Trong phủ có sáu vị cô nương bốn vị công tử.
Ngoại trừ Tứ công tử Tống Ngọc Đình còn đang điều dưỡng thân thể không được đi đến nơi quá đông người, còn lại đêm hôm nay đều ra ngoài xem hoa đăng.
Chỉ là lúc chuẩn bị ra ngoài bỗng nhiên Tống Ngưng Quân bị trẹo chân, sắc mặt trắng bệch nhìn các huynh trưởng tỷ muội, nói: “Đại tỷ, đại huynh, hôm nay sợ là muội không đi được.”
Tống Ngưng Quân trẹo chân, mọi người cũng không thể miễn cưỡng, để nàng ta ở lại phủ nghỉ tạm, còn nói sẽ mang hoa đăng về cho.
Tống Ngưng Quân ôn nhu nói cảm ơn.
Lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài, Tống Ngưng Quân nhìn về phía Xu Xu.
Hôm nay Xu Xu mặc một thân áo gấm màu trắng thuần thêu cành ngọc lan đơn giản, kết hợp với váy hoa văn thêu hình mây trắng bằng lụa vàng mềm mại, màu sắc bên trong có vẻ đơn thuần, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo trắng viền màu đỏ thẫm, có mũ trùm đầu, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần.
Tống Ngưng Quân thấy Xu Xu như vậy, sắc môi nhịn không được trắng bệch.
Khuôn mặt Xu Xu quá mức chói mắt, nàng ta bắt đầu cảm thấy không thể nào nói ra được tâm trạng của bản thân.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chọn lựa phu quân kiểu nào mà không được, nếu như bị Thục Vương điện hạ nhìn trúng thì…
Đều biết hoàng thượng lần lữa không lập thái tử là vì bảo vệ cho Thục Vương điện hạ, thậm chí sau này vị trí thái tử kia, rất có khả năng chính là của Thục Vương điện hạ.
Nếu như hắn nhìn trúng Xu Xu, thì nàng ta có là gì nữa, nàng ta thích Thục Vương điện hạ, lúc trước vẫn còn là tiểu cô nương, nàng ta theo mọi người trong Phủ Định Quốc Công ra ngoài thành chờ đợi Thục Vương điện hạ chiến thắng trở về, thấy chàng trai trên lưng ngựa mặc áo giáp oai hùng khuôn mặt tuấn mỹ vô song, trái tim nàng ta đã trầm luân.
Nàng ta thề sẽ có một ngày, muốn cho Thục Vương nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng ta nhất định phải gả cho Thục Vương điện hạ. Mà lúc này, khuôn mặt nàng ta càng ngày càng tầm thường, còn khuôn mặt Xu Xu thì càng ngày càng xuất chúng…
Nàng ta sao có thể cam tâm, đêm hôm qua nàng ta lại nằm mơ, mơ thấy chợ hoa đăng giăng đèn kết hoa lửa cháy ngập trời, cuối cùng đều là tiếng người thét chói tai.
Đó là vụ hỏa hoạn vào lễ hoa đăng, hôm nay giao thừa, buổi tối cũng là lễ hoa đăng, vụ hỏa hoạn như thế chắc chắn là đêm nay, nàng ta nghĩ, nếu trận hỏa hoạn đêm nay có thể mang Xu Xu đi thì tốt biết bao nhiêu, như vậy thì nàng ta vẫn là cô nương được phụ thân mẫu thân sủng ái nuông chiều nhất.
Tống Ngưng Quân nhắm mắt lại, che giấu đi sự ghen tị nơi đáy mắt.
Các cô nương công tử Tống gia ra ngoài, cô nương đại phòng đã định hôn sự là Tống Ngưng Gia cũng đi.
Tống Ngưng Gia được đại bá mẫu dạy dỗ vô cùng tốt, tính tình rộng rãi, đối xử với các muội muội đều vô cùng hiền hoà.
Trong phủ năm vị cô nương ngồi hai chiếc xe ngựa, Đại công tử Tống Ngọc Bách và thê tử Lương Chiêu Chiêu một chiếc xe ngựa, phu thê hai người gần đây hòa hợp ngọt ngào.
Hai tháng gần đây Tống Ngọc Bách thay đổi hoàn toàn, không ra ngoài lêu lổng với đám bạn xấu nữa, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ, tất cả mọi người trong Phủ Định Quốc Công đều cảm thấy Đại công tử đã hoàn toàn hối cải, ngày nào cũng ở trong thư phòng đọc sách, nhìn qua có vẻ như định học hành tranh thủ ba năm sau thi tiến vào con đường làm quan.
