Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 78

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu ma ma đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Lão phu nhân mấy ngày này được Tam cô nương biếu một ít dưỡng sinh hoàn, mỗi ngày đều ngủ rất sớm, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.”

Xu Xu biết dưỡng sinh hoàn có thể an thần hỗ trợ cho người dễ tiến vào giấc ngủ và ngủ ngon hơn, con người chỉ có ngũ tạng lục phủ chữa trị khỏi, quan trọng hơn là giấc ngủ đủ, thoải mái mới có thể làm cho tinh thần tốt hơn, tinh thần tốt mới có thể tăng thêm tuổi thọ.

Thịnh thị mệt rã rời, đưa mắt liếc nhìn, lão Quốc Công gia đang làm việc gần xong, chuẩn bị nghỉ ngơi, khoảng hơn nửa canh giờ nữa sẽ xong việc, lúc đó thì có thể ngủ một giấc ngon rồi, nên liền để mọi người sớm tản đi về phòng riêng nghỉ.

Xu Xu trở về Thấm Hoa viện, trên đường đi luôn cảm thấy trong đầu có cái gì chợt lóe lên, nàng dừng chân lại, có chút nhíu mày, bỗng lóe lên một ý nghĩ nhưng lại bắt không được ý nghĩ này đến cùng là cái gì, tặc lưỡi đành trở về.

Sau khi trở về, Xu Xu sớm đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, nàng đi tìm Chu lão gia tử đem phương thuốc cho Chu lão gia tử xem qua, nhưng lão đầu ấy cũng không hiểu phương thuốc, hoàn toàn xem không hiểu phía trên là vật gì.

Chu lão gia tử còn hỏi Xu Xu, là từ nơi nào nàng có được phương thuốc, Xu Xu kể chi tiết ra.

Chu lão gia tử cau mày nói: “Vậy ngươi cũng phải cẩn thận nha, phương thuốc này ta mặc dù xem không hiểu, nhưng phía trên những thứ này thật cổ quái kỳ lạ, khẳng định là thứ đồ hại người, cẩn thận nàng ta sẽ hạ độc tới ngươi đấy”

Xu Xu cũng là lo lắng chuyện này, Tống Ngưng Quân ở đời trước đều luôn luôn tính toán hạ độc nàng, cũng vì mục đích hủy dung mạo của nàng.

Vì thế, nàng phải có chút phòng bị.

Chu lão gia tử không hiểu phương thuốc này, Xu Xu không cũng không tiện ở lâu, lặng lẽ trở về phủ Quốc Công.

Qua mấy ngày, Lý Bằng Sinh cho người vào trong phủ tìm Xu Xu, đưa tin tức cho Xu Xu, nói là Tô Tam Nương đã mời bằng hữu trong giang hồ hỗ trợ nghe ngóng được tin tức của những người kia, giống như có chút tiếng tăm.

Xu Xu cho nha hoàn lui trở ra, cùng Lý Bằng Sinh nói nhỏ vài câu, Lý Bằng Sinh gật đầu “Tam cô nương yên tâm đi, Tam Nương và những bằng hữu kia trên giang hồ cũng có rất nhiều huynh đệ, tìm hiểu về đám người sẽ rất nhanh, không đến mười ngày liền có thể bắt bọn hắn lại, chuyện Tam cô nương phân phó ta cũng hiểu rồi, sẽ đi kêu quan phủ trực tiếp bắt bọn hắn lại”.

Xu Xu nhẹ nhàng thở ra: “Xin đa tạ Lý đại ca”.

Lý Bằng Sinh gật gù nói: “Tam cô nương khách khí rồi. Nếu không phải là có Tam cô nương kịp lúc, Tam Nương sợ là đã gặp bất trắc rồi, cho nên là chúng ta phải cám ơn Tam cô nương mới phải.”

Tam Nương lúc trước nếu như mà xảy ra chuyện, Lý Bằng Sinh thực sự không cách nào tưởng tượng hắn về sau sẽ ra sao đây, may mắn là gặp Tống Tam cô nương.

Xu Xu ôn thanh nói: “Kỳ thật có thể gặp phải Lý đại ca cùng với Tam Nương với ta âu cũng là duyên phận.” Không phải nàng không có vạch tội được Tống Ngưng Quân kia, chờ quan phủ bắt được những tên giặc cướp lúc trước, xác nhận có liên quan với Tống Ngưng Quân, cũng nên để tổ phụ tổ mẫu thấy rõ ràng bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân .”

