Xu Xu cũng nhìn đại huynh, nàng biết đại huynh không thượng bảng, cam lộ chỉ có thể tăng thêm tinh lực cho người.
Nếu có thể dùng lâu dài thường xuyên như nàng, tai thính mắt tinh, năng lực học tập thật sự tăng lên, có thể càng thêm thông minh.
Nhưng thông minh này còn dùng trên cái gì, cho dù trở nên thông minh mà không chịu cố gắng học tập, tất cả vẫn là uổng phí.
Huống chi đại huynh cũng không phải dùng thường xuyên.
Cho nên cho dù mấy ngày trong cuộc thi tinh thần hắn là ở trạng thái tốt nhất, nhưng không nghĩ là hắn sẽ trúng cử, bởi vì khoa cử rất khó, rất nhiều thư sinh đã bắt đầu học tập từ nhỏ, mười năm gian khổ học tập cũng không chắc có thể được, mà đại huynh tứ thư ngũ kinh đều chưa thuộc kỹ.
Nói cách khác đại huynh căn bản không học tập chăm chỉ, ngay cả bài thi cũng không làm xong, sao có thể trúng cử.
Tiểu Thạch Đầu nhìn Tống Ngọc Bách, mặt lộ vẻ khó xử, nhẹ nhàng nói ra một từ ‘không’.
Nói cách khác Tống Ngọc Bách cũng không thượng bảng, không có khảo trung.
Lão Quốc Công gia có chút thất vọng, Cao thị đại phòng cũng nhẹ nhàng thở dài, chuyện nhi tử thi rớt, bà cũng đã đoán trước được..
Đương nhiên Tống Ngọc Bách biết được kết quả sẽ như vậy, mỗi ngày hắn tới trưởng học cũng chỉ ngủ, không dụng tâm học tập, nếu có thể trúng cử mới là thấy quỷ.
Tất cả mọi người đều chúc mừng Tống Ngọc Cẩn, Cao thị lặng lẽ nói với nhi tử, “Ngọc Bách chớ thương tâm, nếu không trúng, sau này cố gắng là được.”
Tống Ngọc Bách cười nhạo một tiếng, rốt cuộc vẫn có chút thất vọng, ngay cả mẫu thân cũng không hiểu về hắn.
Tống Ngưng Quân chúc mừng Nhị ca, lại thấy đại ca mặt buồn rầu, giống như mất hứng, đi tới ôn nhu an ổn nói: “Đại ca, sang năm huynh nhất định có thể trúng cử.”
“Trúng cử cái rắm.” Tống Ngọc Bách nhấc mí mắt hèn mọn nhìn Tống Ngưng Quân, “Vàng thau lẫn lộn cũng dám chạy đến nói chuyện trước mặt ta.”
Hắn vốn đã tức giận, cảm thấy mẫu thân không hiểu mình, lúc này Tống Ngưng Quân lại cứ đυ.ng đến trước mặt hắn, không phải là tìm mắng sao .
Sắc mặt Tống Ngưng Quân trắng bệch, nàng ta chỉ là muốn an ủi đại huynh một chút.
Nàng ta xiết chặt quyền, áp chế hận trong lòng, hốc mắt cũng đỏ lên, “Đại huynh, muội, muội chỉ là muốn an ủi an ủi huynh.”
“Cút ngay, ai cần ngươi an ủi, chửi hai câu đã muốn khóc, sao không nghĩ tới Tam muội ở nhà ngươi bị cha mẹ thân sinh của ngươi ngược đãi nhục nhã như thế nào!” Tống Ngọc Bách ghét bỏ nói, hắn thật sự càng chán ghét Tống Ngưng Quân, cha mẹ nàng ta khó dễ huyết mạch phủ Quốc Công như vậy, hắn cũng muốn cho nàng ta nếm thử tư vị Tam muội bị khi dễ mấy năm nay như thế nào.
Huống chi chỉ mắng nàng ta hai câu, cha mẹ nàng ta còn không để Tam muội ăn no, thuở nhỏ đã làm việc hầu hạ cả nhà bọn họ, còn bẩn thỉu như thế nào
Nếu người nhà kia ở trước mặt hắn, lúc này hắn sẽ đánh gãy chân bọn họ.
“Tống Ngọc Bách!” Lão gia tử mặt xanh mét, vô cùng tức giận, đã đứng lên từ ghế thái sư, “Ngươi là huynh trưởng mà khi dễ muội muội như vậy, thật sự là còn thể thống gì.”
Sắc mặt Lão phu nhân Thịnh thị cũng không tốt.
Tống Ngọc Bách đứng dậy, sắc mặt lạnh như băng, “Nàng ta mà là muội muội của ta sao? Ta chỉ là muốn để nàng ta nếm thử một chút đau khổ mà Tam muội đã chịu đựng mấy năm nay ở nhà nàng ta.”
