- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Sửu Khất Mị Dược
- Chương 7
Sửu Khất Mị Dược
Chương 7
“Không có... Ta cái gì cũng chưa nói...”
Hoài Chân rất thành thực mà nói ra, vì y thực sự không muốn Lâu Tâm Nguyệt báo đáp.
Nhưng y còn chưa nói xong lại bị Lâu Tâm Nguyệt đánh cho một cái rõ đau. Lâu Tâm Nguyệt tức giận quát to, rất có lực, hơn nữa là cố tình gây sự “Ngươi rõ ràng có nói...”
“Ta thực sự không có...” Hoài Chân vô cùng oan ức mà cất giọng.
“Ngươi còn dám gạt ta, cái tên hỗn đản này, ngươi muốn nói là ta bịa đặt ra có phải không? Ngươi là tên tiểu nhân hạ lưu vô sỉ, ta lại một thân nhân cách cao quý như thế, không lẽ lại bịa đặt ra những lời này đối với ngươi, ngươi quả thực khinh người quá đáng, ta đánh chết ngươi.”
Lâu Tâm Nguyệt lúc này đã ngồi ngay ngắn trên người y, ra sức vừa chửi vừa nắm đầu y mà tra tấn, làm cho đầu của y chúi về phía trước, hai cái trán đã muốn chạm sát vào nhau.
Hoài Chân cho rằng hắn thật sự muốn đánh chết mình, nghĩ không ra nắm đấm của hắn chưa kịp tới nơi, thì khuôn mặt đã đến thật gần.
Khuôn mặt vạn phần xinh đẹp của hắn cứ như vậy mà hiện ngay ra trước mắt, ngay cả những lúc hoan ái trước khi gần gũi có nhìn qua vài lần, thế nhưng mỗi lần nhìn, y đều là kiềm nén không được mà tim đập nhanh. Y vội vàng quay đầu, bởi y không muốn chiếm tiện nghi của Lâu Tâm Nguyệt nữa.
Lâu Tâm Nguyệt quay đầu y lại, mãnh liệt ôm lấy đầu y mà tức giận rống to “Ngươi dám quay đầu đi, thế nào? Ta lớn lên rất xấu sao? Làm ngươi không dám nhìn sao?”
“Không, đều không phải...”
“Còn cố gạt ta, ngươi thật hỗn trướng mà, quay đầu lại cho ta.” Lâu Tâm Nguyệt mạnh tay quay đầu của y lại đối diện với mình.
Hoài Chân liên tục thở dốc, vì hương vị trên người Lâu Tâm Nguyệt truyền đến làm y nhớ tới không ít hình ảnh mĩ lệ diễm tình.
Mà Lâu Tâm Nguyệt ôm lấy đầu của y, cũng bị một trận cuồng dục đan xen
mãnh liệt. Hắn liều mạng hôn lấy đôi môi bẩn của y, hôn lấy gương mặt bẩn của y, hoàn toàn không để ý đến phản ứng vô cùng kinh ngạc của Hoài Chân.
Nhưng chỉ hôn nhẹ như vậy căn bản là không thể thỏa mãn hắn. Vì vậy Lâu Tâm Nguyệt lại càng nồng nhiệt mà dò xét đầu lưỡi, một mặt vẫn mắng to “Quay đầu lại đây hôn ta mau, tên hỗn đản này.” Lần này, hắn vô cùng mãnh liệt, hoàn toàn ôm chặt lấy Hoài Chân.
Hoài Chân bị hắn ôm chặt như thế, cảm thụ được đường cong cơ thể cực kì mềm mại của hắn, máu đã muốn bốc tới đỉnh đầu, y nhịn không được mà thở gấp. Lâu Tâm Nguyệt vẫn đang ôm lấy khuôn mặt y, dùng môi, dùng lưỡi, dùng răng, cuồng nhiệt gặm nhấm đôi môi Hoài Chân, khiến y kinh hách đến mức không đáp trả lại được.
Lâu Tâm Nguyệt thấy vậy thực sự tức giận, vừa tiếp tục vừa tát y một cái.