Lý Bằng Sinh nói: “ Hẳn là khoảng tầm mười ngày liền có thể có tin tức, đợi có tin tức ta sẽ lập tức tới thông báo trước cho Tam cô nương.”

“Vậy làm phiền Lý đại ca rồi” Xu Xu ngại ngùng

Lý Bằng Sinh trở ra bằng cửa sau, Xu Xu nhìn qua phương thuốc trên mặt bàn, đầu óc mông lung nhưng lại không biết lại nghĩ thứ gì.

Lại qua mấy ngày, Xu Xu vẫn là thường ngày làm việc và nghỉ ngơi, sáng sớm đi thỉnh an cho Thịnh thị, sau đó trở về dùng đồ ăn sáng.

Chỉ là mấy lần đi thỉnh an Thịnh thị này, Lưu ma ma cùng Xu Xu dặn dò : “Cô nương, lão phu nhân còn đang nghỉ ngơi, nói là cô nương vào những ngày này không cần bắt buộc phải tới thỉnh an người, mà buổi sáng cô nương cũng nên ngủ nhiều một lát mà, tĩnh dưỡng cho đủ tinh thần, lão phu nhân cũng đau lòng, cô nương dạo này vất vả quá rồi.”

Xu Xu hỏi: “Tổ mẫu còn đang ngủ sao ?”

Lưu ma ma gật đầu, chậm rãi nói: “Lần thứ hai nhờ cô nương vất vả phối thuốc, hiệu quả càng phát ra ngày càng tốt, lão phu nhân mấy ngày nay ngủ được đều rất tốt, tinh thần sảng khoái hẳn ra, sắc mặt cũng là càng ngày càng hồng nhuận.”

Vậy là tốt rồi, Xu Xu nhẹ nhàng nắm tay Lưu ma ma, nhỏ nhẹ: “Nếu tổ mẫu vẫn còn đang nghỉ ngơi, ta không dám quấy rầy người nữa, ta trước hết về Thấm Hoa viện, chờ tổ mẫu tỉnh lại rồi ma ma ngài nói với tổ mẫu giúp ta một tiếng là được rồi.”

Lưu ma ma tiễn nàng: “Được được, Tam cô nương đi thong thả.”

Xu Xu vừa rời chân đi Xương Hồng viện, vừa vặn gặp ngay Tống Ngưng Quân, lướt qua mặt nàng mà qua, trên người nàng mùi hôi thối đã nhạt đến mức gần như không thể ngửi thấy.

Hai người đều là mặt không một chút cảm xúc, mắt nhìn phía trước nhàn nhạt như không thấy, không có nửa điểm gặp nhau.

Tống Ngưng Quân định đi thỉnh an Thịnh thị nhưng lúc này Thịnh thị vẫn còn đang ngon giấc. Nàng đành trở ra. Vừa lúc đó, Lưu ma ma cùng nha hoàn đi tới. Thấy vậy, Tống Ngưng Quân khách khí tiến đến mỉm cười chào Lưu ma ma.

Lưu ma ma cũng truyền lời giống vậy với Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân mỉm cười nói: “Thuốc của Tam muội muội chính là thuốc tốt, tổ mẫu ăn ngon ngủ tốt, dưỡng đủ tinh thần, khí sắc chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn.”

Lưu ma ma cũng cười lên, nhẹ nhàng nói: “Quả thật là vậy, giấc ngủ lão phu nhân càng ngày càng tốt hơn trước”

Tống Ngưng Quân giương môi mỉm cười, ở trong lòng nghĩ đến, “Tổ mẫu ngài dù không yêu thương ta nhưng người cũng tuyệt đối không nên ghét bỏ Quân nhi nha, Quân nhi cũng là hành động bất đắc dĩ, vì sao ngay cả ngài cũng bắt đầu thiên vị với Tống Ngưng Xu, vì sao không chịu giúp Quân nhi chọn lựa một nhà xứng đáng, Quân nhi thực sự không có cách nào khác mới ra hạ sách này.”

Tống Ngưng Quân rời đi một lúc , Thịnh thị ngủ đến giờ Tỵ mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại nàng còn có chút hơi mông lung, chậm rãi chống đỡ giường ngồi dậy, gọi Lưu ma ma.

Lưu ma ma gọi Hàm Đông lúc này đang sau lưng, bà ấy nhanh chân vào nhà trước giúp dìu lão phu nhân chậm rãi rời giường.

