Chương 2 (b)

Hôm sau, hai người tiếp tục chạy đi. Buổi trưa, bọn họ đi tới một thành nhỏ. Vân Thiều Lỗi dẫn Phượng Du Lâm tìm được một cửa hàng tạp hóa, lão bản cửa hàng vốn là người tướng mạo tầm thường, bất quá ánh mắt hắn lợi hại thâm trầm, thoạt nhìn tuyệt không phải là người tầm thường.

Vân Thiều Lỗi bảo Phượng Du Lâm ở bên ngoài chờ, một mình đi vào cùng lão bản nói chuyện.

Phượng Du Lâm ngồi ở ngoài bậc cửa, chán đến chết mà nhìn ngã tư đường nhộn nhịp. Tiếng Vân Thiều Lỗi cùng lão bản địa nói chuyện thỉnh thoảng truyền đến —

“Gì cơ? Cái này không dễ làm…”

“Ta biết, ngươi làm hết sức đi, cho dù không thể thu dưỡng, làm một hạ nhân là được, chỉ cần hắn sống an ổn là được.”

“Uh… Nhưng hắn như vậy yếu nhược, coi như là lập tức cũng không nhất định có người muốn mua.”

“Ta biết, ta không thu của ngươi tiền thuê, hơn nữa tiền bán được cũng thuộc về ngươi, ngươi tận lực tìm xem đi.”

“Được rồi…”

Phượng Du Lâm không hiểu bọn họ nói gì lắm, cũng sẽ không để ý tới. Sau khi Vân Thiều Lỗi cùng lão bản đạt thành hiệp nghị, liền đi ra ngoài. Hắn đi lướt qua Phượng Du Lâm mà không nói lời nào, người sau vội vàng nhảy dựng lên theo sau. Hai người một trước một sau mà đi tới một quán rượu nhỏ, Vân Thiều Lỗi đi vào ngồi xuống, ngược lại Phượng Du Lâm không dám tùy tiện ngồi, chỉ có thể tư thế khép nép đứng ở một bên.

Vân Thiều Lỗi liếc hắn một cái, lãnh đạm mà nói: “Ngồi xuống đi.”

Phượng Du Lâm quan sát sắc mặt hắn, chần chờ mà ngồi xuống. Vân Thiều Lỗi gọi một ít rượu và thức ăn, hai người yên lặng mà ăn. Ăn xong cơm trưa, Vân Thiều Lỗi tiếp tục ngồi yên, cũng không vội mà xuất phát. Phượng Du Lâm tuy có khó hiểu, nhưng cũng không có cách quan tâm. Vân Thiều Lỗi vừa nhàn nhã mà phẩm trà, vừa xem mặt trời bên ngoài, xem bộ dáng là đang chờ người nào đó.

Tầm giờ thân, một người gia phó trang phục trẻ trung đi vào tửu quán, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Vân Thiều Lỗi, cung kính mà nói:

“Vân thiếu hiệp, lão bản tìm được người mua rồi, bảo ta đưa ngài quay lại.”

Vân Thiều Lỗi đáp lời, đứng dậy theo hắn đi ra ngoài, Phượng Du Lâm đương nhiên cũng nối gót theo. Ba người quanh co mấy vòng, đi tới một tòa nhà nhỏ. Nhà này người cũng không phải là đại phú đại quý, bất quá còn hơn một nhà bậc trung. Ba người tiến vào đại sảnh, mới vừa vào lão bản đã sớm ở đây chờ đợi, nam nữ chủ nhân đã ngồi yên vị, nữ là phu nhân gã mập mạp, gã mập để râu mép, khuôn mặt trông giống kẻ nhỏ mọn.

Phượng Du Lâm mới vừa bước vào cánh cửa đã cảm nhận được ánh mắt không tốt của bọn họ, đặc biệt tên béo kia, biểu tình bất mãn biểu lộ không thể nghi ngờ. Lão bản giới thiệu bọn họ với nhau, cuối cùng bắt tay chỉ đến trên người Phượng Du Lâm:

“Chính là đứa nhỏ này.”

Phượng Du Lâm không hiểu mà nhìn hắn, đối với tình cảnh của mình hiện nay hiển nhiên không biết, phu nhân gã béo mất hứng nói: “Gầy như vậy, có khả năng sống sao?”

Vân Thiều Lỗi vội vàng giải thích: “Hắn tuy là gầy, nhưng rất nghe lời.”

