Chương 18

Thẩm Oản Doanh cho rằng chỉ có học sinh tiểu học, hoặc là người như Phương Nhất Sưởng thì mới có căn cứ bí mật. Không nghĩ tới người có tính cách ít nói ít cười như Hoắc Thành cũng sẽ có căn cứ bí mật?

“Căn cứ bí mật? Ở đâu?” Thẩm Oản Doanh cứ cảm thấy Hoắc Thành đang lừa cô.

Hoắc Thành nói: “Nếu đã là căn cứ bí mật thì đương nhiên phải giữ bí mật trước.”

“......” Không phải logic của người thường mà: “Được rồi, nhưng mà tớ phải nói với mẹ trước một tiếng, bà ấy đồng ý thì tớ mới có thể đi.”

“Ừ”

“Buổi tối tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”

“Được” Hoắc Thành gật gật đầu, lại đưa microphone cho cô: “Cậu không hát nữa sao?”

“......”Thẩm Oản Doanh cầm lấy microphone rồi đi chọn thêm mấy bài hát.

Vì tránh để cho mẹ cô thấy nghi ngờ nên bình thường cô chỉ ở trong quán Karaoke nửa giờ là đã phải đi về. Nửa giờ hát không được bao nhiêu bài, hơn nữa hôm nay cô còn lảm nhảm với Hoắc Thành một hồi nên đã mất một nửa thời gian, cuối cùng Thẩm Oản Doanh chỉ có thể hát được ba bài hát.

“Không hát nữa sao?” Hoắc Thành hỏi cô.

Thẩm Oản Doanh lắc đầu: “Về muộn quá thì mẹ tớ sẽ nghi.”

Hoắc Thành rũ mắt một lát giống như là đang suy nghĩ cái gì, sau đó đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Ấy……”Thẩm Oản Doanh do dự mở miệng: “Chúng ta tách nhau ra về thôi, tớ đi một mình sẽ không bị người khác nhận ra, nhưng nếu đi với cậu thì chắc là sẽ bị đó.”

Điều cô băn khoăn không phải là không có lý, Hoắc Thành cũng cực kỳ phối hợp: “Vậy cậu đi trước đi, tớ đi ở phía sau cậu.”

“.......Được rồi, nếu không thì cậu ngồi đây hát đi? Phòng này tớ đặt một giờ lận.”

“Không cần, cậu đi trước đi.”

“Ờ……” Thẩm Oản Doanh đội mũ lưỡi trai lên trên đầu, sau đó liếc mắt nhìn Hoắc Thành một cái rồi mới đi ra khỏi phòng.

Cô men theo đường cũ đi trở về tiệm bánh ngọt, dọc theo đường đi cô đều muốn quay đầu lại xem Hoắc Thành có đi ở đằng sau cô không, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được. Tới tiệm bánh ngọt rồi, cô đi vào toilet tẩy trang, tháo tóc giả, sau đó đổi lại đồng phục của mình.

Đợi đến khi Thẩm Oản Doanh đi ra khỏi toilet, cô lại là vị Thẩm đại tiểu thư vừa ưu nhã vừa đoan trang kia.

Lúc cô vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh liền thấy Hoắc Thành đang đứng ở trước quầy tiệm bánh ngọt, trong tay còn cầm một hộp đồ ngọt đã được đóng gói sẵn.

Thẩm Oản Doanh vừa đi qua, Hoắc Thành liền đưa hộp đồ ngọt trong tay cho cô: “Cái này tặng cậu.”

“Cảm ơn.” Thẩm Oản Doanh cúi đầu nhìn thoáng qua, là bánh Mousse thạch cam ở trong tiệm: “Món này ăn rất ngon, cậu muốn thử không?”

Hoắc Thành lại trả lời: “Cái này tặng cho cậu.”

