Chương 11

"Chỗ này không hợp lý lắm." Tôi nói, "Trên mộ bia viết rõ ràng, tử kỳ của hắn phải là ngày 21 tháng 8, nhưng ý nơi này hình như là sau một ngày, cũng chính là 22 tháng 8, còn có người từng nhìn thấy hắn, hoặc là, từng nhận được thư của hắn."

Trong giọng nói của Dương Song Song mang theo chút hưng phấn: "Vậy chẳng phải đang nói mộ bia kia không chính xác chút nào sao!"

Tôi nghĩ, kém một ngày, chưa đến mức "không chính xác chút nào" đâu. Tôi trái lại cảm thấy chuẩn xác quá làm người ta có chút chán nản.

"Hơn nữa, xem ra hắn thật sự chỉ là mất tích, nếu không... Nếu không thật sự đã chết, mười ngày đã trôi qua, sao lại không phát hiện thi thể chứ?" Dương Song Song tiếp tục chút lạc quan mong manh.

Tôi tiếp tục theo hướng bi quan: "Đừng quên, vị Cố lão huynh này luôn đến những nơi hiếm dấu chân người đặt tới, nếu hắn thật sự gặp rủi ro, đợi khi tìm được hắn..." Tôi nhất thời không biết nên hình dung thế nào, sau đó nói, "Nói không chừng chính hắn đã trở thành một cái xác cổ rồi." Vì không tỏ ra một mặt bi quan, tôi cố gắng đưa ra ý kiến mang tính xây dựng: "Tớ cảm thấy hứng thú nhất là bức thư cuối cùng vào ngày 22 tháng 8 kia, là cái gì?"

"Cho nên nhiệm vụ cấp bách hiện nay chính là phải tìm được hắn trước, hoặc là, tìm được người cuối cùng nhận được thư hắn." Dương Song Song lẩm bẩm, "Nhưng mà, trong những từ tìm kiếm này không có đầu mối gì."

Việc này thật ra tôi đã nghĩ thông suốt: "Đầu mối đương nhiên có, cũng thật sự ngay trong những từ tìm kiếm này. Cậu xem chỗ này nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại hắn là thần long thấy đầu không thấy đuôi thế nào, ẩn nấp thế nào, dường như trên thế giới này không ai có thể tiếp xúc gần gũi với hắn. Đồng thời, 'Sự tích' của hắn lại được viết ra sinh động như thật, giống như tận mắt nhìn thấy vậy, cậu nghĩ xem, người biên tập những từ tìm kiếm này sẽ là ai?"

Mắt Dương Song Song sáng lên: "Chính hắn..." Cô liếc mắt nhìn kẻ sáng lập từ tìm kiếm, "Tam Giác Long", người hợp tác là "Tam Giác Long" và "Khổ Liên Trà". "Không thể nào, không ai lại tự nói mình mất tích... Vậy chắc chắn là người cực kỳ quen thuộc với hắn!"

Tôi nói: "Cho nên chúng ta cần phải tìm được 'Tam Giác Long' hoặc 'Khổ Liên Trà' này, tớ có cảm giác, họ chính là người nhận được bức thư cuối cùng của Cố Chí Hào."

"Ok, tớ thông qua mạng nội bộ của Baike.com liên lạc với hai người kia xem." Ngón tay Dương Song Song lập tức bắt đầu lướt trên máy tính.

"Mọi người thảo luận gì mà náo nhiệt thế?" Phía sau chợt truyền tới một giọng nam từ tính dịu dàng dễ nghe mang theo chút giọng địa phương, tim tôi đột nhiên bắt đầu chứng minh mãnh liệt rằng nó còn đang đập.

Người tới là Lee Myung Hwan.

Anh ta mang trên mặt một loại nụ cười lấy lòng con gái không nên có trong thánh địa học tập của thư viện này, đương nhiên tôi vẫn vui lòng nhận lấy, cũng thành thật trả lời: "Nơi này là thư viện, chúng tôi đương nhiên đang thảo luận học tập..." Tôi chợt nhớ tới ngày mai mới là ngày đầu tiên chính thức đi học, vội vàng nói, "Khổ Liên Trà."

"Cái gì?" Dáng vẻ Lee Myung Hwan ngây ngốc vẫn rất ưa nhìn.

"Khổ Liên Trà," tôi lặp lại, "Một loại thuốc thường dùng làm đồ uống, hơn nữa đối với người bị nhiệt... đối với người uống nhiều cafe, hormone quá nhiều, tinh thần quá dồi dào... Rất có lợi."

Lee Myung Hwan cười nói: "Nghe có vẻ như rất thích hợp với tôi, có thể mua ở đâu vậy?" Không biết có phải anh ta đã nghe ra tôi đang nói dối mà ngấm ngầm hại tôi không.

