- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sụp Đổ Hình Tượng
- Chương 22
Sụp Đổ Hình Tượng
Chương 22
Từ trước tới nay Hoắc Thành đều không nghĩ tới chuyện mẹ anh sẽ nɠɵạı ŧìиɧ.
Ở trong trí nhớ của anh, từ trước tới nay Phương Kha vẫn luôn là một người vừa nhẹ nhàng vừa xinh đẹp, bà là một người mẹ tốt, một người vợ tốt, làm sao một người như vậy có thể nɠɵạı ŧìиɧ?
Sau khi rời khỏi nông trường Tinh Quang, Hoắc Thành vẫn luôn im lặng không nói gì. Thẩm Oản Doanh đi theo bên cạnh anh, trong lòng cũng không chịu nổi. Cô là một người ngoài mà lúc nãy nghe chuyện còn bị sốc thì chắc chắn là Hoắc Thành sẽ còn bị sốc nhiều hơn nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi mở miệng gọi một tiếng: “Hoắc Thành.”
“Ừ?” Hoắc Thành lấy lại tinh thần, đôi mắt xinh đẹp quay sang nhìn cô.
Thẩm Oản Doanh hỏi: “Lát nữa cậu có đi đâu không? Hay là về nhà luôn?”
Hoắc Thành im lặng một chút rồi nói: “Tớ muốn đến biệt thự trên núi, để tớ bảo tài xế đưa cậu về nhà.”
“Tớ đi cùng cậu.” Thẩm Oản Doanh không yên tâm để anh ở một mình.
Hoắc Thành lại nói: “Không phải buổi chiều cậu có lớp khẩu ngữ sao?”
“Tớ có thể nói với mẹ lớp khẩu ngữ chuyển sang ngày mai.” Thẩm Oản Doanh lộ ra một nụ cười với anh: “Tớ có thể đến biệt thự với cậu không?”
“Ừ.” Hoắc Thành gật gật đầu, sau đó lại im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nông trường Tinh Quang ở cùng hướng với biệt thự trên núi của nhà họ Hoắc, cho nên bọn họ tốn ít thời gian hơn là khi xuất phát từ nội thành. Lúc xe dừng lại, Hoắc Thành còn chưa lấy lại được tinh thần.
“Hoắc Thành, tới rồi.” Thẩm Oản Doanh có chút lo lắng mà nhìn anh: “Cậu không sao chứ?”
Hoắc Thành lắc lắc đầu, bước ra khỏi xe: “Tớ không sao.”
Hôm nay bọn họ đến không có thông báo cho quản gia trước, lúc người quản gia nhìn thấy hai người còn có vài phần ngoài ý muốn: “Cậu Hoắc Thành, cô Thẩm.”
“Xin chào.” Thẩm Oản Doanh chào hỏi với quản gia rồi đi vào với Hoắc Thành. Quản gia nhìn ra cảm xúc của Hoắc Thành không tốt, bất quá ông cũng không dò hỏi cái gì, chỉ đi vào phòng bếp chuẩn bị trà bánh cho bọn họ.
Hoắc Thành mang theo Thẩm Oản Doanh đi đến phòng của mẹ anh, trên mặt đất vẫn còn để bức tranh sơn dầu mang về từ nông trường Tinh Quang, cùng với chiếc bật lửa giá rẻ kia.
Thẩm Oản Doanh nhìn chiếc bật lửa trên mặt đất, có chút kỳ quái: “Chiếc bật lửa này cũng là của mẹ cậu sao?”
Hoắc Thành lắc đầu: “Không phải, mẹ tớ không hút thuốc lá. Tớ vô tình tìm thấy được chiếc bật lửa này lần trước khi dẫn cậu tới đây.”
Thẩm Oản Doanh không nói gì nữa nữa, chiếc bật lửa này chắc chắn cũng không phải là của chú Hoắc, ông ấy sẽ không dùng loại bật lửa giá rẻ như vậy.
Vậy thì chỉ có thể là của đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của mẹ Hoắc Thành.
Bà ấy vậy mà vẫn luôn giữ nó?
Nhưng Thẩm Oản Doanh cứ cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, chủ của chiếc bật lửa này nhất định không phải là một người có thân phận địa vị, mẹ của Hoắc Thành sẽ nɠɵạı ŧìиɧ với một người như vậy sao?