Thẩm Oản Doanh nhìn hộp đồ ngọt một chút, sau đó đi tới trước một cái bàn trống, đặt hộp đồ ngọt xuống rồi mở ra: “Chúng ta ăn ở đây luôn đi rồi về.”

Hoắc Thành hơi hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu rồi ngồi xuống vị trí đối diện Thẩm Oản Doanh.

Thẩm Oản Doanh cầm lấy muỗng múc thử một miếng bánh kem, đút vào trong miệng, cô lập tức hạnh phúc mà nhếch khóe miệng lên: “Cái này thật sự là rất ngon, còn có Matcha Crepe, lần sau cậu có thể ăn thử xem.”

“Ừ” Hoắc Thành cũng cầm lấy một cái muỗng rồi ăn một miếng, vị cam ngọt nồng đậm trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng anh. Thật ra anh không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng hương vị của chiếc bánh kem này làm anh nhớ tới lúc anh cõng Thẩm Oản Doanh đi qua qua khu rừng cam kia.

Cam ở chỗ đó cũng tản ra hương vị thơm ngọt như vậy.

Ông chủ đứng ở bên quầy, vừa sắp xếp lại đồ vật, vừa đánh giá Hoắc Thành cùng với Thẩm Oản Doanh. Một lát sau, ông liền gửi cho dì nhỏ của Thẩm Oản Doanh một tin nhắn: “Cháu gái bà hình như yêu đương rồi.”

Rất nhanh, người kia đã trả lời ông: “?? Đối tượng là ai?! Bối cảnh thế nào? Ông điều tra giúp tôi mười tám đời nhà thằng nhóc đó đi.”

Ông chủ: “......”

Qua vài giây, dì nhỏ lại bổ sung: “Một đời cũng không được thiếu.”

Ông chủ: “......”

Thẩm Oản Doanh với Hoắc Thành ăn bánh kem xong mới đi ra khỏi tiệm bánh ngọt. Y như lời Thẩm Oản Doanh, ông chủ đã giúp cô gọi một chiếc xe, bọn họ vừa mới đi ra ngoài thì xe đã chạy lại đây. Thẩm Oản Doanh cầm cặp sách ở trên tay, nhìn về phía Hoắc Thành rồi nói: “Cậu về kiểu gì? Hay là tớ đưa cậu về trước nha?”

“Không cần đâu, cậu đi về trước đi, tớ tự gọi xe được.”

“Ừm…...vậy được rồi.” Nói xong cô ngồi lên xe, trước khi đóng cửa xe, cô lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Thành nói: “Buổi tối tớ gửi tin nhắn cho cậu.”

“Được.” Hoắc Thành giúp cô đóng cửa xe rồi nhìn xe của cô rời đi.

Hôm nay Thẩm Oản Doanh về nhà muộn hơn thường ngày một chút, nhưng Giang Du cũng không nghi ngờ gì, dù sao họp hành có dài có ngắn. Thay đồ ở nhà xong, Thẩm Oản Doanh mới đi từ trên lầu xuống, sau đó tới trước mặt Giang Du gọi bà một tiếng: “Mẹ, con có chuyện muốn nói.”

“Ừ.” Giang Du nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”

Thẩm Oản Doanh nói: “Ngày mai có bạn học hẹn con học nhóm, con có thể đi không?”

Giang Du nghĩ một hồi, nhìn qua có vẻ như là không ưng ý cho lắm: “Ngày mai con còn có lớp khẩu ngữ mà, là bạn học nào hẹn con vậy? Triệu Nghệ Manh à?”

Mới đầu Thẩm Oản Doanh muốn dùng Triệu Nghệ Manh để làm cớ nhưng cô cảm thấy chắc chắn là mẹ cô sẽ không định đồng ý, nên cuối cùng Thẩm Oản Doanh lựa chọn nói thật: “Không ạ, là Hoắc Thành.”

“Hoắc Thành?” Dường như Giang Du hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh bà liền gật đầu: “Được, lớp khẩu ngữ của con vào buổi chiều ngày mai đúng không, con hẹn nó buổi sáng đi.”

