Phục thần y rất thích đồ ngọt, huống chi còn là đồ nhi nhà mình làm đem đến hiếu kính ông ấy, ông ấy nếm thử một miếng.
Đúng là không quá ngọt, chỉ có vị ngọt thanh của táo đỏ và mềm dẻo của xôi nếp.
Phục thần y cảm thấy vừa lòng thỏa ý, trước nay ông ấy chỉ thu nhận hai đồ đệ.
Tính cách Đại đồ đệ Phục Xuân Vinh thật thà phúc hậu, cưới thê tử cũng chất phác, sinh hai hài tử tính tình giống như phu thê họ.
Cả nhà đều là người thật thà an phận, chưa bao giờ tỉ mỉ thân thiết làm nũng với ông ấy, hiếu kính ông ấy.
Tất nhiên không phải nói Đại đồ đệ không tốt, ông ấy nuôi dạy Đại đồ đệ như nhi tử thân sinh của mình.
Chỉ là không được hưởng thụ cảm giác làm nũng và thân thiết của hài tử này với ông ấy.
Trước mắt thấy Xu Xu như vậy, ông vô cùng hưởng thụ, ăn liên tiếp vài miếng xôi táo nữa, khen không dứt miệng, Xu Xu nhỏ nhẹ nói: “Sư phụ, gạo nếp không dễ tiêu hóa, người ăn ít một chút, thời tiết mát mẻ, món này có thể để được mấy ngày, người xem như món ăn vặt từ từ mà ăn.”
Tất nhiên Phục thần y hiểu, mỗi năm tuổi sẽ lớn dần, hai năm qua Vân Du Tứ Hải khắp nơi chẩn bệnh cứu người có thể cảm nhận được sức khỏe đã không bằng trước kia, lần này nhận Xu Xu làm đồ nhi, ông ấy định ở lại trong kinh thành, muốn dạy bảo Xu Xu ít nhất cũng cần bảy tám năm, khi đó ông sợ rằng mình cũng đã cưỡi hạc về Tây Thiên.
Nếu có thể trước khi đi giao lại toàn bộ cho Xu Xu, ông cũng không còn gì tiếc nuối.
Trong bảy tám ngày ngắn ngủi này, rất nhiều người đã biết Phục thần y về kinh, người bệnh đến tìm thần y nối dài không dứt.
Vừa rồi Xu Xu vào cửa đã nhìn thấy xếp hàng dài bên cạnh cửa Đức Thiện Đường, Xu Xu đưa cho sư phụ một cốc nước chè xanh hiếu kỳ nói: “Sư phụ, bên cạnh đều là người bệnh đến tìm người để chẩn bệnh sao?”
Phục thần y nhấp ngụm trà, thoải mái thở dài: “Đúng vậy, ta bớt thời giờ qua đây lén lười biếng một chút, giải lao, có bệnh quá nặng thì bảo Xuân Vinh qua gọi ta.” Ông đã khám bệnh từ sáng đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ, dù sao cũng là một cục xương già, khám bệnh suốt thời gian dài có chút không chịu nổi, cần nghỉ tạm một lúc.
Hơn nữa hôm nay Thục Vương qua đây tiếp tục giải độc còn lại trên người, hiện tại sắp sửa ra khỏi căn phòng cạnh bên cạnh nên ông mới bớt thời giờ về phòng một chuyến.
Đúng là Thục Vương điện hạ đang ngâm thuốc trong phòng, lúc Xu Xu qua hắn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trong bồn thuốc bước ra, vóc người hắn cao lớn rắn rỏi, chỉ là so với độ tuổi mười tám mười chín có vẻ trưởng thành hơn nam tử bình thường, cánh tay và thắt lưng vạm vỡ, tóc đen rơi ở sau lưng, trên người chằng chịt vết thương lớn nhỏ, vết thương sâu nhất là vết đao đâm gần như xuyên qua eo và bụng, hiện giờ đã lành, những vẫn có vẻ hung dữ, có thể thấy được vết thương lúc trước hiểm ác biết bao nhiêu.
Hắn cũng không để ý, bước ra khỏi bồn tắm liền kéo chiếc khăn vải trên cái giá bên cạnh, tùy ý lau qua người, khoác áo bào lên, hắn luôn thích toàn thân áo bào màu đen.
