- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Sửu Cô Nương
- Chương 47
Sửu Cô Nương
Chương 47
Tôi lại quang vinh trở thành Sâu gạo của phủ công chúa, loại sâu cao cấp nhất. Trong phủ từ già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái đều rất cung kính tôi. Đương nhiên tất cả những việc đó là nhờ nể mặt Kỳ Tử Hi cả. Có công chúa che chở, tôi mặc định trở thành nữ chủ nhân thứ hai trong phủ công chúa.
Những lúc nhàn hạ không có gì làm, tôi thường thích dẫn theo tiểu Hồng đi dạo bên bờ hồ trong phủ.Trong hồ có nuôi mười chú cá cẩm lý, nhất là những lúc chúng tranh nhau đớp thức ăn trông rất đẹp mắt.
Hôm nay tôi lại tới bên hồ cho cá ăn. Từ đằng xa, chỉ thấy thấp thoáng trên bờ cỏ bên cạnh hồ đang nằm một người nào đó. Áo lụa đỏ thắm, từ xa như một ngọn lửa hồng rực rỡ. Chẳng biết là do ánh sáng hay tại mắt tôi có vấn đề mà lại nhìn thấy màu tóc của người kia là màu vàng.
“A… Nguyệt tỷ tỷ, tóc của người kia là màu vàng kia, thật là l!!” Tiểu Hồng che miệng bật thốt, vẻ mặt ngạc nhiên tò mò không kém.
“Có gì lạ đâu chứ, ta đã từng thấy tóc màu xanh biếc kia kìa.” Chẳng lẽ nước Thiên Di còn có người nước ngoài. Tôi cẩn thận tới gần, bóng người nằm trên cỏ dần dần hiện rõ trước mặt.. Khuôn mặt thâm thúy, làn da trắng nõn, mái tóc dài màu vàng được thả tự do phía sau, rối tung trên mặt cỏ. Thật đẹp!!!
“Không biết màu mắt là màu gì? Tiểu Hồng, hay chúng ta đánh cuộc một ván đi!” tính khí trẻ con bỗng dưng nổi lên, tôi nhìn Tiểu Hồng chớp chớp mắt.
“Đôi mắt đương nhiên màu đen rồi!” Tiểu Hồng đương nhiên chưa bao giờ gặp qua người nước ngoài.
“Ta lại đoán là màu xanh biếc.” Vốn định nói là màu lam nhưng nhìn thoáng mặt hồ xanh biếc, bỗng dưng lòng tôi lại có một cảm xúc mãnh liệt, vậy nên sửa lại ý định. Biết đâu lại là một đôi mắt xanh biếc sâu thẳm như đại dương thì sao?!!
“Tiếc thật, cả hai đều đoán sai, nhà cái thắng hết.” Một giọng nữ có chút khàn khàn vang lên.
Tôi và tiểu Hồng đồng loại xay người nhìn về phía âm thanh phát ra. Nàng lười biếng đứng dậy, tùy ý vỗ vỗ áo lụa trên người. Lại búi mái tóc vàng kim rối tung ra sau đầu, dùng một câu ngọc trâm cố định lại. Khi đã làm xong mọi việc nàng xoay người qua, ngước mặt lên nhìn về phía chúng tôi.
“Ngươi mang kính áp tròng có màu à?” Tôi nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp như hồng ngọc, con người vốn dĩ không nên có màu mắt như vậy. Một đôi mắt xinh đẹp nhưng lại đỏ rực.
“Đó là cái gì? Ê ê hai người các ngươi thua, phần thưởng của ta đâu?” Tính khí trẻ con tinh nghịch, nàng trừng mắt nhìn tôi và tiểu Hồng.
Một đầu vàng kim ánh bạc gần như bạch kim, lại có một đôi tròng mắt đỏ hồng, trừng to tròn tròn. Người trước mắt giống như một chú thỏ con to lớn. Thật sự đáng yêu chết đi được.
“Tôi tên là Ngải Nguyệt, tôi có thể gọi tiểu thư là Tiểu Thố không?” Nhiệt tình vươn tay ra, rất muốn thân thiện bắt tay chào hỏi nàng.
“Phần thưởng của ta đâu?” Tiểu Thố không chút dao động, vẫn trừng mắt nhìn chúng tôi. Có vẻ người nước ngoài ở đây không có thói quen bắt tay. Tôi xấu hổ thu tay lại, cố gắng cười một cách gần gũi nhất có thể.
“Tiểu Thố ~ cô muốn thưởng gì nào?”
“Ta muốn cô đi dạo với ta.” Đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, tiểu Thố chỉ vào tôi mà nói.
“Được thôi~” “Không thể.” Tôi và tiểu Hồng trước sau lên tiếng trả lời nàng, nhưng đáp án của chúng tôi lại ngược nhau.
“Tiểu Hồng ~ đã đánh cược thì phải chịu thua.” Giả bộ nghiêm túc như tỷ tỷ dạy dỗ muội muội.
“Nguyệt tỷ tỷ ~ công chúa có lệnh.” Vẻ mặt của Tiểu Hồng cũng nghiêm túc không kém, bên môi mấp máy muốn nói lại thôi.
“Ta mặc kệ, ngươi phải đi dạo cùng ta.” Tiểu Thố nghiêm mặt. tỏ vẻ hung ác bá đạo. Ba người, mỗi người đều kiên trì với ý kiến của bản thân. Không khí có chút cứng ngắc.
“Quận chúa, sao ngài lại trốn tới chỗ này. Vương gia đang tìm người kìa. Cùng nô tỳ đi thôi!” Một tiểu nha đầu bím tóc dài màu nâu vội vã từ xa chạy tới.
