"Dù sao hai người không giống bình thường, từ tư thế bước đi đến mùi trên người, đều rất khác biệt, cho nên đã bị lính giám thị bọn ta phát hiện ngay lập tức."
Tôi hiểu ra: "Tôi biết ngay mà, hai bộ giáp thối này rước họa, vừa mặc vào bọn ta thành con ba ba thối ngay, có thể không nghi ngờ sao được!"
Thằng mặt đen lắc đầu nói: "Hoàn toàn ngược lại, trên người mấy người không đủ thối, cho nên bọn ta nảy sinh nghi ngờ."
Tôi muốn tự vẫn luôn, chịu đựng mùi thối này nửa ngày, kết quả còn bị nói chưa đủ thối nên bại lộ!
Thằng mặt đen tiếp tục đắc ý nói: "Vì vậy bọn ta bắt đầu chú trọng theo dõi các người, xem hai người lai lịch thế nào, quan sát biểu hiện của các người ở phòng ăn, động thái sau khi ra khỏi phòng ăn... Các người thật sự tưởng rằng hai tên lính canh cửa lao kia là heo à? Vừa nghe nói có thể đi ăn cơm, đã giao vị trí của mình cho người lạ? Họ đã sớm được dặn dò, hiệp trợ bọn ta, cho các người cơ hội, dò xét mục đích đến của các người. Mãi đến khi các người lấy ra món đồ phóng điện kia, bọn ta mới đoán được, có thể là hai tiểu quỷ các người. Các người tự xông vào nhà tù đặc biệt này, bọn ta nào có sắp xếp gì —— Đây là nhà tù kiên cố nhất trong tất cả nhà tù, một khi tiến vào, chắp thêm cánh cũng khó thoát... hắc hắc." Bọn mafia chỉ vào Linh Lung cung nga, "Nhìn thấy không, ngay cả biết bay thật sự cũng không ra được."
Không biết những lời này có gì buồn cười, hai anh trai đen cùng nhau cười ồ lên, đây có lẽ là hài nhảm trong truyền thuyết chăng.
Tôi đành nói: "Bọn mi đã thành công bắt được bọn ta rồi, cũng mau nghĩ cách thả rắm ra đi, có yêu cầu gì? Muốn bao nhiêu tiền chuộc?"
"Hậu nhân Âu Dương thế gia quả nhiên danh bất hư truyền. Đủ cay, đủ cay!" Trong phòng chẳng biết lúc nào đã có thêm một người, nói chính xác hơn là có thêm một quả cầu —— gã chỉ cao một nửa người thường, dưới cái đầu tròn vo cực lớn là cơ thể tròn vo. Gã mặc một bộ trường sam màu xám, thế nhưng mặc lên người gã, trường sam có dài mấy cũng thành áo ngắn. Áo ngắn che lấy hai chân gã, khiến gã nhìn qua lại càng giống một quả cầu, hai cánh tay ngắn ngủn của gã và một đôi tay tái nhợt khoác lên cái bụng tròn vo, giống như chuẩn bị ném bóng vậy. Trên trường sam của gã trang trí đầy bảo thạch ngũ quang thập sắc, đối lập hoàn toàn với thế giới u tối này.
Tôi nói: "Xem ra ngươi là đại boss, nói đi, các ngươi muốn thế nào?"
Người nọ sửng sốt: "Đại boss? Ha, ý của cô nương chẳng lẽ là, tại hạ là thống lĩnh một phương này? Cũng không phải, cũng không phải..."
Tôi cắt ngang lời gã: "Ngươi đừng có phớt lờ lời ta nói nữa, nói ta biết xem, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta biết bây giờ còn chưa phải tử kỳ của ta, trước đó, các ngươi có lời gì muốn nói? Chúng ta cần đàm phán thế nào?"
Người nọ đến gần vài bước, tôi thấy rõ mặt gã nhăn nhúm như quả cam khô và đôi mắt cỡ hai hạt đậu xanh trên đầu, gã nói: "Cô nương cảm phiền lấy mũ giáp xuống, ít nhất tôi có thể xác định có phải Âu Dương Phi đại giá quang lâm thật không."
Tôi thiếu chút nữa cười thành tiếng, gỡ mũ giáp xuống, nói: "Xem đi, xem đi, cho ngươi xem thử, qua thôn này rồi thì không còn nhà trọ nữa đâu, đích thật là Âu Dương Phi đại danh đỉnh đỉnh đại giá quang lâm."
(Qua thôn này rồi thì không còn nhà trọ nữa: ý nói bỏ qua lúc này sẽ không còn cơ hội nữa)
Khoảnh khắc tôi gỡ mũ giáp xuống, mặt vỏ cam đột ngột biến đổi, vẻ mặt đau đớn như một giọt nước da cam cuối cùng bị vô tình bị ép khô, đôi mắt đậu xanh phóng đại vô hạn thành mắt đậu nành: "Tại sao là cô?!"
Ồ, lại thấy Âu Dương Cẩn! Quả cam già này đã từng thấy tận mắt Âu Dương Cẩn.