“Ngươi giận ta đúng hay không? Giận ta ngày hôm nay không nói
giúp ngươi? Cho nên mới cố ý nói muốn từ hôn để ta mất mặt đúng hay không? Ngươi cho là ngươi nói như vậy, ta sẽ nóng ruột mà đem ngươi lưu lại, hoàn thành thiên thu đại mộng của ngươi sao! Ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi lưu lại, ngươi cái tên thối nát một chút cũng không xứng với ta, ta còn hận không thể sớm từ hôn ngươi một chút!”
“Đều không phải... Là bởi vì ta nghĩ ngươi tuyệt đối không thích ta... Ta không nên miễn cưỡng... Ngô...”
Hoài Chân căn bản là không thể nói được, bởi vì Lâu Tâm Nguyệt lại dùng lực đem môi dán vào y, làm cho y ngay cả một cơ hội để nói cũng không có. Cùng lúc đó, Lâu Tâm Nguyệt đã đem y phục của y mà xả ra.
Lâu Tâm Nguyệt động tác vô cùng kích động làm cho y phục của Hoài Chân đều bay tới góc phòng, hắn kịch liệt hôn lấy chiếc cổ đang lồ lộ ra ngoài, sau đó theo đường cổ trượt dần tới xương quai xanh, trong lòng dục hỏa vẫn đang thiêu đốt.
Hoài Chân sao có thể chống lại sự chủ động nhiệt tình ấy, từ lâu chịu không nổi
mà phát sinh rêи ɾỉ. Y bất chấp việc vừa mới quyết định sẽ không chiếm tiện nghi Lâu Tâm Nguyệt nữa, đơn giản là Lâu Tâm Nguyệt hiện tại thật đẹp khiến y thầm nghĩ muốn mang hắn áp trên mặt đất cùng hoan ái một hồi. Y ôm chặt lấy Lâu Tâm Nguyệt, nguồn nhiệt cũng vô pháp khống chế mà nóng lên, chứng tỏ
y đối với Lâu Tâm Nguyệt khó có thể khắc chế được dục tình đang bộc phát.
Lâu Tâm Nguyệt ướŧ áŧ nhìn Hoài Chân, mang y để trên mặt đất, dùng thân thể gắt gao ngăn chặn y, không cho y bò đi, cùng lúc hôn lên trước ngực y, vẻ mặt lại thẹn thùng, thở dốc phẫn nộ lớn tiếng trách mắng: “Hảo, ta báo đáp ngươi! Ngươi thỏa mãn chưa, ngươi sẽ không trách ta nữa chứ?”
Hoài Chân còn chưa lí giải lời hắn nói có ý tứ gì, Lâu Tâm Nguyệt đã tự mình tháo xuống y phục, cởi ra vạt áo, cấp tốc cởi ra ngoại y cùng nội y thập phần xa xỉ, hiển nhiên lộ ra thân ảnh với làn da trắng toát như ngọc thạch.
Hoài Chân biết rõ từng đường nét kia cảm giác sờ lên rung động lòng người như thế nào. Vì vậy y dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.
Lâu Tâm Nguyệt nắm lấy tay y đặt lên người hắn, y nhẹ nhàng chạm qua một chút, hắn liền
không tự chủ được mà phát sinh ra âm thanh kiều mị.
Hoài Chân cũng khó có thể chịu được, dục hỏa hừng hực như đang thiêu hủy y, y nắm lấy Lâu Tâm Nguyệt, đưa hắn áp chặt trên người mình, cuồng loạn hôn trả, hai đôi môi dán chặt nhau đến không thở nổi mới chịu tách ra.
Thấy Lâu Tâm Nguyệt liếʍ liếʍ đôi môi đỏ mọng, dáng điệu kia thực làm loạn lòng người, Hoài Chân sớm thấy không khống chế được dục tình; Lâu Tâm Nguyệt không nén được liền hướng môi đến, tiếp tục hôn lấy nhũ tiêm anh hồng của Hoài Chân, phóng đãng mà hôn liếʍ.
