Đông Phương Không Sóc cười khan nói: "Ha ha, lại phát hiện một bệnh chung của cô nương và Âu Dương Cẩn: Tự cho mình thâm cao!" Vừa chuyển giọng, quýt già rốt cuộc đã lộ ra khuôn mặt dữ tợn: "Bọn ta không hy vọng ngươi can thiệp, cũng không phải bọn ta sợ ngươi, ngươi chẳng qua là một tiểu cô nương tay trói gà không chặt, ngươi còn chưa trở thành Sưu Quỷ Sử, ngươi vẫn chưa có bất kỳ vũ lực và pháp lực gì! Chỉ dựa vào ngươi..."
"Còn cậu ấy nữa!" Tôi ngắt lời, chỉ Lục Hổ.
"Mặc kệ có bao nhiêu người giúp đỡ ngươi, thật sự tưởng rằng có thể thay đổi tiên đoán của Linh Lung cung nga sao? Tử kỳ của các ngươi, không sớm thì muộn, nhưng vận mệnh cuối cùng lại có gì khác nhau? Thủ đoạn của Doanh Chính các ngươi đã từng lĩnh hội rồi nhỉ? Tại hạ thật muốn thưởng thức thử, ngươi có mánh khóe gì, có thể ngăn cản thích khách Doanh Chính! Vả lại, cô nương hiện giờ là 'khách' của bọn ta, cô đã cho ra kết luận, tử kỳ trên bia mộ chưa chắc là thật, vậy các ngươi cùng chết ở đây hôm nay, cũng không tính là xáo trộn kế hoạch của bọn ta." Đông Phương Không Sóc nói xong lại chuyển giọng nhu hòa, "Đương nhiên, nếu các ngươi cân nhắc lần nữa điều kiện ta đã nói, đồng ý rồi, kế hoạch của bọn ta có thể tiếp tục thực hiện, cô nương có thể trở thành Sưu Quỷ Sử thành công nhất, vẹn toàn đôi bên, sao lại không làm?"
Trong đầu tôi, giờ phút này có vô số ý niệm xoay chuyển, có vô số lựa chọn phải đưa ra. Lời quân sư đầu chó này nói là giả dối, nhưng uy hϊếp của gã là thật. Nếu không đồng ý với gã, đường của tôi và Lục Hổ sẽ cùng đi đến đáy. Trong nháy mắt đó tôi thậm chí đã muốn giả vờ đồng ý, sau khi trở về Thượng giới sẽ nghĩ biện pháp tiếp, nhưng làm vậy không đúng với tính cách của tôi lắm. Huống chi, ở thế giới tràn ngập "nguyền rủa", "pháp lực", "tiên tri" .... này, mỗi một lời hứa, mỗi một hành động, đều phải cẩn thận kỹ lưỡng.
Hai tay tôi siết chặt lấy song sắt l*иg giam, dáng vẻ khát vọng được tự do, hai mắt nhìn trừng trừng Linh Lung cung nga bị bắt, tiếp tục cân nhắc.
"Biết không, trong đội quân thích khách tóc dài của Doanh Chính, có một kẻ tên Hoắc Tiểu Ngọc?" Tôi thình lình hỏi một vấn đề kỳ quái.
Đông Phương Không Sóc nói: "Cô nương vừa nói chỉ hỏi một câu cuối cùng thôi, sao kéo dài lê thê mãi thế?"
"Ngươi đương nhiên biết Hoắc Tiểu Ngọc, mấy hôm trước nàng còn ở đây mà, đúng không? Ngươi chắc chắn cũng biết một loại quái thú tên 'hồn độn', giống chó dữ, chẳng qua lớn hơn chó thường mười lần, càng hung tàn gấp trăm lần, chúng nó từng chịu sự sai khiến của các ngươi, đi cướp gϊếŧ Khuất đại phu, ngăn cản thẻ trúc đại biểu cho người ứng cử Sưu Quỷ Sử đi tới Thượng giới, đúng không? Nhưng ngươi có biết, Hoắc Tiểu Ngọc và 'Hồn Độn', mỹ nữ và dã thú, có chỗ gì chung không?"
Sự kiên nhẫn của Đông Phương Không Sóc bị tôi mài có lẽ chỉ còn mỏng như Kim Tằm Ti: "Cô nương rốt cuộc muốn nói gì?!"
"Hoắc Tiểu Ngọc nặng 50 cân cùng 'Hồn Độn' nặng 5000 cân, họ đều từng bị tôi một đấm đánh bay. Chỉ có điều, thiết quyền của ta, giống với thành tích học tập của ta khi còn bé, không ổn định, có đôi khi sẽ xuất hiện, có đôi khi cũng không có, hôm nay nhờ có đại thúc đây chỉ điểm, ta mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận: Thần lực vui buồn thất thường này, cũng không phải của ta, mà là của Âu Dương Cẩn 'trao cho' ta, chính bản thân nàng đã vạn kiếp bất phục, trọn đời không được siêu sinh, nhưng âm hồn của nàng vẫn còn, trong chốn âm u theo dõi tất cả trong Âm Linh giới, một trận phong ba mới, thậm chí một trận hạo kiếp mới. Công lực của nàng đã sớm mất đi, nhưng Sưu Quỷ Sử đều có tư chất phi phàm, đúng không? Nhất định có một phần pháp lực, yếu ớt mỏng manh, không dễ dàng tích lũy, theo âm hồn của nàng lưu lại, giúp tôi mở mắt Âm Dương, giao cho tôi sức mạnh thần kỳ, có điều loại pháp lực này, có lẽ cần tích lũy thời gian dài, cũng rất dễ dàng nhanh chóng dùng hết, cho nên Âu Dương Cẩn rất cẩn thận sử dụng công lực này, cho tôi dùng một chút, chỉ có vào thời khắc nguy cấp mới cho tôi dùng. nhưng chút xíu công lực này, đã đủ đánh bay Hoắc Tiểu Ngọc và Hồn Độn vào không trung, có đủ cho ta... Muốn xem biểu diễn ảo thuật không?"