Thẩm Oản Doan hơi kinh ngạc trong lòng, cô không nghĩ tới mẹ cô lại thoải mái đồng ý cho cô đi như vậy: “Dạ.”

“Còn có chuyện gì khác không?”

“Không ạ.”

“Vậy ngày mai con học nhóm với Hoắc Thành cho tốt, có gì không hiểu thì hỏi nó nhiều một chút.”

“Dạ mẹ, con biết rồi.”

Sau khi ăn cơm chiều xong, Thẩm Oản Doanh đi tắm rồi gửi cho Hoắc Thành một tin nhắn: “Mẹ tớ đồng ý rồi, buổi sáng ngày mai có thể đi ra ngoài.”



Trong một giây Hoắc Thành đã gửi tin trả lời cô: “Được, vậy ngày mai tớ đến đón cậu.”

Thẩm Oản Doanh: “Có phiền toái quá không? Cậu gửi định vị cho tớ đi, tớ kêu tài xế chở qua là được rồi.”

Sau khi gửi đi tin nhắn này xong, cô nghĩ một hồi, lại gửi tiếp thêm một cái: “Có phải là cậu cảm thấy gửi định vị cho tớ thì chỗ đó không còn là nơi bí mật nữa không?”

Hoắc Thành ở đầu điện thoại bên kia cười một tiếng rồi trả lời cô: “Ừ”

Thẩm Oản Doanh: Vậy được rồi, tớ tin cậu sẽ không mang tớ đi bán ^_^

Hoắc Thành: Tớ không nỡ.

Mặt của Thẩm Oản Doanh bùm một phát đỏ bừng lên, cô vội bỏ điện thoại qua một bên.

Tim cô còn chưa trở lại bình thường thì điện thoại trên bàn lại vang lên một tiếng. Thẩm Oản Doanh giống như là đang so đo với anh, cô nhìn chằm chằm điện thoại một hồi rồi mới cầm điện thoại lên.

Hoắc Thành: 8 rưỡi sáng ngày mai tớ đợi ở trước cửa nhà cậu nhé?

Thẩm Oản Doanh: Ừ.

Hoắc Thành: Vậy ngày mai gặp

Thẩm Oản Doanh: Ngày mai gặp ^_^

Sau khi gửi tin nhắn với Hoắc Thành xong, cảm xúc của Thẩm Oản Doanh cứ có chút phấn khởi, thậm chí khi cô giải xong một đề thi toán rồi thì loại phấn khởi này cũng chưa giảm bớt.

Lúc buổi tối đi ngủ, cô chỉ cần vừa tưởng tượng tới ngày mai sẽ đi ra ngoài với Hoắc Thành xong là tim sẽ lập tức đập nhanh hơn.

Thậm chí cô còn bắt đầu tự hỏi ngày mai nên mặc quần áo gì đi ra ngoài.

Sau khi ý thức được chuyện này, cô liền vỗ vỗ mặt của mình, tự nói với bản thân: “Thẩm Oản Doanh, đừng có suy nghĩ bậy bạ.”

Nhưng tự thôi miên mình như vậy không có hiệu quả gì lắm, đợi thời gian càng ngày càng muộn thì cô mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng người một nhà cùng nhau ăn bữa sáng xong, Giang Du lấy khăn giấy xoa xoa khoé miệng rồi hỏi Thẩm Oản Doanh: “Con hẹn với Hoắc Thành mấy giờ?”

Thẩm Oản Doanh nói: “8 giờ rưỡi ạ, cậu ấy nói sẽ đến đón con.”

Đuôi lông mày của Thẩm Khiêm không tự giác mà giật giật, ông nhìn Thẩm Oản Doanh rồi nói với cô: “Vậy đợi lát nữa ba dẫn con ra ngoài.”

“Dạ.”