Quản gia đẩy một chiếc xe phục vụ nhỏ vào, bên trên để một ít điểm tâm cùng nước trái cây. Một tháng nay, cuối tuần nào Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh đều sẽ lại đây, cho nên quản gia cũng đã thăm dò được khẩu vị của bọn họ------thật ra chủ yếu vẫn là khẩu vị của Thẩm Oản Doanh.
Biệt thự được xây ở giữa sườn núi nên lúc đi mua đồ sẽ không quá thuận tiện, hơn nữa bình thường chỉ có quản gia cùng với một ít người hầu ở nên mỗi tuần ông mới đi xuống núi mua đồ một lần. Nhưng một tháng gần đây cứ cách một ngày là sẽ có người đưa nguyên vật liệu lên núi, phần lớn là do quản gia tự chọn, đều là đồ mà Thẩm Oản Doanh thích ăn.
Cậu Hoắc Thành không ăn được cũng không sao, nhưng nếu là cô Thẩm không ăn được thì cậu Hoắc Thành nhất định sẽ tức giận.
Người quản gia đẩy chiếc xe phục vụ vào phòng, tìm một chỗ thích hợp để ngừng lại: “Làm phiền cô cậu.”
Thẩm Oản Doanh ngẩng đầu nhìn rồi nói lời cảm ơn với quản gia.
“Không có gì, hai cô cậu nếu là cần gì thì có thể tùy thời gọi tôi.” Ánh mắt của người quản gia đảo qua bức tranh sơn dầu đặt trên đất cùng với chiếc bật lửa, sau đó im lặng rời khỏi phòng.
“Hoắc Thành, cậu có muốn ăn gì không? Có bánh quy mà quản gia nướng này.” Bình thường Hoắc Thành không hay ăn đồ ngọt nhưng Thẩm Oản Doanh phát hiện anh hình như rất thích bánh quy nướng.
Hoắc Thành ngước mắt nhìn nhìn, tiếp đó ánh mắt hơi trầm xuống: “Trước kia mẹ tớ hay nướng bánh quy cho tớ ăn.”
Thẩm Oản Doanh: “......”
Vì sao cô luôn có thể dẫm lên địa lôi chuẩn như vậy???
“Ấy……” Thẩm Oản Doanh thật cẩn thận mà chọn một chiếc pudding: “Có pudding caramel đó, cậu có muốn ăn thử không?”
Hoắc Thành nhìn cô, sau đó cong môi cười: “Tớ ăn bánh quy.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh bưng dĩa bánh bích quy, khom lưng đưa một chiếc tới trước mặt Hoắc Thành. Mái tóc dài của cô rũ xuống trước ngực, ánh sáng nhu hòa ngoài cửa sổ chiếu lên khóe miệng hơi cong lên của cô.
Hoắc Thành ngước mắt nhìn cô, sau đó vươn tay ôm cô vào trong ngực.
Cả người Thẩm Oản Doanh chợt cứng lại.
“A Oản.” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thành vang lên bên tai cô: “Tớ có thể ôm cậu một lát không? Chỉ một lát thôi.”
Ánh mắt của Thẩm Oản Doanh hơi run rẩy, sau đó cô lẳng lặng đứng ở đó để Hoắc Thành ôm vào lòng.
Hơi thở nhẹ nhàng của Hoắc Thành sượt qua gáy cô, giống như một nụ hôn in lên trên gáy, lại như là lông chim, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô.
Thẩm Oản Doanh cảm giác thời gian đã trôi qua thật lâu, hoặc cũng có thể là chỉ mới trong chốc lát, Hoắc Thành đã buông lỏng hai tay.
Thẩm Oản Doanh cầm bánh bích quy trong tay, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thành, ngữ điệu thật nhẹ mà hỏi anh: “Mẹ cậu, là một người như thế nào?”
Hoắc Thành trầm ngâm một lát, sau đó mới mở miệng nói với cô: “Mẹ tớ là một người rất nhẹ nhàng, bà có ngoại hình xinh đẹp, vẫn luôn mỉm cười. Bà còn biết vẽ tranh, cũng biết làm mấy món nhỏ nhỏ, bà đối với tớ rất tốt.”
Thẩm Oản Doanh nói: “Tuy rằng tớ chưa từng gặp mẹ cậu, nhưng tớ tin bà ấy là một người mẹ rất tốt.”
“Ừ.” Hoắc Thành gật gật đầu, nở nụ cười với cô: “Cậu có muốn nhìn ảnh của mẹ tớ không?”
“Có thể sao?”
