Tôi nói: "Đầu tiên... Tại sao thầy không trang bị một cái điện thoại di động chứ? Hoặc là QQ? Mỗi lần tìm thầy, đều phải thông qua hòm thư của bà cụ già kia, liên lạc rất phiền!" Hiện tại để liên lạc với thầy Phùng, chúng tôi phải đón xe bus nửa giờ, nhét thư vào hòm thư của một bà cụ, thầy Phùng sẽ định kỳ đến chỗ bà cụ lấy thư.
Thầy Phùng nói: "Không phải ta chưa từng nghiên cứu món đồ điện thoại di động này, đại khái là phương thức truyền tin này không an toàn nhất từ trước tới nay, so với thư hỏa tốc năm đó còn không an toàn hơn, ai cũng có thể nghe lén trò nói chuyện, ai cũng có thể nhiễu sóng tín hiệu của trò, các trò chẳng lẽ nhớ không được dai?" Tôi biết ông ấy nói đến đêm đó ở tòa nhà giải phẫu, điện thoại di động của Dương Song Song bị Doanh Chính nhiễu sóng.
Tôi gật đầu nói: "Vậy cũng có lý. Nhưng trong khoảng thời gian sau này, nếu thầy thật sự muốn giúp bọn con, có lẽ phải phiền thầy kiểm tra hộp thư của bà người yêu kia nhiều hơn chút..."
"Nói xằng nói xiên! Thân là Thủ Linh Nô, tuyệt đối không thể gần nữ sắc. Bà cụ kia, chỉ là bạn thâm giao."
Tôi giả vờ run sợ liếc mắt nhìn thầy Phùng, phát hiện ông ấy không phải đang nói đùa, nghĩ thầm, hóa ra Doanh Chính và Mông Điềm, từ sau khi thu được Vĩnh Sinh, trở thành lão xử nam hai ngàn tuổi. Tôi vội vàng dời đi chủ đề khó xử này nói: "Mời thầy đến, đương nhiên là hy vọng nhận được sự trợ giúp của thầy, ứng phó với cái chết của Lục Hổ... Lục Hổ có khả năng gặp phải nguy hiểm. Đồng thời báo cáo với thầy chút chuyện chúng tôi nhìn thấy và gặp phải ở Âm Linh Giới cuối tuần trước."
Trong hơn nửa giờ sau đó, tôi đem kiến thức tại Vân Mộng, từng chút một thuật lại cho thầy Phùng. Thầy Phùng vẫn cẩn thận lắng nghe, rất ít cắt lời, sắc mặt nghiêm trọng, tôi thậm chí lo lắng ông ấy không tin miêu tả của tôi, bởi vì chuyện đều đã trải qua mấy ngày, tôi luôn cảm thấy tất cả hư ảo như nằm mơ vậy.
Chờ tôi tự thuật xong, thầy Phùng lại yên lặng suy nghĩ một hồi, nói: "Xem ra, chúng ta đoán không sai, Doanh Chính quả nhiên hợp tác ăn ý với ma đầu của Âm Linh Giới. Điều này cũng đã chứng thật suy đoán kia của ta..."
Tôi và Song Song không nói được một lời, nhìn chằm chằm thầy Phùng. Ông ấy bỗng nhiên ngừng lại, dường như đang tiếp tục sắp xếp suy nghĩ.
"Từ chuyện Doanh Chính sẽ không làm chuyện không có lợi cho mình, do đó hắn một khi hợp tác cùng ác ma của Âm Linh Giới, nhất định sẽ lấy được lợi ích thật lớn. Các trò biết đó, bản thân Doanh Chính không thể đến Âm Linh Giới, cho nên lợi ích hắn có thể nhận được, không phải tại Âm Linh Giới, mà là ở Thượng Giới, ở thế giới này. Nói cách khác, Doanh Chính cùng Âm Linh Giới hợp tác thành công, có nghĩa hắn có thể nhận được lợi ích ở thế giới này. Các trò biết đó, Doanh Chính có trường sinh, có tài phú, thứ duy nhất hắn muốn, mà hắn không thể thông qua cách bình thường lấy được, chính là quyền lực, quyền thống trị thế giới này. Người của Âm Linh Giới làm sao có thể truyền chuyện tốt như vậy cho Doanh Chính không đến Âm Linh Giới chứ? Chỉ có một khả năng: Người hợp tác tại Âm Linh Giới kia, sau khi hành động của họ thành công, có thể đi tới Thượng Giới, làm cho giấc mộng của Doanh Chính trở thành sự thật, nhận được quyền lực cực lớn."