"Đây là cách điều chế tổ truyền của Âu Dương thế gia, cả đời này cậu cũng không có khả năng uống được đâu." Dương Song Song tức giận nói, dứt khoát hạ lệnh trục khách.

Cô nào đâu biết rằng, việc này ngược lại giúp Lee Myung Hwan mở loa phát thanh.

"Ờ, được rồi, nói đến Âu Dương thế gia mấy người, tôi vừa vặn có hứng thú lắm đây." Lee Myung Hwan nói, "Nghe nói tổ tiên mấy người truyền ra Sưu Quỷ Sử?"

"Sưu Quỷ Sử?" Tôi muốn hỏi, quỷ cũng biết đi ị sao? Nhưng lập tức nghĩ đến khóa lịch sử gia tộc Dương Song Song bổ túc cho tôi đêm đó, Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt, đến âm phủ phá án vân vân, vì vậy lập tức giả vờ ra vẻ hiểu rõ trong lòng, "Đúng, đúng, cậu đang nói về Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt sao? Hình như tôi thật sự rất được hưởng vinh quang của họ, thi tốt nghiệp còn thêm điểm đó." Tôi nháy mắt với Dương Song Song, Dương Song Song nhịn không cười thành tiếng.

"Không phải", vẻ mặt Lee Myung Hwan nghiêm túc: "Tôi đang nói Âu Dương Cẩn."

Chưa từng nghe đến cái tên này. Tôi theo phản xạ hướng ánh mắt về Dương Song Song nơi phát ra toàn bộ "Tri thức quỷ" của tôi, nhưng phát hiện khuôn mặt vĩnh viễn hồng hào của cô ấy đột nhiên tái nhợt như cái áo dài trắng chúng tôi vừa mua.

"Ờ, Âu Dương Cẩn à, cậu đang nói tới cô ta... À." Tôi căn bản không biết Âu Dương Cẩn là thân thích quỷ gì của tôi, thuận miệng ứng phó.

Dương Song Song đột ngột đứng lên, hung hăng nói với Lee Myung Hwan: "Chúng tôi... Khi nhóm chúng tôi đang học, không chào đón người đến cắt ngang, còn hỏi... Còn hỏi mấy vấn đề không liên quan chút nào."

Lee Myung Hwan cũng không bị Dương Song Song hù dọa, vẻ mặt lãnh khốc nói: "Xem ra, cậu biết tôi đang nói gì, đúng không?" Sau đó, ý tứ sâu xa liếc nhìn tôi, có lẽ tôi tự mình đa tình, ánh mắt kia, tà tà, âm âm lãnh lãnh.

Sau đó anh ta nghênh ngang bỏ đi, trực tiếp đi xa khỏi một trái tim nữ sinh đang đập thình thịch, hiển nhiên đã tìm được bạn cafe mới rồi.

"Hai đứa đó nha," Tôi đè thấp giọng nói với Dương Song Song, "Cậu và Lee Myung Hwan, hai đứa sao mà lấm la lấm lét, khơi gợi lòng hiếu kỳ của tớ, cho nên cậu phải nói cho tớ biết, Âu Dương Cẩn là ai?"

Dương Song Song nói: "Tớ có thể chọn không trả lời nhé. Nếu cậu thật sự muốn biết, cứ mời anh ta uống là cafe là được." Xem ra cô nàng đã quật cường lên, ngay cả quật cường như tôi cũng không kéo lại được.

"Nhưng mà, hai đứa thật vô nhân đạo quá mà!" Tôi cơ hồ muốn thét lên, lại giận dỗi nói, "Tớ cũng sẽ tìm được thôi, chẳng qua tớ có việc của mình phải xử lý, cho nên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian!"

Dương Song Song hơi dao động: "Cậu thật sự không cần lãng phí thời gian tìm tòi đâu, Âu Dương Cẩn là người của hơn ba trăm năm trước rồi, trên mạng không có thông tin gì của cô ta đâu, trong thư viện bình thường cũng sẽ không có... Cậu đừng gấp, tin tớ, tớ không có ác ý gì giấu giếm cậu... Chờ thời cơ chín muồi, nhất định sẽ nói cho cậu biết."

Cô ấy chân thành nói, khiến hứng thú khởi binh vấn tội của tôi thoáng cái quét sạch. Cô ấy một mực giúp tôi tìm kiếm đáp án, cô ấy suy nghĩ ngây thơ, tôi không có bất kỳ lý do nào để oán trách.

Hứng thú của tôi với Âu Dương Cẩn, làm thế nào cũng không lớn hơn được hứng thú bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.

Huống chi, lúc này, "Khổ Liên Trà" đã trả lời.