“Ừ.” Hoắc Thành đứng dậy, lấy ra một quyển album trên tủ đầu giường, sau đó ngồi lại bên cạnh Thẩm Oản Doanh: “Đây là ảnh chụp khi tớ còn nhỏ, đoạn thời gian đó mẹ tớ đang bệnh, một tuần tớ mới đến đây một lần nên mỗi lần tớ đều mang album lại đây cho mẹ xem.”
Anh vừa nói vừa mở ra album ở trên tay, mỗi tờ đều là ảnh chụp chung của anh và mẹ.
Người phụ nữ trong ảnh chụp có một mái tóc đen dài, bà ngồi ở trước giá vẽ, một tay cầm bút vẽ, một tay nhẹ nhàng mà xoa đầu Hoắc Thành. Nụ cười của bà so với ánh mắt của bà còn ấm áp hơn.
Cậu bé Hoắc Thành đứng ở trước mặt bà, trên mặt cũng khó được mà mang theo ý cười. Thẩm Oản Doanh nhìn ra được, anh là thật yêu mẹ mình.
“Mẹ cậu rất xinh đẹp.” Thẩm Oản Doanh quay đầu sang nhìn Hoắc Thành ở bên cạnh: “Cậu lớn lên rất giống mẹ cậu.”
Hoắc Thành cũng nghiêng đầu, khóe miệng hơi mang ý cười mà nhìn cô: “Cậu là đang khen tớ đẹp sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Oản Doanh cũng thẳng thắn thừa nhận, cô lại lật một tờ trên album, thấy được một tấm mẹ của Hoắc Thành ôm bó hoa hồng champagne rất lớn đứng trong hoa viên.
Hoắc Thành nói với cô: “Ảnh này chụp hôm sinh nhật của mẹ tớ năm ấy, tớ đã tặng bà một bó hoa hồng champagne. Bà ấy thích loại hoa này nhất.”
Thẩm Oản Doanh cũng gật gật đầu: “Thật sự rất đẹp.”
Ánh mắt của Hoắc Thành lại rơi xuống sàn nhà, anh duỗi tay cầm chiếc bật lửa kia lên rồi nhìn hình cúc non được in ở bên trên: “Loại cúc non này, lần trước lúc tớ đi viếng mẹ cũng nhìn thấy ở trước mộ bà.”
Thẩm Oản Doanh cũng nhìn về phía bật lửa trong tay anh, trên thân máy của bật lửa thật sự có in hình cúc non, bởi vì thời gian đã lâu nên có chút mài mòn.
Cô rũ mắt xuống, mở miệng nói: “Ý nghĩa của hoa cúc non là tình yêu bí mật.”
Hoắc Thành im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi cô: “Cậu nói, chiếc bật lửa này cùng với bó cúc non ở trước mộ, là của người đàn ông kia sao?”
“Không biết, cậu…...cậu có muốn hỏi ba cậu một chút không?”
Sự thật rốt cuộc là như thế nào, chú Hoắc khẳng định sẽ biết.
Hoắc Thành lại lắc lắc đầu, đời trước mãi đến tận lúc anh chết, ba anh cũng không hề nói lọt nửa chữ về chuyện này. Liền coi như anh đi hỏi thì ông cũng nhất định sẽ không nói với anh.
“Tớ sẽ điều tra rõ ràng.” Anh nhìn chiếc bật lửa trên tay, nói với Thẩm Oản Doanh một câu như vậy.
Trước khi trời tối, Hoắc Thành liền đưa Thẩm Oản Doanh về nhà.
Hôm nay Thẩm Oản Doanh nói với Giang Du là vì Hoắc Thành cảm thấy không khỏe nên hai người mới ở bên ngoài thêm một buổi trưa, lúc này Giang Du thấy Thẩm Oản Doanh trở về thì hỏi cô: “Sức khỏe của Hoắc Thành thế nào rồi?”
Thẩm Oản Doanh đặc biệt bình tĩnh mà trả lời bà: “Tốt hơn rồi ạ.”
Giang Du lại hỏi: “Có ảnh hưởng gì tới cuộc thi ngày mai không?”
“Chắc là không sao đâu mẹ.”
Thẩm Oản Doanh vốn dĩ chỉ là thuận miệng bịa chuyện mà thôi, không nghĩa tới ngày hôm sau Hoắc Thành thật sự cảm thấy không thoải mái, ngay cả cuộc thi cũng không tham gia được.
Điền Vũ cũng lập tức cảm thấy cả người không khỏe.
