Chúng tôi 'ầm' một tiếng đóng lại hai con heo kia phía sau, chờ tiếng bước chân đi xa, bắt đầu tiếp tục thăm dò. Hành lang nơi này cũng tối tăm, chỉ có ánh sáng ma trơi lượn lờ bốn phía.
"Đây là chỗ nào, tại sao đặc biệt cần một cánh cửa sắt ngăn lại? Tại sao cần nhiều chìa khóa như vậy?" Tôi hỏi.
Lục Hổ nói: "Vừa rồi dọc đường đi đều là nhà kho, nơi này có lẽ cũng là kho hàng quan trọng nào đó, chìa khóa này, là để mở những cửa phòng kho, tủ hòm vân...vân..."
"Trong đó có một căn phòng... Bị khóa thật nè! Nhất định có bảo bối đáng giá, dùng chìa khóa này mở ra xem thử!" Tôi chỉ vào một cánh cửa bên hành lang cách phía trước không xa nói.
"Đừng vội!" Lục Hổ nhẹ giọng gọi, "Trên cửa có một song sắt nhỏ, nhìn vào trong trước xem là thứ gì đã. Thử cả đám chìa khóa này, mất thời gian lắm."
Chúng tôi vịn vào song sắt trên cửa nhìn vào trong, nhưng ánh sáng trong phòng gần như bằng không, không nhìn rõ được gì. Lục Hổ từ bên hông lấy ra một cây đèn pin, vặn sáng chiều vào, hai người không hẹn mà cùng thấp giọng hô lên.
Trong phòng không có "món" gì cả, mà là ba người!
Đương nhiên, dựa theo định nghĩa nghiêm khắc của tôi, họ không thể xem là người, mà như là hộ gia đình của Vị Ương. Họ đều mặc áo choàng ngắn màu xám trắng, cuộn tròn trong một góc phòng, cơ thể bán trong suốt dường như đang hấp hối, nhìn thấy ánh đèn pin đột ngột lóe qua, hình như cũng không có phản ứng rõ ràng.
"Mau, tìm chìa khóa, thả họ ra." Tôi đoạt lấy đèn pin trong tay Lục Hổ, bắt đầu quan sát ổ khóa và chìa khóa.
Lục Hổ nói: "Xem mấy phòng nữa đi, có phải còn tù nhân không." Tin rằng cậu ấy cũng nghĩ giống tôi: Nơi này quá nửa là nhà lao, giam giữ nhóm lao dịch không chịu sự quản giáo.
Quả nhiên, chúng tôi xem qua mấy căn phòng khác cũng đều giam giữ một ít lao dịch, mỗi căn phòng nhân số không giống nhau, ít thì một hai người, nhiều thì tám chín. Họ nhìn thấy ánh đèn pin, đều không chút cảm động, dường như đã hoàn toàn không có sinh khí.
"Được rồi, nghe lời đội trưởng Âu Dương đi, chúng ta tìm ra chìa khóa, thả hết họ ra, thời gian của chúng ta cũng không nhiều, hai con heo kia sẽ trở về bất cứ lúc nào." Tôi đang chuẩn bị chuyên tâm tìm chìa khóa, thình lình bị một cánh cửa khác phía trước thu hút.
Cánh cửa kia, so với tất cả những cửa phòng vừa rồi đều lớn hơn ít nhất gấp đôi, hơn nữa không có bất kỳ song cửa nào để xem thử, chỉ có một cánh cửa kín kẽ nghiêm ngặt, lại dày nặng, càng không giống bình thường chính là cánh cửa sắt khác đều là màu xám đen, mà cánh cửa này, lại lấp lánh ánh bạc.
Cánh cửa đó như có lực hấp dẫn mãnh liệt, thu hút bước chân tôi qua đó, tôi vừa đi về phía trước, vừa nói: "Nếu trong phòng này cũng là ngục giam phạm nhân..."
"Vậy người bị giam giữ chắc chắn không giống phạm nhân bình thường." Lục Hổ đủ tư cách làm tri kỷ của tôi, nói nốt những gì tôi nghĩ.