Đông Phương Không Sóc bị tôi hỏi đến sửng sốt, chỉ một khắc sửng sốt đó, tôi đã từ trong l*иg sắt đi ra, đứng trước mặt gã.
Gã theo bản năng xoay người muốn chạy trốn, nhưng bản năng của gã không phản ứng nhanh bằng bản năng của tôi, tôi đã nắm lấy cổ gã, nâng gã lên giữa không trung.
Đông Phương Không Sóc giãy giụa giữa không trung, đầu lắc lư qua lại, chắc chắn đang phí công tìm kiếm hai tên hắc vô thường kia. Gã không biết, ngay khoảnh khắc tôi nhấc gã lên, hai tên mặt đen đã bổ nhào tới, chỉ có điều quả đấm của tôi mạnh hơn nhanh hơn, đánh liên tục hai cái, một đứa trong chúng mắc vào góc l*иg sắt giam giữ Linh Lung cung nga, đứa kia khảm vào thạch bích một bên nhà giam, từ nay về sau có thể đổi tên thành Lỗ Đen Mới.
Lục Hổ cũng bị biến hóa đột ngột dọa sững sờ, nhưng cậu ấy lập tức khôi phục tinh thần, nhanh chóng thu hồi lại Tiệt Ngọc Kiếm.
Hóa ra, vừa rồi khi tôi cầm song sắt khát vọng tự do, thật ra là đang thử, trên tay tôi có sức mạnh khác thường không. Khi tôi cảm giác song sắt trong tay tôi mềm như kẹo, biết ngay lý luận của tôi, ít nhất ở một khắc kia, đã hoàn toàn thành lập: Âu Dương cẩn trong chốn âm u, biết tôi đang ở hoàn cảnh nguy hiểm nhất, sẽ phóng thích công lực này, mới có thể bảo trụ tính mạng của tôi.
Vì vậy tôi kéo cong song sắt, đi thẳng ra khỏi l*иg sắt, dễ dàng như kéo một cánh cửa khép hờ.
"Có thích khách!"
Xem ra Đông Phương Không Sóc hoặc hai quả trứng đen kia đã khởi động cơ quan báo động nào đó.
Tôi kêu lên: "Đi theo sau tớ, chuẩn bị xông ra ngoài!"
Lục Hổ nói: "Bạn có lầm không, bảo tôi đi theo sau bạn?! Tôi dùng Tiệt Ngọc Kiếm mở đường cho chúng ta đi!" Dẫn đầu vọt tới cửa nhà giam.
Con hổ không có đầu óc này! Tôi đành phải bảo tiếp: "Bạn trở lại cho tôi, đi theo sau tôi! Tôi có con tin!"
Lục Hổ lúc nà mới hiểu được, biết tôi muốn dùng quýt già làm lá chắn.
Tôi lao ra khỏi nhà giam, lướt nhìn xung quang, thấy vô số lính giáp sắt từ hai bên hành lang vọt tới, quả thực có chút ý nghĩa 'mọc thêm cánh cũng khó thoát'. Tôi nói: "Đường cũ đi về thôi!" Tôi giơ Đông Phương Không Sóc lên, kêu: "Quản gia đại nhân tới thị sát, tránh ra!" Đám lính giáp sắt này nhìn thấy Đông Phương Không Sóc "cao cao tại thượng", quả nhiên lập tức tránh đường. Đông Phương Không Sóc muốn làm trái ý tôi, khổ nổi bị tôi bóp cổ, không phát ra được tiếng nào.
"Ngăn cản họ!" Phía sau có người la lối tức giận gọi, là hai tên hắc vô thường đã tỉnh lại. Rốt cuộc có vài lính giáp trụ thận trọng chắn trên đường. Lục Hổ lại vọt tới trước, Tiệt Ngọc Kiếm vung lên, lập tức mấy tên lính giáp trụ ngã xuống đất, trên lối đi mùi hôi thối càng ngày càng nồng.
"Ai muốn ngăn cản nữa, liền cho lãnh đạo của bọn bây ăn kiếm này luôn!" Tôi vừa đi vừa kêu. Quả nhiên, không còn lính giáp trụ nào dám chắn đường nữa.
Dưới sự phù hộ của Đông Phương Không Sóc, chúng tôi chớp mắt đã chạy ra khỏi tòa thành kia, không khí mới mẻ ẩm ướt của đầm Vân Mộng xông vào mũi, tôi hầu như ngay tắp lự sẽ thề không bao giờ vào tòa thành kia nữa.
Ngoài thành, lại không biết từ khi nào, đã có một đám lính giáp trụ xám xìn xịt đứng đó, bày trận chờ đợi.