốt châu trong đó. Tôi tưởng rằng cô ta sẽ đem vào một phòng thí nghiệm nào đó, cẩn thận giám định một phen, không ngờ, hai phút sau, cô ta đã đưa ra kết luận. "Đây là cốt châu của văn hóa Mễ Lung Pha, hẳn đã có tám ngàn năm lịch sử, cùng một dạng với một ít cốt châu đội khảo cổ chúng tôi đã khai quật được trước đó không lâu." Cô ta hiếu kỳ nhìn Khổ Liên Trà, "Cô từ đâu nhặt được hai viên cốt châu này?"

Khổ Liên Trà chun mũi nói: "Uổng cho cô làm khảo cổ, có bao giờ nghe nói có thể nhặt được cốt châu tám nghìn năm trước đầy trên đất chưa?"

Miêu Phán Phán sửng sốt, mặt đầy vẻ bất mãn, đùng đùng nói: "Tôi chỉ đoán, cô không giống dân khảo cổ. Huống chi, khai quật văn hóa Mễ Lung Pha là tổ chức cộng đồng khoa Khảo Cổ đại học Giang Kinh và Học viện Khoa Học Xã Hội tỉnh, người ngoài không có khả năng..." Cô ta đột nhiên đoán được gì đó, cảnh giác nhìn Khổ Liên Trà.

Khổ Liên Trà càng cảnh giác, vừa lấy cốt châu về, vừa nhanh chóng đóng nắp hộp gỗ lim lại, chỉ trích nhìn chúng tôi, nói: "Xem đi, nói mấy câu đã nói đến chủ đề mẫn cảm rồi. Thảo luận chấm dứt!"

Tôi thầm cảm thán, hôm nay ở đây là đại hội đối đầu gay gắt, vội vàng hòa giải nói: "Cốt châu này thế nào không quan trọng, chẳng qua xuất xứ của chúng có liên quan tới an nguy tính mạng của một người. Chị nhìn ra chúng là sản phẩm của Mễ cái gì đó Pha, thế thì giúp chúng tôi đại ân này nhé. Chúng tôi muốn đi xem sao."

Miêu Phán Phán lại sửng sốt: "Xem? xem cái gì?"

Tôi nói: "Xem một người có ở gần Mễ cái gì Pha đó không."

Miêu Phán Phán lắc đầu: "Mấy đứa đừng nói giỡn, hiện trường khai quật văn hóa Mễ Lung Pha là 'không phận sự miễn vào', bốn phía đều bị kẽm gai vây quanh, chỉ có người của đội khảo cổ mới có thể ra vào. Tháng trước có một kỳ khai quật vừa kết thúc công việc, trước mắt hiện trường khai quật không hề có bất kỳ nhân viên nào..."

Đây đúng là cơ hội mà Cố Chí Hào cần! Tôi gần như có thể khẳng định, đêm hôm đó Cố Chí Hào đã đến Mễ Lung Pha tiến hành "Công việc khảo cổ độc lập". Nhưng mà, tại sao hắn đã đến rồi lại quay về để lại cho Khổ Liên Trà hai viên cốt châu, rồi lại biến mất chứ?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Miêu Phán Phán, tôi chợt nảy ra suy nghĩ: "Chị là chuyên gia khảo cổ, nhất định có thể đến đúng không. Hay là, chị dẫn chúng tôi đến xem đi, coi như là tham quan." Đồng thời trong lòng cầu khấn, ngàn vạn lần đừng nói "Dựa vào cái gì?!"

"Dựa vào cái gì?!" Miêu Phán Phán hiển nhiên cũng giống tôi cảm thấy kiến nghị này rất quá đáng, "Các cô cũng đâu phải..."

"Đưa chúng tôi đi đi," Khổ Liên Trà đột nhiên mở miệng, hơn nữa vừa mở miệng đã mang ra mùi vị của khổ liên trà. "Xem như giúp chúng tôi... Người cho tôi hai cốt châu này, là chồng của tôi, anh ấy đã mười ngày rồi chưa trở lại, có lẽ sau khi đến hiện trường khai quật của các cô... Tôi nghĩ anh ấy... Tôi có cảm giác xấu..."

Nước mắt trong suốt, là sự thuyết phục hùng hồn nhất.

Miêu Phán Phán vừa từ trên bàn rút giấy ăn đưa cho Khổ Liên Trà, vừa cắn môi suy nghĩ, cuối cùng đã bị thuyết phục: "Được rồi, tôi đưa mọi người đi xem, nhưng hứa với tôi, mọi người sau khi đến hiện trường khai quật, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ."

Thừa dịp Miêu Phán Phán đi tìm túi dụng cụ, Dương Song Song nhẹ nhàng nói với Khổ Liên Trà: "Thật bội phục cô, không hổ là hí kịch Giang Kinh, biểu diễn thật hấp dẫn, nói khóc là khóc." Tôi muốn ngăn cản đứa nhóc vô ý vô tứ này, nhưng đã không còn kịp rồi.

Quả nhiên, Khổ Liên Trà phẫn uất nói: "Cô nghĩ tôi đang giả vờ? Tôi khóc thật đó. Nếu chồng cô mười ngày không về nhà, cô có khổ sở không?!"