“Vội tìm ta cho hắn đưa hòm à?” Tiểu Thố kinh miệt hỏi lại. làm cho tiểu nha đầu kia sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
“Quận chúa ~ sao ngài lại có thể nói những lời bất kính như vậy!!” Tiểu nha đầu nhỏ giọng khuyên can, cảnh giác nhìn về phía tôi và Tiểu Hồng. Ánh mắt của tiểu nha đầu dừng lại trên người tôi thật lâu. Tôi để ý thấy ánh mắt của tiểu nha đầu kia từ mới đầu là kinh hãi sợ sệt từ từ biến thành như hiểu thấu một điều gì đó. Xem ra, tiểu nha đầu biết tôi là ai.
Thông qua cuộc đối thoại giữa chủ - tớ hai người tôi đã phần nào có thể đoán được Tiểu Thố là thiên kim của vị Vương gia nào đó, có vẻ mối quan hệ cha con của hai người không được tốt lắm..
“Tiểu Thố ~ tiểu thư cứ bận việc của người đi.” Đây là việc nhà của người khác, tôi cảm thấy bản thân nên tránh mặt đi mới tốt.
“Muốn gì? Muốn quỵt nợ à?” Hiển nhiên tiểu Thố chẳng có chút cảm kích sự tinh tế của tôi, hoặc là nàng cố ý.
“Quận chúa.” Tiểu nha đầu dường như còn muốn nói điều gì nữa. Chỉ là bận tâm có tôi và Tiểu Hồng đứng ở đây nên cứ chần chừ rồi thôi.
“Đi thôi!” Tiểu Thố nắm lấy tay tôi kéo tôi chạy thật nhanh về phía trước, nhìn hướng nàng chạy, có vẻ là về phía cổng ra vào. Thật kỳ lạ, sao cô nàng này lại có thể quen thuộc địa hình ở đây thế nhỉ. Tiểu Hồng và tiểu nha đầu kia vội vàng đuổi theo phía sau.
“Quận chúa.” “Nguyệt tỷ tỷ!” Tiếng la của các nàng dần dần nhỏ lại rồi mất hẳn.
Dường như rất quen thuộc cửa nẻo ở trong phủ công chúa, Tiểu Thố nắm tay tôi kéo tôi ra ngoài từ phía cửa sau của phủ đệ. Mà nói cũng lạ, bình thường cổng sau này cũng có người canh gác mà, không hiểu sao hôm nay lại chẳng thấy một ai. Vậy nên cũng thuận tiện cho cả hai chúng tôi dễ dàng ra khỏi phủ công chúa một cách êm đẹp. Đi dọc phố phường, chậm rãi dạo chơi. Người qua đường đều không dám đến gần chúng tôi, bởi vì khuôn mặt của tôi. Ở trong phủ công chúa, tất cả mọi người đều đã quen thuộc với khuôn mặt của tôi. Nhưng mà, ra bên ngoài lại là một vấn đề lớn.
“Tiểu thư không sợ mặt của tôi sao?” Tôi tò mò hỏi, từ ánh mắt đầu tiên khi tiểu Thố nhìn tôi, dường như nàng đối với gương mặt đáng sợ của tôi chẳng có tý phản ứng nào.
“Vì sao phải sợ?” Tiểu Thố tò mò hỏi ngược lại, đôi mắt đỏ như hồng ngọc liên tục chớp chớp.
“Chúng ta đi đâu đây?” Nếu đối phương đã không ngại, tôi cũng không có gì phải bận tâm chi cho nặng lòng. Tôi lảng sang một chủ đề khác né tránh câu hỏi của nàng. Tôi thật sự muốn biết lúc này đây chúng tôi muốn đi đâu.
“Ta muốn đi thả diều.” Tiểu Thố hưng phấn nắm tay tôi, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm tôi.
“Được thôi ~” mỉm cười gật đầu, trong lòng có chút cảm giác yêu thương chìu chuộng. Thật là một chú thỏ con đáng yêu!
Mua hai con diều hình bươm bướm, chúng tôi tìm một khoảng đất trống, giống như nhưng đứa trẻ ngây thơ không hiểu mọi chuyện trên đời bắt đầu cùng nhau thả diều. Gió lớn dần, hai chiếc diều hình bươm bướm bay lượn cùng nhau, song song cùng đón gió, không phân không lìa cuốn lấy nhau.
“Ngải Nguyệt, làm sao bây giờ?” Tiểu Thố chơi chung với tôi có chút quen thuộc, giờ phút này lại ủy khuất nhìn tôi
“Phóng sinh à?” Tiểu Thố ngửa đầu nhìn vào không trung, nhẹ giọng hỏi.
“Cứ cho là vậy.” Tôi có chút thương cảm.
“Tiểu Thố ~ tôi đói bụng.” dạ dày đánh lên từng hồi trống ầm ỉ, như đang phản đối việc tôi bỏ bê nó quá rồi. Vậy nên chẳng còn có đủ tập trung để thương xuân thu buồn thương cảm gì nữa, tôi cần ăn gì đó.
Tiểu Thố nghiêm túc nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười thật tươi.
“Ngải Nguyệt ~ ta muốn mang ngươi về nước của ta.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tốt rồi, kị sĩ của Ngải Nguyệt đã đến đông đủ hết rồi. Ta thích những đồ vật đáng yêu, vậy nên liền cho Tiểu Thố xuất hiện. Tiểu Thố là quận chúa nước láng giềng, tên thật của nàng là gì à?? Hạ hồi phân giải nha.
Về phần Băng Ngọc, mọi người có tin rằng Nàng sẽ trở nên yếu đuối nhu nhược không? Nếu lấy cá tính của Nàng ra so sánh, tất nhiên sẽ một lần nữa ngóc đầu dậy. Haha ~ ta nói quá nhiều rồi, chạy thôi.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Sửu Cô Nương
- Chương 47