Tống Ngưng Quân thuê hai xe ngựa đưa người Trần gia tới phố Bắc, bên này đều là người buôn bán nhỏ, chỉ có mấy người dân nghèo tụ họp cùng ngồi.
Có rất nhiều sân viện để thuê, Tống Ngưng Quân nhanh chóng chọn một chỗ yên lặng trong ngõ nhỏ, nằm ở sâu trong cùng con ngõ.
Lúc ở trên xe ngựa Tôn thị đã tỉnh lại, quần áo bà ta ướt đẫm còn thoảng mùi nướ© ŧıểυ, dọc đường đi mặt Tống Ngưng Quân không thay đổi chỉ dùng khăn tay che mũi lại, Trần Hổ Trần Tài nhìn bộ dạng lãnh đạm của nàng ta cũng có chút không thích nàng ta, nếu không phải năm đó ôm sai đứa nhỏ thì bây giờ nàng ta cũng chỉ là một đứa nhỏ sinh ra lớn lên ở gia đình nông thôn, hiện tại có thể ngạo mạn khinh người sao!
Trần Bảo Nhi ngồi trong xe ngựa ăn bánh bao, miệng dính đầy mỡ.
Là vừa rồi nàng ta nháo loạn đòi mua, Tống Ngưng Quân mua không ít, hai anh em Trần gia đã ăn xong.
Tôn thị ngửi thấy mùi bánh bao thì cũng tỉnh lại.
Bà ta nhìn nữ nhi ruột thịt ngồi ở đối diện mặc một thân vải thêu còn có giày đế vải, khuôn mặt trắng nõn thanh tú thì trong lòng bỗng thấy ngổn ngang, “Quân nhi, ta, ta là nương của con.”
Tống Ngưng Quân che mũi, cũng không đáp lại lời của Tôn thị.
Tôn thị cẩn thận nói tiếp, “Quân nhi, con, con có nhớ tới nương không.”
Tống Ngưng Quân nhíu mày, “Bà ngồi tránh xa một chút, người bà hôi quá.”
Tôn thị cứng đờ, nắm góc áo có chút khổ sở, bà ta nhớ tới lúc Xu Xu thả con mãnh thú ra cắn bà ta, trong nháy mắt bà ta liền thay đổi sắc mặt, há mồm nhục mạ Xu Xu một chút.
Rốt cuộc Tống Ngưng Quân cũng không thể tiếp tục kiên nhẫn, “Các người chạy tới kinh thành như vậy làm cái gì! Có biết là sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của ta hay không, ban đầu ta còn có thể tìm được một nhà cao quý làm vị hôn phu, hiện tại bởi vì các ngươi, tất cả những gì ta muốn làm đều là bỏ đi !”
Tôn thị sợ hãi, “Ta, chúng ta cũng không muốn nhưng vì cha con xảy ra chuyện nên chúng ta thật sự không có cách nào khác, hắn thiếu sòng bạc ba nghìn lượng bạc, bây giờ đang bị nhốt trong đại lao, chúng ta ngay cả nhà cũng không còn, vậy nên chỉ có thể đến kinh thành, ban đầu nương cũng không muốn tìm con, là muốn tìm Xu Xu xú nha đầu kia, ai biết. . . . . .”
Ai biết cuối cùng nháo thành như vậy, Xu Xu cũng không bận tâm đến ân dưỡng dục của dưỡng mẫu như và ta, còn làm bà ta mất mặt trước mặt mọi người.
Tống Ngưng Quân nhíu mày không nói.
Cả cái nhà này như vậy, sao nàng ta có thể coi họ là thân nhân được.
Rất nhanh đã tới nơi, Tống Ngưng Quân giúp Trần gia thuê một sân viện rồi lập tức rời đi.
Khi rời đi thì đưa cho bọn họ tất cả bạc vụn có trên người, “Các ngươi ở đây trước, ta sẽ mau chóng mang ba nghìn lượng bạc cho các ngươi, sau này đừng có đến kinh thành nữa.”
