Mọi người trong phòng ăn đều không nhịn được mà liếc mắt qua bánh nhân tương thịt * kia một chút, ngày thường trù phòng rất ít khi làm món này.
* bánh nhân tương thịt : tương nhục bính
Cho dù làm bánh nhân tương thịt cũng biến đổi đi một chút, bớt một ít thịt bên trong đi và cho thêm tôm nõn bóc vỏ vào, khi mang lên bàn ăn thì luôn cắt thành miếng nhỏ cho chủ tử dễ dùng.
Bánh này vừa to vừa dày, một cái bánh nhân tương thịt to bằng lòng bàn tay như vậy, bề mặt lớn như vậy, thịt bên trong cũng đầy từng miếng từng miếng, bình thường đều sẽ không đặt lên bàn chủ tử như vậy.
Lại còn có mùi hương đậm như vậy.
Mùi tương thịt bay khắp nơi.
Lúc này kỳ thật còn chưa tới bữa tối, hai vị công tử đại phòng và nhị phòng còn chuẩn bị một số đồ đạc để ngày mai tới trường thi.
Tống Ngọc Bách ngửi thấy mùi tương thịt, bụng sôi lên ùng ục một tiếng.
Hắn cũng không xấu hổ, từ từ lấy một cái bánh nhân tương thịt ăn.
Bánh nhân tương thịt này thật sự rất to.
To gần bằng khuôn mặt hắn, lại dày, cắn vào một miếng, vị thịt và vỏ bánh hòa quyện với nhau, thịt ở bên trong có cả nạc cả mỡ, cắn một miếng nước đã chảy ngập ra, miệng đầy tiên hương.
Tống Ngọc Bách run run.
Hắn không nghĩ mùi vị của bánh nhân tương thịt này lại ngon đến thế, không phải cái vị như ngày trước từng nếm.
Tống Ngọc Bách ăn nhanh hơn, cắn mười miếng lớn đã ăn sạch cái bánh nướng to như vậy.
Cuối cùng còn liếʍ sạch nước thịt dính ra trên tay .
Làm cho Cao thị và Tống Kim Phong đều nuốt nước miếng.
Tống Kim Phong ho một tiếng, răn dạy trưởng tử, “Ngươi cũng không ngại dọa người! Nào có ai ăn như vậy, ăn phải nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm, dáng vẻ không giống như ngươi hai ba miếng đã nuốt, còn làm trò thô lỗ trước mặt Tam muội của ngươi như vậy. . . . . .”
Tống Ngọc Bách lười phản ứng cha hắn, hỏi Xu Xu, “Phòng bếp nhà ngươi đổi đầu bếp sao ?”
Xu Xu lắc đầu, nhu thuận nói: “Đại huynh, không đổi đầu bếp, đây là do muội từng làm ở thôn Thủy Hương, muội nói với Liêu sư phụ, Liêu sư phụ liền làm ra.” Trên thực tế trong lúc nàng nhồi nhân thịt còn nhỏ thêm nước cam lộ hương vị đương nhiên là ngon hơn.
Liêu sư phụ là đầu bếp của Nhị phòng.
Tống Ngọc Bách nhíu mày, “Ngươi ở cái chỗ bỏ đi đó còn phải làm đồ ăn?”
“Đương nhiên phải làm.” Xu Xu không cho là đúng, “Ở nông thôn nữ tử không đáng tiền, hai ba tuổi cũng đã phải ra đồng giúp người nhà làm nông.” Nàng giống như nhớ tới chuyện gì thương tâm, mắt có chút đỏ, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều, “Bánh nhân tương thịt như vậy cũng chỉ bọn họ được ăn, cũng không cho muội ăn. . . . . .”
Tống Ngọc Bách nghe xong lời này quả thực nổi trận lôi đình, cô nương phủ Quốc Công bọn họ còn bị đối đãi như vậy.
“Bọn họ ngay cả bánh nhân tương thịt cũng không cho ngươi ăn? Cái gia đình súc sinh gì vậy.” Tống Ngọc Bách càng tỏ ra chán ghét Tống Ngưng Quân, đoạt đi vị trí thiên kim tiểu thư chân chính của phủ Quốc Công, làm hại Xu Xu ở ở nông thôn mười ba năm qua chịu khổ, nàng ta lại ở phủ Quốc Công ăn ngon mặc đẹp, nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã ăn hết sơn trân hải vị, vây cá tổ yến.