Trên xâu chìa khóa thật lớn, hầu như tất cả chìa khóa đều là chìa sắt màu đen, chỉ duy nhất một cái không giống, là chìa khóa màu bạc. Không cần đoán nhiều, chúng tôi chuẩn bị thử trước chìa khóa bạc này.
Thử một lần thành công ngay!
Chúng tôi cẩn thận đẩy cửa ra, nhưng lập tức bịt hai mắt.
Đi trong thế giới quỷ này quá lâu, mắt chúng tôi đã quen với u ám, tối tăm, mịt mù, cho nên ánh sáng hiện giờ thật ra nhìn cũng không mạnh lắm thình lình xuất hiện, hai mắt lại trở nên nhạy cảm quá mức.
Trên nóc căn phòng này, xếp chi chít từng cụm ma trơi, vì xếp quá mức dày đặc. cả trần nhà tựa như một cái bảng đèn cực đại, khiến cả căn phòng rực sáng.
Trong căn phòng rộng lớn, không có thứ gì khác nữa, chỉ có một cái l*иg sắt lớn sát tường, trong l*иg là một con chim khổng lồ màu trắng.
Đây chỉ là ấn tượng ban đầu. Nhìn kỹ, vẫn không nhúc nhích trong l*иg sắt, là một người!
Một người mặc quần dài tuyết trắng, mái tóc đen như thác chảy, hai tay người nọ bị treo lên, ống tay áo bất lực rũ xuống, cho nên nhìn thoáng qua giống như một con chim.
Hơn nữa, đó từng là một loại chim biết bay.
"Linh Lung cung nga!" Tôi nhẹ giọng kêu, "Cô là một vị Linh Lung cung nga!"
Tôi và Lục Hổ năm đó khi theo dõi hành tung Hoắc Tiểu Ngọc bên bờ Vân Mộng, từng nhìn thấy một nhóm ba Linh Lung cung nga bay qua phía trên Vân Mộng, thầy Phùng Thủ Linh Nô sau này từng nhắc tới loại sinh linh kỳ lạ kia, nói họ là một đám nữ tiên tri không màng thế sự, chỉ là không ngờ, lại nhìn thấy một vị trong chuồng heo ăn người chết này, hơn nữa chắc chắn thân phận của nàng là tù nhân bất hạnh.
Linh Lung cung nga kia hơi ngẩng đầu, hiện ra khuôn mặt tái nhợt nhỏ xinh nhưng thiếu sức sống, một đôi mắt đẹp vô hồn trống rỗng khiến người ta khϊếp đảm.
"Các người lại muốn làm gì? Ta không còn gì để nói nữa đâu! Các người còn muốn ta đọa lạc thành thế nào nữa!"
Tôi vội nói: "Nhỏ giọng chút! Đừng kêu lung tung! Chúng tôi không phải đám ăn thịt sống kia, chúng tôi là người từ Thượng Giới, là đến... đến điều tra vụ án. Nàng thật sự là Linh Lung cung nga à? Sao lại bị giam ở đây?"
Linh Lung cung nga rung lên vài cái, chắc chắn là nghe nói người "Thượng Giới" tới, tâm trạng kích động: "Cô... cô là ai?"
Tôi rất khó hiểu tại sao nàng không hỏi "Các người là ai", tự giới thiệu: "Tôi là Âu Dương Phi..."
"Âu Dương! Phi!" Phản ứng kinh ngạc của Linh Lung cung nga làm tôi cũng sững sờ.
Trong lòng tôi hốt hoảng: Thủ Linh Nô từng nói, người ứng cử Sưu Quỷ Sử là Linh Lung cung nga đoán ra được, giả thiết tất cả Linh Lung cung nga đều là tiên tri, cũng biết thân phận người ứng cử, vậy vị trước mắt này, mặc dù thân vùi tù ngục, nhất định cũng từng nghe nói, thậm chí đoán trước được tên của tôi và Lục Hổ.
"Đúng, tôi là Âu Dương Phi, soái ca này là Lục Hổ." Tôi bắt đầu đánh giá l*иg sắt, nhìn xem có ổ khóa nào mở được không.