Chỉ có Xu Xu cảm thấy chí hướng đại huynh không ở việc này, có lẽ có thay đổi khác.
Còn lại hai vị công tử Tống Ngọc Cẩn và Tống Ngọc Khánh – thứ tử đại phòng.
Lại thêm nha hoàn nô bộc đi theo, trùng trùng điệp điệp một đám người.
Đến chợ đêm, xe ngựa dừng trong ngõ nhỏ gần đó, cô nương công tử Phủ Định Quốc Công xuống xe ngựa đi vào chợ đêm.
Chợ đêm rất dài, đèn đuốc sáng trưng, giăng đèn kết hoa, khắp chốn đều là hoa đăng xinh đẹp.
Người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt, còn có đèn đoán đố, Xu Xu cũng rất vui vẻ, kiếp trước nàng không cùng mọi người ra ngoài chơi, khi đó nàng bị Tống Ngưng Quân lừa dối trong bữa cơm tất niên, nói rất nhiều điều tốt cho Trần Đại Hải và Tôn thị, nói về công ơn nuôi dưỡng của bọn họ, làm bữa cơm tất niên tất cả mọi người đều trầm mặc ít lời.
Sau đó ăn xong bữa cơm Tứ đệ trách cứ nàng, nàng mới biết nói sai, cuối cùng xấu hổ và giận dữ vô cùng, huynh đệ tỷ muội rủ nhau ra ngoài đi dạo chợ đêm, khi đó nàng liền không đi cùng.
Vài tháng sau, Tống Ngưng Quân hạ độc với nàng, nàng ngừng quá trình dậy thì, dần dần tự ti, càng không muốn ra khỏi cửa, chỉ có lúc làm hồn ma mới thấy chợ hoa đăng trong kinh thành, hoàn toàn không có cảm giác giống như bây giờ, bây giờ mùi khói lửa, mùi con người, đều thật sự có thể cảm nhận được.
Xu Xu vui vẻ phấn chấn cũng cuốn hút người xung quanh.
Mấy vị cô nương công tử lớn tuổi hơn trong Tống gia đều đau lòng nhìn Xu Xu, Tống Ngưng Gia lại càng dịu dàng dắt Xu Xu nói: “Tam muội muội, chúng ta qua chỗ đèn đoán đố đi.”
Chợ hoa đăng đều là người đeo đủ loại mặt nạ, đây cũng là bầu không khí đặc trưng của năm mới ở kinh thành.
Xu Xu chưa từng đeo bao giờ, cho nên trước đó vài ngày đã làm nũng với Thôi thị, nhờ mẫu thân mời người đúc giúp nàng một cái.
Thôi thị vô cùng coi trọng năm mới đầu tiên nữ nhi quay trở lại kinh thành, bà đã dùng vàng bạc cùng với lông chim bói cá lại thêm những mảnh đá quý nhỏ làm thành mặt nạ cho Xu Xu, kỹ thuật vô cùng phức tạp.
Ngoại trừ Xu Xu, mặt nạ của những cô nương và công tử khác trong Tống gia đều khá bình thường.
Tất cả mọi người đều không hề bất mãn, đều biết trước kia Xu Xu chịu nhiều khổ cực, cũng nguyện ý cho nàng thứ tốt nhất.
Mặt nạ của Xu Xu có hình dạng khá giống báo xa-li, đây cũng là yêu cầu của Xu Xu, nhưng cũng không hung dữ như mãnh thú, mà tương đối hiền lành hơn một chút.
Trên tai nhọn thậm chí còn có một sợi lông trắng, đó là lông cáo trắng, tuy mặt nạ dùng vàng bạc và đá quý chế thành, nhưng làm từ bạc mỏng, che trên mặt cũng không hề thấy nặng.
Đây là tay nghề của Bảo Đức Các .
Bảo Đức Các chính là cửa hiệu dưới danh nghĩa Thôi thị.
Tất nhiên sẽ dùng tay nghề giỏi nhất làm cho Xu Xu.
Xu Xu đeo mặt nạ, mặt nạ chỉ che nửa bên mặt, lộ ra chóp mũi và đôi môi mềm mại, chiếc cằm tinh xảo xinh đẹp.
Giống như tiên nữ giáng trần.
Đến con đường hoa đăng.
Tất cả đều là người đeo mặt nạ, bao gồm cả đám hài tử đi theo người lớn.
Tất cả đều tiếng nói tiếng cười, còn có thanh âm đoán đố đèn.
Xu Xu đi theo huynh đệ tỷ muội cùng đến trước một điểm hoa đăng.
Ở đó có một hoa đăng hình động vật Xu Xu thích, trong đó có một cái giống báo xa-li, thực ra thì dựa theo mèo để làm thành.