Hàm Đông dẫn bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, mỗi người đều bưng lấy chậu đồng đựng nước ấm, khăn trắng thơm phức mùi hương ngào ngạt vào phòng hầu hạ lão phu nhân rửa mặt.

Lưu ma ma chẳng biết tại sao, lòng bà có chút bất an, nhưng vẫn mỉm cười tiến lên ân cần: “Lão phu nhân, ngài hôm nay ngủ được tốt hơn mấy hôm trước, khí sắc hồng nhuận hơn rồi”

Thịnh thị người có chút mờ mịt, bà ấy một hồi lâu sau mới gật gật đầu, “Ta ngủ rất tốt, một đêm không mộng mị. Giống như có một loại ảo giác như được an nghỉ. Tốt, tốt lắm.”

Lão phu nhân rửa mặt một lúc, nhẹ nhàng cùng Lưu ma ma chuyển sang bàn dùng đồ ăn sáng, ngón tay từ từ múc một chút cháo yến đưa lên miệng, sắc mặt bà rất đỏ, Lưu ma ma thầm nhìn bà ấy rồi an tâm hơn chút, sắc mặt tốt như vậy, khẳng định là tinh khí thần rất tốt.

Buổi chiều Thịnh thị đi phật đường niệm kinh, hiện tại cũng đổi thành xế chiều đi niệm kinh, ban đêm lại sớm nằm ngủ.

Lão Quốc Công gia gặp bạn già mỗi ngày ngủ được sớm, còn nói bà, “Lão bà này, mỗi ngày không có làm chuyện gì, cũng không rèn luyện thân thể, sao so với ta ngủ còn sớm hơn.” Nói xong thấy bà không phản ứng, mắt đã nhắm, bả vai còn lộ một nửa ra, kéo kéo chăn lên cho bà, nhẹ nhàng trở ra.

Xu Xu biết được Thịnh thị mỗi ngày sáng sớm sẽ dậy chậm chút so với ngày thường, mấy ngày nay tạm thời không đi đến thỉnh an tổ mẫu, nàng ở tại thư phòng rèn luyện một chút chữ.

Tam Nương bên kia vẫn chưa dò ra bất cứ tình huống nào bất thường, nhưng mà hẳn là sắp có tin tức, Xu Xu nghĩ đến mau mau bắt lấy kia mấy tên giặc cướp, sớm giải quyết chuyện Tống Ngưng Quân mới tốt.

Việc đó như thế nào còn chưa biết được,vì hiện vẫn chưa có tin tức của bọn cướp kia, nhưng Xương Hồng viện bỗng nhiên xảy ra chuyện.

Xu Xu ngày đó còn đang ở Đức Thiện đường giúp xem bệnh, là Hạnh nhi đến Đức Thiện đường tìm nàng, Hạnh nhi sắc mặt trắng bệch, tròng mắt rưng rưng, thở không ra hơi nhưng vừa trông thấy Xu Xu liền khóc ròng nói: “Cô nương, không xong rồi, lão phu nhân xảy ra chuyện.”

Xu Xu dừng lại, thất thần đầu óc trống rỗng mông lung, sau đó nàng chớp mắt mờ mịt, “Ngươi nói cái gì?”

Hạnh nhi khóc nức nở, nói: “Cô nương mau trở lại phủ đi thôi, Quốc Công gia đã phái người đi nha thự tìm ba vị lão gia trở về rồi”

“Tổ mẫu thế nào rồi?” Xu Xu đứng dậy, nàng đi đứng có chút chao đảo, chân như nhũn ra.

Hạnh nhi lau nước mắt, mới nói qua tình hình, “Sáng nay Hàm Đông tỷ tỷ của Xương Hồng viện tới, sắc mặt rất khó coi, nói lão phu nhân đêm hôm qua chìm vào giấc ngủ từ rất sớm, hiện tại cũng vẫn chưa tỉnh lại, mà lại không có hô hấp, để, …. để… nô tỳ mau mau gọi cô nương về đi.”

Xu Xu sắc mặt trắng bệch, nghiêm mặt, lảo đảo đi ra ngoài, đầu đυ.ng vào bên cạnh tủ thuốc mà nàng không có một chút cảm giác nào.

“Nhanh, mau mau về,” Trong đầu nàng bây giờ tất cả đều là thanh âm ong ong, ngay cả giọng nói của sư phụ ở bên cạnh đều nghe không được.