Bỏ quyền từ vòng loại thì chẳng khác nào bị loại trừ luôn, đối phương liền không chiến mà thắng. Có phải là cậu đã bị chú định không bao giờ thắng được Trần Cảnh Minh không??
Hoắc Thành bệnh rồi, tin nhắn cậu gửi tới như đá chìm đáy biển, Điền Vũ đành phải đi quấy rối Thẩm Oản Doanh. Thẩm Oản Doanh vừa đi học xong liền nhìn thấy Điền Vũ gửi cho mình hơn mười cái tin nhắn, cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà trả lời: “Hội trưởng, thi đấu vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi ^_^”
Điền Vũ: “......”
Quá khó khăn, cuộc sống này thật sự là quá khó khăn.
Lần này Hoắc Thành bị bệnh, không chỉ không tham gia thi đấu mà ngay cả sáng thứ hai anh cũng không đến trường.
Thẩm Oản Doanh nhìn chỗ ngồi trống trơn của anh, bắt đầu có chút lo lắng tình huống của Hoắc Thành.
“Thẩm Oản Doanh, em đi tới văn phong với thầy một chuyến.” Thầy Tống dạy xong liền gọi Thẩm Oản Doanh đến văn phòng. Thẩm Oản Doanh thân là lớp trưởng, bình thường giáo viên cũng có không ít chuyện nhờ cô đi làm nên chuyện cô bị gọi vào văn phòng cũng được xem như là bình thường.
“Là thế này.” Thầy Tống rót một chén nước rồi ngồi xuống trước bàn làm việc: “Chuyện Hoắc Thành bị bệnh, em đã biết rồi đi?”
Thẩm Oản Doanh gật gật đầu: “Dạ biết ạ.”
Thấy Tống nói: “Bệnh của em ấy hình như có chút nặng, hôm nay vẫn còn phát sốt. Buổi sáng phụ huynh của em ấy gọi điện cho thầy để xin nghỉ hai ngày. Thầy nghĩ, em là lớp trưởng, bình thường quan hệ với Hoắc Thành cũng tương đối tốt, nên em đại biểu các bạn học đi thăm em ấy đi, thuận tiện mang tư liệu được phát hôm nay đưa cho em ấy luôn.”
Hôm nay trường học phát rất nhiều tài liệu học tập cùng bài thi cho học sinh, mỗi cái đều được thiết kế dựa theo thành tích thi giữa kỳ của riêng từng người cho nên rất quan trọng. Thẩm Oản Doanh gật gật đầu, đồng ý: “Dạ được, để em tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi qua.”
“Được rồi, vậy để thầy ghi cho em một giấy xin phép.” Trường học quản lý tương đối nghiêm khắc, giữa trưa không có giấy xin phép thì sẽ không được ra ngoài cổng trường.
“Dạ, em cảm ơn thầy.”
“Không có gì, em gọi taxi đi, tiền xe sẽ do quỹ lớp trả, em thấy có cần mua thêm trái cây gì không nhé.” Thầy Tống nói tới đây lại cảm thấy một mình Thẩm Oản Doanh đi chắc là không cầm được nhiều đồ như vậy, liền nói: “Nếu không em gọi thêm Triệu Nghệ Manh đi với em?”
“Không sao ạ, dù sao em cũng gọi xe đi qua, em đi một mình được rồi ạ.”
“Vậy thì được rồi, trên đường chú ý an toàn, đi sớm về sớm.”
“Dạ vâng.”
Giữa trưa sau khi tan học, Thẩm Oản Doanh cũng không đến căn tin ăn cơm mà trực tiếp cầm theo tài liệu rời đi trường học. Ở cửa cổng trường học có siêu thị, cũng có mấy cửa hàng nhỏ, Thẩm Oản Doanh mua một thùng sữa bò trong cửa hàng xong rồi gọi xe đến nhà của Hoắc Thành.
Tuy rằng cô đã đến biệt thự của nhà Hoắc Thành rất nhiều lần nhưng đây còn là lần đầu tiên cô đến nhà chính của nhà họ Hoắc.
Địa chỉ là thầy Tống cho cô, sau khi xe dừng ở trước cửa nhà, cô đeo cặp lên, ôm thùng sữa bò đi xuống xe. Cửa lớn của biệt thự mở ra, có người làm công đang ở trong vườn tu sửa lại cành là, Thẩm Oản Doanh đi tới, đứng ở cửa nói một câu: “Xin chào.”