Đã nhiều ngày giải gần sắp hết lượng độc còn lại trên người, không còn bộ dạng nhợt nhạt sau khi ngâm thuốc xong như mấy ngày trước đó nữa.
Ngũ quan như ngọc, tuấn mỹ giống như một vị thần.
Hắn tập võ từ nhỏ, tai mắt linh mẫn gấp đôi người thường.
Tiếng nói cười dịu dàng ngọt ngào của thiếu nữ cách vách đều lọt vào tai hắn.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều một bộ cẩn thận sợ hãi, vậy mà ở trước mặt những người khác lại khéo léo nhu hòa, nói cười ríu rít.
Thục Vương buộc ngọc đái lại, đẩy cửa bước ra chính đường.
Nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm vẫn ăn mặc như chàng thiếu niên giống lần trước, lại môi hồng răng trắng, mặt ngọc mềm mại, đang nũng nịu nói chuyện với Phục thần y: “Sư phụ, hai quyển thảo dược của người đồ nhi đều đã xem xong, lát nữa lại đi đổi hai quyển khác mang về trong phủ.”
Phục thần y có chút ngoài ý muốn: “Mới bảy tám ngày mà Xu Xu đều đã học xong hết các loại thảo mộc trong hai quyển sách rồi sao?”
Ông ấy biết các loại thảo dược Trung y muốn học thuộc lòng hiểu biết triệt để khó biết bao nhiêu, lúc trước Đại đồ đệ Phục Xuân Vinh tiếp thu những thứ này đều mất rất nhiều năm công phu, hai quyển sách này, Đại đồ đệ phải tiêu phí trọn vẹn ba bốn tháng mới học thuộc lòng được, thực ra trong đó chỉ có khoảng hai ba trăm loại dược thảo, học thuộc lòng không khó, nhưng khó chính là lý giải thông suốt.
Mới vừa hỏi xong liền nghe thấy tiếng đẩy cửa cách vách.
Hai người đều nhìn về bên cạnh, là Thục Vương điện hạ đi ra, vóc người hắn cao to, hai người đều ngồi, cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
Phục thần y nói: “Điện hạ xin mời ngồi.”
Thục Vương điện hạ gật đầu, ngồi xuống vị trí trước mặt của Phục thần y.
Giữa hai người ngăn cách bởi một tấm án kỷ, mặt trên bày ra hộp đựng thức ăn, bên trong có một đĩa xôi táo tinh xảo.
Mùi vị ngọt thanh tản ra.
Xu Xu ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh Phục thần y, hơi cẩn trọng một chút.
Phục thần y thấy Thục Vương điện hạ đảo mắt qua xôi táo trên án, nhớ lại Thục Vương điện hạ bụng đói ngâm nước thuốc, nhất định là chưa ăn, tuy đây là sự hiếu thuận của Tiểu đồ đệ cho ông ấy, nhưng để Tiểu đồ đệ có ấn tượng tốt trước mặt điện hạ, sau này nếu như ông ấy quy thiên thì điện hạ còn có thể giúp đỡ săn sóc Tiểu đồ đệ vài phần.
Vì thế, Phục thần y đẩy hộp thức ăn đến trước mặt Thục Vương điện hạ, nói: “Điện hạ, người chưa ăn gì đã ngâm nước thuốc, e là lúc này cũng đã đói bụng, hay là dùng chút điểm tâm đi, đây là do tiểu đồ nhi của lão phu làm, hương vị thanh ngọt chứ không ngọt ngấy.”
Xu Xu cắn môi dưới, muốn nói gì đó nhưng lại thôi liếc mắt nhìn Thục Vương điện hạ một cái.
Nàng nhớ rõ vị điện hạ này cũng không ăn đồ ngọt.
Lúc nàng làm hồn ma rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày sau khi Thư Tứ và Quốc Tử Giám đóng cửa, nàng không chỗ để đi, liền bay lượn quanh đó.