Báo xa-li chính là mèo rừng, nhìn tất nhiên có phần tương tự.
Xu Xu rất thích cái này.
Chủ quán nhanh chóng mở đề bài ngọn đèn này cho mọi người.
“Đào lý mãn thiên hạ.”
Đánh một thành ngữ, câu đố này vô cùng đơn giản, Xu Xu đang muốn nói ra đáp án, bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người: “Biến địa hoa khai.”
Chủ quán vui tươi hớn hở nói: “Chúc mừng vị công tử này, đáp án chính là biến địa hoa khai.”
Dứt lời gỡ đèn l*иg mèo con kia đưa cho nam tử không biết đã đứng cạnh Xu Xu từ lúc nào, toàn thân nam tử mặc cẩm bào màu đen, vóc người cao lớn rắn rỏi, trên mặt đeo một mặt nạ hung tợn, hắn vươn ra ngón tay thon dài cầm lấy đèn l*иg kia.
Xu Xu nhịn không được quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, ngước mắt lên, đối diện với một cặp mắt lạnh lùng lộ ra sau mặt nạ.
Mùi hương khá quen thuộc, là mùi hương nhàn nhạt của chuỗi tràng hạt trầm hương, mùi hương này nàng đã từng ngửi thấy trên người Thục Vương.
Xu Xu thu hồi ánh mắt, có chút tiếc nuối, không biết hoa đăng phía trước còn có kiểu giống như vậy hay không.
Nàng thích mọi thứ có liên quan đến báo xa-li.
“Cho ngươi này.” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên bên tai Xu Xu, bàn tay cầm hoa đăng đưa đến trước mặt nàng.
Xu Xu ngẩng đầu nhìn Thục Vương một cái, lại cúi đầu nhìn hoa đăng, lưỡng lự trong giây lát rồi nói: “Đa tạ công tử, chỉ là vô công bất thụ lộc*…”
*Vô công bất thụ lộc: không có công cán gì không dám nhận bổng lộc.
“Cầm đi.” Giọng nói kia lại càng trong veo mà lạnh lùng trầm thấp, nhưng cũng bá đạo uy nghiêm.
Xu Xu bất đắc dĩ, đưa tay cầm lấy hoa đăng, nói tiếng cám ơn.
Thục Vương cố ý thay đổi giọng nói, mọi người Phủ Định Quốc Công bên cạnh nghe không ra, chỉ cho rằng vị công tử kia thấy Xu Xu trắng trẻo xinh đẹp đáng yêu nên mới tặng hoa đăng cho nàng.
Hơn nữa ở chợ hoa đăng năm mới, nếu người xa lạ tặng hoa đăng đều có thể nhận.
Cũng xem như một truyền thống tương đối đặc biệt, nghe nói là để tưởng nhớ lập quốc, tổ dữ thái, tổ nguyên hậu, hai người quen biết nhau trong chợ hoa đăng đêm ba mươi tết.
Thục Vương điện hạ xem như người xa lạ liền rời đi.
Không hề có lấy một câu dư thừa nào.
Xu Xu cũng bất đắc dĩ, xách hoa đăng mèo nhỏ tiếp tục cùng mọi người đi dạo.
Nàng có một cái hoa đăng là đủ rồi, còn những câu đố hoa đăng khác cũng không tham gia vào, nhưng mấy muội muội chơi đùa vô cùng vui vẻ, trong tay mỗi người đều cầm theo hai hoa đăng.
Lục cô nương Tống Ngưng Dao chơi vui nhất, trên người đều đã thấm ướt mồ hôi, nha hoàn đuổi theo sau tiểu cô nương bảo nàng ấy đừng nên chạy quá nhanh.
Xu Xu xách theo hoa đăng đôi mắt cong cong theo phía sau.
Cách đó không xa chợt thấy ánh lửa bốc lên, sau đó còn có đoàn người phát ra tiếng kêu the thé: “Hỏa hoạn, hỏa hoạn, mau tránh ra.”
Đám người vội vàng chạy về, vốn chen chúc không được, lại đồng thời nhiều người như vậy xô đẩy, chật như nêm cối mà lại càng chen lách nhau, thân thể Xu Xu vốn nhỏ nhắn, hoàn toàn bị đám người chen chúc nhau cách xa dần người Tống gia, Xu Xu cuống quít hô lên vài tiếng: “Đại tỷ, Đại huynh, Nhị ca…”
Đáng tiếc bên tai tất cả đều là tiếng thét chói tai và tiếng khóc, nhanh chóng lấn át tiếng Xu Xu gọi.