Trên người cô mặc đồng phục giống như của Hoắc Thành, khí chất lại ưu nhã xuất chúng, người làm vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy Thẩm Oản Doanh là thiên kim nhà ai, nên cũng đặc biệt lễ phép mà nói chuyện với cô: “Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Trên mặt Thẩm Oản Doanh vẫn duy trì nụ cười ngày thường của mình, cô nói với người ở trong vườn: “Cháu là bạn học của Hoắc Thành, nghe nói cậu ấy sinh bệnh nên đặc biệt tới thăm.”
“A, vậy cô chờ chút nhé.” Một người làm buông công cụ ở trên tay rồi đi vào gọi người. Rất nhanh, cô của Hoắc Thành, Hoắc Yến Ni đi ra từ bên trong. Bà nhận ra Thẩm Oản Doanh, thấy là cô đến thì nở một nụ cười đón cô vào nhà: “Là Thẩm Oản Doanh à, khó được cháu còn riêng tới một chuyến.”
Thẩm Oản Doanh cười nói: “Chuyện phải làm ạ, thầy bảo cháu thuận tiện mang theo tài liệu mà trường phát cho Hoắc Thành.”
“Hoắc Thành đang ở trong phòng nó đấy, để cô mang cháu lên.”
“Dạ, cháu cảm ơn dì.”
Hoắc Yến Ni không thể không thừa nhận, tuy rằng bà không hy vọng nhà họ Hoắc và nhà họ Thẩm liên hôn nhưng đứa bé Thẩm Oản Doanh này, nhìn qua thật là làm cho người ta thích. Ngoại hình xinh đẹp lại có tri thức, thông hiểu lý lẽ, chẳng trách ông già kia lại thích con bé như vậy.
“Dì ơi, Hoắc Thành thế nào rồi ạ?”
Hoắc Yến Ni nói: “Cũng không biết nó làm sao, hôm trước đi tham gia thi đấu xong thì lúc về sắc mặt không quá tốt, cơm tối cũng không ăn. Tới nửa đêm thì đột nhiên phát sốt, may là nhà phát hiện sớm, nếu không còn không biết là sẽ sốt thành dạng gì nữa.”
Lúc trước Thẩm Oản Doanh liên hệ với Hoắc Thành rồi, anh cũng chỉ nói với cô là mình bị cảm mà thôi, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy. Hoắc Yến Ni nói xong, Thẩm Oản Doanh càng lo lắng hơn: “Vậy hiện tại cậu ấy đỡ chưa ạ?”
“Bác sĩ có tới khám vài lần rồi, bệnh tình vẫn cứ lặp đi lặp lại.” Hoắc Yến Ni nói xong lại lắc đầu: “Rõ ràng nhìn qua xương cốt rắn chắc, khoẻ mạnh như thế, sao lại đột nhiên bệnh thành như vậy nhỉ? Có phải là đυ.ng phải cái gì không sạch sẽ không?”
Hoắc Yến Ni đang cân nhắc xem, hôm nào có nên mời thầy tới nhà xem một chút không.
“......” Thẩm Oản Doanh không quá tin mấy thứ mơ hồ như vậy, cô cảm thấy bệnh của Hoắc Thành có thể là bởi vì tâm lý tạo thành.
Chuyện của mẹ cậu ấy, có thể là đã tạo cho cậu ấy cú sốc hơi lớn.
“Tới rồi, cháu đi vào đi, dì không quấy rầy hai đứa nữa.” Hoắc Yến Ni dẫn Thẩm Oản Doanh tới trước phòng của Hoắc Thành xong liền quay người đi xuống lầu. Thẩm Oản Doanh nói cảm ơn với bà rồi giơ tay gõ gõ cửa phòng Hoắc Thành: “Hoắc Thành, cậu có thức không?”
Hoắc Thành vừa mới uống thuốc xong, cả người cảm thấy có chút mơ mơ màng màng, lúc anh nghe thấy giọng của Thẩm Oản Doanh còn tưởng rằng là mình nghe nhầm. Chỉ là cửa phòng vẫn luôn vang lên tiếng gõ đứt quãng, anh rốt cuộc mở to mắt, bò dậy từ trên giường ra mở cửa.
Trên người Hoắc Thành mặc chiếc áo ngủ lỏng lẻo, chân đi dép lê, tóc bởi vì vừa mới ngủ dậy mà có chút lộn xộn. Đây còn là lần đầu tiên mà Thẩm Oản Doanh nhìn thấy một Hoắc Thành lôi thôi lếch thếch như vậy.