Tôi kinh hô: "Theo lời thầy nói, khả năng duy nhất Doanh Chính thành công, chính là ma đầu của Âm Linh Giới, đồng thời cũng sẽ thành ma đầu của thế giới chúng ta!"
Thầy Phùng thở dài một tiếng: "Đây là điều ta lo lắng nhất! Tất cả tựa như đang tái diễn..."
"Tái diễn? Thầy là nói chuyện từng xảy ra trước kia? Doanh Chính từng làm chuyện như vậy..." Tôi nghĩ tới một ít ám chỉ của Đông Phương Không Sóc, đột nhiên hiểu ra, "Thầy là nói, thời đại của Âu Dương Cẩn! Giống với loại sự kiện từng xảy ra!"
Thầy Phùng lớn tiếng quát: "Đừng liên tưởng lung tung! Chuyện của Âu Dương Cẩn hoàn toàn khác với trò! Cũng không có Doanh Chính cuốn vào. Tình huống tương đối tương tự, là năm đó cũng có quỷ vương của Âm Linh Giới cố gắng đến nhân gian làm loạn, kết quả, dẫn phát ra bi kịch cho cả Âm Linh Giới và nhân gian...Âu Dương Cẩn phản bội, Sưu Quỷ Sử các thời kỳ trường sinh bị gϊếŧ, cũng là xảy ra trong đoạn Loạn Thế ấy."
Dương Song Song cẩn thận nói: "Thầy Phùng, chuyện xưa thầy biết, quả nhiên phong phú hơn trên sách nhiều..."
Thầy Phùng không chút khiêm nhường nói: "Mấy loại sách này chính là như vậy, một nửa là chế bừa, một nửa khác là tin đồn."
"Nhưng mà, thầy vẫn nên gợi ý cho bọn con một chút, quỷ hồn chết đến Âm Linh Giới này, nếu không phải một lần nữa đầu thai, làm sao có thể trở lại nhân gian?" Dương Song Song nhất định đang tiếp tục nghiên cứu thiên luận văn của cô ấy.
"Đây... Vẫn là một nan đề." Thầy Phùng rơi vào suy ngẫm, qua một hồi mới nói, "Vừa rồi sau khi nghe trò Phi Phi miêu tả, ta luôn cân nhắc vấn đề này. Từ cổ chí kim... các trò hẳn là không khó giải thích, đã có dạng như Doanh Chính cầu mãi trường sinh ở nhân gian, đương nhiên cũng sẽ có quỷ vật cố gắng từ Âm Linh Giới trực tiếp sống lại, bỏ qua quá trình chuyển thế đầu thai —— Sách vô dụng trò Song Song đọc rất nhiều, cho nên nhất định biết, chuyển thế đầu thai, thứ nhất quá trình rất rườm rà, cầu này đá kia thang nọ, mặc dù mỗi dạng đều từng trải qua, cũng chưa chắc người chết nào cũng có thể thành công chuyển thế, càng không cần phải nói sau khi chuyển thế, trở thành dáng vẻ hắn hy vọng. Giả thiết có người nắm giữ cơ hội từ Âm Linh Giới trực tiếp sống lại, hắn có lẽ càng tự nhiên khống chế vận mệnh của mình. Trước kia, có rất nhiều quỷ vương dã tâm hừng hực đều thử qua, thông qua đạo pháp, tu luyện, thậm chí hy sinh một phần quỷ linh của mình, phương pháp thiên kỳ bách quái, nhưng đều thất bại.