Hoài Chân nắm lấy đỉnh đầu Lâu Tâm Nguyệt chôn vùi trước ngực mình, từ lâu đã hổn hển ra sức hít thở vào, trái tim quả thực sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Lâu Tâm Nguyệt run rẩy áp vào, đưa tay chủ động luồn vào trong quần y, hắn trước đây tuyệt không làm ra những chuyện như thế.
Trên mặt hắn đỏ như có lửa, nhưng âm thanh rống giận lại thực to,” Ngươi nếu dám nói ngươi không thích, ta liền đánh chết ngươi.”
Y thế nào có khả năng không thích, Lâu Tâm Nguyệt làm gì tất cả y đều thích, huống chi hắn phóng đãng như thế lại áp sát hầu hạ y như thế, đây là việc trước đây hắn tuyệt đối không làm. Hoài Chân hô hấp nhanh hơn, từng
giọt mồ hôi nóng rơi xuống.
Lâu Tâm Nguyệt tận tình âu yếm tiếp xúc, động tác mặc dù vụng về, nhưng đối với hai người mà nói, đều là kí©ɧ ŧìиɧ trí mệnh.
Hoài Chân khép mắt một cái, tình nhiệt ở toàn thân bên trong run lên như biển lửa, y sắp kiềm chế không được.
Lâu Tâm Nguyệt không để ý phản ứng của y, ngay cả y chưa kịp nói gì, liền đem quần y tụt xuống.
Lâu Tâm Nguyệt toàn thân cũng phát run, hắn da thịt lõα ɭồ trắng nõn nổi lên một tầng đỏ ửng, nhìn lại mình trước kia tuyệt đối sẽ không đυ.ng vào nơi đó, hơn nữa hắn còn nghi ngờ nơi kia rất bẩn, thế nhưng…..
“Vẫn là ngươi ở đây sẽ vui vẻ, ngươi sẽ không có suy nghĩ muốn rời khỏi ta nữa chứ?”
Đôi mắt nghi ngờ của Hoài Chân nhìn thẳng vào đôi mắt làm say lòng người của Lâu Tâm Nguyệt, lúc này đang ánh lên một vẻ nghiêm túc khác thường.
Lâu Tâm Nguyệt hai tay phát run vịn lấy y lửa nóng không thôi, sau đó run rấy cúi đầu, nước mắt chảy ròng, hắn dùng hai phiến môi đỏ bừng nhẹ nhàng chạm xuống.
Trong nháy mắt tiếp xúc kia, khiến Hoài Chân khẽ rên, đầu hơi ngửa về sau hưởng thụ.
Lâu Tâm Nguyệt thấy y phản ứng cường liệt như vậy, hắn càng thêm ra sức nhu động mυ"ŧ lấy đôi môi, chăm chú thưởng thức.
Hoài Chân gấp gáp thở dốc, mồ hôi nóng không ngừng chảy xuống, toàn thân một trận giãy dụa, cơ hồ trong cơ thể hỏa nhiệt muốn phát tiết ra nhiệt tình đến bỏng cả người. Lâu Tâm Nguyệt đã ở giữa thắt lưng y, thở nặng nhọc, đôi mắt ướŧ áŧ mở to. Hoài Chân say sưa nhìn dáng dấp người kia đang hầu hạ chính mình, tình cảm dâng trào khó mà đè nén.
Y rất vui vì nương tử đã vì y mà làm như vậy, khiến cho tình cảm của y như hòa tan bởi tình nhiệt, đừng
nói y muốn li khai Lâu Tâm Nguyệt, cho dù Lâu Tâm Nguyệt hiện tại muốn đánh chết y, muốn y lập tức rời đi, y thà rằng bị đánh chết, cũng muốn ở lại bên người hắn.
Hoài Chân hoàn toàn vô pháp khống chế lí trí liền kéo Lâu Tâm Nguyệt, mãnh liệt áp sát đôi môi đỏ mọng của hắn. Lâu Tâm Nguyệt kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt liền hưởng ứng gắn chặt, thân thể hắn đã sớm lửa nóng không ngớt, khẩn cầu mong Hoài Chân chiếm giữ.