Cũng không biết vì sao nàng có thể ra vào hoàng cung, nàng nhớ rõ thỉnh thoảng vẫn gặp vài quỷ hồn, chúng nó cũng bay lượn xung quanh, Xu Xu còn chơi đùa với chúng nó, lúc Xu Xu mời chúng nó vào hoàng cung đi dạo, mấy con ma kia hoảng sợ nói: “Chắc ngươi là một ma mới phải không? Không biết hoàng cung chính là nơi cư ngụ của thiên mệnh chi nhân Chân Long Thiên Tử sao, ma quỷ ở trong rừng đều không dám đến gần, nếu không sẽ hồn bay phách tán, sau này ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.”
Nhưng Xu Xu không biết gì, vì thỉnh thoảng nàng sẽ bay lượn vào cung dạo vài vòng.
Cũng không biết hoàng cung là nơi không thể đến gần.
Lúc làm hồn ma Xu Xu không rõ nguyên nhân, kiếp này, Xu Xu được cơ duyên, liền đoán ra được sơ sơ.
Là vì có chiếc bình ngọc nhỏ, thần vật như vậy, tất nhiên có thừa linh lực, nàng quanh năm đeo bình ngọc nhỏ, nhuận dưỡng nó, nó cũng tẩm bổ cho chính mình, dù sau này bị Tống Ngưng Quân lừa gạt, nàng biến thành hồn ma, nhưng vẫn còn nhiễm linh khí của bình ngọc trên người.
Nó bảo vệ nàng vào cung mà không bị khí thế đế vương gây thương tích.
Đây đương nhiên cũng là suy đoán của Xu Xu.
Nhưng nàng cảm thấy được suy đoán của mình đúng tám chín phần mười, dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường, chỉ có bình ngọc này là một cơ duyên.
Nếu không vì sao lại khác với những hồn ma khác chứ.
Nàng thường xuyên bay vào trong hoàng cung.
Khi đó Thục Vương điện hạ đã đăng cơ làm đế, Xu Xu từng lén nhìn hắn dùng bữa.
Lại còn nhìn lén rất nhiều lần, cũng không phải lý do gì khác, chỉ là nàng làm ma quá chán, lại không thể ngủ, buổi tối đều bay lượn xung quanh.
Nàng quan sát Thục Vương không ăn đồ ngọt, nếu trong ngự thiện có đồ ngọt, hắn cũng không thèm đυ.ng vào một cái.
Hiện tại sư phụ lại để Thục Vương điện hạ dùng đồ ngọt, hắn sẽ không tức giận chứ?
Xu Xu đang xoắn xuýt, ai ngờ Thục Vương lại lên tiếng đáp lại, hai ngón tay thon dài bốc lên một viên xôi táo bỏ vào trong miệng.
Làm hoàng tộc, Thục Vương điện hạ từ nhỏ đã được dạy bảo lễ nghi quy củ, tướng ăn lịch sự nhã nho, ăn không phát ra tiếng, đợi thức ăn trong miệng nhai nuốt vào trong bụng rồi, hắn gật đầu nói: “Rất ngon.”
Hắn thật sự cảm thấy xôi táo này ngon, cũng có lẽ do bụng đói, ăn sạch sẽ cả đĩa xôi táo, sắc mặt Phục thần y đau lòng.
Đây chính là xôi táo đồ nhi của ông làm cho, ông cho rằng dựa theo tính tình điện hạ, lướt qua một cái sẽ dừng.
Xu Xu thầm nghĩ, Thục Vương điện hạ nhất định là vô cùng đói bụng, ngay cả ngày thường không đυ.ng vào đồ ngọt cũng ăn sạch sẽ.
Phục thần y cũng không xoắn xuýt một đĩa xôi táo với điện hạ.
Ông biết hôm nay đồ nhi phải về sớm, vì hai vị công tử của Phủ Định Quốc Công thi Hương đã xong, lát nữa có thể về phủ.
Buổi tối e là Phủ Định Quốc Công sẽ có gia yến.
Phục thần y cũng không tránh né Thục Vương Điện hạ, quay đầu nói với đồ nhi: “Mới vừa rồi Xu Xu nói đã học thuộc lòng hai quyển này, bây giờ sư phụ sẽ kiểm tra con.”
“Sư phụ mời ra đề mục.” Xu Xu ngồi nghiêm chỉnh, cũng mặc kệ lúc này có Thục Vương đang ở đó.
