"Sửu Nha, nấu một ấm nước có cần lâu vậy không, muốn lười biếng hả? Còn không mau đến phòng bếp múc một chén canh hát sen cho Băng Ngọc cô nương."
Haizz, lại nữa!!! Ngày nào cũng bị sai tới sai lui, chậm chút xíu là bị mắng ngay lập tức. Từ ngày tỉnh lại tôi liền phát hiện bản thân ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhớ lại trước khi ngất đi bản thân còn nằm nơi núi rừng hoang vắng vậy mà giờ thì cột gỗ lầu son, xung quanh lại một đám người son phấn lòe loẹt nhưng đáng nói chính là tất cả bọn họ đều mặc y phục thời cổ đại, tuy rằng chính bản thân mình thật sự không muốn tin tưởng một chút nào nhưng hiện thực chính là hiện thực và hiện thực tát một cái thật mạnh vào mặt tôi, tôi xuyên không!!!
Thiên Di là một quốc gia giàu có và đông dân. Đế đô, nơi dưới chân thiên tử (con trời) nên đương nhiên cũng phồn hoa không kém. Yên Vũ Lâu có thể nói là kỹ viện nổi tiếng nhất đế đô. Mà tôi, Sửu Nha - ừ, là nha đầu làm việc vặt ở Yên Vũ Lâu.
Haizzz~~ nói thử xem xuyên không thì xuyên qua đi, tốt xấu gì cũng cho tôi xuyên tới nơi nào tốt một ít. Thôi thì xuyên vào kỹ viện cũng được, nhưng mà đã xuyên vào kĩ viện lại mang trên người khuôn mặt này thì.... Ông trời cũng chơi khăm tôi hay sao!!
Nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong lu nước trước mặt, tôi không khỏi cảm thán cho nhân sinh sắp tới của mình. Khuôn mặt giống y chang khuôn mặt của tôi trước kia, chỉ là vết bớt ở mặt trái có vẻ co lại, nhỏ hơn trước mà đuôi lông mày còn có thêm một nốt rùi đen to như quả cà chua. So với nơi mà người đẹp đầy rẫy, mỹ nữ như mây ở lầu Yên Vũ thì bộ dạng của tôi quả thật là "Sửu"(xấu xí) thật!!
Tất cả mọi người trong Yên Vũ Lâu, từ trên xuống dưới đều gọi tôi là Sửu Nha. Cái tên Ngải Nguyệt dường như đã bị phủ đầy bụi. Xưng hô cũng chỉ để gọi đáp, tôi cũng chẳng để tâm quá làm gì, dù sao trước khi xuyên không cũng quen với nó rồi.
Nếu nói thân thể này có bí mật gì, thì chỉ là bên phía ngực trái ở vị trí gần trái tim có xăm hình một con phượng hoàng màu vàng (Kim phượng hoàng). Trong lòng có chút bất an khó hiểu, hình xăm này chắc chắn sẽ gây họa. May mắn là, chẳng ai chú ý tới "Sửu Nha" đã bị đánh tráo. Mỗi ngày ai kêu tôi làm cái gì tôi đều làm cái đó. Nói ít, làm nhiều, không mở miệng tùy tiện, nguyên tắc đó luôn luôn đúng. Dù gì thì phần lớn họa đều từ miệng mà ra không phải sao. Cứ như thế thấm thoát tôi đã ở lầu Yên Vũ lăn lộn được một tháng.
Đổ hết nước trong thùng vào lu, tôi tùy tiện lấy vạt áo lau sơ tay rồi quay đầu đi về phía nhà bếp. Thành đại thẩm – đầu bếp chính của Yên Vũ Lâu đang hoa chân múa tay chỉ đạo mọi người chuẩn bị rượu và thức ăn, có vẻ buổi tối sẽ có khách quý tới đây, tú bà đã sớm ra lệnh cho mọi người phải thật cẩn thận chuẩn bị, hầu hạ quý khách cho chu toàn, không được xuất hiện chút sai sót nào.
Tôi hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, mọi người ai nấy đều có vẻ rất bận rộn.
"Sửu Nha, con đứng im giống đầu gỗ ở đó làm gì?" Ngẩng đều liếc nhìn về phía giọng nói tràn đầy nội lực, sang sảng vang khắp gian bếp – là Thành đại thẩm, bà đang hướng về phía tôi rống lớn. Phải nói bà là một người rất hào sảng, cũng rất tốt với tôi, nhưng mà giọng nói của bà ấy thì.... Hihi, quá kinh khủng cho lỗ tai của tất cả mọi người, và tất nhiên bao gồm cả tôi – cái đứa đang đứng kế bên bà!
" Thành đại thẩm, có canh hạt sen không ạ? Băng Ngọc tỷ tỷ muốn uống!!"
"Lạ thật, bình thường cô nương ấy có thích uống cái này đâu, hôm nay lại đòi uống? Thật lạ lùng, con tự múc đi, ở đằng kia kìa." Bà chỉ chỉ về phía cái nồi bên trái bàn bếp trước mặt chúng tôi còn bản thân bà thì tiếp tục chỉ đạo mọi người làm việc.