Hoài Chân ôm chặt thân thể trắng nõn thon gầy của Lâu Tâm Nguyệt, lại khống chế không được liền xoay người, bất ngờ mãnh liệt tiến thẳng vào trong Lâu Tâm Nguyệt.
Lâu Tâm Nguyệt vì kɧoáı ©ảʍ đột ngột mà thét chói tai, nhiệt tình quấn chặt y.
Hắn nắm lấy lưng Hoài Chân, không ngừng khıêυ khí©h, ý đồ muốn kích thích Hoài Chân, làm cho Hoài Chân nhiệt tình kích động ở giữa hắn hoàn toàn phóng thích.
Lâu Tâm Nguyệt không ngừng vặn vẹo khiến Hoài Chân thốt ra tiếng rêи ɾỉ. trên người y không biết bị cào ra mấy vết máu, lưng cũng không biết lại bị thương một mảnh lớn. Thế nhưng lúc này lửa nóng cùng với nhiệt tình chưa bao giờ có, y bị thiêu đốt tất cả, ngay cả ý niệm rời đi đều bị hủy đi, chỉ muốn vĩnh viễn cùng ái nhân cùng một chỗ.
* * *
Sáng sớm hôm sau, khi Hoài Chân tỉnh lại, Lâu Tâm Nguyệt đã yên tĩnh ngủ ở trong lòng y, hai người đều ở trên mặt đất dính đầy cát bẩn. Bọn họ đêm qua dĩ nhiên không có trên giường, ở tại trên mặt đất liền tương thân tương ái; hơn nữa đêm qua nhiệt tình thật sự khó lòng tưởng tượng nổi, khiến bọn họ căn bản không còn khí lực trở lại trên giường.
Hoài Chân âu yếm mang Lâu Tâm Nguyệt bế lên, tuy rằng khí lực không lớn, nhưng cuối cùng vẫn là mang ái nhân đưa đến trên giường. Y cẩn thận chà lau cát bẩn trên người hắn, đơn giản là y biết Lâu Tâm Nguyệt thích sạch sẽ, sau khi tỉnh lại, nhất định sẽ rất khó tiếp thu trên người có đầy bụi bặm. Y sau khi lau xong, mới đi đến bên cạnh bàn.
Lâu Tâm Nguyệt bị y di chuyển như thế, kỳ thực đã sớm tỉnh lại, hắn lạnh lùng nói:” Qua đây.”
Hoài Chân biết rõ hắn sau khi rời giường lập tức sẽ trở mặt, cẩn thận tiêu sái đi qua.
Lâu Tâm Nguyệt ngồi dậy, cầm lấy chăn đắp lên trên cơ thể đang xích͙ ɭõa, sau đó nhặt lên y sam do Hoài Chân đêm qua nhét vào sàng, khoác lại trên người, dặn dò nói:” Đi ra ngoài thì phải cẩn thận một chút, đừng để cho người khác thấy; nếu làm cho người khác thấy ngươi sáng sớm từ trong phòng ta đi ra, ta liền gϊếŧ ngươi.”
Nghe vậy, Hoài Chân khẽ nở nụ cười.
Lâu Tâm Nguyệt thấy y cười ngây ngô, thấy bực mình liền tát y một cái. “Có cái gì mà buồn cười, ngươi cấp dược kia cho heo mẹ căn bản không phải năm ngày phát tác, còn hại ta đêm qua không hiểu sao liền phát tác. Còn nói cái gì “thiên tài chế mị dược”, dược cho heo uống, heo còn không thèm uống, dược của ngươi là thứ thối nát.”
Tự mình chế dược mặc dù bị phê bình, nhưng Hoài Chân đêm qua nhiệt tình còn lưu luyến, cũng vô cùng cảm thấy thỏa mãn. Y cúi đầu, hôn lên gương mặt hắn.” Ta đi ra ngoài sẽ cẩn thận, ngươi ngủ một chút đi, đừng quá mệt mỏi.”