Phục thần y thấy Xu Xu đã hoàn toàn không nghe thấy gì, ông nói với Cân Phục Vinh: “Ngươi trông cho thật kỹ Dược đường, ta theo sư muội ngươi đi phủ Quốc Công một chuyến.”

Dứt lời, Phục thần y mang theo cái hòm thuốc trên tay , vội vàng đi theo Xu Xu ra Đức Thiện đường, Hạnh nhi dẫn bọn họ lên xe ngựa, thẳng tiến một đường hướng phía phủ Quốc Công.

Trên đường đi, Xu Xu đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nước mắt rưng rưng, nàng một mực lẩm bẩm nói: “Đều tại ta, đều tại ta, ta sớm nên nghĩ đến.”

Nàng làm sao cũng không ngờ tới Tống Ngưng Quân sẽ ra tay với tổ mẫu, nàng thầm oán trách Tống Ngưng Quân ra tay với tỗ mẫu đều là do nàng không tốt, cũng bị đời trước ảnh hưởng tới tư duy, nàng luôn cho là Tống Ngưng Quân sẽ tìm cách nghĩ cách mưu hại nàng.

Tổ mẫu trước giờ luôn một mực che chở Tống Ngưng Quân, nàng không nghĩ Tống Ngưng Quân lại ác độc ra tay với tổ mẫu như vậy, đáng lẽ ít ra vẫn nên có một cái ranh giới cuối cùng, buông tha cho người thực sự yêu thương nàng ta.

Nàng thật sự là đánh giá quá thấp Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân chính là một người điên, tâm ngoan thủ lạt, tâm rắn độc, ai cũng có thể cắn.

Xu Xu hai tay che mặt, nước mắt theo khe hở tràn ra tới, nhỏ xuống trên váy, đọng thành vòng tròn nho nhỏ.

“Xu Xu, ngươi, ngươi nén bi thương, đây không phải lỗi của ngươi.” Phục thần y an ủi, lại nhịn không được thở dài một tiếng.

Ai có thể nghĩ tới lão phu nhân đang rất tốt đột nhiên xảy ra chuyện, chẳng lẽ có quan hệ với phương thuốc trước đó vài ngày, Xu Xu nói: “Phương thuốc kia là ở trong phủ của Nhị cô nương, chẳng lẽ lại có vấn đề”

Phục thần y mặt mũi tràn đầy chấn động, “Không lẽ Tống Nhị cô nương lại ác độc đến loại tình trạng này, nhưng là tại sao nàng ta lại muốn mưu độc hại lão phu nhân, thật không nên .”

Xu Xu giống như không có nghe thấy sư phụ an ủi, nàng toàn thân run rẩy, nước mắt cũng ngăn không được, nhỏ xuống thành dòng, làm ướt một mảng váy nàng đang mặc.

Chờ đến khi về tới phủ Quốc Công, Xu Xu dùng tay áo lau đi nước mắt, nhảy phốc xuống xe ngựa liền chạy nhanh vào phủ Quốc Công.

Người gác cổng nhìn Xu Xu, ánh mắt có chút kỳ quái, nghi hoặc nhìn nàng, hiện tại người trong phủ đều biết lão phu nhân ngày nào cũng dùng Dưỡng Sinh Hoàn của Tam cô nương cho, kết quả hiện tại lão phu nhân lại trong lúc ngủ mơ mà qua đời.

Xu Xu chạy mau đến Xương Hồng viện thì bỗng nhiên dừng chân lại, nàng hỏi Hạnh Nhi, “Trân Châu với Linh Lung còn đang ở Thấm Hoa viện sao?”

Hạnh nhi lắc đầu, “Hai vị tỷ tỷ đều theo Nhị phu nhân đến chỗ lão phu nhân bên kia.”

Xu Xu tiếp tục hướng phía Xương Hồng viện chạy tới, chạy đến trước cửa thùy hoa thì gặp không ít người vây quanh, tất cả đều là nha hoàn các phòng và ma ma đang đứng cúi đầu im lặng.

Nhìn thấy Xu Xu tới, bọn họ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng mang theo tò mò và xem thường, trông rất dị thường.

Xu Xu sắc mặt trắng bệch, nàng đi đến trước cửa thùy hoa, bọn nô bộc trước cửa lại không cho vào, nàng lạnh lùng nói: “Tránh hết ra, ai bảo các ngươi ở đây vây quanh”

Trong đó một bà tử lại mắng: “Tam cô nương còn có mặt mũi nói, nếu không phải ngươi cho bà ấy dùng dược hoàn, lão phu nhân làm sao lại qua đời chứ?”

