Tôi nhẹ giọng nói với Lục Hổ: "Nhiều người như vậy, bạn chỉ có một con dao, có thể không đủ dùng đâu." Vì vậy kêu lớn: "Các ngươi mau tránh ra, nếu không, mạng già của tiểu Boss các ngươi sẽ mất đấy!"
Đám lính giáp trụ không xông lên ăn chúng tôi ngay, nhưng cũng không nhanh chóng tránh đường phóng sinh, chúng chỉ ngây như gỗ, chỉa súng Phần Linh Hỏa về phía chúng tôi, dấu hiệu này còn lâu mới tốt được.
Phía sau, lượng lớn lính giáp trụ truy đuổi chúng tôi vừa rồi cũng từ trong thành chạy đến. Cảm giác hai mặt gặp địch, một chút cũng không hề vui.
Tôi đành phải bảo: "Tôi nói một lần cuối cùng đấy, các ngươi không tránh đường nữa, bọn ta sẽ dùng thanh thần kiếm thượng cổ này, lột từng mảng da quýt già của hắn xuống!"
Một thanh âm đột nhiên từ nơi cao trên tòa thành lướt xuống, từng câu từng chữ âm u nghe như tiếng thủy tinh vỡ, một thanh âm sẽ lưu lại mãi trong óc bạn, trong đêm tối sâu thẫm, giữa cơn ác mộng tuyệt vọng nhất quấy nhiễu bạn. "Không cần lo cho sống chết của hắn, bắt thích khách lại!"
Chuyện tiếp theo xảy ra quá nhanh, tôi chỉ có đủ thời gian vụt qua trong đầu: Chủ nhân của thanh âm này, chính là kẻ đầu sỏ chân chính, ác ma ăn ba đứa trẻ vô tội kia, y có thể vào thời điểm mấu chốt, lớn mật "bỏ thí", thà hy sinh quân sư đầu chó của mình để bắt được chúng tôi.
Hoặc là, y quá thông minh, biết rõ hai đứa nhóc còn hôi sữa chúng tôi sẽ không tùng xẻo da quýt già đáng yêu này.
Suy nghĩ của tôi dừng ở đây, bởi vì lính giáp trụ đã như thủy triều dâng lên, thôn tính chúng tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi, là đem thứ vướng víu trên tay, Đông Phương Không Sóc, như bóng rổ ném về phía bọn lính giáp trụ nhào lên, Lục Hổ cùng tôi dựa lưng nhau tác chiến chắc chắn cũng đã chém bị thương mấy tên lính giáp trụ, trong tai tôi truyền đến tiếng gào cuống quít. Tôi vừa vọt lên ra tay, liền tung ra một quyền về phía hai tên lính giáp trụ đang nhào tới. Chúng hiển nhiên đang nóng lòng khoe công trước mặt "đại soái", không ngẫm lại ta đây nhìn qua giống đám lính mặc giáp trụ ngu ngốc, có thể xông vào xông ra tòa thành, không dám nói có chút tài năng nhưng chí ít cũng được một nửa.
Tôi một quyền đánh ra, mục đích là đánh bay hai lính giáp trụ kia, nghe có chút vô cùng tự tin.
Hiển nhiên tôi còn chưa đủ tự tin.
Bay lên chính là mười mấy tên lính giáp trụ!
Từ trong quyền của tôi, dường như thổi ra một luồng gió mạnh mẽ, giống như đám lính giáp trụ ăn thịt sống này là máy bay giấy, máy bay giấy gặp gió to, đương nhiên sẽ tung bay.
Âu Dương Cẩn, mặc kệ người khác nói nàng thế nào, nữ ma đầu ra sao, trong nháy mắt này, tôi đã rất thích nàng! Ít nhất là yêu sức mạnh nàng giao cho tôi.
Đồng thời trong lòng tôi run rẩy: Đây chỉ là công lực còn sót lại của âm hồn Âu Dương Cẩn, thế mà đã kinh tâm động phách như thế, vậy khoảng thời gian nàng làm Sưu Quỷ Sử, vào thời khắc đỉnh cao của sự nghiệp, không biết sẽ là loại kinh thế hãi tục nhường nào!
Dưới đốc thúc của "đại soái", đám lính giáp trụ không cho tôi ngây ngất bao nhiêu, lại nhảy lên, tôi hô: "Lục Hổ, đi theo tôi!" Lại một quyền đánh ra.
Không khó tưởng tượng, mỗi lần có mười mấy hai mươi tên lính giáp trụ bị tôi đánh tung lên không trung, chúng tôi liền có không gian đi về phía trước, chúng tôi mượn "Gϊếŧ mở đường máu" này từng bước rời xa tòa thành. Phía sau truy binh sẽ thỉnh thoảng dùng súng Phần Linh Hỏa phun lửa, nhưng giáp trụ trên người trên đầu chúng tôi đã phát huy tác dụng, chặn lại Phần Linh Hỏa.
Không bao lâu, chúng tôi đã từng bước gϊếŧ ra đến công trường xây dựng, vòng vây đám lính giáp trụ càng lúc càng loãng, dần dần, số lượng binh lính nằm trên mặt đất kêu gào bắt đầu vượt quá số lượng binh lính đuổi gϊếŧ chúng tôi. Tôi không phải không đắc ý nghĩ, trận chiến này, chúng tôi toàn thắng.
Đọc đến đây, bạn hẳn đã hiểu rõ tác phong trước sau như một của tôi từ đầu, chắc chắn cũng đoán được tôi sau khi đắc ý nhất định sẽ gặp chút bi kịch.