Vừa mới 8 giờ 25 phút, Hoắc Thành đã gửi tin nhắn cho Thẩm Oản Doanh, nói anh đã tới nơi.

Thẩm Oản Doanh nhận được tin nhắn xong liền nói với Thẩm Khiêm: “Ba, Hoắc Thành tới ngoài cửa rồi ạ.”

“Ừ.” Thẩm Khiêm đứng dậy từ trên sofa rồi đi ra ngoài với Thẩm Oản Doanh.

Xe của nhà họ Hoắc dừng ở ngoài cửa, Hoắc Thành không ngồi ở trong xe mà đứng thẳng tắp ở bên hông xe. Lần trước Thẩm Khiêm nhìn thấy anh, anh vẫn còn là một thằng nhóc mười tuổi chíp bông, hiện tại tuy vẫn chỉ là một cậu nhóc nhưng Hoắc Thành lúc mười bảy tuổi hiển nhiên là đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Thẩm Khiêm biết tính cách của Hoắc Thành trầm ổn hơn so với học sinh bình thường, nhưng lúc này ông nhìn thấy Hoắc Thành lại cảm thấy anh còn thành thục hơn so với trong tưởng tượng của mình. Trên người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, điềm tĩnh, so sánh với những tinh anh hay ra vào tòa nhà cao cấp thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Không hổ là đứa nhỏ được nhà họ Hoắc dạy dỗ ra.

“Chào chú Thẩm” Hoắc Thành thấy Thẩm Khiêm đi cùng Thẩm Oản Doanh ra ngoài liền lễ phép chào hỏi ông trước: “Lần trước điểm tâm chú đưa cháu ăn rất ngon ạ, cháu cảm ơn.”

Thẩm Khiêm cười nói: “Mấy món đó đều do dì Giang chuẩn bị cả, chú còn lo con không thích ăn cơ.”

“Cháu rất thích.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Khiêm phát hiện đứa nhỏ Hoắc Thành này thoạt nhìn thì sẽ thấy nặng nề nhưng thật ra lại biết chọc cho người vui “Đó là quà cảm ơn của cô chú, cảm ơn cháu lần trước đã giúp Oản Doanh.”

“Chuyện phải làm ạ.”

Thẩm Oản Doanh chờ hai người bọn họ hàn huyên xong mới cười với Thẩm Khiêm: “Ba, con đi trước đây.”

“Ừ, trên đường đi cẩn thận.” Thẩm Khiêm nói xong cũng không tiếp tục mặt dày mày dạn chờ ở bên ngoài mà tự mình quay người đi vào nhà. Lúc này Hoắc Thành mới đưa ánh mắt nhìn Thẩm Oản Doanh.

Hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc một bộ váy dài màu đỏ gạch, bên ngoài mặc một chiếc áo dệt màu trắng. Trên ngực áo còn cài một chiếc cài áo phục cổ tinh xảo.

Tóc của cô vẫn buộc một nửa đuôi ngựa giống như thường ngày, trên đuôi ngựa kẹp một chiếc kẹp hoa tao nhã.

“Làm sao vậy?” Thẩm Oản Doanh nhìn Hoắc Thành hỏi.

Hoắc Thành lắc lắc đầu, giúp cô mở cửa xe rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Thẩm Oản Doanh cầm theo cặp sách ở trên tay, ngồi vào ghế sau.

Hoắc Thành chờ cô ngồi vào xe rồi mới đi vòng qua bên kia mở cửa lên xe.

Xe chạy thẳng về phía ngoại thành, tuy Thẩm Oản Doanh có cảm thấy tò mò nhưng cô vẫn không hỏi gì. Nhưng đang trên đường thì Hoắc Thành lại nói với cô một câu: “Điểm đến có hơi xa, phải đi hơn một giờ mới tới.”

“A……”Vậy thì đúng là có hơi xa “Cậu sẽ không thật sự mang tớ bán đấy chứ?”

