Trong lòng Tống Ngọc Bách nặng nề suy nghĩ đi tới đại phòng, gã nô tài im lặng đi theo phía sau.
Dọc đường đi, Tống Ngọc Bách suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về đoạn thời gian ngọt ngào này của hắn và Chiêu Chiêu, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của Chiêu Chiêu, hờn dỗi hay vui mừng, nghĩ lúc hắn cố ý để Chiêu Chiêu hoài thai rồi mới rời đi, nghĩ đến chuyện nếu hắn không nói tiếng nào đã tới biên cương làm cho Chiêu Chiêu thương tâm.
Hắn vốn muốn được phong tước hiệu làm cho Chiêu Chiêu vui mừng, cuối cùng cũng chính vì vậy lại làm cho Chiêu Chiêu thương tâm.
Xu Xu nói rất đúng, chuyện này không thể gạt Chiêu Chiêu, nàng còn đang mang cốt nhục của mình.
Tống Ngọc Bách nghĩ kỹ rồi bước nhanh trở về phòng, Lương Chiêu Chiêu đang tựa vào tháp làm nữ hồng, là làm cho tiểu oa nhi, hiển nhiên là rất chờ mong huyết mạch trong bụng mình.
Lương Chiêu Chiêu thấy tướng công nhà mình mặt mày trầm tĩnh tiến vào thì nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra, trong lòng nàng bỗng luống cuống, Tống Ngọc Bách biết hắn làm thê tử sợ nên vội vàng dịu sắc mặt, đi qua cởi giày rồi ngồi lên tháp ôm thê tử vào lòng, vẫy cho nha hoàn ma ma lui ra, mới mở miệng, “Chiêu Chiêu đừng lo lắng, không có việc gì đâu, Tam muội muội nói sau này sẽ chăm sóc nàng.”
Lời nói có chút không thích hợp, Lương Chiêu Chiêu nghi nhìn về phía vị hôn phu, “Phu quân, lời này. . . . . .”
Tống Ngọc Bách nắm chặt tay Chiêu Chiêu, vẻ mặt rất trịnh trọng, “Chiêu Chiêu, ta có vài lời muốn nói với nàng, chờ đến khi thai của nàng ổn, ta muốn tới biên cương nhập quân doanh, bắt đầu từ một tiểu tốt, ta sẽ quay về mang theo công trạng mà không phải dựa vào tước vị tổ tiên để lại, ta cũng muốn làm một nam nhân chí thiên lập địa, cũng muốn có chút thành tựu, nhưng ta không có thiên phú đọc sách, chí không ở đây, ta hy vọng Chiêu Chiêu có thể tán thành.”
Sắc mặt Lương Chiêu Chiêu dần dần tái đi, mấy tháng nay phu quân của nàng thay đổi, không hề ra ngoài uống rượu hồ nháo, nàng nghĩ rằng phu quân sẽ đọc sách thật tốt để thi công danh.
Nào biết rằng phu quân lại quyết định như vậy, hai người quen biết từ nhỏ, nàng cũng biết tính tình của hắn như thế nào, thích vũ đao lộng thương, đây là chuyện mà từ nhỏ hắn đã thích. . . . . .
“Chàng. . . . . .” Lương Chiêu Chiêu muốn nói gì, nhưng nước mắt lại chảy xuống trước.
“Chiêu Chiêu đừng khóc,” Tống Ngọc Bách luống cuống, đưa tay lau nước mắt trên mặt thê tử, “Ta không phải là không muốn thương lượng với nàng, nếu nàng không đồng ý, ta, ta. . . . . .”
Lương Chiêu Chiêu không nói được, còn đang khóc, Tống Ngọc Bách đau lòng, miệng hắn thật sự không khéo, biết rõ Chiêu Chiêu mang thai, lại cứ nói đến mấy chuyện này làm chi.
Tống Ngọc Bách ôm người rồi lại nói mấy câu, rồi lại hôn nhẹ rồi nhận sai, Chiêu Chiêu thấy hắn thật sự sợ, rốt cuộc cũng không khóc nữa, nhưng vẫn thút thít, trong lòng nàng khó chịu đến phát giận, nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng tính tình của phu quân, nàng tựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt nói: “Chàng để cho ta nghĩ đã.”
Chuyện này nàng cũng hiểu rất rõ.
Lương Chiêu Chiêu nghĩ chuyện này mất ba ngày, nàng ăn cơm không ngon, ngủ cũng ngủ không tốt, cả ngày ngồi một chỗ ngẩn người.
Làm cho Tống Ngọc Bách đau lòng muốn chết, cả ngày đều nói nàng phải ăn nhiều hơn một chút.
