Chương 7

Thanh niên này lớn lên vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ, chân mày dày dặn, mắt phượng hẹp dài.

Diện mạo của hắn thiên hướng hòa nhã lịch sự, dáng người rất cao lớn, khuôn mặt lạnh băng, biểu tình lạnh lùng.

Vết thương trên thân không che đậy, còn có một thanh kiếm nhìn như xuyên qua thắt lưng, trên bàn bên cạnh còn đặt một thanh kiếm dài sắc bén.

Cảm giác áp bách rất mạnh.

Toàn thân Xu Xu cứng ngắc, chân đau tay đau, thân mình bắt đầu run lên, trước mặt thanh niên tuấn mỹ này, nàng bỗng có chút run rẩy.So với tên cướp bên ngoài, nàng còn e sợ người trước mắt này hơn.

Thực tế, nàng có quen người thanh niên này.

Thậm chí còn có chút bóng ma đối với hắn.

Hắn là Thục Vương.

Hoàng trưởng tử của Hoàng đế Đại Ngu, Phó Lệ Mô.

Năm nay mới mười tám, nhưng đã là chiến thần uy danh truyền xa, mười tuổi hắn đã ra chiến trường, mười bốn tuổi đã dẫn vạn quân lấy đầu lãnh tướng của quân địch, lập nên chiến công hiển hách.

Mười lăm tuổi được phong vương, thiên hạ có ai chưa từng nghe tới danh tiếng của Thục Vương.

Hắn không chỉ là chiến thần, sự tồn tại của hắn còn là nỗi e ngại của mỗi người dân Đại Ngu, tính tình hắn thật sự rất cổ quái, bất cận nhân tình.

Thậm chí còn không gần nữ sắc, có lời đồn đại rằng ngày hắn được phong vương, có một tỳ nữ xinh đẹp có lòng muốn bò lên giường của hắn, sau khi hắn trở về phòng nhìn thấy nữ tử trên giường, trực tiếp rút kiếm đâm vào ngực tỳ nữ kia.

Tỳ nữ đó bị kiếm đâm mất mạng.

Việc này truyền ra ngoài, người ta đều nói hắn có bệnh không tiện nói ra, cho nên tính tình cổ quái bạo ngược.

Nếu không thì vì sao một nữ tử xinh đẹp như vậy trèo lên giường, hắn lại phải gϊếŧ chết người ta?

Đương nhiên, vì hắn là Thục vương, còn là hoàng trưởng tử mà hoàng đế sủng ái nhất, mọi người cũng chỉ len lén nói.

Chính là không dám nghị luận bên ngoài.

Xu Xu sợ hắn không phải vì tính tình hắn không tốt, mà bởi vì Xu Xu biết hắn còn đáng sợ hơn la sát, gặp đâu đánh đó.

Lúc nàng làm một linh hồn đã chính mắt nhìn thấy bộ dáng hắn gϊếŧ địch ở trên chiến trường, giống như la sát, máu đen đầy người, lúc hắn chặt đứt đầu quân địch còn lạnh lùng âm trầm tàn nhẫn hơn.

Ngay cả quỷ thần cũng phải tránh đi.

Ý lạnh đó đã như khảm vào xương tủy Xu Xu.

Hơn nữa hắn còn là nam tử đầu tiên mà Tống Ngưng Quân thích.

Sau khi nàng bị Hắc Báo của Tống Ngưng Quân gϊếŧ chết, rồi lại biến thành linh hồn đi theo Tống Ngưng Quân cả ngày.

Nàng thấy Tống Ngưng Quân phái nha hoàn đi tìm hiểu tin tức của Thục Vương.

Thậm chí khi Tống Ngưng Quân đi dự tiệc ở Thục vương phủ, còn tự đàn một khúc phượng cầu hoàng cho Phó Lệ Mô.

Khi đó Tống Ngưng Quân thanh nhã như tiên, có một nửa công tử thế gia trong kinh thành ái mộ nàng ta.

Nhưng Thục Vương chém một kiếm, kiếm kia đã cắt đứt sợi dây buộc trên tóc Tống Ngưng Quân, làm cho Tống Ngưng Quân sợ đến mặt trắng bệch, sau đó hắn nói ra một từ.

Ngay lúc đang nghĩ đến đây, thanh niên tuấn mỹ trước mắt động động hai mí mắt, lạnh lùng nói. “Mau cút đi.”