Hoắc Thành cười cười, sau đó lấy ra chút đồ ăn vặt ở trong xe đưa cho cô: “Tối hôm qua tớ có nhờ dì chuẩn bị giúp tớ mấy cái này, nếu cậu thấy chán thì có thể ăn đồ ăn vặt một chút.”

Thẩm Oản Doanh không nghĩ tới Hoắc Thành còn cẩn thận mà chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô, rất nhiều món còn là khi bình thường cô không có cơ hội để ăn: “Tớ có thể cắn hạt dưa không?”

“Ừ” Hoắc Thành giúp cô lấy gói hạt dưa cùng với túi rác ở trên xe.

“Cảm ơn” Thẩm Oản Doanh mở ra lớp đóng gói, sau đó thật sự ngồi ở trong xe mà cắn hạt dưa.

Hiện tại cô ở trước mặt Hoác Thành chính là không có gánh nặng gì như vậy đấy!

Thẩm Oản Doanh vừa cảm thấy bản thân mình không biết cố gắng, vừa không nỡ bỏ hạt dưa đang cầm trên tay xuống.

Bình thường cô không có cơ hội cắn hạt dưa, ngay cả khi ăn tết trong nhà vẫn sẽ có mấy hàng khô này nhưng cô cũng không dám cắn trước mặt mẹ.



Hoắc Thành thấy cô hứng thù bừng bừng mà cắn hạt dưa thì vô thức mà cong môi lên. Đời trước cũng là sau khi anh vô tình nhìn thấy cô trốn ở trong nhà kho ăn mì gói thì Thẩm Oản Doanh mới dần dần buông lỏng bản thân ở trước mặt anh.

Có thể là do bình thường chịu áp lực đã lâu nên cô rất thích ăn những món không hợp với hai chữ “cao nhã”, ví dụ như mì gói, hạt dưa, tôm hùm đất, khi ăn tôm hùm đất thì nhất định phải ăn cùng bia.

Có đồ ăn vặt rồi, thời gian đi trên đường trở nên nhanh hơn rất nhiều, xe lái hơn một giờ thì đến một tòa biệt thự đang tu sửa ở lưng chừng núi.

“Là chỗ này.” Hoắc Thành đi xuống xe với Thẩm Oản Doanh, anh nhìn biệt thự ở trước mặt: “Đây là tòa biệt thự mà ba tớ mua, lúc mẹ tớ sinh bệnh đã tĩnh dưỡng ở chỗ này nửa năm.”

Thẩm Oản Doanh ngẩn người, cô nhìn quanh bốn phía. Bởi vì ở giữa sườn núi nên khung cảnh chỗ này non xanh nước biếc, yên tĩnh hợp lòng người, không khí cũng tươi mát hơn trong thành phố rất nhiều, thật là một nơi dưỡng bệnh tốt.

“Chỗ này, chính là căn cứ bí mật mà cậu nói?”

“Ừ” Hoắc Thành gật gật đầu “Lúc mẹ tớ sinh bệnh thì tớ còn học tiểu học, tớ không thể ngày nào cũng đi gặp bà ấy, chỉ có cuối tuần là tớ có thể ngồi xe của ba tớ tới chỗ này gặp bà ấy một lần.”

Khóe miệng của Thẩm Oản Doanh giật giật, cô rất muốn hỏi, cậu nhất định là rất nhớ mẹ mình đúng không? Nhưng cô lại hỏi không được.

“Chúng ta đi vào thôi.” Hoắc Thành nhìn cô “Tuy rằng đã lâu tớ không tới nhưng quản gia vẫn luôn dọn dẹp biệt thự, bên trong rất sạch sẽ.”

“Ừ” Thẩm Oản Doanh gật gật đầu, sau đó đi cùng Hoắc Thành vào biệt thự.