Phục thần y nói ra tên một loại dược thảo, Xu Xu nhanh chóng nói ra tập tính sinh trưởng, những thứ tương sinh tương khắc của dược thảo, nàng trả lời nhẹ nhàng, hoàn toàn không cần suy nghĩ, có thể thấy đã hoàn toàn thông suốt nội dung này rồi, nếu học bằng cách nhớ thì trả lời sẽ không lưu loát như vậy.
Phục thần y liên tục kiểm tra không ít vấn đề, Xu Xu đều trả lời cực kỳ chính xác, thậm chí còn có một vài lời giải thích của nàng làm Phục thần y cũng phải tán thành.
Trong lòng Phục thần y lại càng yêu quý Tiểu Đồ Đệ này hơn.
Thục Vương không quấy rầy thầy trò hai người, hắn ngồi ở một bên dùng trà.
Phục thần y kiểm tra gần sắp xong thì Phục Xuân Vinh vội vội vàng vàng chạy vào nói: “Sư phụ, có người bệnh phát bệnh nặng đến Đức Thiện Đường.”
Phục thần y vội vàng đứng dậy, dặn dò Xu Xu: “Xu Xu, con tự mình vào thư phòng của ta lấy sách, rồi về phủ sớm đi.”
Dứt lời lại tạ lỗi với Thục Vương: “Điện hạ, độc còn lại trên người ngài chỉ cần đến hai lần nữa là hoàn toàn sạch sẽ, cách ngày hãy đến đây, lão phu đến Đức Thiện Đường chẩn bệnh cho người khác trước, điện hạ xin cứ tùy ý.”
Thục Vương đứng dậy, nói: “Bổn vương cũng hồi phủ trước, không quấy rầy thần y.”
Dứt lời, nhanh chóng rời khỏi.
Phục thần y cũng đi theo Phục Xuân Vinh qua Đức Thiện Đường.
Tiểu Lục Tử dẫn Xu Xu qua thư phòng, Xu Xu cầm hai quyển sách đã học xong trả lại chỗ cũ, lấy ra hai quyển khác, nàng cũng chưa đi khỏi đó ngay, tiếp tục nhìn những bộ sách khác, lại nhìn thấy một quyển các phương thuốc, đều là tự sáng tác.
Xu Xu lấy sách các phương thuốc xuống lật xem, nhận ra là chữ viết của sư phụ.
Các phương thuốc này là sự phụ dựa theo kinh nghiệm tích lũy của mình sáng tác ra, nàng nhìn xem, đều là các phương thuốc kỳ lạ, thậm chí còn có phương thuốc giảm béo, phương thuốc dưỡng nhan, phương thuốc sinh đẻ, phương thuốc đuổi côn trùng, đều có chút ly kỳ cổ quái, Xu Xu xem thấy rất thú vị, cũng mang theo ra ngoài.
Dù sao cũng là phương thuốc mà sư phụ nghĩ ra được, Xu Xu phải đi qua Đức Thiện Đường nói một tiếng với sư phụ, Đức Thiện Đường kín người, sư phụ đang bắt mạch giúp người bệnh, Xu Xu đứng ở ngoài cửa giơ tay chỉ vào sách phương thuốc, sư phụ nhìn thấy, vẫy vẫy tay ra hiệu cho phép nàng cầm về phủ tùy ý xem.
Lúc này Xu Xu mới ôm sách về phủ.
Lúc lên xe ngựa, nàng liền phát hiện chiếc xe ngựa sơn mài đen của Thục Vương đã rời khỏi đó.
Trở lại Phủ Định Quốc Công là khoảng giờ Thân, chân trước nàng vừa về đến, chân sau Đại ca Nhị ca cũng từ trường thi trở về.
Xu Xu nghe nói Nhị ca trở về, thay quần áo xong vội vàng đi qua chính viện, Tống Ngọc Cẩn đang kể lại tình huống thi Hương lần này với mẫu thân: “Hình như cũng không tệ, đều là những bài văn và đề mục khá quen thuộc với con, hơn nữa trong mấy ngày nay con cũng không hề có cảm giác mệt mỏi, trạng thái tinh thần không tồi.”
Nói ra cũng rất kỳ lạ, tất cả thí sinh ra khỏi trường thi đều với bộ dạng sống không bằng chết.