Ba ngày này, Lương Chiêu Chiêu cũng không dự định nói chuyện của phu quân với những người khác trong phủ Quốc Công.
Nàng biết lão quốc công gia hay là bà bà không quản được hắn, cũng không muốn phu quân tới chiến trường.
Cuối cùng rốt cuộc nàng vẫn mềm lòng đồng ý .
Nếu như không đồng ý, mấu chốt hai người là vợ chồng cả đời, hiện tại ngăn hắn, về sau thì sao? Hai người đối mặt nhau thường ngày, hắn sẽ nhớ tới, rồi dần dần trở nên không cam lòng, huống chi hắn nói rất đúng, chí nam nhi ở tứ phương, cha mẹ không đồng ý cho hắn đi, nàng sẽ ủng hộ hắn!
Lương Chiêu Chiêu biết Tam muội muội phối dược rất lợi hại, vì thế mới trịnh trọng tới xin Tam muội phối chút dược.
Xu Xu nghe nói đại tẩu tới đây nên đã đợi sẵn trong phòng, nàng gọi nha hoàn dâng trà và điểm tâm, Lương Chiêu Chiêu quanh co nói: “Muốn xin Tam muội muội làm chút thuốc trị liệu vết thương và cầm máu.”
“Đại tẩu đây là?” Xu Xu biết Đại tẩu đến đây là vì Đại ca, xem ra Đại tẩu đã đồng ý để Đại ca rời đi.
Thật ra Lương Chiêu Chiêu không dám nói chuyện phu quân muốn tới biên cương cho người Tống gia.
Tống gia không ai ủng hộ hắn, nếu để cha mẹ biết được, không chừng còn có khóa cửa nhốt hắn ở trong nhà.
Xu Xu cười nói: “Vậy là Đại tẩu đã đồng ý cho Đại ca tới biên quan ?”
“Sao Tam muội muội biết được?” Lương Chiêu Chiêu giật mình.
Xu Xu nói: “Tối mấy hôm trước Đại ca đã tới đây nói với muội, nói muội giúp đỡ chiếu cố người, huynh ấy muốn tới biên cương bảo vệ quốc gia, muốn làm Đại tẩu hãnh diện vì huynh ấy.”
Lương Chiêu Chiêu nhịn không được thở dài, hiển nhiên vẫn lo lắng, Xu Xu không thể khuyên, chuyện này không ai có thể làm được, nàng chỉ có thể nói: “Đại tẩu yên tâm, muội sẽ chế một chút thuốc cầm máu, còn có viên thuốc cứu mệnh.”
Thuốc cầm máu thì đơn giản, còn thuốc cứu mệnh này nàng đã để sư phụ xem qua, sư phụ cũng hiểu chuyện này, thành phần chính là nhân sâm, nhân sâm để đại bổ nguyên khí phục mạch lưu loát, còn có một số thành phần khác có thể cứu mạng người, huống chi nàng vẫn còn dùng cam lộ tinh khiết thêm vào.
Có thể thấy Xu Xu rất quan tâm đến chuyện của Đại ca, chỉ sợ trên chiến trường có chuyện không may, dù sao đao kiếm không có mắt, người đối diện lại là quân địch hung ác,
Xu Xu nghĩ tới đây, lại khuyên Lương Chiêu Chiêu, “Đại tẩu, tẩu đừng lo lắng quá, nghĩ cho đứa trẻ trong bụng một chút.”
Lương Chiêu Chiêu đưa tay xoa bụng, vẻ mặt nhợt nhạt mang theo sầu lo.
. . . . . . . . . . . .
Chuyện Xu Xu phối dược cho Đại ca cũng không gấp, cứ từ từ mà chắc chắn, Đại ca sẽ không đi ngay bây giờ, ít nhất cũng phải nửa tháng sau.
Ngày nào Xu Xu cũng bận rộn điều chế thuốc, Nhị ca trong nhà cũng bận chuẩn bị cho kỳ thi, nửa tháng sau còn phải tiến cung diện thánh chuẩn bị thi đình .
Xu Xu không thường lui tới cũng là chuyện bình thường.
Tống Ngưng Quân mấy ngày nay không tốt, ban đầu nàng ta muốn để người Trần gia ở kinh thành hai ngày, nàng ta kiếm đủ ba nghìn lượng bạc rồi sẽ đuổi họ quay về thôn Thủy Hương, sau này không để bọn họ quay lại kinh thành nữa.
Tuy rằng Tống Ngưng Quân đã tới Quan Bình viện, nhưng tiền riêng của nàng ta không ít.