"Âu Dương Phi?! Lục Hổ?!" Linh Lung cung nga hiển nhiên không phải lần đầu nghe thấy tên chúng tôi, giọng nàng run rẩy, ánh mắt của nàng, vô thức nhìn về phía chân nàng. "Các người... Các người tại sao lại đến đây?!"
"Còn có thể tại sao nữa? Cứu vớt chúng sinh đó." Tôi cũng theo ánh mắt của Linh Lung cung nga nhìn dưới chân nàng, dưới chân nàng vẽ một vòng tròn lớn, xung quanh vòng tròn viết một vài chữ, tôi vội nhìn lướt qua, thấy được các chữ như "tử", "sửu", "dần ngọ", hóa ra là càn khôn bát quái, thiên can địa chi gì đó. Tôi nhanh chóng đi chuyển hướng sang nghiên cứu l*иg sắt, nhưng không thể phát hiện dấu vết của cửa hay khóa nào trên l*иg, quả thực lạ lùng khó tả! Nếu như không có cửa, Linh Lung cung nga bị giam vào đó như thế nào được? "Thật ra, chúng tôi đến đây, chủ yếu là đang cố gắng cứu vớt cái mạng nhỏ của mình. Còn có mạng nhỏ của vài người khác nữa."
"Vô ích! Đừng trì hoãn ở đây nữa, mau rời khỏi đây, không cần lo cho tôi, cũng không cần lo cho các tù nhân khác, các người đi mau đi!" Linh Lung cung nga khẩn cầu kèm uy hϊếp nói.
Tôi nói: "Cái cô... nga này, đừng có tiêu cực vậy được không? Không cứu cô ra, tôi sẽ mất mặt lắm."
"L*иg sắt này không mở ra được đâu! Cho dù cô có thể mở, cũng không cứu được tôi! Có lẽ cô không biết, nhà tù và trói buộc bình thường không làm gì được Linh Lung cung nga chúng tôi, các người nhìn tay của tôi này!"
Nàng lắc lư vài cái, ống tay áo trượt xuống thêm một chút, lộ ra một khúc cánh tay trắng bệch. Cổ tay của nàng bị một cây đinh dài nửa mét xuyên qua, mũi đinh dữ tợn lộ ra ngoài phần da bị xỏ xiên, đầu đinh đóng vào. . không hề đóng vào đâu cả, hai tay Linh Lung cung nga như bị bị treo lơ lửng vậy.
"Đây là 'Nhập Thần Đinh', một khi bị đinh đóng vào, ba hồn bảy phách sẽ từng ngày một chảy trôi, khô cạn; Ghê tởm nhất chính là một khi nhổ đinh xuống, sinh mệnh trong nháy mắt sẽ bị rút đi. Cài trên đầu đinh chính là Kim Tằm Tơ, cho nên nếu không nhìn kỹ sẽ giống như không có gì, kỳ thật Kim Tằm Tơ cứng hơn bất kỳ xích sắt nào..." Linh Lung cung nga rên rĩ.
"Chưa chắc à!" Tôi và Lục Hổ cùng hô lên. Kim Tằm Tơ thật ra là bạn cũ của chúng tôi.
Tôi nói: "Nàng đã từng nghe tên của Lục Hổ, vậy chắc hẳn cũng biết Tiệt Ngọc Kiếm tổ truyền của Lục gia nhỉ?"
"Tiệt Ngọc Kiếm?" Không biết Linh Lung cung nga này là tiên tri kiểu gì, hình như nghe thấy gì cũng đều vô cùng kinh ngạc như "mới biết", "Không thể nào! Anh em Lục gia sau khi bị hại, hai thanh Tiệt Ngọc Kiếm đã tuyệt tích nhân gian, sao lại..."
Lục Hổ vung Tiệt Ngọc Kiếm lên nói: "Hỏi nhiều 'sao lại', 'không thể nào' như vậy, không bằng tự mình thể nghiệm thử."
