Ngày thường cửa chính phủ Quốc Công ít khi mở, chỉ có ngày hội hoặc ngày trọng đại nghênh đón khách quý mới mở ra.
Còn lại có ba cửa khác, cửa bên trái, cửa bên phải và cửa hậu viện, cửa bên trái là ngày thường chủ tử dùng để ra ngoài, cửa bên phải là để hạ nhân trong phủ ngày thường ra ngoài giúp chủ tử thăm người thân hoặc chạy đi mua đồ lặt vặt, cũng là cửa cho mọi người vào.
Cửa hậu viện còn lại là người bẩn thỉu hoặc là ra ngoài ban đêm mới dùng.
Người gác cổng ở cửa bên phải nếu có việc thì cũng tìm phu nhân hoặc lão gia mới đúng, tìm Xu Xu làm gì?
Vào đêm đông, buổi tối đến rất nhanh.
Người gác cổng bên phải hôm đó ăn cơm xong thì canh giữ ở phòng nhỏ ở cạnh cửa bên phải, thủ vệ trong phủ coi như sâm nghiêm, cửa ngách cũng có phủ vệ trông giữ .
Hôm nay thủ vệ thay phiên vừa mới đứng không bao lâu, nhìn thấy một bóng tối đi tới, tứ chi chấm đất, nhìn giống như một con động vật lớn, hai gã phủ vệ cẩn thận đứng lên, chờ bóng đen đi vào còn nghi hoặc nói: “Một con mèo thật lớn.”
Một phủ vệ khác nói: “Mắt ngươi mù sao, đây là báo xa-li Tam cô nương nuôi.”
“À à, đúng là báo xa-li mà Tam cô nương nuôi sao, nó tới bên này làm gì?”
Hạ nhân trong phủ đều biết Tiểu Lỵ, đôi khi nó sẽ đi bộ một mình trong phủ Quốc Công.
Tất cả mọi người thấy mãi thành quen nên cũng biết ý không trêu chọc nó, căn bản nó cũng lười phản ứng lại họ.
Hai gã phủ vệ cũng không hiểu tối rồi mà báo xa-li còn đến đây làm gì.
Báo xa-li đi đến bên cạnh hai phủ vệ, nhìn qua phủ vệ rồi nâng hai chân trước cào cào cửa gỗ,.
Hai gã phủ vệ nhìn nhau, không hiểu ý báo xa-li ra sao.
Cuối cùng lại gọi người gác cổng tới, người gác cổng là lão nhân hơn năm mươi tuổi, thấy báo xa-li giơ chân trước cào cửa, lẩm bẩm nói: “Không phải là nó muốn ra ngoài chứ?”
Cho dù báo xa-li có muốn ra khỏi phủ hay không, người gác cổng và hai phủ vệ cũng không thể tự tiện quyết định.
Vì thế người gác cổng tới Thấm Hoa viện tìm Tam cô nương.
Xu Xu đã nằm xuống, nghe nói là người gác cổng bên phải tìm, có chút buồn bực, đứng dậy mặc xiêm y chỉnh tề mới nói: “Gọi ông ta vào đi.”
Người gác cổng vào nhà, thở dài nói: “Tam cô nương, báo xa-li của ngài tới cửa bên phải, còn đang cào cửa, lão nô không biết nên làm sao, cố ý lại đây hỏi Tam cô nương một tiếng.”
Tiểu Lỵ, nó muốn ra ngoài sao? Ngẫm lại cũng đúng, mấy tháng nay nó đều buồn ở trong phủ chưa từng đi ra ngoài.
Rốt cuộc vẫn là mãnh thú trong rừng, ở hậu viện mãi làm sao chịu nổi.
Xu Xu gọi Trân Châu mang áo choàng tới cho nàng, lại cầm theo lò sưởi nhỏ, lúc này mới nói: “Ta qua đó xem một chút.”