Y vừa mới nói xong, Lâu Tâm Nguyệt cùng lúc vung tay tát tới.”Ai cho phép ngươi hôn ta, lần sau không có ta cho phép, đừng nói là hôn môi ta, ngay cả dù hôn mặt ta đều không thể. Còn có, ngươi chú ý nghe rõ cho ta, sau này chỉ khi không có bât luận kẻ nào ở một bên; lúc tâm tình ta cao hứng, ngươi mới có thể gọi nương tử; nếu thấy ta đang mất hứng, ngươi còn kêu loạn, ta liền lấy kim khâu lại miệng của ngươi.”
Hoài Chân nghe lời liền gật đầu, thế nhưng Lâu Tâm Nguyệt còn chưa có nói xong. Hắn lại tiếp tục lạnh lùng nói:” Còn có, trước mặt người khác không đươc nhìn chằm chằm ta, ta đẹp như thế, ngươi còn nhìn lung tung, vạn nhất bị người khác có thể nhận ra quan hệ khác người, ta liền đem đầu ngươi vặn xuống làm trống đánh, ngươi nghe rõ chưa?”
Hoài Chân liền gật đầu nghe theo.
Lâu Tâm Nguyệt thấy y tiếp thu, thanh âm lạnh nhạt mới dịu xuống, “Ngươi hiểu rồi là tốt, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm tốt điều kiện kia, năm ngày một lần vào ban đêm kia, nếu như tâm tình ta không quá xấu, đều có thể cho ngươi ôm, cho ngươi làm việc hôm qua làm. Thế nhưng, ngươi có thể ôm ta, thì nửa đêm lén đến, không được phép làm cho bất cứ kẻ nào phát hiện, nếu làm cho người khác phát hiện, ta sẽ không thừa nhận ngươi với ta có quan hệ, ngươi nghe rõ không?”
Thấy Hoài Chân chần chờ không nói, Lâu Tâm Nguyệt sắc mặt thoáng chốc thoạt nhìn khó coi, hắn cười nhạt, “Thế nào? Ngươi chê ta quá hà khắc sao? Ngươi
thân nam nhân thế này, có thể ôm người như ta, ngươi còn có cái gì bất mãn?”
“Ta không có bất mãn, ta yêu ngươi, nương tử, ngươi bảo ta làm chuyện gì cũng được, chỉ cần ngươi hài lòng là tốt rồi.”
Hoài Chân mạc danh kì diệu nói một hơi, lời nói đối với hắn si mê tới cực điểm.
Lâu Tâm Nguyệt vồn khinh thường Hoài Chân, cho dù y cứu hắn một mạng, thế nhưng muốn hắn trong thời gian ngắn cải biến ý nghĩ của chính mình tuyệt đối không có khả năng. Đối hắn mà nói, để Hoài
Chân ôm hắn, đã là mức độ khoan nhượng lớn cực đại rồi.
Về phần tình cảm mãnh liệt đêm qua, sau khi thất thố cùng hoảng sợ, tuyệt đối là bởi vì hắn cố chịu đựng từng chút một, sau này nhất định sẽ trả lại một lần. Hơn nữa nếu như khiến người khác biết Hoài Chân thối nát như thế lại từ hôn hắn thì mặt mũi hắn biết đặt ở đâu. Cho nên vô luận như thế nào hắn nhất định phải lưu lại Hoài Chân.” Ngươi sẽ ở lại bên cạnh ta chứ?”
Hoài Chân si mê nhìn hắn, cố sức gật đầu. “Trừ phi ngươi không muốn ta, bảo đi, ta mới có thể đi.”
Lâu Tâm Nguyệt mặt mày phấn khởi một lúc, trên gương mặt biểu tình xinh đẹp hơn, mang theo chút tiếu ý.
Hoài Chân thậm chí nhìn đến ngây người, bởi vì Lâu Tâm Nguyệt rất ít cười, y nói:” Nương tử, ngươi cười rộ lên thực là đẹp a!”