Lúc trước Thôi thị rất thương yêu nàng ta, thường xuyên trợ cấp cho nàng ta rất nhiều tiền bạc, mỗi lần ít nhất cũng là một ngàn hai.
Thôi thị luôn đối xử tốt với mấy đứa nhỏ trong nhà, hàng năm Tống Ngưng Quân có ít nhất cũng tới vạn lượng.
Tiền bạc này nàng ta cũng chỉ dùng một ít, phần lớn vẫn còn.
Từ khi nàng ta còn bé đã hay ngủ mơ rồi nhận ra có chút không ổn nên nàng ta buồn lo vô cớ, tiền bạc Thôi thị cho nàng ta đều giữ lại rất nhiều.
Mấy năm nay cũng không tiêu bao nhiêu.
Tuy nàng ta đã tới Quan Bình viện, Thôi thị cũng không bớt của nàng ta thứ nào, tất cả những gì ở Quân Thúy viện đều mang tới đây.
Sau khi Tôn thị và huynh đệ Trần gia tìm đến, nàng ta đã đưa họ tới thuê một viện ở phố Bắc cho bọn họ ở, ba ngày sau sẽ mang ngân phiếu ba nghìn năm trăm lượng qua đó, nói là ba nghìn lượng trả nợ thay Trần Đại Hải, còn thừa năm trăm lượng đủ cho bọn họ sống, sau này sống cho thật tốt đừng có đến kinh thành.
Huynh đệ Trần gia nhận tiền, Tống Ngưng Quân nghĩ rằng bọn họ sẽ ngoan ngoãn rời đi.
Làm sao nghĩ tới cả nhà họ sẽ bám tới cùng.
Huynh đệ Trần gia kia cầm tiền, lại bị phồn hoa kinh thành làm mờ mắt, cả ngày ở trong kỹ viện không chịu ra, bài bạc uống rượu, ngày ngày khoái hoạt.
Nhưng Tôn thị thì không thế, bà ta dẫn Trần Bảo Nhi tới phủ Quốc Công tìm một lần.
Tống Ngưng Quân biết được, quả thực tức giận đến muốn lên trời, lập tức dẫn Tôn thị và Trần Bảo Nhi đi tìm hai huynh đệ kia về.
Hai huynh đệ Trần gia cũng vô lại, họ nói với Tống Ngưng Quân, “Nương ta cho ngươi ở phủ Quốc công hưởng thụ vinh hoa phú quý, vậy mà chỉ với ba nghìn năm trăm lượng đã muốn đuổi chúng ta đi sao? Nếu không phải Trần gia chúng ta sinh ra ngươi, ngươi có thể sống đến hôm nay tốt như vậy sao?”
Tôn thị đã nhiều ngày ở đây nên cũng bị kinh thành làm mờ mắt, trong lòng bà ta có một ý tưởng khác.
Khuê nữ ở trong phủ quốc công phủ tùy tiện cho bọn họ chút tiền cũng đủ để bọn họ ở kinh thành ăn uống tiêu pha, đúng như hai nhi tử nói, không có bà ta, khuê nữ này có thể được hưởng vinh hoa phú quý sao, không thể chỉ một mình hưởng thụ mà quên đi bọn họ, cho nên bà ta muốn lấy ba nghìn lượng bạc của Quân nhi phái người tới thôn Thủy Hương để chuộc Trần Đại Hải ra, sau đó đón người tới đây, sau này cả nhà bọn họ sẽ sống ở kinh thành, như vậy cũng coi như là đoàn tụ.
Hơn nữa Tôn thị còn nghe nói phủ Quốc Công đã định việc hôn nhân cho Quân nhi.
Mặc dù không phải nhà cao cửa rộng, nhưng là cống sĩ thượng bảng trong kỳ thi mùa xuân, tuy rằng bài danh lạc hậu chút, nhưng trong kỳ thi đình lọt vào danh sách ba vị tiến sĩ đầu hẳn không thành vấn đề.
Mặc dù không phải vô cùng vừa lòng với cửa hôn nhân này, nhưng Tôn thị biết phàm là người đã trúng cống sĩ đều có thể làm quan, sau này Quân nhi sẽ trở thành quan phu nhân.
Như vậy rất tốt, môn hộ thấp nhưng cũng có chỗ tốt, về sau không chừng cả nhà họ còn có thể cùng Quân nhi ở một chỗ.
Tôn thị liền nói ý tưởng này với Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân trực tiếp tức giận đến ngã bệnh, nàng ta thực sự không dự đoán được Trần gia đã mất liêm sỉ tới nước này.