Ngoại trừ hắn và đại huynh, hai người thần thái sáng láng, tinh thần hưng phấn, hoàn toàn không có bộ dáng khổ sở chật vật mấy ngày qua.
Khuôn mặt Tống Ngọc Cẩn tuấn lãng, toàn thân mặc cẩm bào màu thạch anh, trước mắt ngoại trừ trên người hơi có mùi chua chua thì tinh thần và sắc mặt đúng là không tệ.
Hắn và Xu Xu chào hỏi qua mới nói: “Mẫu thân, muội muội, con về phòng rửa mặt chải đầu đã, người đầy mùi mồ hôi bẩn quá.”
Cho dù tinh thần sắc mặt không tệ, nhưng ở trong trường thi chín ngày chưa rửa mặt chải đầu, trên người vẫn hết sức khó chịu.
Thôi thị vội vàng nói: “Mau đi đi, buổi tối còn phải qua bên tổ phụ tổ mẫu dự yến tiệc.”
Hôm nay là ngày đặc biệt, trong nhà tất nhiên phải bày yến tiệc.
Tống Ngọc Cẩn trở về phòng rửa mặt, thay đổi thành một thân áo suông trắng tinh sạch sẽ với những hoa văn tối màu, tóc cũng được gội sạch dùng ngọc quan bó lại, lại là một thiếu niên, thanh tú tuấn nhã.
Lúc Tống Ngọc Cẩn qua bên tổ phụ tổ mẫu, mọi người đã gần đông đủ.
Tống Xương Đức biết trong hai tôn nhi, Tống Ngọc Cẩn thuở nhỏ đã siêng năng, chăm chỉ học tập, không cần quá lo lắng.
Chỉ có trưởng tôn từ nhỏ đã cứng đầu, ngồi không yên, đưa đi Quốc Tử Giám cũng không được, lần này có lẽ không được lọt vào bảng vàng.
Nhưng mà vẫn phải hỏi tình hình một phen.
Hỏi Tống Ngọc Cẩn trước, Tống Ngọc Cẩn trả lời cũng giống như đã nói với Thôi thị, nói cảm thấy bài làm cũng không tệ lắm.
Tống Xương Đức lại hỏi trưởng tôn: “Ngọc Bách cảm thấy lần thi này thế nào?”
Sắc mặt Tống Ngọc Bách trầm lắng có chút cứng đờ, hắn thì có thể thi thế nào, hắn chỉ là làm nền, có được hay không hắn cũng không cần.
Ban đầu nghĩ là thời gian qua đi, mỗi ngày nằm xuống ngủ một giấc là xong, ngày thường hắn cũng thích nướng một giấc, ai mà ngờ, đến chỗ trường thi, hắn ăn uống no đủ, tùy ý viết vào bài thi, rồi nằm xuống muốn ngủ, nhưng lại ngủ không được, đến buổi tối buồn ngủ đột kích đến, lập tức ngủ mê mệt.
Buổi sáng lại dậy rất sớm, số người trong trường thi dậy sớm như vậy chỉ có vài người.
Vào ban ngày hắn cũng không buồn ngủ, chỉ có thể cố chịu đựng thời gian, chịu đựng đến tối mới buồn ngủ.
Cứ như vậy chịu đựng chín ngày, hắn đều đã mất hết bình tĩnh.
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Ngọc Bách thi Hương.
Hắn cảm thấy mình không thích hợp với con đường làm quan, thực ra hắn cũng có khát vọng, hắn nguyện ý làm võ tướng giống như tổ phụ, ra chiến trường gϊếŧ địch, bảo vệ biên cương.
Khi còn bé tổ phụ cũng dạy hắn tập võ, hiện tại mỗi ngày hắn đều luyện đao luyện kiếm, nhưng tổ phụ không chấp nhận cho hắn đến quân doanh, tổ phụ nói với hắn là: “Chiến trường không phải trò chơi, lại rất vô tình.” Ông không muốn đưa con cháu Tống gia vào chiến trường, lúc trước Tống gia chỉ còn lại nhất mạch là ông, phụ thân của ông, các huynh đệ của ông ấy tất cả đều chết trên chiến trường.