Lâu Tâm Nguyệt hung ác liếc mắt nhìn y, thấy y nước bọt đều đã rớt xuống lại trợn mắt nhìn mình, hắn buồn bực mà cân nhắc, nam nhân kia như thế, làm sao có thể cùng hắn xứng đôi? Chỉ là thấy được sắc đẹp của mình mà đã mê mẩn đến nói không ra lời, hắn chán ghét mà mở miệng: ” Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi! Nhờ phải cẩn thận một chút, đừng để cho người khác thấy ngươi từ phòng ta đi ra ngoài, bằng không thì ngươi coi chừng ta.”
Hoài Chân xoay người muốn đi ra, Lâu Tâm Nguyệt thấy y quần áo bất chỉnh, vừa ra khỏi cửa gặp được người của hắn, lẽ nào còn không biết y tại trong phòng làm chuyện gì sao? Hắn lập tức quát tháo ra lệnh: “Đem y phục mặc lại rồi đi.”
Hoài Chân lập tức nghe lời mặc y phục mới đi ra ngoài. Đêm qua ôm Lâu Tâm Nguyệt cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, thế nên với bất kì câu nói khó nghe nào của hắn sáng nay, y cũng đều vui vẻ cho qua.
Hoài Chân mang theo điệu cười khúc khích tiêu sái đi ra cửa, Phúc Lai vừa vặn bưng nước đi tới cửa phòng, nhìn y tại trước cửa lén lút, đoán nghĩ y đối với thiếu gia nhà hắn làm chuyện gì bất lợi, hắn không chút khách khí nghĩ y là kẻ trộm mà lớn tiếng quát hỏi: “Uy, ngươi tại cửa phòng thiếu gia ta làm gì? Muốn trộm cắp sao?”
“Không….Không có, ta lập tức đi ngay.”
Hoài Chân nhớ tới Lâu Tâm Nguyệt vừa nói, không thể để người khác phát hiện bọn họ có quan hệ, y vội vàng quay đầu đi. Thế nhưng đêm qua hôn môi ngọt ngào, cùng trên người phát nhiệt trảo ngân khiến cho y trong lòng chăm chăm vui vẻ, hận không thể dừng thời gian đêm qua lại, lúc Lâu Tâm Nguyệt âu yếm y, làm cho y có thể vĩnh viễn thưởng thức thời khắc động tình tốt đẹp kia.
Mà Phúc Lai cái gì cũng không biết, lại vội vã bưng nước vào phòng cáo trạng:” Thiếu gia, tên A Chân thối tha kia, ở cửa trước không biết làm gì mà lén lén lút lút,
động tác thập thò bất chính, có khả năng hắn đến trộm ngân lượng, có lẽ trộm thứ gì đó quý giá? Thiếu gia, ngươi phải mau nhìn xem lúc ngươi ngủ, có hay không bị hắn trộm đi cái gì?”
Lâu Tâm Nguyệt mơ hồ sờ sờ đôi môi vừa bị hôn qua trăm lần đêm trước, đương nhiên sẽ không nói Hoài Chân đến là để trộm sắc, hắn trấn định lại, lạnh nhạt nói:” Không thấy hắn tiến đến, kẻ thối tha đó cũng không dám trộm gì của ta đâu, bằng không ta liền đem hắn tống quan phủ xử lý nghiêm khắc. Ngươi mang nước nóng để đấy rồi đi ra ngoài, ta hôm qua bị kinh động, có chút mệt, muốn ngủ tiếp một chút.”
Phúc Lai không có nghi ngờ hắn liền đi ra ngoài, căn bản là không biết Lâu Tâm Nguyệt là bởi vì đêm qua cùng Hoài Chân hoan ái rất lâu, hiện tại mới không có khí lực dậy sớm.
Lâu Tâm Nguyệt cầm lấy khăn, trước xoa xoa mặt, lại lau qua chỗ lưu lại vài vết hôn trên người; tại phía sau cũng nhất nhất lau sạch, hắn mới lại nằm xuống ngủ.
* * *
Lâu Tâm Nguyệt nghỉ ngơi không được hai ngày, liền nói muốn quay về nhà, Phúc Lai liền vội vàng sắp xếp hành lý; Hoài Chân cùng Nghê Duyệt Dung phía sau nói lời cáo biệt, một đường đang theo sau Lâu Tâm Nguyệt.