Cố đã mất mặt ở trước mặt anh nhiều lần rồi, được nhìn thấy dáng vẻ này của anh một lần, cũng coi như là cô gỡ lại rồi nhỉ?
Mặc kệ thế nào, thấy Hoắc Thành ra mở cửa được rồi thì Thẩm Oản Doanh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng: “Cuối cùng cậu cũng ra mở cửa, tớ còn tưởng là cậu xảy ra chuyện gì rồi.”
“Vừa nãy tớ đang ngủ.” Hoắc Thành có chút ngoài ý muốn mà nhìn cô, anh giải thích: “Sao cậu lại tới đây?”
Thẩm Oản Doanh cười nói: “Tớ đại diện các bạn trong lớp ghé thăm cậu, thuận tiện mang cả đặc sản của thầy Tống lại đây.”
“......Cậu đi vào đi.” Hoắc Thành tránh người qua để cho Thẩm Oản Doanh đi vào. Trên tay Thẩm Oản Doanh còn ôm thùng sữa mang cho anh, sau khi Hoắc Thành thấy được liền muốn cầm lấy nhưng lại bị Thẩm Oản Doanh né tránh: “Cậu xem cậu đã yếu thành như vậy rồi, để tớ cầm đi.”
Hoắc Thành không cố lấy nữa, chỉ nói với cô: “Vậy cậu để trên đất là được rồi.”
“Tớ để trên bàn cậu đi.” Thẩm Oản Doanh nhấc thùng sữa đặt lên trên bàn Hoắc Thành, để nó dựa vào tường: “Cậu đừng đứng nữa, nằm xuống đi.”
“Ừ……” Hoắc Thành lại trở về mép giường, sau đó đắp chăn lên người mình, ngồi tựa vào đầu giường hỏi: “Cậu ăn cơm trưa chưa?”
“Tớ ăn bánh mì ở trên đường rồi.”
Hoắc Thành nhíu nhíu mày: “Vậy cậu có muốn ăn gì nữa không?”
“Không cần đâu.”
Hoắc Thành dừng một chút, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho dì giúp việc: “Dì Lưu, dì mang giúp tôi chút đồ ăn lên nhé.”
“Dạ, cậu Hoắc Thành chờ tôi một chút.”
Thẩm Oản Doanh nghĩ mình tới thăm bệnh mà còn cọ nhà người ta một bữa cơm, thật là ngại ngùng. Cô xoa xoa chóp mũi, hỏi Hoắc Thành: “Cậu đỡ hơn chút nào chưa?”
Hoắc Thành gật gật đầu: “Ừ, khá hơn rồi.”
Lúc này Thẩm Oản Doanh không còn dễ tin anh nữa: “Cậu gạt tớ, lúc trước cậu nói với tớ chỉ là cảm nhè nhẹ mà cuối cùng lại nghiêm trọng như vậy.”
“Không có nghiêm trọng lắm, chỉ là tớ mới uống thuốc nên có chút mệt thôi.”
“Cậu mệt thì nghỉ đi, đừng để ý tớ.”
Hoắc Thành lại nói: “Tớ không sao, sau khi gặp cậu thì có tinh thần hơn rồi.”
“.......” Thẩm Oản Doanh lại bị lời nói của anh làm cho ngượng ngùng, Hoắc Thành luôn có thể lơ đãng mà nói ra mấy cậu làm cho mặt cô đỏ bừng lên, tim đập nhanh hơn.
“Đúng rồi.” Cô mở cặp sách ra, lấy tài liệu học tập ở bên trong đưa cho anh: “Mấy cái này trường mới phát hôm nay, đều được thiết kế dựa theo thành tích thi giữa kỳ của mỗi người, thầy Tống bảo tớ mang tới cho cậu.”
“Ừ……” Đặc sản của thầy, quả nhiên là bài thi.
“Để tớ bỏ lên bàn giúp cậu.”
“Ừ.”
“Cậu muốn uống sữa không?” Thẩm Oản Doanh chọc chọc mấy chai sữa bò cô mang tới: “Loại này uống khá ngon, tớ đặc biệt chọn lại mắc nhất cho cậu đấy.”
Hoắc Thành cười một tiếng: “Cảm ơn. Cậu còn chưa ăn cơm, cậu uống sữa trước đi.”