Lúc này Trần Hổ không nể mặt, “Lời này của ngươi là có ý gì? Dựa vào cái gì mà chúng ta không được đến, ngươi cho rằng ngươi là thiên kim tiểu thư cao quý sao, ngươi chỉ là một kẻ giả mạo ở trong Phủ Định Quốc Công, còn khinh thường chúng ta, nếu không phải nương sinh hạ ngươi thì ngươi còn có thể sống đến hôm nay sao?”
Tống Ngưng Quân cũng không muốn tranh cãi với bọn họ nhiều, phất tay áo rời đi.
Trở lại Phủ Định Quốc Công, Tống Ngưng Quân phát hiện nàng ta không được vào cửa thủy hoa của Nhị phòng, phủ vệ ngăn không cho nàng ta vào, nói với nàng ta, “Nhị cô nương, đồ đạc của ngươi đã được chuyển tới Quan Bình viện, sau này ngươi ở bên kia .”
“Sao, sao lại như vậy?” Tống Ngưng Quân lập tức luống cuống, “Mẫu thân , ta muốn gặp mẫu thân.”
Phủ vệ đáp: “Nhị phu nhân đã nói rõ rồi, không thể để Nhị cô nương tiếp tục ở Nhị phòng, phu nhân nói đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Nhị cô nương rồi, nếu còn tiếp tục để cho Nhị cô nương ở lại bên này thì đó là sự tàn nhẫn với Tam cô nương, phu nhân nói rằng cô nương sau này sẽ ở bên kia .”
Tống Ngưng Quân khóc nói: “Ta nhất định phải gặp được mẫu thân, việc này không liên quan gì đến ta, không phải lỗi của ta, ta cũng vô. . . . . .”
“Nhị cô nương.” Phủ vệ nhịn không được chặn lời nàng ta, “Ngươi vẫn là qua Quan Bình viện đi, huống chi Tam cô nương là người vô tội nhất, ngươi đã được hưởng thụ cuộc sống kim tôn ngọc quý vốn là của Tam cô nương, Tam cô nương lại thay ngươi ở lại nông gia bị đánh đập chịu khổ, cho nên cũng không thể nói là ngươi vô tội .”
Tống Ngưng Quân cứng đờ, nàng ta cúi đầu xuống, chậm rãi rời đi.
. . . . . . . . . . . .
Chuyện phủ Quốc Công ôm sai đứa nhỏ từ mười ba năm trước đã lan truyền khắp cả kinh thành chỉ trong hai ngày, ngay cả chuyện Tôn thị ngược đãi Xu Xu mọi người cũng đều biết được.
Mấy người ban đầu nói Thôi thị nhẫn tâm đều im lặng, nếu đổi lại họ thì họ có thể tìm cho Tống Ngưng Quân một mối hôn nhân tốt như vậy không?
Cũng khó nói.
Mọi người đều xôn xao.
Cũng có mấy người nói đến Xu Xu, nói Xu Xu rốt cuộc là lớn lên ở nông thôn nên không được tính là tiểu thư khuê các.
Lại có người nói rằng Tống Ngưng Quân bị tổn thương bất công.
Nói trong việc này nàng ta cũng vô tội, lập tức có người cười nhạo, “Nàng ta làm sao mà vô tội được, hưởng thụ cuộc sống phú quý ở phủ Quốc Công bao nhiêu năm nay, thiên kim thật lại ở nhà nàng ta chịu khổ, thậm chí nàng ta biết rõ thân phận của mình, Tống phu nhân lo nghĩ chuyện định thân cho nàng ta, nàng ta còn không mãn nguyện, đây là lòng tham không đủ xà nuốt tượng, chính là luyến tiếc vinh hoa phú quý của phủ Quốc Công, vậy mà còn vô tội sao, vô tội cái rắm!”
Mấy quý nữ trong vòng bạn bè của Tống Ngưng Quân càm thấy giận đến phát hoảng.
Vì đã kết bạn với một thiên kim giả mạo.