Ngay khi chúng tôi sắp diệt sạch chướng ngại ngăn phía trước, tôi phát hiện quyền lực của tôi bắt đầu yếu bớt. Ban đầu một quyền có thể ném đi 20 tên, bây giờ một lần chỉ có thể đánh ngã ba đến năm tên, hơn nữa sau khi chúng ngã xuống đất phủi mông lại nhảy dựng lên -- lính giáp trụ này đặc biệt không thích vệ sinh, thật ra ngay cả mông cũng chưa hề phủi đã nhảy dựng lên, mang theo một thân bùn đất tiếp tục vây công chúng tôi.
Cũng may chúng tôi căn bản đã thoát khỏi vòng vây, bây giờ cần phải nhanh chân chạy mau.
Bình thường Lục Hổ chạy trốn nhanh hơn tôi một chút, nhưng hôm nay trên người tôi còn sót lại "công lực" của Âu Dương Cẩn, chạy nhanh hơn người thường nhiều, thậm chí có thể dắt cả Lục Tiểu Hổ, xem ra lần tới... Nếu còn có lần tới, nếu Âu Dương Cẩn phái tôi đi trộm đồ, mặc dù bị phát hiện, tôi có thể chạy thật nhanh, tuyệt đối sẽ không bị cảnh sát bắt được.
Vấn đề là công lực Âu Dương Cẩn giao cho tôi, đang nhanh chóng suy thoái, biến mất.
Bước chân của tôi càng ngày càng chậm.
Đám lính giáp trụ lại không hề có ý định buông tha chúng tôi.
Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn, có ít nhất một hai trăm tên lính giáp trụ đang đuổi theo chúng tôi. Chúng không hổ là ăn thịt sống, tốc độ chạy cũng vượt hẳn người thường. Không xong chính là tôi bây giờ đã từ từ "khôi phục" thành người thường rồi, khoảng cách giữa lính giáp trụ và chúng tôi đang cấp tốc rút ngắn.
"Mau lên cầu gỗ kia!" Lục Hổ gọi, "Đừng giẫm vào trong đống bùn xung quanh đó!" Đúng vậy, nếu rơi vào trong đống bùn nhão bên cạnh ván gỗ, chẳng khác nào đầu hàng.
Chúng tôi bước lên tấm ván gỗ, trong lòng tôi đã hơi kiên định hơn, vì bên cạnh dần dần bắt đầu xuất hiện sương mù dày đặc, sương mù với chúng tôi mà nói, là yểm hộ tốt nhất, đáng tiếc chỉ có thể đi dọc theo tấm ván gỗ, tác dụng bảo vệ của sương mù vẫn cực kỳ có hạn.
Phía sau có tiếng gọi: "Chú ý khóa chặt mục tiêu, trong sương nếu nhìn không rõ, có thể thông qua mùi, mùi thối trên người chúng không đủ, nhớ kỹ, mùi thối trên người chúng không đủ." Trong thanh âm kia đã tràn ngập cảm giác tự hào "mùi thối trên người bọn ta đủ hơn"
Truy binh dần tiến, càng làm tôi tuyệt vọng là tôi phát hiện lính giáp trụ có năng lực chạy như bay trên đất bùn nhão, có vài đứa đã từ bên cầu gỗ đánh bọc sườn tới, mắt thấy có thể chặn trước chúng tôi thì Lục Hổ lại cho tôi một tin tức tốt: "Hai cái trứng đen cũng đã đuổi tới!"
Quả nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên: "Trở về đi, trở về đi! Kim tằm ti rất nhớ các ngươi!"
Sương càng ngày càng đậm, hy vọng chạy trốn càng lúc càng mờ nhạt.
"Đi theo em, đến phía trước dừng một chút." Một giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, quen thuộc nhưng tôi không phát hiện bóng dáng ai cả.
Lam Quả Nhi! Tôi ngờ ngợ nhận ra giữa sương mù có một bóng dáng gần như trong suốt.
"Bảo chị dừng lại bây giờ? Em có lầm không? Không nhìn thấy phía sau có bao nhiêu con heo muốn ăn thịt chị hả?"
"Tin em đi, nghe lời em, dừng lại."
Tôi và Lục Hổ dừng lại.
"Bò lên trên đi!" Lam Quả Nhi kêu.
Một trụ ngang xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi thoáng sửng sờ, lập tức hiểu ra không có thời gian để sửng sờ nữa, vội vàng bò lên trên.
"Ôm chặt!" Lam Quả Nhi lại nói.
May mà nó nhắc nhở, nếu không tôi sẽ té rất thảm —— cột ngang kia dựng thẳng lên!
Tôi giờ mới hiểu ra, tôi và Lục Hổ, giờ phút này đang ôm cổ con quái thú tên "Rồng Vô Tâm" kia. Rồng Vô Tâm có một cái cổ dài vô cùng, chúng tôi trèo trên cái cổ ấy, rồi đột ngột lên cao, xuyên qua sương mù dày đặc, không lâu sau, tôi hầu như có thể nhìn thấy bầu trời màu xám trên đỉnh đầu.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi có thể khẳng định, Rồng Vô Tâm đang xoải bước chạy về phía bờ Vân Mộng, thậm chí, nó đang trong hơi nước dày ẩm bơi khỏi "mặt hồ".
Truy binh sau khi mất mùi "không đủ thối" của chúng tôi phát ra tiếng rống giận, từ từ bị sương mù bên dưới chúng tôi chôn vùi.