Sao nàng ta có thể đồng ý cho Trần Đại Hải tới đây, để cho cả nhà Trần gia ở kinh thành, để cho cả nhà họ cùng sống với vị hôn phu của nàng ta.
Huống chi nàng ta căn bản không tính toán gả cho người đó, kỳ thi mùa xuân vừa rồi người đó cũng chỉ đứng ở mấy tên cuối cùng, cho dù thi đình có thể làm tiến sĩ, như vậy sau này phải mất bao nhiêu năm đây.
Sợ rằng đến khi trung niên mới có thể làm quan Tam phẩm.
Nếu là người đứng đầu bảng thì không chừng nàng ta đã nguyện ý.
Người đến trung niên rồi mà vẫn chưa được quan Tam phẩm thì có lợi gì.
Nàng ta không tính sẽ lấy người này, càng không có khả năng để cho người Trần gia ở lại kinh thành.
Nhưng huynh đệ Trần gia vô lại, Tôn thị cũng lấy ơn sinh dục uy hϊếp nàng ta.
Làm cho Tống Ngưng Quân đã nhiều ngày rồi không muốn gặp người Trần gia.
Nàng ta vẫn luôn tránh ở trong phủ Quốc Công, cho dù đến mức thật sự sinh bệnh, Phủ quốc công vẫn không có ai tới thăm nàng ta.
Tuy tổ phụ tổ mẫu tìm lang trung cho nàng ta, nhưng hai người lại không tới thăm, đều bận rộn lo nghĩ chuyện Tống Ngọc Cẩn thi đình.
Cuối cùng, chỉ có Lý Cánh bên cạnh tổ phụ tới thăm nàng ta, Lý Cánh là con một người làm bên cạnh lão quốc công gia, cũng coi như cùng lớn lên với Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân lén nhận hắn ta là ca ca, ban đầu còn để cho người này giúp đỡ tìm mấy người giang hồ cướp bình ngọc trên người Xu Xu.
Lí Cánh an ủi nàng ra, nói là mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi ở kinh thành đã, nhóm chủ tử phủ Quốc công vẫn luôn yêu thương nàng ta, để cho nàng ta chớ nghĩ nhiều, an tâm dưỡng thân thể cho tốt.
Tống Ngưng Quân khóc đến thương tâm, nàng ta đã bệnh đến mức này, vậy mà chỉ có một tên nô tài đến thăm.
. . . . . . . . . . . .
Trong nháy mắt bốn năm ngày qua đi, cả ngày Xu Xu đều bận rộn, mỗi ngày đều có tiết học, buổi chiều lại tới Đức Thiện Đường giúp chẩn bệnh, thời gian còn lại thì bận phối dược.
Phải chuẩn bị dược cầm máu và dược cứu mạng cho huynh trưởng, lo trước khỏi hoạ.
Dược cứu mạng kia làm thành viên, dược cầm máu làm thành dạng bột, hiệu quả cầm máu vô cùng tốt.
Ngày hôm đó giờ Thân, sắc trời trở tối, Xu Xu đang định từ Đức Thiện Đường về phủ Quốc Công, mới ra cửa đã gặp một nô tài, nô tài lập tức khom người nói: “Tam cô nương, nô tài là tiểu nô tài bên người Chu lão gia tử, Chu lão gia tử muốn mời ngài qua đó một chuyến.”
Chu lão gia tử? Xu Xu còn đang ngây người.
Vị ấy là Chu lão gia tử?
Thấy bộ dáng Xu Xu mê mang, nô tài lập tức bổ sung nói: “Chu lão gia tử là sư phụ của Thục Vương điện hạ, trước đó vài ngày Tam cô nương đã cho phủ vệ mang hoa sơn trà tới cho lão gia tử, lão gia đặc biệt cảm kích ngài nên muốn gặp Tam cô nương, nói là Tam cô nương ngài giúp lão gia tử nhiều như vậy mà ông ấy còn chưa tự mình nói cảm ơn.”
Hóa ra là sư phụ của Thục Vương điện hạ, Xu Xu chần chờ một lúc, nàng nhớ rõ sư phụ của điện hạ cũng ở trong vương phủ, nhưng hình như không ở cùng chỗ điện hạ?
Cuối cùng Xu Xu vẫn quyết định qua một chuyến, thứ nhất là lão gia tử đã giúp nàng.
Thứ hai dù sao cũng là trưởng bối.
Lên xe ngựa, Xu Xu cùng nha hoàn qua đó.
Lão gia tử ở phía nam của vương phủ, một tiểu viện độc lập của riêng ông.