Đặc biệt là hai người Hà Tư Dư và Lâm Thi Thục, hai người vì nàng ta mà trở thành trò cười cho kinh thành, nhưng hóa ra nàng ta chỉ là hàng giả!
Các nàng vì một thiên kim giả mà đắc tội phủ quốc công, đắc tội công chúa, cái gì mà Thôi thị thiên vị Tống Ngưng Xu, đây mà là thiên vị sao?
Hai người thật sự oán hận Tống Ngưng Quân.
Mấy ngày nay Xu Xu đều ở trong nhà, Phương Châu Châu cũng đến thăm nàng, còn có Khang Bình Quận Chúa cũng tới thăm nàng.
Thật ra Xu Xu cũng không cảm thấy thương cảm nhiều lắm, dù sao chuyện người Trần gia ngược đã nàng cũng đã là chuyện hai mươi năm trước rồi.
Đương nhiên nàng cũng không quên đi mối hận này, mà là có thể bình tĩnh đối mặt.
Xu Xu ở nhà đợi mấy ngày, nàng cũng không có gì thay đổi, cũng không để ý tới mấy lời đồn đại ở trong kinh thành.
Nàng đã xem kỹ bản y thư viết tay mà sư phụ đưa cho nàng, đây đều là ghi chép những chứng bệnh khó mà mấy năm nay sư phụ chẩn qua, có rất nhiều bệnh truyền nhiễm không có triệu chứng giống nhau, chỉ cần khác một chút thôi thì cách chữa trị cũng đã khách.
Bồn hoa lan mà Thục vương điện hạ để cho nàng cứu trị cũng được một thời gian lâu rồi, cành lá khô vàng đã trở nên xanh mượt, thậm chí còn nở mấy nụ hoa.
Thêm vài ngày nữa là có thể nở hoa rồi.
Xu Xu nghĩ nên đem hoa lan trả lại cho Thục vương điện hạ, nhưng nàng cũng không muốn tự mình qua nên sẽ giống như lần trước, nàng để cho phủ vệ mang hoa lan tới vương phủ.
Hôm nay Xu Xu còn muốn tới Đức Thiện Đường, nàng đã bắt đầu chậm rãi chẩn bệnh cho người bệnh.
Tới giờ Thân, Xu Xu nhìn thấy sắc trời dần tối, chuẩn bị quay về phủ quốc công.
Mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ đang cầm trong tay một chậu hoa đứng ở cửa chính Đức Thiện Đường.
Ánh sáng ngoài cửa bị hắn che mất vài phần, ngược sáng, Xu Xu không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng cảm giác có chút thâm trầm làm nàng ngây người.
Xu Xu không thể nói rõ tư vị trong lòng mình lúc này nhưng nàng biết điện hạ tới đây tìm nàng.
Phục thần y cũng đã quen, e rằng Thục vương chính là coi trọng Xu Xu?
Xu Xu dẫn điện hạ qua viện của sư phụ.
Vẫn ngồi ở ghế đá trong viện như lần trước, Xu Xu nhìn thấy bồn hoa sơn trà đặt trên bàn.
Ứng Đương là một loại thuộc họ hoa sơn trà, số lượng hoa rõ ràng, mười tám bông hoa, bông hoa có chút héo, nụ hoa chung quanh cũng như vậy, lá cây khô vàng, nếu nàng không nhầm thì đây là loại hoa sơn trà quý, có tên gọi là Thập bát học sĩ.
Xem như là một giống quý.
Xu Xu nhìn hoa, Phó Liễm Chi cúi đầu nhìn Xu Xu.
Lần này cũng không phải hắn lấy cớ hoa héo để gặp người, mà là Thập bát học sĩ của sư phụ sinh bệnh nên để cho hắn mang hoa tới cầu cứu Xu Xu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn như đậu hũ của Xu Xu vô cùng chuyên chú, đầu cúi xuống, gió thổi một vài sợi tóc dán vào khuôn mặt nàng, đôi lông mi như rèm cuốn của nàng nhẹ nhàng chớp chớp.
Phó Liễm Chi nghe thấy giọng mềm mại của Xu Xu, “Điện hạ, đây là Thập bát học sĩ phải không?”