Ông ấy già rồi, ông sợ chuyện không hay, không cho người Tống gia tiếp tục làm võ tướng, cho nên ba nhi tử, đều đi theo con đường khoa cử làm quan.
Cho nên lúc Tống gia đã làm đến vị trí Định Quốc Công, ông cũng không đồng ý với đề nghị đến quân doanh của trưởng tôn lúc trước.
Ông không muốn trưởng tôn chết trên chiến trường.
Tống Ngọc Bách ấp úng nói: “Cũng đã hoàn thành.”
Ít nhất ban ngày nhanh nhẹn ban đêm ngủ ngon.
Tống Xương Đức thở dài trong lòng, thực ra chỉ để cho trưởng tôn đi thi Hương thử xem sao thôi, chứ biết hắn không muốn.
Thôi quên đi, sau này từ bỏ làm quan, từ từ chịu đựng đi lên.
Huống chi tước vị trưởng tôn, ngày sau Ngọc Bách cũng phải thừa kế, không cần phải đi vào con đường làm quan.
Tống Xương Đức không hỏi nhiều nữa, người một nhà hoan hoan hỉ hỉ thưởng thức tiệc.
Dùng xong yến tiệc, moi người tản ra.
Xu Xu về phòng làm bài tập Trình tiên sinh bố trí, rồi sau đó tiếp tục lật xem sách thuốc lấy từ thư phòng sư phụ mang về.
… …
Ngày thoáng chốc qua nhanh, trong nháy mắt đã năm sáu ngày sau, công bố kết quả thi còn mười ngày nữa.
Nhiều ngày qua Xu Xu đã xem xong hai quyển sách khác của sư phụ cho, nàng phát hiện mình cũng xem như có chút tiến bộ, ban đầu phải đọc đi đọc lại bốn lần mới hiểu được đầy đủ lượng tri thức trong một quyển sách.
Trước mắt lại chỉ cần hai lần, lúc lật xem lần đầu tiên trong lòng nàng đã có ấn tượng đại khái, có thể ghi nhớ nội dung, xem lại lần nữa sẽ thấy có cảm giác hiểu tường tận thông suốt.
Xu Xu biết đây có thể là công dụng của cam lộ, mỗi lần nàng đều uống gần nửa cốc cam lộ.
Chuyện này nàng cũng không nói ra bên ngoài, chỉ yên lặng học tập.
Tập sách các phương thuốc tìm thấy trong thư phòng sư phụ cũng đã xem xong, nàng lại còn thử phương thuốc trong sách làm thành một bình thuốc giúp tóc đen mượt.
Viên thuốc tóc đen.
Tên cũng là nghĩa, có thể làm cho mái tóc trở nên đen tuyền óng ả mượt mà.
Tóc Xu Xu vốn đã mềm mượt như tơ lụa, không dùng được viên thuốc tóc đen.
Nàng tìm trong các tiểu nha hoàn một người tóc thưa thớt khô vàng, là Hạnh Nhi – nha hoàn tam đẳng bên cạnh nàng, Hạnh Nhi và Hoa Mai được điều đến Thấm Hoa Viện để thay cho Thanh Hao Thanh Trúc bị chuyển đi.
Hai tiểu nha hoàn mới bị bán vào trong phủ, gầy gò ốm yếu, đầu tóc Hạnh Nhi lại càng khô vàng.
Xu Xu đưa lọ viên thuốc tóc đen này cho Hạnh Nhi dùng thử.
Đây là lượng dùng được trong một tháng, trong phương thuốc nàng còn tăng thêm một số lượng cam lộ.
Cam Lộ tẩm bổ vạn vật, có thể tăng thêm hiệu quả của thuốc, là thuốc ba phần độc, cũng sẽ tổn thương gan thận một chút, vài giọt cam lộ có thể làm giảm bớt độc tính bên trong, làm cho đơn thuốc càng thêm ôn hòa.
Xu Xu giao bình sứ nhỏ cho Hạnh Nhi, hòa nhã nói: “Đây là viên thuốc tóc đen, lượng thuốc dùng trong một tháng, ngươi cầm lấy dùng thử xem, nếu lo lắng thì không nhất thiết phải dùng.”