Trân Châu và Linh Thảo đi theo cô nương nhà mình qua cửa bên phải, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Lỵ ngồi xổm trước cửa.
Tiểu Lị nhìn thấy Xu Xu tới, đi qua cọ cọ chân nàng, Xu Xu ngồi xổm xuống cười nói: “Tiểu Lỵ là muốn đi ra ngoài sao?”
“Meo~” báo xa-li cọ cọ vào bàn tay Xu Xu, ý tứ rất rõ ràng.
Xu Xu biết nó ‘meo’ một tiếng chính là đồng ý.
Nó muốn ra ngoài đi bộ, Xu Xu gọi người gác cổng mở cửa, báo xa-li bước chậm rì rì đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Xu Xu một cái rồi mới chạy nhanh như gió ra ngoài.
Tốc độ của nó cực nhanh, còn hơn mấy mãnh thú sinh sống ở ngoài rừng.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng nó.
Hai phủ vệ nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc, tốc độ của báo xa-li này quá nhanh.
Xu Xu biết báo xa-li sẽ không rời khỏi nàng, nó chỉ là muốn ra ngoài đi bộ, chắc là sáng ngày mai sẽ trở về.
Sau khi báo xa-li rời đi, Xu Xu cũng về phòng nghỉ.
Gần đến cuối năm, thủ vệ kinh thành càng canh phòng nghiêm ngặt, nhưng người ra ngoài buổi tối cũng không nhiều.
Sẽ không có nhiều người sẽ nhìn thấy bóng dáng một con thú chạy như bay qua đây.
Báo xa-li hiển nhiên quen thuộc đường đi trong kinh thành, tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong hai khắc đã chạy đến cửa thành.
Cửa thành còn chưa đóng, người giữ của thành chỉ cảm thấy có một bóng lướt qua trước mắt.
Có binh lính mờ mịt nói: “Vừa rồi có phải có cái gì bay qua không?”
“Hình như là một con báo hay là một con mèo rừng gì đó?” Có người thị lực tốt đại khái thấy vậy.
“Không phải đâu, ta thấy hình như là báo xa-li?” Thị lực của binh lính này rất tốt.
“Trong thành sao lại có báo xa-li a, tốc độ còn nhanh như vậy, quả thực chỉ thấy cái bóng .”
Lúc này cũng không có nhiều người ra vào thành, nhóm binh lính giữ cửa thành nhàn nhã nói chuyện.
“Sao lại không? Không phải Tam cô nương phủ Quốc Công có nuôi một con sao? Lúc trước trong phủ Tào Quốc Công, Thục Vương điện hạ đã cho Tam cô nương, nghe nói sau đó báo xa-li kia đã được Tam cô nương thuần phục .”
“Thật sự là con báo đó sao? Lớn như vậy, đến khi chưa trưởng thành, xem ra còn có thể lớn hơn.”
“Nghe nói Tống gia Tam cô nương đã bái Phục thần y làm sư phụ, đi theo học y, lúc trước còn phối thuốc giảm béo cho cô nương phủ Thành Nghị hầu, nhưng cô nương quý nhân trong kinh thành đều nói xấu Tam cô nương Tống gia, nói nàng cuồng vọng tự đại, dù sao cũng không phải là lời hay.”
“Tam cô nương này thật sự có bản lĩnh, có thể thuần phục được cả báo xa-li, không chừng học y cũng rất giỏi.”
“Ai biết được.”
Ngày hôm sau, mặt trời nổi lên ở chân trời.
Cửa thành chậm rãi mở ra, người vào thành còn chưa nhiều, nhưng đều là vẻ mặt hoảng sợ, không phải bởi vì điều gì xa lạ, mà là một con báo xa-li ngồi dưới gốc cây cổ thụ ở ngay cạnh cổng thành.
Bên chân Báo xa-li là hai con thỏ to đã chết, trên yết hầu còn có hai lỗ thủng, hiển nhiên là bị báo xa-li cắn chết.