"Đã lâu không gặp." Tôi cảm thấy loại trò chơi đâm lao phải theo lao này luôn khá thú vị.
"Cao minh. Cô nương không từ bỏ cơ hội nào gây ra hỗn loạn, cũng như năm đó... Nàng... giống nhau." Quả cam già cười lạnh nói.
"Quá khen." Tôi dùng cười lạnh hồi đáp, "Nếu ngươi biết ta là Âu Dương Phi, để công bằng, cũng có thể nói cho ta biết họ tên của ngươi."
Quả cam già suy nghĩ một chút nói: "Để ta nghĩ đã..."
Tôi nói: "Ta rửa tai lắng nghe, chờ ngươi bịa chuyện."
"Là thế này, rất nhiều người đều cho rằng ta là Đông Phương Sóc, ta giải thích thế nào cũng vô ích, cho nên cũng quen với việc mọi người gọi ta là Đông Phương Sóc..."
Tôi thở dài nói: "Vậy ngươi rốt cuộc có phải Đông Phương Sóc không?" Tôi nhớ mang máng Đông Phương Sóc hẳn là một nhân vật thời trước, không nên đứng về phía đối lập chánh nghĩa với tôi.
(Đông Phương Sóc là một học giả nổi tiếng ở tỉnh Sơn Đông, cùng thời với Tư Mã Thiên và dưới thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Ông là một người kì trí đa mưu, tinh thông văn sử, đã giúp cho Hán Vũ Đế diệt trừ các thế lực đen tối ở hậu cung; đồng thời đánh bại các chư hầu âm mưu chia rẽ đất nước.)
"Là thế này, nếu ta nói ta là Đông Phương Sóc, người tin tưởng không nhiều lắm; Ta cố gắng nói cho mọi người ta không phải Đông Phương Sóc, người tin tưởng lại càng ít; Thời gian dài, ta cũng không biết mình đến tột cùng là Đông Phương Sóc, hay không phải Đông Phương Sóc..." Tất cả nếp nhăn trên vỏ cam đều mang theo bất đắc dĩ và chua xót.
"Được rồi, ta gọi ngươi Đông Phương Không Sure là được. Nói cho ta biết, có gì muốn nói với ta?" Tôi đã sắp bị cha già này chọc điên rồi.
(Chữ Sóc phát âm giống chữ sure = 'chắc chắn')
"Rất đơn giản, hy vọng hai người, đừng can thiệp vào kế hoạch của bọn ta nữa, chính là mười hai bia mộ kia, những tử kỳ này, các ngươi nên giả vờ không biết gì cả, chưa từng xảy ra chuyện gì cả..." Đông Phương Không Sóc ôn hòa nhã nhặn nói, giống như đang thuật lại một yêu cầu rõ ràng, hợp tình hợp lý.
Tôi đành phải cắt ngang lời gã: "Được rồi, xem xét chấm dứt, ngươi nhất định là Đông Phương Sóc, bởi vì ngươi thật sự có khiếu hài hước lắm! Ngươi hy vọng bọn ta không làm gì cả, ôm lòng vui sướиɠ chờ đợi tử kỳ của mình đến à?"
Đông Phương Không Sóc nói: "Âu Dương cô nương đừng nóng nảy, nếu chúng ta đàm phán, đương nhiên là hy vọng có thể đôi bên cùng có lợi."
"Đàm phán kiểu đó chúng tôi có thể lấy được chỗ tốt không?" Ai bảo chúng tôi đứng trong l*иg sắt đàm phán, cho nên biết rõ đàn gảy tai trâu, cũng phải lấy lệ một chút.
"Tôi đoán nhị vị đã biết, kể cả các người là chủ nhân trong mười hai bia mộ, đều là người ứng cử Sưu Quỷ Sử tân nhiệm. Chắc hẳn cũng đoán được, kế hoạch của chúng tôi là lần lượt loại bỏ chư vị..."
"Thầy Đông Phương, cắt lời chút được không, chúng tôi chưa hề chọc ghẹo ngài, tại sao lại muốn lần lượt loại bỏ chúng tôi? Từ nhỏ học toán tôi đã không thích phép chia rồi."
Đông Phương Không Sóc kiềm chế tuyệt đối tốt, vài lần bị tôi ngắt lời vẫn không tức giận, cười meo meo nói: "Thật ra không khó nghĩ ra mà, các người thân là người ứng cử Sưu Quỷ Sử, bản thân đều tư chất phi phàm," Gã dừng lại một chút, hình như đang chờ chúng tôi nhảy nhót hoan hô, "Cho nên chủ nhân của tại hạ, nếu ăn được gân máu thần khí của chư vị, sẽ đại công cáo thành... Hóa ra các người thật sự không đoán ra được à? Tôi nghĩ các người ở thượng giới, tùy tiện tìm một phương sĩ thần tiên, cũng có thể giúp các người đoán được..."
Tôi thở dài nói: "Phương sĩ thần tiên à? Bệnh nhân tâm thần như vậy hiếm lắm rồi..." Sau đó la hoảng lên, "Ăn được?! Ông chủ của ngươi muốn ăn bọn ta?"