Xu Xu có chút sốt ruột, hơn nữa lại toàn là người lớn ôm hài tử, Xu Xu còn bị giẫm lên vài phát, đau đến mức đôi mắt đã nổi lên tầng hơi nước.
Lúc này Xu Xu mới nhớ ra, kiếp trước vào đêm 30 nàng không có đến chợ đêm, nàng đã sớm nằm ngủ, ngày hôm sau dậy mới nghe nha hoàn nói là hôm qua chợ hoa đăng bị hỏa hoạn, may mà tất cả mọi người không việc gì. Xu Xu bỗng nhiên lại nhớ đến kiếp trước và kiếp này Tống Ngưng Quân đều không đến chợ hoa đăng, có phải nàng ta đã sớm biết tối nay sẽ xảy ra hỏa hoạn hay không?
Lúc này ngọn lửa đang hừng hực trước mặt, Xu Xu mới nhớ lại chuyện này, bây giờ cũng không nghĩ nhiều về nó nữa, nàng theo đám người chạy ra ngoài.
Xu Xu không tìm được người nhà, có chút lo lắng, lại sắp sửa ngã trên mặt đất vì bị đám người chen lách, mặt biến sắc.
Ở nơi này mà ngã sấp xuống thì kết cục sẽ bị đoàn người dẫm đến chết.
Nhưng đột nhiên liền ngã vào một l*иg ngực rộng lớn, có chút cứng rắn, bả vai Xu Xu vừa va vào đã hơi đau.
Lại còn truyền đến một mùi hương của chuỗi hạt tràng trầm hương quen thuộc, người phía sau là Thục Vương.
Thục Vương đỡ lấy eo Xu Xu, thân hình mềm mại dính sát vào người hắn, hắn cũng không có bất cứ cảm giác ghê tởm nào, ngược lại từ từ dâng lên một cỗ khô nóng.
Là cảm giác hắn chưa bao giờ trải qua.
“Đừng sợ.” Hắn nói.
Cánh tay hắn dùng lực ôm lấy eo Xu Xu, vận nội công, mũi chân điểm nhẹ, liền bay ra khỏi đám người, đạp trên một cây cột bên cạnh, tìm được điểm mượn lực, nhanh chóng đưa Xu Xu ra khỏi đám người, đi đến một ngõ nhỏ hẻo lánh gần nhất.
Bộ dáng Xu Xu có chút chật vật, vừa rồi bởi vì bay trên không nên khẩn trương nắm chặt vạt áo Thục Vương.
Mặt nạ trên mặt hơi nghiêng, lại vì vừa rồi luống cuống tay chân, búi tóc móc vào một góc mặt nạ.
Nàng đứng vững bước chân, vội vàng gỡ búi tóc, lại không biết sợi tóc quấn quanh thế nào, càng gấp lại càng không gỡ ra được.
Thục Vương cúi đầu nhìn nàng gỡ một lúc lâu, chậm rãi nói: “Để ta giúp.”
Xu Xu thật sự không còn cách nào, chỉ có thể buông ra, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, sau đó cúi thấp đầu chờ Thục Vương gỡ giúp nàng.
Sợi tóc móc trên mặt nạ nhanh chóng được gỡ ra.
Thục Vương cũng gỡ mặt nạ mặt mũi hung dữ trên mặt nàng xuống.
“Đa tạ ơn cứu mạng của điện hạ.” Xu Xu cầm lấy mặt nạ, hai má ửng hồng.
Thực ra trong lòng nàng đang rất hoảng loạn.
Thục Vương lại cứu nàng, thậm chí hai người còn dán sát vào nhau, hắn đều không lộ ra biểu cảm chán ghét gì.
Hắn quả thực không kháng cự lại việc nàng dựa sát vào, Xu Xu cũng không biết đây là chuyện tốt hay không.
Thục Vương nhàn nhạt đáp lại: “Ngươi ở chỗ này chờ cũng vô dụng, bổn vương đưa ngươi hồi phủ trước đã.”
Xu Xu lắc đầu: “Đa tạ Thục Vương điện hạ, không cần phiền phức như vậy, ta tự mình qua xe ngựa bên kia là được rồi, nếu không sợ người nhà tìm không được ta sẽ lo lắng.”
“Đi thôi, bổn vương đưa ngươi qua đó.”
Xu Xu chịu đựng lo lắng trong lòng, nói: “Đa tạ điện hạ.”
Hai người từ con hẻm này đi ra một con đường khác qua đó.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, rất nhanh đã đến chỗ xe ngựa Tống gia đỗ, xung quanh đã lục tục có người qua lại, lúc này Thục Vương mới rời khỏi.