Phó Liễm Chi đáp ‘đúng’, vừa lúc Xu Xu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy đôi mắt nàng nhẹ chớp, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác xôn xao.
Hắn nói: “Chuyện của ngươi bổn vương cũng đã nghe nói, bổn vương có thể giúp gì cho ngươi không?”
Giúp gì? Xu Xu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt phượng của hắn không che dấu sát niệm, hắn muốn gϊếŧ người Trần gia?
Xu Xu run sợ, đương nhiên nàng không thương hại người Trần gia, nhưng để cho hắn ra tay sao được, hai người họ đã dính líu không rõ ràng, huống chi hắn là vương gia, thanh danh đã không tốt lắm, nếu lại còn gϊếŧ người vô tội. . . . . .
“Không cần.” Xu Xu buồn nói, “Cho dù thế nào cũng phải đa tạ điện hạ.”
Phó Liễm Chi nhíu mày, không nói chuyện, đối với hắn thì những người đối xử như vậy với Xu Xu nên gϊếŧ toàn bộ .
Xu Xu không muốn nói chuyện này với hắn, chỉ chỉ hoa trên bàn đá, “Điện hạ, đây cũng là hoa của vị trưởng bối kia của ngài sao?”
“Đúng.” Vẻ mặt Phó Liễm Chi dịu đi chút, lúc hắn nói vẫn nhìn Xu Xu.
Xu Xu cảm quan linh mẫn, phát giác điện hạ vẫn nhìn nàng, nàng nói: “Điện hạ, lúc bồn hoa này được dưỡng tốt rồi, thần nữ có thể đi theo ngài xem mấy hoa khác được trồng thế nào không?”
Cả ngày tiếp xúc với đống hoa cỏ này, nàng cũng càng ngày càng thích mấy bông hoa xinh đẹp, nhìn thấy thì tâm tình cũng tốt lên.
“Được.” Phó Liễm Chi nói.
Xu Xu thấy cũng đã muộn, do dự mở miệng, “Điện hạ, canh giờ đã không còn sớm, thần nữ về phủ trước.”
“Bổn vương tiễn ngươi.” Phó Liễm Chi đứng dậy, thân ảnh cao lớn bao trùm lấy Xu Xu.
Xu Xu thở dài đứng dậy đi theo, nàng còn muốn ôm lấy chậu hoa trên bàn nhưng Thục vương đã hơi hơi cúi người ôm lấy chậu hoa.
Hai người đi vào ngõ nhỏ bên cạnh Đức Thiện Đường, xe ngựa đều đứng ở bên này, Xu Xu nói với Trân Châu một tiếng rồi lên xe ngựa của Thục Vương.
Nàng đang tính trên đường trở về sẽ nói rõ với điện hạ.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi ngõ nhỏ, chiếc mành nặng ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Bên trong xe ngựa, hai người cũng không nói chuyện, lúc đi đến một đoạn đường yên tĩnh, Xu Xu thử mở miệng, “Điện hạ, xin hỏi vị trưởng bối này của điện hạ là ai? Nếu lần sau để thần nữ tự mình đem hoa qua là được rồi, đỡ phải làm phiền điện hạ.”
Lời này của Xu Xu cũng coi như ý tứ rõ ràng, là hy vọng sau này tự mình đem hoa tới, nếu trưởng bối của điện hạ thấy có hoa nào không chăm được thì đưa nàng là được rồi, không cần điện hạ chạy đi chạy lại như vậy.
Đương nhiên Phó Liễm Chi hiểu được, bộ dáng trong trẻo lạnh lùng của hắn càng thêm đạm mạc, hắn nói: “Trưởng bối là sư phụ của bổn vương, là một người yêu hoa cỏ, ở một viện phía nam trong vương phủ.”
Sư phụ? Xu Xu có chút kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghe nói tới sư phụ của điện hạ.
Nhưng không biết cũng là chuyện bình thường, lúc nàng còn làm linh hồn cũng không phải là mỗi ngày đều tới hoàng cung.