Xu Xu đưa tay qua, một cái bàn tay vung tới trên mặt bà ta, miệng mắng “Ngươi là thứ bà tử hạ tiện, ai cho phép ngươi miệng độc rủa tổ mẫu, ta còn chưa từng bắt mạch xem bệnh cho tổ mẫu, ngươi liền nguyền rủa tổ mẫu chết, huống chi nguyên nhân cũng không tìm ra, há miệng liền đổ lên đầu ta, ngươi là bà tử của cái viện phủ chết tiệt nào chứ, mau lui xuống cho ta.”

Trên mặt bà tử in rõ năm dấu tay, bụm mặt không dám tin, dù sao bà cũng là kẻ hầu hạ bên cạnh lão phu nhân Thịnh thị, Tam cô nương vậy mà lại dám đánh bà.

Chung quanh không ai dám động, Xu Xu quát: “Còn không tranh thủ thời gian cho người tới ném bà ta đi cho ta.”

Cách đó không xa, hai phủ vệ nhìn nhau, tiến lên bắt bà tử bắt xuống, bà tử lớn tiếng kêu oan, trong miệng không ngừng mắng Xu Xu mưu hại lão phu nhân, vì sao không bắt Xu Xu lại.

Thôi thị từ giữa ngẩng đầu ra, nhìn thấy Xu Xu, lại nghe thấy tiếng nói của bà tử đang nhục mạ, thịnh nộ quát: “Mau kéo người xuống cho ta.”

Phủ vệ vội vàng kéo bà tử đi, Xu Xu nhìn qua Thôi thị, nước mắt lại chảy xuống không ngừng.

Thôi thị nắm chặt tay của Xu Xu, xoa tay nàng, dịu giọng: “Đừng khóc, nương tin tưởng Bảo nhi, khẳng định là chuyện này không liên quan đến dược hoàn của Bảo nhi.”

Trân Châu cùng với Linh Lung cũng từ trong viện đi ra, Xu Xu lau sạch nước mắt, cúi người thủ thỉ bên tai hai nha hoàn vài câu.

Hai nha hoàn chấn kinh nhìn về phía Xu Xu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, hướng phía Quan Bình viện đi đến.

Chờ hai nha hoàn rời đi, Xu Xu chịu đựng nỗi đau trong lòng tràn đầy bi thống nói: “Mẫu thân, ta đi vào xem tổ mẫu”. Trong lòng nàng vẫn còn một phần hi vọng, luôn luôn cảm thấy tổ mẫu đã dùng qua một đợt trị liệu Dưỡng Sinh Hoàn, coi như bị Tống Ngưng Quân hạ độc, nói không chừng, nói không chừng còn …

Thôi thị muốn nói nhưng lại thôi, bà không đành lòng nói cho nữ nhi, lão Quốc công đã mời thái y trong cung nhìn qua, thái y quay ra nói lão phu nhân đã không có hô hấp nữa .Thái Y cũng chỉ đành lắc đầu lui ra.

Phục thần y cũng theo Xu Xu đi vào đình viện.

Trong đình viện đứng đầy người, có Lưu ma ma, có Hàm Đông, …

Tống Ngưng Quân đang đứng bên hiên mái nhà nhìn xuống, trông thấy Xu Xu tới, nàng ta đầy rẫy ưu sầu, mang theo tia nhìn khó mà chịu đựng bi thống không ngừng chất vấn: “Xu Xu, Tam muội muội, ngươi đến cũng đã cho tổ mẫu ăn cái loại thuốc gì, vì sao tổ mẫu một lần ngủ mà không dậy nữa, ngươi dù ghen ghét tổ mẫu che chở thương tiếc ta, ngươi cũng không đến nỗi hại tổ mẫu như thế này chứ. Ngươi tâm địa thật ác độc.”

Xu Xu cười lạnh một tiếng, nàng cũng không còn cách nào chịu đựng, nàng yếu đuối hai đời, muốn tìm ra chứng cứ Tống Ngưng Quân hại người, không nghĩ trên mặt nàng ta lại giả tạo nhiều lớp da mặt như vậy.

Vậy mà Tống Ngưng Quân còn dám căng da mặt ra mà nói như vậy, nào là đều do nàng làm tổn thương tổ mẫu, nói xấu với nàng, biến nàng thành kẻ tâm địa ác độc.