“Nghe lời thì có ích gì? Chúng ta mua người là muốn làm nông, không khí lực nói cái gì cũng không tốt.” Phụ nhân phản bác.

“Khí lực có thể rèn luyện qua, hắn cam đoan sẽ không lười biếng.” Vân Thiều Lỗi nhẫn nại nói, làm lão bản cũng đáp lời:

“Hồng phu nhân, ta giới thiệu người chuẩn không sai đâu, tin tưởng ta đi.”

“Nếu dùng thử qua không hài lòng, chúng ta sẽ mang hắn trả về.”

“Được, tùy ngươi.” Vân Thiều Lỗi chỉ thầm nghĩ nhanh đưa Phượng Du Lâm đi, đáng thương Phượng Du Lâm ở một bên nghe xong hơn phân nửa không hiểu ra sao.

“Cứ như vậy mà làm đi.” Gã béo gật đầu, xem như đạt thành giao dịch rồi.

Thuận lợi đem củ khoai lang phỏng tay ném ra sau đầu, Vân Thiều Lỗi không thể chờ được mà xoay người rời, làm cho Phượng Du Lâm đang không rõ tình huống ra sao vội lo lắng theo sát hắn ra ngoài.

“Ngươi đi theo ta để làm chi?” Vân Thiều Lỗi không nhịn được mà quay đầu lại.

Phượng Du Lâm càng thêm bất an mà nắm góc áo hắn, Vân Thiều Lỗi thô lỗ mà hất tay hắn ra, nói:

“Ta không có ý định mang ngươi trở về kinh thành, bắt đầu từ hôm nay ngươi ở tại chỗ này, chỉ cần ngươi tuân thủ quy củ, sẽ không người nào làm ngươi bị thương.”

Phượng Du Lâm tựa hồ rõ ràng chuyện gì xảy ra rồi, hắn lệ lưng tròng mà lắc lắc đầu. Vân Thiều Lỗi đẩy nhanh cước bộ mà đi ra ngoài, Phượng Du Lâm khóc kêu một tiếng,chạy qua ôm lấy chân hắn. Vân Thiều Lỗi liều mạng giẫy ra, hắn nhưng ngược lại ôm càng thêm chặt.

“Ai nha, hắn làm sao vậy?” Béo phụ nhân nghi hoặc hỏi lão bản giới thiệu người, đối phương vội vàng dẫn gia phó tiến lên túm Phượng Du Lâm.

“Tiểu tử kia! Ngươi buông tay đi! Chủ nhân ngươi đã đem ngươi bán đi rồi!” Lão bản la hét, Phượng Du Lâm ôm chặt chân Vân Thiều Lỗi, chính là không buông tay.

Vân Thiều Lỗi giao trái tim một hoành, một chưởng bổ về phía cánh tay hắn, Phượng Du Lâm trên tay tê rần, khóc kêu một tiếng rồi mới thả lỏng tay ra, lão bản và người hầu thấy vậy lập tức đem hắn kéo lại.

“Hả –! Hả –” Phượng Du Lâm thấy Vân Thiều Lỗi đi ra đại môn, khóc càng thêm thê thảm. Vân Thiều Lỗi ròi đi Hồng gia, bầu trời đổ mưa lất phất. Sau khi nghi thấy tiếng khóc của Phượng Du Lâm, hắn tâm lý một trận áy náy phát run.

Không được! Hắn không thể tiếp tục mang theo Phượng Du Lâm!

Vân Thiều Lỗi cuối cùng đem lương tri vứt ra sau đầu, nhanh chóng ròi đi hiên nhà. Trong phòng Phượng Du Lâm còn đang giãy dụa, mấy người khỏe mạnh cũng không giữ được hắn, Hồng phu nhân hướng trượng phu oán giận: “Ngươi xem ngươi mua một người nào trở về? Một điểm cũng không nghe lời!”

Lão bản nghe xong vội vàng qua giải thích: “Phu nhân đừng có gấp, hắn chỉ là nhất thời không thích ứng, chậm rãi sẽ tốt lắm…”

“Chúng ta không có thời gian để cho hắn chậm rãi thích ứng, nếu hắn không thôi, dứt khoát đòi tiền trả hắn về.”

“Phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy…”

Bên này Phượng Du Lâm thừa dịp mọi người không chú ý, đột nhiên gắng sức giẫy ra kiềm chế, chạy hướng ra ngoài cửa.