Tôi cẩn thận bưng chén canh đi về hướng phòng của Băng Ngọc. Nói đến Băng Ngọc, đây chính là một nhân vật truyền kỳ. Những tin đồn xung quanh Nàng ta, theo như tôi nghe ngóng được, Nàng vốn là thiên kim tiểu thư của nhà Binh Bộ Thượng Thư, là khuê nữ sống trong nhung lụa. Ai ngờ trong quân xuất hiện binh biến, hoàng đế phái binh trấn áp, sau khi bắt được đầu lĩnh của phản quân, người nọ đứng ra chỉ chứng người đứng phía sau thao túng tất cả chính là Binh Bộ thượng thư. Vì vậy toàn bộ gia tộc nhà thượng thư, nam thì bị xử trảm, nữ thì bị lưu đày, biến thành nô ɭệ.
Băng Ngọc bởi vì xinh đẹp tuyệt luân, nên được một vị quan văn âm thầm giữ lại, muốn chiếm làm "của riêng". Ai ngờ Nàng thề chết giữ thân trong sạch, chứ không để tên quan văn kia nhúng chàm, tên quan văn vì vậy mà nổi giận quyết định bán Nàng cho Yên Vũ Lâu, để làm nhục danh tiết của Nàng.
Mới đến Yên Vũ Lâu chỉ ba ngày, Băng Ngọc liền mở ra lôi đài, Nàng nói nếu ai có thể đối được câu đối mà Nàng đưa ra, nàng nguyện ý trở thành nữ nhân của kẻ đó. Kẻ từ hôm đó, việc làm ăn của Yên Vũ Lâu bỗng chốc trở nên rực rỡ hẳn. Một phần tiến vào chỉ để được tận mắt ngắm nhìn phong thái của vị tài nữ Băng Ngọc, nhưng đa phần đều là dạng bề ngoài văn nhã, muốn đáp đối được câu đối để có một đêm êm đẹp bên giai nhân. Toàn là thứ ngụy quân tử cả.
Mà phải nói Băng Ngọc đưa ra vế đối rất xảo trá, điển tích điển cố l*иg vào nhau, khó càng thêm khó, nếu muốn đối được vế đối này, haha, khó nha!!! Cô nương này rất thông minh, Nàng dùng cách này để bảo vệ sự trong sạch của bản thân, phải nói là tôi thật sự bội phục cô ấy.
Váy áo một màu xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản. Suối tóc đen mượt tùy ý dùng trâm gỗ búi lên. Mặt trái xoan mỗi khi Nàng nhướng mày, mắt phượng thấp thoáng sau hàng mi cong vυ"t, sóng mũi thẳng tấp, đôi môi gợi cảm căng tròn. Thật sự rất đẹp!!! Lặng lẽ đánh giá người con gái trước mặt, tôi không khỏi cảm thán trong lòng.
Theo lý tiểu nha hoàn làm việc vặt, tay chân vụng về như tôi thì chẳng bao giờ được phép vào phòng của các cô nương. Nhưng không biết tại sao hôm nay, Băng Ngọc chỉ thẳng tên muốn chính tay tôi bưng canh tới.
Chén canh hạt sen thơm ngát nằm yên trên bàn, không ai đoái hoài. Mỹ nhân chỉ lo trầm tư suy ngẫm, trong tay thưởng thức một chiếc thoa chạm hình một con kim phượng hoàng. Kim phượng hoàng?? Tôi có chút khẩn trương, vì hình dạng của chiếc thoa gần giống như hình xăm trên ngực trái của tôi. Tốt nhất nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, trong lòng ngày càng dâng lên một dự cảm không lành.
"Băng Ngọc tỷ tỷ ~ ~ muội còn rất nhiều việc chưa làm!! À... ừ, một lát nữa muội trở lại lấy chén dọn dẹp nha."
Còn không chờ Nàng đồng ý, tôi nhanh chóng quay đầu chạy về phía cửa phòng.
"Muội nói ta nghe thử xem, sao lại chẳng thể thuốc chết muội được chứ??"
Giọng nói lạnh lùng, thanh lãnh, làm lông tơ của tôi dựng ngược cả lên. Không cần nghe, nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi tự thôi miên bản thân mình. Bàn tay tôi vừa chạm vào định kéo cánh cửa ra, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, không thể động đậy.
Chết tiệt!!!Gặp quỷ mà, điểm huyệt!! Công phu thần kỳ như vậy, sao lại có thể lãng phí ở trên người của tôi chứ!! Ngay giây phút này tôi thật sự khóc không ra nước mắt.
Bàn tay lạnh lẽo nhưng băng từ phía sau xoa cổ tôi. Đôi môi lạnh lẽo hôn lên tai bên phải của tôi:
"Nguyệt Nhi, mặc kệ muội có đồng ý hay không, muội chỉ có thể là của ta." Xong đời xong đời rồi, cái gì mà loạn xà ngầu vậy hả trời, câu nói đầy ẩn ý này có nghĩa gì đây chứ.
Tác giả có lời muốn nói:
Quá thảm!! Vì vậy tiểu Nguyệt à ~ con gái ngoan~ và mẫu thân cùng nhau xui xẻo!!