Có vẻ như quản gia biết bọn họ sẽ đến, ông đã mở sẵn cửa lớn, còn đứng ở bên ngoài chờ: “Cậu Hoắc Thành, cậu đã trở lại rồi.”

“Ừ, đây là bạn học của tôi, Thẩm Oản Doanh.”

Quản gia nhìn về phía Thẩm Oản Doanh, sau đó cười nói với cô: “Xin chào cô Thẩm, mời vào.”

“Quấy rầy ạ.” Thẩm Oản Doanh vừa nói vừa đi vào cùng với Hoắc Thành.

“Hai cô cậu muốn uống gì không? Trong nhà có hồng trà, sữa bò cùng với nước chanh.” Quản gia đứng ở một bên hỏi bọn họ.

Hoắc Thành hỏi Thẩm Oản Doanh: “Cậu muốn uống gì không?”

Thẩm Oản Doanh trả lời: “Tạm thời tớ không khát, cảm ơn.”

Quản gia nhìn về phía Hoắc Thành, thấy anh cũng không định uống cái gì liền nói: “Vậy lúc nào mà cô cậu cần gì thì có thể gọi tôi ngay.”

“Ừm” Hoắc Thành trả lời, sau đó nhìn về phía Thẩm Oản Doanh: “Chúng ta lên lầu đi.”

“Ừ.”

Trong tòa biệt thự này có trang bị thang máy, Thẩm Oản Doanh với Hoắc Thành cùng lên lầu ba.

“Ban đầu mẹ tớ ở tại căn phòng này.” Hoắc Thành nhìn quanh phòng một lần “Chỗ này vẫn còn giống với ấn tượng của tớ.”

Căn phòng này rất lớn, ngoại trừ để một chiếc giường, còn có vài ba kệ sách cùng với một bàn làm việc. Trong phòng tổng cộng có ba khung cửa sổ, hai khung đều hướng về phía hoa viên của biệt thự, tầm nhìn rất tốt.

Trước cửa sổ còn để vài giá vẽ, hình như trước kia thường có người đứng ở chỗ này vẽ tranh. Ven tường dưới khung cửa sổ đặt một ít bức tranh sơn dầu chỉnh tề với nhau, phần lớn bức tranh đều được dùng vải bố trắng tỉ mỉ che lại.

Trong những bức họa không được phủ vải bố, Thẩm Oản Doanh vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức tranh sơn dầu vẽ rừng cam kia.

Hoá ra Hoắc Thành chuyển phát bức tranh đó tới chỗ này rồi.

“Mỗi lần tớ đến đây lúc còn nhỏ, đều chạy tới chỗ này tìm mẹ.” Hoắc Thành bước tới trước kệ sách nhìn sách đặt ở trên “Có đôi khi bà sẽ đọc sách với tớ, có đôi khi bà sẽ dạy tớ vẽ tranh sơn dầu.”

Anh nói xong, sau đó lấy một quyển sách từ trên kệ xuống, đúng là quyển [Mạng che mặt] anh nhìn thấy trong phòng làm việc lúc trước: “Quyển sách này hình như là ba tớ đưa cho bà, rất nhiều lần tớ tới đây đều thấy đầu giường của bà ấy đặt quyển sách này.”

Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng mở trang bìa ra, trên trang lời đề viết một câu----- đừng vạch ra chiếc khăn che mặt thần bí này.

Thẩm Oản Doanh đứng ở đầu kia kệ sách, cô vẫn luôn lắng nghe Hoắc Thành kể về mẹ anh. Cuối cùng, cô vi phạm bài học trước nay của mẹ cô, mở miệng hỏi Hoắc Thành: “Lúc trước tớ nghe cậu nói, bệnh của mẹ cậu đã trị khỏi rồi, vậy, sao bà ấy lại mất?”