“Ôi! Đừng để hắn chạy mất!” Lão bản hô lớn, Vân Thiều Lỗi đem tiền bán thân của Phượng Du Lâm cho hắn, hắn cũng không muốn để thức ăn đến miệng rồi còn bay mất.

Phượng Du Lâm tại trong mưa nhanh chân chạy như điên, lão bản dẫn theo mấy người nam phó đuổi theo.

Bầu trời mưa càng nặng hạt, trên ngã tư đường sớm đã mất đi bóng dáng Vân Thiều Lỗi. Phượng Du Lâm khóc kêu, không có mục đích mà chạy trốn trên đường lầy lội, mưa lớn từng giọt hung hăng mà nện ở trên người hắn.

“Tiểu tử thối! Đừng chạy!” lão bảo dẫn người một mạch đuổi theo, hắn tức giận mà đẩy Phượng Du Lâm một cái, đối phương bi thảm kêu một tiếng, thân thể nhỏ gầy ngã xuống đống bùn.

“Đem hắn lôi trở về!” lão bản hô, những người khác lập tức đi tới ngăn chặn chân Phượng Du Lâm.

Phượng Du Lâm toàn thân dính đầy bùn, thân thể hắn đau quá, toàn thân cũng đau, nhưng là hắn không chịu buông tha, hắn hướng màn mưa khóc hô, phảng phất còn đang la lên Vân Thiều Lỗi — không nên bỏ lại ta! Không nên vứt bỏ ta! Nhớ tới Vân Thiều Lỗi cho hắn thức ăn, mua cho hắn bộ đồ mới, giầy mới, hắn như thế nào cũng không tin đối phương cứ như vậy mà nhẫn tâm đem hắn bán đi! Người hắn gầy yếu cuối cùng đánh không lại bọn người hầu lực lưỡng, bọn họ không chút nào mà thương tiếc đem hắn kéo lên, trên mặt đất vẫn còn để lại dấu vết giãy giụa.

Vài tên bịt mặt ẩn núp dưới mái hiên, vẫn nhìn chăm chú tình huống trên mặt đất.

Trở lại Hồng gia, Phượng Du Lâm vẫn cuộn mình trên mặt đất khóc, hắn vừa bẩn vừa ướt sũng, Hồng phu nhân đối với hắn càng thêm chán ghét. Nàng gọi la hét:

“Loại này phế vật chúng ta không cần rồi! Đem hắn đuổi đi!” Trượng phu của nàng lựa lời khuyên can:

“Phu nhân, việc này không thể, chúng ta đã ký khế ước rồi.”

“Đúng vậy phu nhân.” Lão bản nói giúp: “Hơn nữa chủ nhân của hắn đã đi, các ngươi đem hắn đuổi ra đi không phải là muốn hắn không nhà để về ư?”

“Ta mặc kệ! Các ngươi tự mình xử lý đi!” Hồng phu nhân nháo tính tình mà tránh ra. Phượng Du Lâm tiếp tục ở trong góc khóc nghẹn, Hồng lão gia cũng mất đi tính nhẫn nại, hắn hướng Phượng Du Lâm trên người tàn nhẫn đá mấy đá:

“Khóc cái gì mà khóc! Lãng phí tiền của ta!” Phượng Du Lâm cảm giác đầu khớp xương đều bị đá nát, hắn không dám lớn tiếng khóc, chỉ có thể ôm thân thể nức nở.

“Hồng lão gia, tiểu tử này chính là xương cứng cậy mạnh, ngươi đánh hắn vài cái để cho hắn biết lợi hại.” Lão bản ở một bên đưa ra quỷ chủ ý.

“Phi! Đánh hắn ngược lại lãng phí khí lực của ta!” Hồng lão gia đã một cái lên người Phượng Du Lâm, “Đem hắn nhốt vào phòng chứa củi, hôm nay không cho hắn ăn cơm! Xem hắn ngược lại có dám hay không làm loạn!”

“Đúng, đúng, chủ ý này tốt.” Lão bản gật đầu phụ họa. Vì vậy, Phượng Du Lâm trên người đầy vết thương bị ném vào phòng củi của Hồng gia, hắn phảng phất như mất đi một nửa tính mạng, vẫn không nhúc nhích mà ngã nhào trên đống cỏ khô, yên lặng mà chảy nước mắt…