Thẩm Oản Doanh đúng là có chút muốn uống, nhưng cô vẫn trái với lương tâm mà nói: “Vậy không được, đây là tớ mang tới thăm bệnh, làm sao có thể tự uống một mình?”
Hoắc Thành rất hiểu những tâm tư nhỏ kia của cô, anh liền nói: “Vậy cậu lấy giúp tớ một hộp đi.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh mở thùng ra rồi lấy một hộp sữa đưa cho Hoắc Thành. Hoắc Thành cắm ống hút xong lại đưa ngược lại cho Thẩm Oản Doanh, nói: “Uống đi.”
“......” Thẩm Oản Doanh rõ ràng là cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng trái tim cô lại nhảy lên bình bịch, bình bịch không ngừng.
Cô cảm thấy mình cần phải nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống liền nhận lấy hộp sữa bò từ tay Hoắc Thành, uống từng ngụm từng ngụm.
Hoắc Thành thấy cô chịu uống một chút rồi mới thoáng yên tâm.
Dì giúp việc rất nhanh liền mang đồ ăn lên, vừa nãy Hoắc Thành đã ăn rồi cho nên dì cũng đoán được là chuẩn bị cho cô Thẩm tới thăm bệnh.
Thẩm Oản Doanh không nghĩ tới dì ấy lại mang lên nhiều món như vậy, cô càng cảm thấy ngượng ngùng hơn: “Rõ ràng là tớ tới thăm cậu, vậy mà còn làm phiền nhà cậu như thế.”
Hoắc Thành nói: “Tớ nói rồi, không cần khách sáo với tớ như vậy.”
Thẩm Oản Doanh không nói nữa, cầm lấy chiếc đũa rồi cúi đầu, bắt đầu ăn cơm. Hoắc Thành ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn, bộ dáng yên tĩnh ăn cơm của cô cũng là xinh đẹp như vậy.
Bình thường khi ăn cơm ở nhà, Thẩm Oản Doanh được dạy là không được nói chuyện, chỉ là lúc này mẹ cô cũng không ở đây nên cô bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoắc Thành: “Tài liệu tớ mang đến cho cậu, có mấy bài thi phải làm trong hai ngày nay, tớ đã đánh dấu hết cho cậu rồi, nếu cậu có tinh thần thì làm một chút, sau này đi học nghe giảng.”
“Được.”
“Nhưng mà nhìn thành tích của cậu, chỉ cần phát huy ổn định thì khẳng định thi đại học không có vấn đề gì.” Nói tới đây, Thẩm Oản Doanh bỗng nhiên có chút tò mò: “Hoắc Thành, sau này lên đại học cậu muốn học ngành gì?”
Hoắc Thành nói: “Tài chính đi.”
Đáp án này thật sự là không hề ngoài ý muốn, con cái sinh ra trong gia đình giống như bọn họ, hơn phân nửa là đều phải học tài chính: “Cũng phải, dù sao sau này cậu còn phải hỗ trợ việc làm ăn trong nhà.”
Hoắc Thành lại nói: “Cũng không chỉ là nhà tớ.”
“Ừ?” Thẩm Oản Doanh nghi hoặc.
Hoắc Thành nhìn cô không nói chuyện, chỉ cười cười mãi. Về sau việc kinh doanh của nhà họ Thẩm, anh cũng phải hỗ trợ nữa.
“Cậu thì sao? Cậu muốn học cái gì?” Hoắc Thành hỏi.
Thẩm Oản Doanh trả lời: “Ừ…...tớ lén nói cho cậu nghe, thật ra tớ muốn học thiết kế nước hoa.”
Bộ dáng của Hoắc Thành nhìn qua một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, anh chỉ gật gật đầu, nói với Thẩm Oản Doanh: “Ừ, cũng được. Nước hoa là một đề tài rất lãng mạn.”
Thẩm Oản Doanh vừa kinh ngạc anh sẽ nói ra loại lời nói này, vừa cảm thấy có chút nhụt chí: “Nhưng không biết mẹ tớ có thể đồng ý hay không.”
Cô nghĩ hơn phân nửa là bà sẽ không đồng ý.
Hoắc Thành nói: “Cậu có thể học cả hai mà.”
“Ừ?” Thẩm Oản Doanh nhìn về phía anh.
Hoắc Thành nói: “Ngành mẹ cậu muốn cậu học, cùng với ngành cậu muốn học, cậu có thể học cả mà.”
Có không ít người học hai học vị khi còn ở đại học, với trí thông minh của Thẩm Oản Doanh, đồng thời học cả hai ngành nghề cũng không phải là việc gì khó.