Nàng sai rồi, nàng nắm chặt tay lại, nàng sai thực rồi ,có lẽ ngay từ đầu nàng nên trực tiếp hạ độc gϊếŧ chết Tống Ngưng Quân.

Xu Xu đưa tay, Tống Ngưng Quân bản năng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện căn bản tránh không xong, Xu Xu đã bắt được vạt áo của nàng ta.

Xu Xu đưa tay, nắm chặt vạt áo Tống Ngưng Quân, dùng hết toàn lực, y như là bức cung, tát liên tục vào mặt Tống Ngưng Quân, nàng gằn giọng nói: “Đến cùng là ai hại tổ mẫu, Tống Ngưng Quân là ngươi hay là ta lòng dạ ngươi tự biết rõ, trời cao có mắt, hiện tại ta không muốn cùng ngươi nhiều lời.”

Tống Ngưng Quân bị đánh hoảng sợ gào thét, rõ ràng nhìn bàn tay chỉ nhẹ nhàng đánh xuống, nhưng khi đánh vào mặt lại cực kỳ đau nhức. Mặt nàng ta bị đánh có vết bầm sưng lên, mắt còn nhìn ra những vệt máu.

“Đau, đau quá,” Tống Ngưng Quân che mặt khóc lớn, nàng cảm giác hai má đều sưng phồng lên.

Xu Xu cũng không để ý nàng ta khóc ra sao, buông vạt áo Tống Ngưng Quân ra, vô hồn bước qua cánh cửa vào phòng, vòng qua bình phong đi vào đầu giường của tổ mẫu.

Bên trong đã có mấy người đứng đó, tổ phụ ở đây, thái y trong cung cũng ở đây, Phục thần y đang bắt mạch cho Thịnh thị đang nằm trên giường.

Thịnh thị nằm ở nơi đó, không có chút khí sắc nào, mắt nhắm nghiền lại, sắc mặt đỏ không bình thường.

Tổ phụ Xu Xu ngập ngừng nhưng rồi không nói tiếng nào.

Tống Xương Đức cũng sẽ không bởi vì các nô tài truyền ngôn mà nhận định là Xu Xu dùng dược hoàn hại thê tử, ông rất rõ lí lẽ, chuyện này còn không có điều tra rõ ràng, ông không định tội danh cho người nào.

Tống Xương Đức thở dài một tiếng: “Ta đã xin quan nha cho người tới điều tra, chuyện này thế nào, cũng nên điều tra rõ ràng, nhất định phải tìm ra kẻ thủ ác.”

Ông ấy cũng ăn Dưỡng Sinh Hoàn do Xu Xu phối chế, nhưng là không có bất cứ vấn đề gì, còn là có thể cảm giác thân thể so với trước kia còn tốt hơn nhiều. Nhưng sao thê tử của ông lại có vấn đề.

Phục thần y nín hơi tĩnh thần bắt mạch cho Thịnh thị lần nữa, thế nhưng là mạch tượng không động, hơi thở cũng không còn.

Ông ấy bắt mạch một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Xu Xu, hướng về phía Xu Xu lắc đầu, thở dài một tiếng.

Một nháy mắt, Xu Xu giống như toàn thân cũng bị mất khí lực, lung lay sắp đổ. Nàng phải dựa vào tường mới đứng được.

Trong chớp nhoáng này nàng trong đầu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng nghĩ đến cam lộ, nàng cắn răng nói: “Ta không tin”

Xu Xu thất thần ngồi tại đầu giường, đưa tay đặt vào mạch tượng trên tay của tổ mẫu, một chút động tĩnh đều không có, một hơi thở cũng không. Thời gian trôi qua, hai hơi, ba hơi..

“Xu Xu…” Thôi thị không đành lòng, lên tiếng nói: “Người cũng đã đi rồi.”

Tống Ngưng Quân bụm mặt ôm gò má sưng vù đứng sau lưng mọi người, mắt rưng rưng, nàng ta khóc ròng nói: “Mẫu thân, tổ phụ, Tam muội muội có phải là quá đáng không, chuyện này không có quan hệ gì với ta, tất cả mọi người biết tổ mẫu những ngày này luôn luôn dùng Dưỡng Sinh Hoàn mà Tam muội muội phối ra, Tam muội muội vì sao lại đánh ta.”

“Ngươi câm miệng cho ta” Thôi thị trừng mắt nhìn nàng ta khiển trách.