Đang đi thì gặp sự cố tại cái đường bùn đất kia, bọn họ càng thêm cẩn thận, đi chừng một ngày đêm, mới đến thành trấn.
Đến trấn, Lâu Tâm Nguyệt yêu cầu ba gian nhã phòng, trong đó một gian đặc biệt yên lặng, nói là Hoài Chân thích yên tĩnh, không muốn ồn ào, kì thực là bởi vì hôm nay vừa lúc mị dược phát tác sau ngày thứ năm. Hắn cũng không muốn giống như lần trước, đi đường dài như thế, tại vùng hoang vu dã ngoại cùng Hoài Chân hoan ái, kia là chuyện cầm thú, hắn tư cách cao quý như thế không thể làm ra loại chuyện này.
Chưởng quỹ thấy hắn xuất thủ hào phóng, liền cấp hắn một gian phòng thượng hạng.
Hoài Chân tùy ý Lâu Tâm Nguyệt an bài gian phòng, cũng không nghi ngờ nhiều. Mãi cho đến bữa tối, lúc y muốn đi ra ngoài ăn cơm thì, Lâu Tâm Nguyệt mở cửa phòng y tiến vào, trong tay cầm một giỏ trúc.
Lâu Tâm Nguyệt buổi tối mặc một kiện y phục mới, một thân bạch y viền sắc vàng óng ả, nhìn hoa văn thêu chính là hàng thượng phẩm, cắt đo vừa vặn với thân hình, làm tăng thêm vẻ đẹp vốn có của Lâu Tâm Nguyệt, càng làm say mê lòng người.
Hoài Chân si ngốc nhìn hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ làm kinh động đến sắc đẹp kia. Đầu của y tỏa ra chút ẩm ướt, chắc chắn là vừa mới tẩy qua cơ thể, trên người còn truyền đến một mùi hương. Hắn bước tới gần, hương vị cám dỗ kia liền khiến y sắc dục đại phát.
Lâu Tâm Nguyệt liếc y một cái, thấy y mê đắm nhìn chằm chằm mình, hắn có chút không vui, chỉ bất quá không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì đêm nay vốn muốn bắt Hoài Chân ôm hắn.
Hắn cầm giỏ trúc mở ra, bên trong có một số món ngon hắn yêu cầu khách điếm làm riêng, từng món hương vị đều hoàn hảo, vừa nhìn đã biết hao phí vô cùng.
“Ngươi đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa….”
Lâu Tâm Nguyệt ưu nhã ngồi xuống, “Dù sao không ai ăn cùng ta, ta cũng chỉ mới ăn, ngồi xuống ăn đi!”
Hoài Chân mỉm cười, vội vàng ngồi xuống.
Lâu Tâm Nguyệt ăn rất chậm, cũng ăn được rất ít, lại thấy thức ăn không ngon, nên rất nhanh liền buông đũa. Mà Hoài Chân thoáng chốc và một ngụm cơm lớn vào mồm, cũng không biết có nhai qua hay chưa liền nuốt vào, bởi vì hai mắt y hoàn toàn nhìn chăm chú Lâu Tâm Nguyệt xinh đẹp như một đóa hoa, cảm thấy kề cận như thế, y càng nhìn càng thấy đẹp, so với tất cả những người y từng thấy qua lại xinh đẹp hơn vạn phần.
Lâu Tâm Nguyệt biết Hoài Chân đang nhìn hắn, hơn nữa qua vẻ mặt của y cũng thấy được y đối với chính mình si mê quá mức. Dù y thế nào hắn cũng không thích, thế nhưng hắn nhìn vẻ mặt của y trần ngập sự tán thưởng cùng si luyến, làm tâm tình hắn tốt hẳn lên.
Lần đầu tiên, hắn gắp một đũa rau cấp cho Hoài Chân, thanh âm xem như ôn nhu nói:” Cái này không muốn ăn, cho ngươi ăn.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Sửu Khất Mị Dược
- Chương 7