Sau cái phất tay, một đoạn song sắt rơi xuống đất, l*иg sắt liền hiện ra một lỗ hổng.
Nhưng không biết tại sao, trên mặt Linh Lung cung nga không hề mừng rỡ, ngược lại càng sợ hãi kêu lên: "Cẩn thận!"
Tiệt Ngọc Kiếm trong tay Lục Hổ theo tiếng rơi xuống đất.
Một cái l*иg sắt cực lớn từ trên trời giáng suống, chụp lấy tôi vào Lục Hổ.
Tất cả xảy ra nhanh như một tia chớp, sau đó tôi mới biết được, ngay sau khi Lục Hổ dùng Tiệt Ngọc Kiếm biểu diễn chém sắt như chém bùn, một quả cầu gỗ chẳng biết từ đâu bay đến nện lên cổ tay Lục Hổ. Dưới cơn đau, Lục Hổ không thể nào cầm Tiệt Ngọc Kiếm nữa, đành phải mặc cho dao găm bảo bối rơi xuống đất.
Sau đó chúng tôi cũng thành chim tù.
Khϊếp sợ ban đầu vừa qua đi, Lục Hổ lập tức xoay người lại nhặt Tiệt Ngọc Kiếm bên l*иg, không ngờ bắt vào không khí, dao găm kia đột nhiên treo lơ lửng giữa không trung, ngay trước mắt chúng tôi "bay" ra khỏi l*иg sắt, nó thậm chí còn giãy giụa trên không trung vài cái, giống như đang cười nhạo sự bất lực của chúng tôi.
Tôi thoáng sửng sốt, một cái vuốt đen đã nhanh chóng xâm nhập l*иg sắt, cướp súng Phần Linh Hỏa từ trong tay tôi ra khỏi l*иg sắt.
Tôi bấy giờ mới phát hiện, ngoài l*иg sắt đã có thêm hai bóng đen.
"Lại là hai con quỷ này!" Tôi mắng. Tôi từng gặp họ xung quanh Vị Ương, hai thằng cha đen như đít nồi từ đầu đến chân. Nhiều ngày không gặp, chúng vẫn mặc màu như trước, một đứa trong đó khẽ nâng hai tay, như đang điều khiển Tiệt Ngọc Kiếm giữa không trung. Không cần hỏi, chắc chắn là dùng Kim Tằm Tơ. Một thằng da đen khác vịn một binh khí giống cái cuốc, một tay giơ súng cướp từ trong tay tôi lên, xem trò vui.
"Hai vị, đã lâu không gặp, nhớ nhung bao ngày." Mặt đen cướp súng tôi nói.
"Nhớ cái đầu đen mi, mau thả tụi tao ra!" Tôi hét.
"Chúng ta lần trước có lòng mới cô, cô lại không hãnh diện, hôm nay chúng ta chẳng thèm làm gì, cô lại tự mình dâng lên cửa, sao mà thả các người ra ngoài được?" Thằng mặt đen kia cẩn thận hạ Tiệt Ngọc Kiếm xuống, mang theo Kim Tằm Tơ, sau đó bỏ dao găm vào trong một hộp gỗ, từ đầu đến cuối, không hề chạm vào thân kiếm hoặc chuôi kiếm.
Tôi hỏi: "Sao bọn mi nhận ra chúng ta?"
Thằng mặt đen trả lời nói: "Cô cho rằng nơi này của bọn ta là hội chùa sao? Có thể tới tự do? Các cô có lẽ không biết, cửa thành có xây kính chiếu yêu, có người ở ngầm phụ trách theo dõi từng khuôn mặt ra vào thành này..."
"Kính Chiếu Yêu?" Tôi không thể tin được thế giới đổi trắng thay đen này, "Tới cùng ai là yêu ma hả? Bọn mi nhìn bọn ta gọi yêu ma, nghe buồn cười cứ như ta nói bọn mi bị chứng bạch tạng vậy."
"Dù sao hai người các ngươi không giống người thường, từ tư thế bước đi cho đến mùi trên người, đều rất khác biệt, do đó lập tức bị lính theo dõi của bọn ta phát hiện ngay."