Hoắc Thành hơi hơi mím môi, anh bỏ quyển sách lại về chỗ cũ rồi nói với Thẩm Oản Doanh: “Mẹ tớ dưỡng bệnh ở chỗ này nửa năm, thân thể đã chậm rãi khôi phục lại. Lúc đó ba tớ nói với tớ, chờ tới khi tớ nghỉ hè thì mẹ đã có thể về nhà ở. Tớ đã rất vui vẻ, cuối cùng có thể ngày ngày nhìn thấy mẹ rồi. Nhưng tới lúc tớ được nghỉ hè, chuẩn bị đi đón mẹ về nhà thì bà ấy đột nhiên gặp tai nạn giao thông.”

Thẩm Oản Doanh sửng sốt: “Tai nạn giao thông? Là ngoài ý muốn sao?”

“Ừ” Hoắc Thành gật đầu thật nhẹ “Bọn họ nói là thân thể của mẹ tớ vừa mới khôi phục, không thích hợp để lái xe, hẳn là trên đường đi bà ấy có chút không thoải mái, cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Thẩm Oản Doanh không nói nữa, cô biết lúc này dù mình nói bất cứ lời an ủi nào cũng đều chỉ là sáo rỗng. Hoắc Thành đi tới bên cạnh cô, anh đổi sang một đề tài nhẹ nhàng hơn: “Cậu muốn nhìn tranh sơn dầu tớ vẽ lúc trước không?”

“Có.” Thẩm Oản Doanh lộ ra một nụ cười với anh.

Những bức tranh Hoắc Thành vẽ khi còn nhỏ đều được đặt chung với đồ vật của mẹ anh. Anh hỏi quản gia xong liền đi tìm, sau đó ôm một thùng giấy ở trong ngăn tủ ra.

Bên trong quả nhiên để không ít bản vẽ anh vẽ khi còn nhỏ. Ở trên phương diện vẽ tranh, Hoắc Thành không có thiên phú của mẹ anh nhưng hơn ở chỗ có sức tưởng tượng của con nít, cho nên phần lớn các bức họa của anh nhìn qua có vẻ thoát khỏi mọi luật lệ, xứng với khuynh hướng cảm xúc của tranh sơn dầu nên trông còn có vẻ có chút cao cấp.

“Cậu theo vẽ theo trường phái ấn tượng sao?” Thẩm Oản Doanh nhìn một bức tranh vẽ khu vườn của Hoắc Thanh, sau đó trêu ghẹo anh.

Bản thân Hoắc Thành cũng cười cười, anh duỗi tay ra lấy bức vẽ khác.

Lúc cong lưng, anh chợt thấy có gì đó loé sáng ở dưới đáy rương.

Hoắc Thành nghi hoặc lấy các bức tranh sơn dầu ở bên trên ra, ở trong góc của chiếc rương tìm thấy được một chiếc bật lửa.

Đây là một chiếc bật lửa cực kỳ bình thường, là cái loại bật lửa nhựa mà có thể mua được ở bất kỳ quán nhỏ ven đường nào. Thân bật lửa nhìn qua rất cũ kỹ, rõ ràng là có dấu vết đã sử dụng.

Hoắc Thành nhíu mày, lấy bật lửa ra.

Cái này rõ ràng không phải bật lửa của ba anh, tuy rằng anh rất ít nhìn thấy ba hút thuốc nhưng anh từng nhìn thấy bật lửa của ông, là một chiếc hàng hiệu rất xa hoa.

Đây cũng không thể nào là của mẹ anh, bởi vì mẹ anh không hút thuốc lá.

Như vậy, vì sao chỗ này lại xuất hiện một chiếc bật lửa giá rẻ?

Anh lật chiếc bật lửa qua, phát hiện bên cạnh trái của bật lửa có in mấy đóa cúc non.

Hoắc Thành nhìn mấy bông cúc non này, giống như nhớ tới cái gì đó.

Đời trước sau khi anh về nước, vào ngày giỗ của mẹ có đi thăm bà. Lúc đó, anh cũng nhìn thấy một bó cúc non ở trước mộ bà.