Hạnh Nhi không nghĩ gì lập tức nhận lấy bình sứ, vui mừng nói: “Cô nương, nô tỳ nguyện ý dùng thử, mỗi ngày một viên sao?”
Vì đầu tóc nàng ta rất thưa thớt khô vàng, từ nhỏ đã bị đám bạn cùng thôn cười nhạo, ngay cả nam hài đều cười nhạo nàng ta là nha đầu tóc vàng, thậm chí lúc trước vì nguyên nhân đầu tóc khô vàng lưa thưa này mà bị bán với giá ít hơn vài lượng bạc so với Hoa Mai, may mắn chủ tử Phủ Định Quốc Công thiện tâm, mua cả hai nàng ta về.
Cô nương gia, ai mà không thích đẹp, nàng ta cũng là trong độ tuổi thiếu nữ, đương nhiên cũng hi vọng có mái tóc đen mượt.
Xu Xu cười nói: “Một ngày một viên là được.”
Viên thuốc này của nàng, lớn nhỏ không quá nửa móng tay cái, rất dễ uống chung với nước.
Hạnh Nhi cầm bình thuốc vui mừng lui xuống.
Xu Xu không sợ viên thuốc tóc đen mình điều chế làm xấu tiểu nha đầu, hiện giờ nàng cũng xem như rõ như lòng bàn tay với dược tính của các loại dược liệu.
Rất rõ ràng viên thuốc tóc đen được điều chế này không có vấn đề, đều là những dược liệu giúp kí©h thí©ɧ mọc tóc và một vài thứ bổ dưỡng khác.
Uống thử nếu không có hiệu quả, thì cũng không có hại.
Đây cũng không phải có thể thấy được hiệu quả ngay lập tức.
Xu Xu gác chuyện này sang một bên, buổi trưa nàng đến chỗ sư phụ trả lại mấy quyển sách đã mượn.
Hôm nay lại không gặp Thục Vương, nàng nhớ ngày đó sư phụ có nói Thục Vương chỉ cần hai lần đến nữa là có thể thanh lọc hết độc tố còn lại trong cơ thể ra, bây giờ đã qua năm sáu ngày rồi, tất nhiên độc tố cũng đã thanh lọc hết nên sẽ không đến nữa.
Phục thần y vẫn đang chẩn bệnh ở Đức Thiện Đường.
Biết được tiểu đồ nhi qua, Phục thần y vẫy vẫy tay, bảo nàng tự mình đến thư phòng tiếp tục tìm sách xem.
Xu Xu muốn thuộc lòng và hiểu tường tận hết các loại thảo dược trong thư phòng sư phụ cũng cần phải mất hai tháng, nàng lấy hai quyển sách thảo mộc rồi lại rời đi.
Trở về Phủ Định Quốc Công lại thấy Tiết thị đến phủ đang ngồi nói chuyện với mẫu thân.
Tiết thị cầm chiếc khăn tay của Thôi thị, lúc này đang cầm khăn đỏ mắt nói chuyện với Thôi thị: “Ta thực sự rất ngưỡng mộ ngươi, từ nhỏ ta thấy ngươi bộ dáng xinh đẹp nên mới muốn làm bằng hữu với ngươi, không như ta, sinh ra đã người cao ngựa lớn, tam đại năm thô*, sau khi lớn lên nhìn cũng tráng kiện, ta liền thích những người dễ nhìn như các ngươi, sinh khuê nữ cũng là một đoàn ngọc tuyết. Ta cũng biết phu quân không thích kiểu như ta, trước đó vài ngày hắn lại còn nạp thϊếp thất ta không nói, mà ta chỉ nói với hắn, bảo hắn để tâm chút đến hôn sự của Châu Châu, hắn lại không kiên nhẫn đáp lại ta, nói bảo hắn để tâm như thế nào đây, sao không để Châu Châu tự mình đi soi gương đi!”
* Vóc người cao lớn, thô kệch
Châu Châu là nữ nhi của Tiết thị, Phương Châu Châu, cùng tuổi với Xu Xu.