Nó liền ngồi xổm tại chỗ, giữ con mồi, người khác cũng không tới gần.
Chờ thấy cửa thành mở rộng ra, cũng không biết nó cắn con mồi như thế nào, còn có thể một ngụm cắn chết cả hai con thỏ, sau đó chạy vội vào thành.
Tốc độ của nó rất nhanh, chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu.
Binh lính giữ của thành vừa mới đổi phiên đang sắp quay đầu về nha môn, nhìn thấy báo xa-li đêm hôm qua.
“Thật đúng là báo xa-li của Tam cô nương Tống gia, bây giờ còn không dọa người, cũng không cắn người, thật là thông minh, rốt cuộc Tam cô nương thuần phục nó như thế nào.”
Mọi người đều tấm tắc.
Báo xa-li cắn hai con thỏ hoang mang về cửa bên phải phủ Quốc Công, lấy móng vuốt dùng sức cào cửa.
Người gác cổng bên trong nghe thấy, ngáp một cái rồi mở cửa, thấy báo xa-li của Tam cô nương lập tức cắp theo hai con thỏ đi bộ vào.
Nó để hai con thỏ ở cửa sau rồi chậm rãi đi tới Thấm Hoa viện của Tam cô nương.
Người gác cổng đã rất trấn định, nhìn thấy báo xa-li vào cửa thuỳ hoa mới đóng cửa lại, còn nhịn không được nói thầm một câu, “Thật sự là rất thông minh.”
Xu Xu cũng mới vừa tỉnh giấc, khó có được nghỉ ngơi mấy ngày, lúc này nàng còn đang lăn lộn trên giường.
Bọn nha hoàn ở cách gian cũng đã đứng lên, chuẩn bị hầu hạ cô nương rửa mặt chải đầu, Trân Châu nghe thấy cô nương ở trên giường lẩm nhẩm gì đó, tiến vào nhỏ giọng hỏi, “Cô nương, ngài đã tỉnh chưa?”
Xu Xu chôn khuôn mặt mềm mại ở trong gối, giọng nàng nhỏ nhẹ nói: “Để cho ta nằm thêm một lát.”
Thật sự là hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Xu Xu nằm một lát, bên ngoài có tiếng tiểu nha hoàn vui đùa, hình như là lại trêu Tiểu Lỵ.
Xu Xu ngồi dậy, hỏi Trân Châu, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Trân Châu cười nói: “Thưa cô nương, Tiểu Lỵ đã trở lại, còn mang theo hai con thỏ hoang to đùng.”
“Ta ra ngoài nhìn một cái.” Xu Xu để nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt mặc quần áo, mặc chỉnh tề mới đi ra ngoài viện, Tiểu Lị đang đứng dưới mái hiên, nhìn thấy Xu Xu thì nó lập tức đứng dậy, đặt con thỏ béo bên chân Xu Xu, cọ cọ nàng, ý tứ là cầm con mồi về cho Xu Xu.
Xu Xu cảm động, nó hết sức chân thành với nàng.
Không có dị tâm, chính là trung thần của nàng, cho nàng những gì tốt nhất đối với nó.
Xu Xu nhẹ giọng nói: “Tiểu Lỵ, cám ơn ngươi.”
Vì thế đến buổi trưa, bữa trưa Nhị phòng còn có thịt thỏ kho, thịt dày ngon phì nộn nên Xu Xu đã ăn không ít.
Không phải ngày nào Tiểu Lỵ cũng muốn đi ra ngoài, đại khái lâu lâu nó mới muốn ra ngoài chạy chạy một chút, mấy ngày sau nó cũng không có động tĩnh gì.
Tới đêm ba mươi, Phủ Quốc Công tụ tập cùng một chỗ dùng cơm tất niên, bọn nhỏ đều muốn ra ngoài xem pháo hoa, hôm nay náo nhiệt, đương nhiên lão Quốc Công gia cho phép .