Chỉ là lúc hắn rời khỏi có liếc mắt nhìn Xu Xu một cái, trong đôi mắt phượng vẫn trong trẻo lạnh lùng, không lộ ra nửa điểm cảm xúc.
Thục Vương đã đi khỏi nhưng những người khác của Tống gia vẫn chưa quay lại.
Xu Xu đứng tại chỗ nôn nóng đi qua đi lại hai vòng, gần như là động tác trong vô thức của nàng, không ai biết trong lòng nàng có bao nhiêu hoảng hốt.
Nếu nàng là nữ tử duy nhất có thể đến gần Thục Vương thì có thể nào Thục Vương điện hạ phải cầu hôn nàng hay không.
Dù sao con nối dòng đối người trong hoàng gia rất quan trọng.
Rất có khả năng Thục Vương điện hạ không có tình nghĩa gì với nàng nhưng chỉ vì có thể gần gũi nàng mà phải cầu hôn nàng.
Nàng cũng có chờ mong cuộc sống sau này, nhưng chưa từng nghĩ sẽ sống trong thâm cung u tĩnh kia.
Xu Xu gấp đến độ xoay quanh, còn nghĩ có thể khi về sẽ để mẫu thân định trước cho nàng một mối hôn sự.
Nhưng nàng cũng muốn kiếp này được vui vẻ, không muốn lại lãng phí cơ hội một lần nữa, nàng cũng muốn tìm được phu quân thực sự của đời mình.
Không bao lâu sau, Đại huynh, Đại tẩu nắm tay Dao Dao đi qua, mặc dù có chút chật vật, nhưng đều không việc gì.
Tống Ngọc Bách nhìn thấy Xu Xu cũng thở phào, đi qua nói: “Tam muội sao lại về đây trước vậy.”
Xu Xu bắt đầu bịa chuyện: “Đúng lúc bị chen đến cửa một hẻm nhỏ, ta liền từ bên đó về đây chờ các ngươi, Đại huynh Đại tẩu, Dao Dao, các ngươi cũng không việc gì chứ.”
Lương Chiêu Chiêu ôn nhu nói: “Tam muội đừng lo lắng, chúng ta đều không việc gì rồi.”
Tống Ngọc Bách nói: “Các ngươi đợi ở chỗ này đừng đi đâu, ta qua xem những người khác.”
“Chàng cẩn thận chút.” Lương Chiêu Chiêu nhẹ nhàng dặn trượng phu.
Tống Ngọc Bách nhanh chóng tìm những người khác trong Tống gia, mọi người tuy chật vật, nhưng đều bình an vô sự.
Tống Ngọc Bách nói: “Nếu mọi người không việc gì thì chúng ta về phủ trước đã.”
Xu Xu chần chừ: “Đại huynh, như thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị thương…” Nếu nàng theo sư phụ học y, nhìn thấy tình huống này sao có thể bỏ mặc.
“Tam muội muốn ở lại chỗ này cứu người?” Tống Ngọc Bách hỏi.
Xu Xu gật gật đầu: “Đợi lửa được dập tắt muội muốn ở lai đây an trí người bệnh.” Bỏng phải xử lý đúng lúc.
Tống Ngọc Bách lập tức căn dặn: “Chiêu Chiêu nàng cùng các muội muội hồi phủ trước đi, Nhị đệ Tam đệ, các ngươi ở lại hỗ trợ cứu hoả.”
Các cô nương còn lại trong phủ ở lại cũng vô dụng, Lương Chiêu Chiêu hiểu rất rõ, nàng lập tức dẫn các muội muội hồi phủ, để lại mấy nha đầu hỗ trợ.
Ba huynh đệ Tống gia đi giúp lấy nước cứu hoả, Xu Xu thì lại dẫn nha hoàn qua bên sư phụ một chuyến.
Nàng cần dược liệu cứu người, chỉ có thể qua bên sư phụ lấy tạm, Phục thần y lớn tuổi đã nằm ngủ, bị Xu Xu đánh thức, nghe nói chuyện này liền gọi Đại đồ đệ dậy, cùng nhau đi qua.
Xu Xu trở lại chợ đêm, ngọn lửa đã được dập tắt.
Xu Xu gọi nha hoàn mượn được không ít thùng gỗ từ các hộ dân bên cạnh, bên trong đều đã chứa đầy nước lạnh.
Ngoài ra còn có bếp lò nấu thuốc, nàng bỏ hoàng cầm, sơn chi, bạch liên và các dược liệu khác trong nồi to nấu sôi rồi vớt bỏ cặn thuốc, bắc thuốc ra đặt vào trong thùng gỗ chờ nguội.