Bà cũng không hiểu tại sao bà bà lại đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng bà tin tưởng Xu Xu, Xu Xu đã dám đem phối thuốc cho người ta sử dụng, sẽ không có vấn đề.

Nhưng hôm nay bà bà ngủ đến buổi trưa vẫn không tỉnh dậy, Lưu ma ma lo lắng, gọi bà bà rời giường, vậy mà gọi một hồi lâu bà bà đều không có động tĩnh, lúc này mới hoang mang rối loạn đi tìm người bẩm báo cho bà cùng với đại tẩu.

Đợi sau khi hai người đến thì bà bà vẫn không tỉnh dậy, hai người hỏi Lưu ma ma, gần nhất bà bà cũng chỉ ăn xong bữa trưa.

Lưu ma ma nói buổi trưa ăn tương đối thanh đạm, chính là mỗi ngày đều dùng Dưỡng Sinh Hoàn do Xu Xu phối chế, kết quả những nô tài bên ngoài kia nghe xong, tiếng bàn tán nổi lên, nhất định bà bà đột nhiên xảy ra chuyện là bởi vì nguyên nhân Xu Xu cho dùng Dưỡng Sinh Hoàn

Thôi thị thật sự là rất tức giận, trợn trừng mắt nhìn bọn nô tài nhưng nàng căn bản không có cách nào ngăn cản bọn nô bộc ba hoa.

Kết quả lúc này mới một canh giờ, toàn bộ phủ Quốc Công đều tưởng rằng Xu Xu hại chết bà bà.

Bà không tin Xu Xu dùng dược độc để hại chết người.

Xu Xu không để ý tới tiếng ồn ào sau lưng, nàng tiếp tục tiếp tục ấn mạnh mạch tượng cho tổ mẫu, vẫn không hề có chút động tĩnh gì.

Ba vị lão gia cũng đều từ nha thự chạy tới, ba người vội vã vào nhà, hỏi thăm chuyện gì xảy ra, Thôi thị đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói một lần cho mọi người nghe.

Bà không có lôi kéo bênh vực Xu Xu, nhưng Tống Ngưng Quân lại bụm mặt gò má ủy khuất nói: “Phụ thân, tổ mẫu là bởi vì sử dụng Dưỡng Sinh Hoàn của Tam muội mới có thể thành ra dạng này.”

Thôi thị một bàn tay hướng tới trên mặt Tống Ngưng Quân, cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta, ngươi đến cùng là tâm địa độc ác, chuyện xảy ra như vậy cũng dám kéo đến trên người của Xu Xu, ta dưỡng dục ngươi mười bốn năm, ngươi báo đáp ta thế này sao, muốn hủy thanh danh thân sinh cốt nhục của ta sao.”

Tống Ngưng Quân bị cái bàn tay đánh xuống làm cho hồ đồ, nàng ta không nghĩ tới mẫu thân cũng sẽ ra tay với nàng ta, nhìn Thôi thị nổi giận, Tống Ngưng Quân vừa hận lại giận.

Non nửa khắc đồng hồ trôi qua, Xu Xu bỗng nhiên phát giác tổ mẫu mạch tượng nhẹ nhàng nhảy một nhịp, nàng run giọng nói: “Sư phụ, tổ mẫu, tổ mẫu mạch tượng động rồi, mặc dù rất yếu ớt, nhưng tổ mẫu vẫn có mạch tượng, chỉ là phải cách non nửa khắc đồng hồ mới có thể nhảy một lần.”

Phục thần y kinh ngạc vui mừng nói: “Thật là kì tích.”

“Là như vậy… sư phụ, tổ mẫu còn có thể cứu, tổ mẫu nhất định còn có thể cứu.” Xu Xu kích động sắp khóc, gọi Hạnh Nhi bên ngoài tiến đến, sai nàng về Thấm Hoa viện đi mang dược hoàn tới, mặt khác ôm hòm thuốc đến, tổ mẫu nhất định còn có cứu.

Tống Xương Đức cũng tới trước kích động nói: “Xu Xu, tổ mẫu thật còn có mạch tượng sao?”

Xu Xu gật đầu, bờ vai run run, vui đến phát khóc: “Tổ phụ, tổ mẫu nhất định còn có thể cứu được.”

Đứng ở bên cạnh, Tống Ngưng Quân giật mình sửng sốt, mí mắt của nàng ta muốn rớt xuống, sắc mặt đại biến, làm sao có thể, nàng ta vừa vặn phối thuốc hơn nửa tháng, thuốc kia sử dụng nửa tháng hẳn phải chết, tuyệt đối không có khả năng cứu sống.