Thê tử Lương Chiêu Chiêu của Tống Ngọc Bách biểu tình thản nhiên ngồi ở ghế, căn bản nàng cũng lười quản trượng phu.
Nhà nàng thế không thấp, cũng là thế gia nhà cao cửa rộng, là đích nữ phủ Lương Quốc Công, nhưng không phải trưởng nữ, xem như thuở nhỏ đã định thân với Tống Ngọc Bách, từ nhỏ đã nghe nói hắn là con nhà sang quyền, vốn bất mãn với hắn, cuối cùng may mắn, hắn lớn lên không tồi, khuôn mặt anh tuần, vóc người cũng cao ngất, nhưng tính tình, thấy hắn là phiền chán, không làm được chuyện đứng đắn, cả ngày đi cùng đám hồ bằng cẩu hữu, không có chút quan tâm đảm đương nào cả.
Nghe thấy hắn cãi nhau với người nhà lại cảm thấy buồn cười.
Nam nhân này, không có một chút sở trường.
“Ngọc Bách ngươi chớ nói bậy!” Đại phu nhân Cao thị vội vã đi đến bên cạnh nhi tử, kéo hắn một phen.
Sắc mặt Tống Ngọc Bách như sương, “Có gì không thể, các ngươi, tự dối gạt mình, tiếp tục để con cá giả này ở trong phủ sống cùng thiên kim thật, sớm hay muộn cũng gặp chuyện không may.”
Dứt lời, không quản sắc mặt mọi người trong phòng như thế nào, phất tay áo rời đi.
“Thật sự là nghiệt tử!” Lão gia tử tức giận nổi trận lôi đình, hôm nay là ngày vui lại thành như vậy.
Hốc mắt Cao thị đỏ bừng, vì sao bà lại sinh ra một đứa con như vậy.
Hôm nay rốt cuộc là ngày vui, lão gia tử cũng không muốn trách phạt trưởng tôn.
Lão phu nhân Thịnh thị còn khóc ôm Tống Ngưng Quân vào ngực an ủi, còn nói chờ ngày mai sẽ để trưởng tôn tới xin lỗi Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân nức nở nói: “Tổ mẫu, con, nếu không hay là con rời khỏi phủ Quốc Công.”
Thịnh thị quát lớn, “Chớ có nói bậy, là Ngọc Bách nói chuyện lung tung, tổ mẫu biết con thương tâm, hôm nay con về trước phòng nghỉ trước đi.”
Thịnh thị gọi nha hoàn vào đỡ Tống Ngưng Quân về Quân Thúy viện nghỉ.
Tống Ngưng Quân một đường thất hồn lạc phách, cảm thấy vô cùng mất mặt, làm trò trước mặt mọi người Tống gia, bị vạch trần chuyện này trước mặt mọi người, về sau nàng làm sao đối mặt với người Tống gia.
Chính sảnh đang ầm ĩ chuyện này, vui mừng vừa rồi đã tiêu tán toàn bộ.
Xu Xu thừa dịp không ai chú ý ra khỏi chính sảnh, chạy đuổi theo đại huynh.
Kỳ thật đời trước cũng xảy ra chuyện như vậy.
Cũng là trong ngày này.
Nhị ca khi đó trúng đệ tứ danh, đại huynh không thượng bảng.
Tống Ngưng Quân qua an ủi đại huynh, bị đại huynh đâm chọc hai câu, cũng không nghiêm trọng giống như hôm nay, hôm nay mỗi câu đại huynh nói đều là làm nhục nhã Tống Ngưng Quân.
Xu Xu biết được vì sao, đời trước người Tống gia không biết chuyện vợ chồng Trần gia làm với nàng.
Nhưng đời này, tất cả mọi người biết những ngày nàng ở Trần gia như thế nào, đại huynh cũng hiểu, hắn vốn không thích Tống Ngưng Quân, lại biết người Trần gia ngược đãi nàng, thêm chỗ có người cũng không hiểu được hắn, lúc này hắn mới nhục mạ Tống Ngưng Quân.
Xu Xu thở dài.
Đại huynh thật sự không thích khoa cử nhập con đường làm quan, khát vọng của hắn là chinh chiến trên sa trường, hắn muốn ra trận gϊếŧ địch làm đại anh hùng, mà không phải là kẻ bất lực an an ổn ổn chờ tước vị.
Nhưng tất cả mọi người không chịu hiểu hắn, đời trước cũng uất ức uất ức ở lại phủ Quốc Công, cuối cùng thậm chí còn bị Tống Ngưng Quân hãm hại, làm ra cái chuyện kia.
Đời trước đại huynh bị Tống Ngưng Quân tính kế, ở bữa tiệc giữa cung xé rách xiêm y của cung phi.
Khi đó Tống Ngưng Quân đã rời khỏi phủ Quốc Công phủ, được phong làm huyện chủ, còn thưởng phủ đệ.
Xu Xu làm một linh hồn đi theo Tống Ngưng Quân.
Nhìn thấy Tống Ngưng Quân hãm hại đại huynh.
Cung yến ngày ấy, người ở phủ Quốc Công ở đây.
Mặc dù nam khách nữ quyến tách nhau ra, nhưng Tống Ngưng Quân nói với đế vương, cảm kích phủ Quốc Công chiếu cố từ nhỏ đến lớn, muốn tới kính rượu lão Quốc Công gia.
Đế vương khen Tống Ngưng Quân hiếu thuận, liền đồng ý .
Tống Ngưng Quân qua bên nam khách kính rượu Quốc Công gia.
Lúc kính đến Đại huynh, Tống Ngưng Quân ghé vào bên cạnh đại huynh khẽ cười nói: “Đại huynh, ngươi cũng thật sự là một kẻ bất lực, đã hai mươi mấy, ngay cả nửa điểm công danh cũng không có, còn chờ thừa tước gì nữa sao? Tước vị Phủ Quốc Công sớm hay muộn cũng bị mất trong tay ngươi.”
Đại huynh đương nhiên tức giận, nhưng dù sao cũng là bữa tiệc, không thể động thủ đánh người.
Lại không biết Tống Ngưng Quân sớm thừa dịp hắn không chú ý khi, đã thả một ít thuốc bột giấu trong tay áo vào chén rượu của đại huynh.
Sau khi Tống Ngưng Quân rời đi, đại huynh phụng phịu nâng cốc rượu uống một hơi cạn sạch.
Lúc ấy Xu Xu có thể làm gì, muốn ngăn trở đại huynh.
Nhưng ngay cả y bào của đại huynh nàng cũng không sờ được, trơ mắt nhìn đại huynh uống cạn chén rượu kia.
Cuối cùng vì bực mình, lại uống thêm vài ly rượu nữa.
Rất nhanh, đại huynh liền phát giác có chỗ không đúng, trên người khô nóng, đầu nặng nề, nhìn mọi người đều ra song ảnh.
Hắn phát hiện không thích hợp, liền muốn rời đi, đứng dậy lảo đảo đi tới một nơi yên tĩnh, làm sao biết được vừa lúc gặp cung phi đi qua, hắn đã mất đi lý trí. . . . . .
Cung phi giãy dụa kêu to, cung nữ và nô tài bên người cũng đến ngăn trở.
Dẫn tới rất nhiều người chú ý, cuối cùng vẫn là thị vệ đánh đại huynh hôn mê.
Chờ đến khi đại huynh tỉnh lại, chuyện đã thành kết cục đã định, mặc dù cuối cùng cũng không thật sự làm ra chuyện tình không bằng cầm thú, nhưng là làm nhục phi tử của hoàng đế, cũng đủ làm hắn rơi đầu.
Tất cả mọi người nói hắn uống nhiều rượu đến muốn điên rồi dám khi nhục cung phi, thê tử cũng đã hòa ly, tất cả mọi người không tin hắn, hắn hết đường chối cãi.
Hắn biết rõ Tống Ngưng Quân động tay chân, nhưng lại không có ai tin tưởng hắn.
Bởi vì việc này, đế vương tức giận.
Lão Quốc Công hy sinh tước vị phủ Quốc Công để bảo trụ tính mạng của đại huynh.
Đế vương cũng không cướp lấy tước vị của Tống Xương Đức, nhưng con cháu không thể thừa tước, tước vị của Phủ Quốc Công ở đó đến khi ông ra đi mới thôi .
Cũng gần như là giữ được tính mạng của đại huynh .
Nhưng đại huynh vẫn bị sung quân lưu đày ngàn dặm ở nơi xa xôi
Nhớ tới chuyện cũ trước kia, Xu Xu thở dài, bước nhanh đuổi theo đại huynh.
Tống Ngọc Bách nghe thấy động tĩnh phía sau đích, nhìn lại, nhìn thấy là Xu Xu, tức giận nói: “Nhị ca ngươi trúng cử, ngươi không ở bên kia chúc mừng hắn, đi theo ta làm gì.”
Xu Xu nhu thuận nói: “Muội lại đây nhìn Đại huynh một cái.”
“Ta không có việc gì, theo ta làm chi.” Tống Ngọc Bách ngồi xuống ghế dài ở đình viện.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại huynh không thích học! Hắn chính là một người học dốt! Đại huynh có tài khác.