Chương 32

Phương Châu Châu lấy một viên thuốc trong bình sứ ra, nó to bằng đầu ngón út, ngửi có mùi thuốc nhẹ, nàng ấy lại lấy nước trên bàn uống.

Có hơi đắng, viên thuốc không lớn, rất dễ nuốt xuống, không biết có phải cảm giác của nàng ấy hay không, sau khi nuốt thuốc vào bụng cảm thấy có chút nóng.

Phương Châu Châu nuốt viên thuốc, hai tay nắm bình sứ, hít mạnh một hơi.

Nàng ấy đặt bình thuốc vào trong hòm khóa kỹ, lúc này mới tùy ý chọn một thân xiêm y rồi theo mẫu thân qua phòng đãi khách.

Nàng ấy không chọn bộ váy màu hồng kia, mà chọn một bộ có màu sắc nhạt hơn, màu hồng phấn như vậy, hợp với người cao gầy hơn.

Sẽ có một ngày. . . . . .

Phương Châu Châu theo Tiết thị nhanh chóng vào phòng.

Bên trong đã có rất nhiều người ngồi, đều là người kinh thành thường lui tới phủ Thành Nghị hầu.

Có lui tới không có nghĩa là quan hệ tốt, cho dù Tiết thị có quan hệ không tồi với nhóm phu nhân thái thái, nhưng tiểu cô nương rốt cuộc vẫn có tính cách của từng người.

Cũng có người tính tình không tốt lắm.

Khi các nàng nhìn thấy Phương Châu Châu thì mắt lộ ra trào phúng, Châu Châu, Trư Trư thật đúng là người cũng như tên.

Rốt cuộc yến tiệc này có ý nghĩa gì, mọi người cũng rõ ràng, đơn giản là Tiết thị muốn tìm người định hôn cho nữ nhi nhà mình.

Kỳ thật ở đây cũng có phu nhân thái thái thích Phương Châu Châu, nhìn thấy liền nghĩ phúc khí có thể sinh, nhưng phải được nhi tử trong nhà thích, bằng không cưới về nhi tử không chịu cùng phòng, vậy đôi vợ chồng lại có khoảng cách, làm gia đình không yên, thậm chí ngay cả thân gia cũng đắc tội, biến thành cừu nhân, vậy cũng khó coi lắm.

Cưới vợ không chỉ là tìm người tài, còn phải được bọn nhỏ thích, vậy cũng sẽ phải đính hôn trước, rồi các nhà sẽ hỏi ý kiến bọn nhỏ một chút.

Phương Châu Châu cảm nhận được vài ánh mắt khác thường, nàng ấy chậm rãi nắm chặt tay.

Tiết thị nhỏ giọng nói với nữ nhi: “Con qua nói chuyện với mọi người đi.”

Phương Châu Châu nghiêm mặt đứng tại chỗ bất động, nàng ấy căn bản không có khuê hữu, mới trước đây còn có vài người, dần dần sau khi lớn lên không còn lui tới.

Lúc này ánh mắt Phương Châu Châu dừng ở cô gái tuyết phu hoa mạo đứng ở bên canh Thôi di, cô gái da thịt trắng bạch như ngọc, mắt như thu thủy, con ngươi thủy nhuận đang nhìn nàng ấy.

Con ngươi trong suốt không chứa ý tứ trào phúng gì, chỉ là tò mò đánh giá nàng.

Phương Châu Châu suy nghĩ một lúc, vẫn là đi đến bên cạnh Xu Xu ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện với nàng, “Ngươi là tiểu nữ nhi nhà Thôi di sao?”

Tiết thị biết chuyện Xu Xu và Tống Ngưng Quân bị ôm sai, bạn tốt nói cho bà ấy, nhưng không hy vọng người ngoài nhiều chuyện, ngay cả nữ nhi thân sinh bà ấy cũng không nói cho biết.

Xu Xu cười tủm tỉm gật đầu, “Ngươi chính là Châu Châu mà mẫu thân thường xuyên nhắc tới sao? Mẫu thân còn nói để cho ta tới tìm ngươi chơi.” Nàng phát hiện Châu Châu thật sự rất cao, vóc người nàng hiện giờ cũng không lùn, không chênh lệch với Tống Ngưng Quân lắm, còn cao hơn các cô gái cùng tuổi khách, nhưng Châu Châu còn cao hơn nàng nửa cái đầu.

Xu Xu tươi cười mềm mại ngọt ngào, tâm trí Phương Châu Châu đang nôn nóng cũng từ từ bình tĩnh trở lại, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Thuốc đó là ngươi tặng ta uống sao? Xu Xu, thật sự là đa tạ ngươi.”

Cho dù có hiệu quả hay không, nàng ấy cũng vô cùng cảm kích cô nương xinh đẹp này.

Xu Xu cũng nhỏ giọng đáp lại nàng ấy, “Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ hữu hiệu, hơn nữa sẽ không hại thân, đây là phương thuốc ta đã hỏi sư phụ, nhưng sư phụ cảm thấy phương thuốc nữ tử dùng để dưỡng nên ông cũng không tiện lấy ra, ta liền tìm sư phụ để hỏi lấy thuốc, bên trong thuốc này còn có một ít dược liêu bổ thân, cũng không ức chế cảm giác thèm ăn của ngươi nên ngươi cứ yên tâm dùng đi.”

Nàng sẽ không dùng y thuật để làm chuyện hại người, về phương thuốc đều vô cùng thận trọng.

Cho dù là phương thuốc sư phụ viết, nàng cũng sẽ cẩn thận cân nhắc nghiền ngẫm qua.

Phương Châu Châu nghe nàng nói như vậy, trong đầu giống như được uống thuốc an thần, cũng không biết vì sao, nàng ấy tin tưởng lời Xu Xu nói.

Phương Châu Châu buông bỏ tâm tư hậm hực, vui vẻ nói chuyện với Xu Xu, nàng ấy nghĩ Xu Xu mới từ nhà cũ dưỡng bệnh quay về kinh, nhất định cũng không quen nhiều người ở đây nên đã nói cho Xu Xu biết tên tuổi thân phận của mấy cô nương tri kỉ ở đây.

Hiện tại Xu Xu rất thông minh, nhớ được rất nhanh.

Tên và thân phận mấy người này nàng nhẩm qua trong đầu qua đã hoàn toàn nhớ kỹ, nàng cảm tạ Châu Châu, Châu Châu kinh ngạc nói: “Ngươi đã nhớ kỹ rồi sao?”

Xu Xu gật gật đầu, “Đều nhớ kỹ rồi.”

Phương Châu Châu hâm mộ nói: “Ngươi nhớ thật nhanh, có thể thấy được là người rất thông minh, nếu không phải thuở nhỏ sinh bệnh mà sống ở phủ Quốc Công, hiện tại khẳng định cũng là tài nữ kinh thành.” Nàng ấy cũng có chút tò mò, rốt cuộc bệnh gì mà không quay về, lại ở nhà cũ xa ngàn dặm dưỡng bệnh, ở kinh thành có Phục thần y còn có thái y trong cung, không phải cũng có thể dưỡng bệnh sao? Nhưng nàng ấy cũng nhớ rõ nhà cũ Tống gia là đất lành, không chừng là do hoàn cảnh khí hậu hợp lòng người, nên mới tới bên đó dưỡng bệnh.

Mấy vấn đề nghi vấn này Phương Châu Châu cũng không hỏi loạn.

Xu Xu biết được nàng bây giờ thông minh như vậy là do có cam lộ, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, ta rất thích học y.”

Cái gọi là tài nữ đứng đầu kinh thành đó cũng chỉ là quý nữ kinh thành tự chọn ra, còn có mấy người có thể đi học, học vấn căn bản không đủ để đọc, nhưng vì có thể ngâm được hai câu thơ thì cũng tự gọi mình là tài nữ.

Nữ tử thế gian tài năng chân chính cũng có vô số, ví dụ như vị dạy công khóa cho các cô nương ở phủ Quốc Công Trình Như Nghi cũng là một vị, không chỉ có tài còn có đức.

Mấy trăm năm trước Đại Ngu lập quốc, có một vị tổ nguyên là nữ, bà là nữ tử có đại công với thế gian, là người có tài.

Cũng bởi vì bà ấy, bây giờ Đại Ngu mới để các nữ tử tùy ý ra ngoài, sau khi hòa ly cũng có thể tái giá, tình cảnh của các nữ tử mới không còn khổ sở nữa.

Hai tiểu cô nương nói chuyện, phát hiện đối phương cũng rất hợp với tính mình.

Phương Châu Châu thích Xu Xu ngọc tuyết xinh đẹp, Xu Xu cũng thích Phương Châu Châu sang sảng đại khí.

Rất nhanh đã đến trưa, phải ở lại phủ Thành Nghị hầu dùng yến.

Xu Xu đi theo ngồi cùng bàn Phương Châu Châu, còn có cả Tống Ngưng Quân, thứ nữ đại phòng Tống Ngưng Lan, cùng với hai người bạn thân.

Bạn thân của Tống Ngưng Lan không nhiều lắm, lần này cùng tới hầu phủ dự yến cũng chỉ có một vị, thứ nữ Niếp Tư Tư phủ Lâm An hầu, lớn hơn Tống Ngưng Lan một tuổi.

Tống Ngưng Lan được mẹ cả Cao thị giáo dưỡng rất tốt, tính cách nhu hòa, tính tình bằng hữu sở giao ôn ôn nhu nhu.

Còn có hai vị còn lại là bạn tốt của Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân là tài nữ ở kinh thành, khuê hữu đương nhiên luận bàn nhan sắc tài năng cũng không tầm thường.

Trong đó có một vị là đích nữ Lâm Thi Thục nhà chính tứ phẩm Công Bộ Thị Lang, còn có một vị là đích nữ Hà Tư Dư nhà chính ngũ phẩm Gián Nghị Đại Phu .

Tống Ngưng Quân tự cao thanh cao, không giao tiếp với thứ tử. Khuê hữu sở giao của nàng ta đều là nữ tử con vợ cả, những người này đại để cũng là như thế, đều có một cái vòng luẩn quẩn như vậy, quý nữ còn lại ở kinh thành rất khó hòa nhập.

Trừ hai người đó ra, còn có một vài cô nương khác.

Mọi người ngồi xuống ăn yến, yến hội để đãi khách, đương nhiên không có nhiều quy cũ nghiêm khắc, vẫn có thể nhỏ giọng nói chuyện.

Tất cả mọi người đều nhỏ giọng trò chuyện.

Xu Xu ngồi cạnh Phương Châu Châu, hai người còn đang nói chuyện phiếm, Xu Xu lại nhắc nhở Phương Châu Châu, “Dùng phương thuốc này thì dùng thức ăn nhẹ chút, kỵ những món ăn cay mặn, hơn nữa nó vốn là dùng để điều trị dạ dày lục phủ ngũ tạng, sau khi dùng khẩu vị cũng sẽ có chút thay đổi.”

Xu Xu đang nói, nghe thấy có tiếng cười nhạo ở bên cạnh.

Tiếng cười nhạo kia rất nhỏ, nhưng nàng tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe thấy, ngẩng đầu nhìn, phát hiện là đích nữ Hà Tư Dư nhà Gián Nghị Đại Phu.

Xu Xu cũng không muốn quan tâm những người này, tới tham gia yến hội còn không biết thu liễm, nàng nói: “Ngươi cười gì vậy?”

Mặc dù tính tình nàng mềm mỏng, nhưng phiêu đãng gần hai mươi năm, đời này còn có người nhà yêu thương, tất thảy cũng không giống nhau.

Tượng đất cũng có ba phần tức, sao lại tùy ý để bằng hữu của Tống Ngưng Quân nhục nhã.

Huống chi những người này đời trước cũng nói móc nàng, nàng bị nói đến im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn.

Hà Tư Dư che miệng cười khẽ, “Tam cô nương tai thật thính, một tiếng cười khẽ của ta cũng có thể nghe thấy.”

“Đương nhiên.” Xu Xu gật gật đầu, nói nhẹ nhàng, “Tai ta rất thính, ở đây đều là quý nữ quy củ vô cùng tốt, ăn nói và dùng bữa cũng nhỏ nhẹ, chỉ có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, đột nhiên lại có tiếng Hà cô nương bật cười.” Giọng nói mặc dù mềm, lời nói cũng không mềm.

Xu Xu nói đúng là người này không quy củ, tình huống như vậy, cho dù là nguyên nhân gì thì cũng không nên cười ra tiếng.

Đương nhiên Hà Tư Dư cũng hiểu, ý cười biến mất, da mặt nóng lên, nàng ta có chút thẹn quá hóa giận, “Cười ngươi đó, làm sao, mới đi theo Phục thần y học bao lâu mà dám khai phương thuốc cho Phương cô nương, không sợ người ta uống vào có vấn đề, còn nói cái gì mà điều trị ngũ tạng lục phủ, đã giảm béo, đương nhiên là phương thuốc ức chế cảm giác muốn ăn, người không ăn cơm thân thể làm sao trụ được, lại còn không biết xấu hổ ở nơi này lừa gạt Phương cô nương.”

Chuyện này cũng là vừa rồi Tống Ngưng Quân nói với hai người bạn tốt.

Mới vừa rồi Tống Ngưng Quân sầu lo nói với các nàng: “Ta thật sự có chút lo lắng, Tam muội muội nhà ta đã bái Phục thần y làm sư phụ, muốn học y, lúc này nàng ta mới học chưa được hai tháng, liền muốn khai thuốc giảm béo cho Phương cô nương, ta thật sự lo lắng.”

Hà Tư Dư lúc ấy còn trào phúng Xu Xu, “Tam muội nhà ngươi bị ngốc sao, thiên kim phủ Quốc Công nhưng lại đi học y, đây là không muốn lập gia đình sao không? Tuy nói hiện tại Đại Ngu khoan dung với nữ tử, nữ tử có thể thoải mái ra ngoài, nhưng rốt cuộc là phủ Quốc Công, sau này cánh cửa cũng sẽ không thấp, nhà chồng há có thể dễ dàng tha thứ nàng để cho người ta xem chẩn?”

Tống Ngưng Quân nhíu mi, “Thật không phải nói như vậy, thuở nhỏ thân mình nàng ta không tốt, học y cũng có thể hiểu được, nhưng là lúc này nàng ta mới học bao lâu, liền. . . . . .”

Hà Tư Dư và Lâm Thi Thục cũng nhíu mày.

Hai người sở dĩ không thích Xu Xu vì hai điểm.

Một là Xu Xu quá mức xinh đẹp, chỉ là thời gian trước nàng lộ mặt ở phủ Tào Quốc Công, đã làm cho công tử kinh thành nhớ thương vạn phần, họ nói lớn lên chút nữa nhất định là tiểu mỹ nhân số một Đại Ngu.

Các nàng tự nghĩ dung mạo cũng không kém, nhưng đến trước mặt Xu Xu hoàn toàn không được xem là gì cả, làm da đều không trắng bằng.

Cho dù các nàng không thích Xu Xu, không thừa nhận cũng không được, nàng có một làn da không tỳ vết, đây là thứ nữ tử nào cũng hâm mộ.

Thứ hai là cho rằng khuê hữu của mình bị tổn thương bất công.

Mặc dù hai người là song thai, nhưng Tống Ngưng Xu nuôi lớn ở nhà cũ, mới vừa hồi phủ mà Tống Nhị phu nhân đã bắt đầu bất công.

Nhìn xem, xiêm y Quân nhi mặc trên người vẫn là bộ trước kia đã từng mặc, trang sức cũng đã từng đeo.

Lại nhìn Tống Ngưng Xu một cái, xiêm y mặc trên người đều là những mấu mới nhất trong kinh thành, trang sức nhìn thấy cũng là mới lấy trong bảo khố.

Có thể thấy được Tống Nhị phu nhân bất công như thế nào, các nàng liền tức giận bất bình thay bạn tốt.