“Nha vậy cũng được.” Thẩm Oản Doanh nghĩ lại nghĩ, sau đó thở dài. “Nhưng học cũng vô dụng, ba mẹ tớ chỉ có một đứa con gái là tớ, chuyện công ty sau này, vẫn là rơi xuống tay tớ thôi.”
Cô biết mẹ mình đã sớm có quyết định này, cho nên cô chưa từng nhắc tới chuyện mình muốn học thiết kế nước hoa với bà.
Hoắc Thành nhìn cô một hồi, sau đó mở miệng nói: “Cũng không nhất định, sau này cậu sẽ trở thành một nhà thiết kế nước hoa xuất sắc, mà chuyện công ty của nhà họ Thẩm, có thể để chồng tương lai của cậu tới giúp cậu.”
Thẩm Oản Doanh sửng sốt, chồng, tương lai của cô sao?
Rất kỳ quái, Hoắc Thành rõ ràng chỉ là nói chữ chồng mà thôi, cũng chưa nói chồng tương lai của cô là anh, vì sao tim cô lại đập nhanh như vậy hả!
Cô che dấu mà cúi đầu ăn tiếp, chờ tới khi mình có thể duy trì biểu tình bình thường khi đối diện Hoắc Thành rồi mới lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bởi vì tác dụng của thuốc mà hình như Hoắc Thành thật sự có chút mệt mỏi, Thẩm Oản Doanh thấy anh buồn ngủ như vậy liền nói: “Cậu ngủ trước đi.”
Hoắc Thành nhìn cô: “Vậy còn cậu?”
“Tớ ở đây với cậu.”
“Buổi chiều không cần đi học sao?”
“Tớ xin nghỉ rồi, tối nay về cũng được.”
“Ừ, vậy được.” Hoắc Thành ngoan ngoãn nằm xuống nhưng vẫn quay đầu nhìn Thẩm Oản Doanh. Thẩm Oản Doanh cố ý trừng mắt với anh: “Ngủ thì phải nhắm mắt lại.”
Hoắc Thành nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt giống như đang làm nũng với cô, nói: “Vậy cậu kể chuyện cổ tích cho tớ không?”
“......Được rồi.” Thẩm Oản Doanh cũng hào phóng mà đồng ý.
Ánh mắt Hoắc Thành nhìn cô cùng với ngữ khí lúc nói chuyện của anh…...Hoắc Thành như vậy, người khác căn bản là không có cách nào cự tuyệt!
Ở mép giường của Hoắc Thành có một kệ sách nhỏ, Thẩm Oản Doanh chọn một quyển đồng thoại của Wilde từ trên kệ sách, sau đó ngồi xuống trước mặt anh.
“Wilde?”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh mở sách ra, câu chuyện thứ nhất chính là cậu chuyện [Dạ Oanh và Đóa Hồng] nổi tiếng: “Tớ đọc [Dạ Oanh và Đóa Hồng] nhé?”
“Ừ.”
Ngữ điệu của Thẩm Oản Doanh mềm nhẹ mà đọc truyện, lúc cô học tiết ngữ văn sẽ thường xuyên bị giáo viên dạy ngữ văn gọi lên đọc bài, ở trên phương diện này thì cô rất có kinh nghiệm thực chiến. Cô đọc rất hay, câu chuyện theo lời cô kể giống như một câu truyện cổ tích xinh đẹp.
“Cậu thích truyện của Wilde sao?” Sau khi cô đọc xong thì Hoắc Thành hỏi một câu như vậy.
Thẩm Oản Doanh nói: “Phải xem là truyện gì cơ, tớ không thích các truyện tình yêu mà ông ấy viết.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tớ cảm thấy, các câu chuyện tình yêu dưới ngòi bút của ông ấy đều mang một loại hiến tế tuyệt vọng.” Ví dụ như câu chuyện [Dạ Oanh và Đóa Hồng] này.
Cô gái muốn một đóa hồng đỏ, cho nên chim dạ oanh liền dùng máu đầu tim của mình để nhuộm đỏ đóa hồng.
Hoắc Thành im lặng trong chốc lát, sau đó nhìn Thẩm Oản Doanh nói: “Thật ra tớ có chút hiểu được. Nếu là tớ, tớ cũng nguyện ý vì người mình yêu mà hiến tế bản thân.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sụp Đổ Hình Tượng
- Chương 22