Làm sao có thể còn có mạch tượng, gạt người, khẳng định là Tống Ngưng Xu gạt người.

Nàng ta mở miệng : “Tam muội muội, ngươi không nên vì rửa sạch tội danh cho mình mà lừa gạt mọi người.”

Xu Xu biết được hiện tại tổ mẫu còn có một hơi, còn có thể cứu, nàng ta cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nghe nói Tống Ngưng Quân nói như vậy, trong lòng tức thì nóng giận, đứng dậy bắt được vạt áo Tống Ngưng Quân, tát vào trên mặt nàng hai bạt tai, nghiêm nghị nói: “ Tống Ngưng Quân, tổ mẫu đến cùng là bị ai làm hại, trước đó vài ngày ngươi đi Dược đường mua dược liệu là vì chuyện gì?”

Trên mặt Tống Ngưng Quân cực kỳ đau, trong lòng cũng hoảng loạn lên, nàng ta ngụy biện nói: “Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì, ta mua dược liệu gì, để làm gì?”

Xu Xu buông nàng ta ra, từ trong vạt áo móc ra một tờ giấy ném xuống trước mặt Tống Ngưng Quân, “Ngươi còn muốn giảo biện ư, phía trên này chính là những thứ dược liệu ngươi mua được từ Dược đường, đi hơn năm tiệm thuốc để mua, ngươi dùng những thứ dược liệu này làm chuyện gì, tự ngươi hiểu rõ?”

Tấm giấy kia bay xuống trên mặt đất, ánh mắt của mọi người rơi vào bên trên, có thể nhìn thấy phía trên viết dược liệu. Mọi con mắt đều quay lại nhìn Tống Ngưng Quân.

Tống Ngưng Quân mắt kinh hãi lên, nhưng nàng vẫn to gan hung hăng nói: “Tam muội muội vì sao lại lôi ta vào chuyện này, ta chưa hề mua qua những dược liệu này”. Nàng ta có chết không thừa nhận, coi như đi tiệm thuốc chất vấn, nàng ta không thừa nhận, lại có thể thế nào, nếu như chứng cứ không thể chối cãi cho thấy nàng ta đã hạ độc tổ mẫu, đây chính là đại tội, nàng ta có chết cũng không thể thừa nhận.

Ánh mắt mọi người kinh nghi bất định, hết nhìn Xu Xu lại quay sang Tống Ngưng Quân, mơ hồ không biết ai nói chính là nói thật.

Thôi thị tin nữ nhi, bà nhặt tờ giấy trên mặt đất, giọng căm hận nói: “Tống Ngưng Quân, mười bốn năm dưỡng dục, ngươi tại sao phải đi làm những chuyện bất hiếu này.”

“Mẫu thân”. Tống Ngưng Quân thút thít, “Dù ta không phải ngài thân sinh ra nhưng ngài cũng không nên vì nữ nhi thân sinh của mình vu cáo cho ta như vậy chứ.”

“Tốt tốt tốt, rất tốt”. Thôi thị cảm thấy một ngụm máu ở yết hầu, bà nhìn người không rõ, lại nuôi một con sói ở bên người.

Ba vị lão gia đều cau mày, Tống Kim Lương nhìn Tống Ngưng Quân, đầy rẫy thương tiếc, bọn họ đến cùng nuôi ra thứ nghiệt chủng gì đây.

Hạnh Nhi rất nhanh liền ôm hòm thuốc và Tham Hoàn trở về, Xu Xu bất chấp những thứ khác, trước tiên cứu tổ mẫu quan trọng hơn.

Nàng mang tới một viên Thanh Hoàn bóp nát, đưa vào trong miệng tổ mẫu, tổ mẫu lại không phản ứng chút nào.

Thế này không được, nhất định phải cho tổ mẫu uống thuốc xuống, tổ mẫu cứ thế này thì ngay cả thuốc cũng dùng không được, trước hết phải để tổ mẫu có chút phản ứng.

Xu Xu lấy hòm thuốc, lấy ngân châm bên trong ra, cẩn thận lau qua, cây ngân châm cắm vào đỉnh đầu huyệt Bách Hội.

“Tam cô nương tuyệt đối không thể được đâu, chỗ này chính là tử huyệt, sao có thể tùy tiện châm vào được.” Thái y đang đứng bên cạnh nàng nhịn không được lên tiếng ngăn lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »