Chuyện Xu Xu học y không phải là tốt, Thôi thị cười nói: “Xu Xu không nên theo Phục thần y học y, chúng ta thấy ngày thường nàng cũng luôn nghiền ngẫm sách thuốc, nên mới đồng ý nàng theo Phục thần y, mỗi ngày đều ra ngoài thì không tiện, nên cho phép nàng ra ngoài với bộ dáng như vậy.”
Lúc Xu Xu ăn mặc như một thiếu niên quả nhiên vẫn là môi hồng răng trắng, một đôi con ngươi trong suốt thủy nhuận, còn có sự ngây thơ của nữ nhi.
Làm cho Tiết thị thèm thuồng, hận không thể mang về nhà làm con dâu.
Bà ấy ôm Xu Xu ngoan ngoãn, nói Xu Xu biết nghe lời, nếu không phải bạn tốt nói muốn để thêm hai năm nữa mới nghị thân cho Xu Xu, bà ấy đã trực tiếp hỏi Xu Xu muốn làm con dâu bà ấy hay không.
Tiết thị yêu thích ôm Xu Xu.
Chợt nhớ tới nữ nhi nhà mình, đôi mắt lại có chút đỏ, lẩm bẩm nói: “Nếu nữ nhi nhà ta có thể xinh đẹp như Xu Xu nhà ngươi, thì thật là tốt.”
Hiện tại không chỉ có phu quân ghét bỏ Châu Châu, ngay cả Châu Châu cũng tự ti hơn trước kia, là do bọn hạ nhân không cẩn thận nói nàng tráng kiện, béo, cao tráng, bà ấy đã quở trách hạ nhân, đều đuổi hết mấy người ở khuê phòng đó đi .
Cũng bởi vậy, Thành Nghị hầu càng không thích Châu Châu, luôn mắng bà ấy.
Thôi thị thở dài, “Ngươi cũng đừng vội, con cháu đều có phúc của con cháu, sau này nói không chừng Châu Châu có thể gặp một người hôn phu đối đãi với nàng như bảo bối.”
Tiết thị cười khổ lắc đầu, cũng biết bạn tốt là đang an ủi bà ấy.
Xu Xu lại nhịn không được âm thầm thở dài.
Nàng biết vận mệnh đời trước của Phương Châu Châu, đại khái cũng không tốt hơn được, dù sao cũng sẽ chết.
Đời trước, cuối cùng thì Tiết thị cũng tìm cho Phương Châu Châu một học trò trong đám đi thi hương lần này, vị hôn phu của Châu Châu là một người gia cảnh bình hàn.
Người nọ học vấn bình thường, lần này thi Hương yết bảng cũng là mấy tên cuối cùng, nên rất rõ ràng là con đường làm quan của hắn cũng gian nan, vì thế đồng ý việc hôn nhân này.
Bởi vậy có thể đặt quan hệ thân gia với Thành Nghị hầu, từ từ bước vào con đường làm quan.
Ngay từ đầu khi Châu Châu qua đó, hắn đối xử với Châu Châu coi như không tồi, người nhà chồng cũng đều theo Phương Châu Châu.
Toàn gia có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng tổng thể coi như hòa thuận.
Bảy tám năm trôi qua, người này vào con đường làm quan, cũng làm tiểu quan nhân lục thất phẩm, vậy nên có chút không kiên nhẫn với Phương Châu Châu.
Ngẫu nhiên một lần, Phương Châu Châu biết được trượng phu dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, nàng ấy tức đến khóc lớn, làm náo loạn lên, ngoại thất trượng phu dưỡng bên ngoài thật xinh đẹp, sinh hai người con trai cũng đã sáu bảy tuổi, nhưng chỉ lớn hơn đứa nhỏ của Châu Châu hai ba tháng, có thể thấy là trong kì tân hôn, trượng phu đã dưỡng ngoại thất.
Xu Xu lúc ấy đã là một linh hồn.
Ngày thường chỉ cần không quá nắng, ban ngày nàng đều đi phiêu đãng chung quanh.
Cố ý nhìn mấy màn náo nhiệt này.
Nàng bay qua tường viện nhà chồng Phương Châu Châu .
Nhìn thấy bà bà Ngưu thị của Phương Châu Châu mang một nam một nữ mà ngoại thấy sinh được đón về nhà, muốn để ngoại thất làm thϊếp thất, để tôn tử nhận tổ quy tông.
Phương Châu Châu xanh mặt không đồng ý, nàng ấy sinh hai nữ nhi, nếu để ngoại thất tiến vào, hai nữ nhi của nàng ấy phải làm gì bây giờ.
Ngưu thị che chở hai đứa nhỏ của ngoại thất, chỉ vào Phương Châu Châu mắng: “Ngươi này một con gà mái không biết đẻ trứng, còn chưa bỏ ngươi đã là không tồi, còn dám ngăn đón tôn nhân của ta nhận tổ quy tông, cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế nào, bảy điều ngươi đã phạm hạ hai điều, không con trai, đố kị người khác, không cho tôn nhân của ta vào cửa, ngươi cút đi cho ta!”
Phương Châu Châu đã bao giờ phải tức giận như vậy, nàng ấy ở hầu phủ là được Tiết thị giáo dưỡng.
Lúc này giận dữ, tát một cái mạnh vào mặt Ngưu thị, nàng ấy sinh ra đã cao lớn, sau khi thành thân mấy năm, thể trạng lại cường tráng, một cái tát đã làm Ngưu thị ngã xuống đất.
Ngưu thị bị đánh ngã xuống đất có chút ngơ ngác, lúc phản ứng lại thì nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm, nhục mạ Phương Châu Châu đại nghịch bất đạo.
Sắc mặt Phương Châu Châu trắng bệch, mấy người nhà quê xung quanh chỉ trỏ xem náo nhiệt.
Nàng ấy cũng biết dù thế nào cũng không nên đánh bà bà, nhưng nàng ấy chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy.
Xu Xu nhìn mà cũng tức giận, muốn tiến lên đánh nam nhân và bà bà của Phương Châu Châu một chút, nhưng nàng lại là một linh hồn, muốn đυ.ng vào đồ vật đã rất khó, lại càng không thể đánh người.
Lúc này Phương Châu Châu dẫn hai nữ nhi trở lại nhà mẹ đẻ.
Chuyện sau đó, Xu Xu cũng nghe thấy một ít.
Phương Châu Châu cũng không hòa ly, vị hôn phu của nàng ấy sau khi bị Thành Nghị hầu làm khó dễ, bị bắt tới cửa đón Phương Châu Châu về.
Phương Châu Châu do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn dẫn hai nữ nhi trở lại phu gia.
Lúc đó, ngoại thất kia đã trở thành thϊếp thất, hai người con cũng đã nhận tổ quy tông.
Trong vài năm, Phương Châu Châu hậm hực thành tật, nằm trên giường bệnh hai năm thì chết vì bệnh, hai nữ nhi của nàng ấy cũng tùy ý gả ra ngoài, không được phu gia yêu thích.
Xu Xu nhịn không được, khi đó nếu Phương Châu Châu kiên định đưa hai nữ nhi đi xa, cũng không tới cái kết cục đau lòng cuối cùng kia.
Nhưng không có chuyện nếu như, cũng giống như Xu Xu bị Tống Ngưng Quân lừa, tín nhiệm nàng ta, ngay từ đầu đã là một sai lầm.
May mắn là cả đời nàng làm việc tốt, cũng giống như cuộc đời của tất cả mọi người trên thế gian này, vận mệnh con người có thể thay đổi.
Nàng và Phương Châu Châu không có thù hận, thậm chí nàng có chút thương nàng ta, đời này nếu có thể giúp nàng ta một chút, cứu được một mạng người cũng là tốt.
“Tiết di.” Xu Xu suy nghĩ đến đây, nói với Tiết thị: “Con bái Phục thần y làm sư phụ, học được một ít phương thuốc, trong đó có phương thuốc có thể làm cho người gầy đi một chút, không bằng con tới thử cho Châu Châu tỷ tỷ.” Phương Châu Châu lớn hơn nàng hai ba tháng.
Tiết thị cười khổ: “Vậy cám ơn Xu Xu.” Rõ ràng là không tin, bà ấy cảm thấy một cô nhóc mới học y được hai tháng, sao có thể điều chế thuốc giảm béo.
Huống chi, bà ấy cũng không phải không muốn để nữ nhi thử thuốc, có rất nhiều phương thuốc giảm béo khi uống vào đều có vấn đề.
Có khuê nữ nhà người ta bởi vì rất béo, uống thuốc giảm béo, uống xong phương thuốc kia, cô nương một ngày ngay cả một ngụm nước cũng không muốn uống, kết quả đúng thật là gầy, sau khi thành thân mới phát hiện cơ thể không khỏe, không thể sinh dục, lại bị phu gia hưu, cô nương đó không thể chấp nhận, cuối cùng nhảy sông tự vẫn.
Chuyện này cả kinh thành mọi người đều biết, vậy nên Tiết thị cũng không dám để nữ nhi thử biện pháp này.
Phương Châu Châu cũng thử mỗi ngày đi đường một canh giờ, muốn thon thả chút, kết quả đùi càng ngày càng to, cuối cùng lại từ bỏ.
Tiết thị nhớ tới chuyện này, lại nhịn không được thở dài.
Tiết thị lại đợi nửa canh giờ nữa mới trở về nhà, khi rời đi còn nói với Thôi thị: “Qua mấy ngày nữa trong phủ nhà ta thiết yến, ngươi nhất định phải mang Xu Xu tới nha.”
Thôi thị gật gật đầu, “Đó là tự nhiên, ngươi chớ có nghĩ ngợi nhiều, dễ hại thân.”
Sau khi Tiết thị rời đi, Xu Xu trở về phòng làm bài tập Trình tiên sinh giao, sau đó mới tiếp tục đọc sách.
Phương thuốc kia của sư phụ nàng đã học thuộc lòng, tính toán ngày mai qua hỏi ý kiến của sư phụ.
Buổi trưa hôm sau, sau khi dùng bữa xong Xu Xu ngồi xe ngựa đến chỗ sư phụ.
Lúc này sư phụ đang ở trong phòng nghỉ dùng cơm, đáy mắt thâm quầng, Xu Xu có chút đau lòng, nói với Phục thần y, “Chi bằng sau này ngài buổi sáng tọa chẩn, buổi chiều nghỉ ngơi, nếu không cả một ngày ăn không tiêu, thân thể cũng không chịu nổi.”
Phục thần y cũng đã lớn tuổi, cả ngày thật sự ăn không tiêu, ông cũng phát hiện ra.
“Sư phụ cũng nghĩ như vậy, để cho Xuân Vinh viết một cái thông báo treo trước Đức Thiện đường, viết ta mỗi ngày tọa chẩn nửa ngày, bệnh bộc phát mà nặng thì trực tiếp đưa đến nhà là được.” Phục thần y nói.
Tuổi tác ngày càng cao, trước kia dạo chơi tứ hải vài năm không trở về nhà cũng là chuyện thường, rất ít khi tọa chẩn cả ngày như vậy, không nghĩ tới tọa chẩn cả ngày ngược lại làm cho thân thể ăn không tiêu, tạm thời xương cốt già nua này của ông còn chưa có vấn đề, ông còn phải dạy đồ nhi, nhìn đồ nhi lớn lên.
Xu Xu cười nói: “Con đây mỗi buổi chiều đều tới chỗ sư phụ đọc sách, có chỗ nào không hiểu còn có thể hỏi sư phụ một chút.”
Hơn nữa tiếp xúc với nhiều bệnh án một chút, nàng cũng học nhanh hơn.
Đương nhiên Phục thần y đồng ý.
Xu Xu nói ý đồ hôm nay tới đây với sư phụ, lại hỏi sư phụ xem nàng có thể sử dụng phương thuốc kia không.
Phục thần y cười nói: “Ngươi cứ lấy mà dùng, tác dụng phụ không lớn lắm, về phần hiệu quả thì không biết, nhưng sẽ không không gây hại cho thân thể, nhiều nhất là không có hiệu quả. Đây cũng là đơn thuốc ta nghĩ ra, cũng là mấy thứ mà cô nương thích, ta cũng lười buôn bán này nọ, huống chi người bình thường cũng không mua nổi đơn thuốc này.” Ông coi việc cứu người là việc chính, không muốn tốn nhiều sức cho mấy phương thuốc bất ngờ cổ quái này nọ.
Xu Xu biết sư phụ nói thật.
Đừng thấy phương thuốc này là nhỏ, quan trọng trong đơn thuốc giảm béo này chính là một loại nhân sâm hơn năm mươi năm.
Nhân sâm là đồ bổ, bổ tì ích phế, khi giảm béo là thời điểm làm giảm âm dương khí huyết, nhân sâm còn có thể mang khí huyết đã tiêu hao này trở về.
Phương thuốc giảm béo này cũng không phải ức chế khả năng ăn của mọi người, không phải là đơn thuốc làm cho người ta ăn cái gì cũng không vô.
Mà còn thuận đường điều trị dạ dày đại tràng, ngũ tạng lục phủ, mang đến trạng thái tốt nhất, sẽ không phải ăn mãi không no, buổi tối ăn uống quá độ.
Cân bằng ăn uống hợp lý, tự nhiên sẽ gầy bớt đi.
Xu Xu cảm tạ Phục thần y, rồi dẫn nha hoàn đi mua dược liệu.
Quan trọng là nhân sâm đó có ở trong phủ, vài ngày trước tổ mẫu đau lòng Tống Ngưng Quân mà sinh bệnh, khố phòng đã cho mỗi người các nàng một củ, đối với nàng cũng vô dụng.
Nhanh chóng mua xong dược liệu, Xu Xu về phủ Quốc Công, nhốt mình trong thư phòng.
Không cho bọn nha hoàn quấy rầy, thư phòng của nàng cũng đã trở thành dược đường, bên trong bày rất nhiều dược liệu, còn có khí cụ chế dược, ngay cả nồi hơi cũng đều có.
Có một số dược liệu cần sao chế mới sử dụng được.
Xu Xu cân đong đo đếm một chút, làm ra được ba bình thuốc nhỏ, mỗi ngày dùng một viên là được.
Thư phòng của nàng khóa cửa cả ngày, Xu Xu đặt như loại dược tốt nhất trong thư phòng, đợi tới ngày phủ Thành Nghị hầu đưa thϊếp mời phủ Quốc Công ngắm hoa hồng uống trà thì nàng sẽ mang qua đó
Mấy ngày sau đã tới thời điểm yết bảng.
Hôm nay cô nương phủ Quốc Công cũng không qua Thanh Nghiễn Các học, mỗi tháng được nghỉ ba ngày.
Vừa lúc hôm nay yết bảng, Trình tiên sinh để cho các cô nương trong phủ nghỉ ngơi.
Hôm nay Xu Xu làm gì cũng có chút phân tâm, ngay cả đọc sách cũng không thể tập trung.
Nàng chỉ muốn để mình nghỉ ngơi một ngày, đợi đến lúc nàng trở lại đối đầu với Tống Ngưng Quân, ngày sau này sẽ căng thẳng, không cần phải lãng phí thời gian, học thêm nhiều một chút, ngay cả trong mộng cũng như đang đọc sách, hôm nay là do chuyện Nhị ca yết bảng, nàng tâm thần không yên.
Tuy rằng biết được đời trước Nhị ca là trung đệ tứ danh, đại huynh chưa thượng bảng, đại huynh giống như ngay cả bài thi cũng lười làm.
Nhưng luôn lo lắng có sai lầm xảy ra.
Lão Quốc Công gia đã phái người tới bảng xem xét, chờ một canh giờ nữa có thể công bố.
Lúc này nhóm chủ tử cả ba phòng, ngoại trừ mấy vị lão gia, còn lại nữ quyến và công tử các cô nương đều ở lão bên chỗ lão Quốc Công gia.
Tống Ngọc Cẩn ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, môi căng ra, nhìn có chút khẩn trương.
Tống Ngọc Bách còn càng ngồi lật sách, thậm chí còn oài mình ra, cầm một quyển không biết là sách gì, kỳ thật hắn cũng không muốn đến, biết rõ tên mình không lên được bảng, bởi vì đề thi cũng chưa đáp xong, về phần Nhị đệ, hắn hẳn là không vấn đề gì.
Nhóm chủ tử nói chuyện.
Một canh giờ qua đi, Tiểu Thạch Đầu chạy ra ngoài xem bảng đã nhanh chóng chạy về thông bẩm.
Tiểu Thạch Đầu là nô tài bên người của lão gia, thông minh từ nhỏ, tay chân lanh lẹ, lão gia tử cố ý để hắn đi xem bảng.
Hôm nay yết bảng, trong kinh thành có biết bao người huân quý vội vàng xe ngựa đi thăm dò bảng, đường vô cùng đông, Tiểu Thạch Đầu chạy tới đó, với tốc độ của hắn chưa đến một canh giờ đã chạy tới nơi.
Lúc này đầu đầy đổ mồ hôi, cũng không cần lau, thần tình ý mừng, hắn cao giọng nói: “Quốc Công gia, nhị công tử có tên trên bảng, được đệ nhị danh!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều lộ ra sắc mặt vui mừng, Xu Xu cũng vô cùng cao hứng.
Nàng không nghĩ tới, thành tích của Nhị ca đời này còn cao hơn đời trước.
Nàng đoán có thể là nàng hay cho Nhị ca cam lộ, nó có thể bảo trì tinh lực tốt nhất cho mọi người.
Cũng vì như thế, trạng thái của Nhị ca tốt lắm, đầu óc tỉnh táo, đương nhiên làm bài cũng tốt hơn một chút.
Tống Xương Đức nhịn không được vui mừng, đại chưởng vỗ đùi, vuốt râu cười to, liền nói ba tiếng tốt, lại hỏi, “Đại công tử có thượng bảng không?”