Tiết thị càng nghĩ càng thương tâm, tiếng khóc dần lớn hơn, bà ấy thút tha thút thít nói: “Châu Châu cũng là nữ nhi của hắn, ta bảo hắn quan tâm một chút đến hôn sự của nữ nhi thì có gì không đúng, sao hắn có thể nói ra những lời như vậy, ta chỉ muốn còn vài ngày nữa sẽ đến ngày công bố kết quả thi, nhìn xem có ai trúng cử, không cần phải danh gia vọng tộc, chọn một chàng thanh niên gia thế bình thường, có chút lòng cầu tiến, vậy thì có gì không đúng? Người làm phụ thân như hắn sao không nghĩ thay cho Châu Châu một chút, ta từng nếm qua khổ cực, biết nam nhân ai cũng thích đẹp, đó cũng không phải sai, vậy thì tìm cho Châu Châu một nơi có thể áp chế…”
“Thật là quá đáng giận, hắn mà dám nói như vậy với nữ nhi của mình sao?” Đây là điểm Tiết thị không thể chấp nhận nhất, quả thực bà cũng tan nát trái tim vì nữ nhi.
Xu Xu đứng ở ngoài cửa, do dự có nên vào hay không.
Nàng biết Phương Châu Châu, tiểu nữ nhi của Tiết thị, cùng tuổi với nàng, muội muội của vị hôn phu kiếp trước đến cửa từ hôn nàng.
Xu Xu vì chuyện kiếp trước Phương Dương Hoằng đến Phủ Định Quốc Công từ hôn nàng, cầu hôn Tống Ngưng Quân nên nàng không thích hắn, nhưng cũng không thành kiến với những người khác trong Phương gia.
Cũng rất thích Tiết di, bà ấy là một trưởng bối tốt.
Về phần Phương Châu Châu, bản tính không xấu, nhưng có thể vì hình thể nên rất tự ti, nói chuyện lúc nào cũng cắp thương cặp gậy (điệu bộ hung dữ), dường như chỉ cần có ai nhắc đến từ tráng kiện, béo, nàng ta đều sẽ nổi điên.
Có thể không nổi điên sao, ngay cả phụ thân mình cũng đều ghét bỏ.
Thực tế, Phương Châu Châu không hề béo, cũng không xấu, chỉ vì vóc người nàng ta cao, nữ tử đầu cao đều chịu thiệt, nếu có thể duy trì được dáng người thướt tha thì không nói, nhưng hơi ăn nhiều một chút, nhiều thịt một chút lại có vẻ rất tráng kiện, cô nương nhỏ xinh chút nhưng trên người nhiều thịt mập mạp trông vẫn đáng yêu hơn.
Cũng vì nguyên nhân như vậy,
Tiết thị rất lo lắng đến hôn sự của nữ nhi.
Hiện tại lại bị Thành Nghị Hầu nói như vậy, bà ấy thật sự tức đến mức mất đi lý trí, cãi nhau ầm ĩ một trận với Thành Nghị Hầu, chạy đến than thở với khuê hữu.
Thôi thị nghe xong liền thở dài, cũng không biết an ủi hảo hữu thế nào.
Xu Xu định lặng lẽ lui ra, đề tài này nàng không xen vào được.
Nhưng nàng có phương thuốc giảm béo, thích hợp với Phương Châu Châu, bớt thời giờ nàng thử điều chế một phen.
Đang định lui ra, Tiết thị ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên môi hồng răng trắng ngoài cửa, sợ run lên nhìn rõ thì ra là Xu Xu.
Tiết thị lau nước mắt, ngoắc ngoắc Xu Xu: “Xu Xu, qua đây, trò chuyện với di.”
Xu Xu liền ngoan ngoãn đi vào phòng, ngồi bên cạnh Tiết thị, nói: “Tiết di, người đừng khóc nữa.”
Tiết thị sờ sờ khuôn mặt mềm mại của Xu Xu, vẫn nhịn không được thở dài một tiếng: “Vẫn là Xu Xu tri kỷ.”
Hài tử xinh đẹp như vậy, nhìn thôi cũng đã cảnh đẹp ý vui, bà ấy thực sự muốn kéo Xu Xu về Phương gia, thay đổi huyết mạch tam đại năm thô của nhà bà ấy.
Nhưng nhìn thấy Xu Xu ăn mặc như vậy, bà ấy nghi hoặc hỏi: “Xu Xu sao lại mặc thành như vậy?”