Ngay cả Tống Kim Phong và Cao thị nghe xong cũng thấy tức giận.
Lần này ngay cả trưởng tử nói lời thô tục cũng không răn dạy, huyết mạch phủ Quốc Công ở bên ngoài chịu khổ, người giả lại vào nhà bọn họ hưởng phúc.
Xu Xu không muốn nhắc lại chuyện trước kia, nhỏ giọng hỏi, “Đại huynh, huynh thích bánh nhân tương thịt này không? Nếu huynh thích, muội bảo Trân Châu Linh Lung lấy cho huynh một ít, phòng bếp làm rất nhiều, buổi tối chúng ta cũng ăn cái này.”
Thôi thị nghe Xu Xu nói ở thôn Thủy Hương bánh nhân tương thịt cũng không được ăn, trong tim đau muốn chết, lệnh cho Liêu sư phó làm nhiều một chút, buổi tối Nhị phòng cũng ăn cái này.
“Ăn, ngươi bảo cho Trân Châu Linh Lung bưng lại đây đi.” Tống Ngọc Bách cũng không khách khí, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ chuyện của Tam muội, nghĩ sau này ra bên ngoài tìm thấy cái gì ngon đều sẽ mang về cho Tam muội một phần, Tam muội thật sự đáng thương, nếu có có thể, hắn còn muốn chỉnh đốn Tống Ngưng Quân.
Cao thị đau lòng Xu Xu, lôi kéo Xu Xu nói chuyện một lát rồi mới để nàng rời đi.
Trên đường trở về Nhị phòng, Trân Châu và Linh Lung vẫn còn có chút mộng, mới vừa rồi chủ tử nói chuyện cũng không tránh các nàng.
Không phải chủ tử ở nhà cũ dưỡng bệnh sao? Sao lại nói ở thôn Thủy Hương, ngay cả bánh nhân tương thịt cũng không được ăn, còn phải làm việc nhà nông làm việc vặt trong nhà?
Đi trên đường đá mòn yên tĩnh, Xu Xu nhẹ giọng nói với hai đại nha hoàn bên cạnh: “Chuyện vừa rồi ta nói chuyện không tránh các ngươi, là muốn các ngươi đều là đại nha hoàn bên cạnh ta, ngày sau phải chăm sóc ăn uống hàng ngày của ta, phải đi theo ta ít nhất mười năm, ngày sau cũng sẽ trở thành người ta tin cậy nhất, cho nên việc này ta không giấu các ngươi. Trên thực tế, ta cũng không phải ở nhà cũ dưỡng bệnh, mà là lúc trước khi mẫu thân sinh ở thôn Thủy Hương, đã ôm nhầm ta và Nhị tỷ tỷ, mãi đến khi Tứ đệ cần thuốc dẫn, mới biết ôm sai, vì thế mới tới đón ta trở về, tuyên bố với bên ngoài ta với Nhị tỷ tỷ là song thai, lúc trước sinh xong bị bệnh nên ở lại nhà cũ dưỡng bệnh. . . . . .”
Hai nha hoàn đã khϊếp sợ đến không nói nên lời, đầu óc đều mù mịt.
Hóa ra Nhị cô nương tài nữ kinh thành lại là đứa nhỏ nông gia, thậm chí còn làm cho huyết mạch chân chính của phủ Quốc Công ở bên ngoài chịu khổ suốt mười ba năm?
Sở dĩ Xu Xu nói cho hai nha hoàn là bởi vì nàng hiểu biết tính nết của họ một chút.
Hơn nữa đối với nàng, sau này hai đại nha hoàn này hầu hạ bên cạnh nàng, có một số việc không cần giấu diếm.
Nàng không thể giấu họ tất cả mọi chuyện.
Huống chi để họ biết thân thế của Tống Ngưng Quân cũng không sao, trong phủ người biết thân thế nàng ta cũng không ít .
Chuyện này về sau cũng sẽ truyền ra ngoài, nhưng sẽ không giống như đời trước, là nàng lỗ mãng tự nói ra, mà sẽ để Tống Ngưng Quân làm lộ ra, lại dệt hoa trên gấm.
Lần này, nàng sẽ chờ thời cơ thích hợp nhất, để cho người ta biết được thân thế của Tống Ngưng Quân.
Hai nha hoàn cũng chưa từng hầu hạ Tống Ngưng Quân, đương nhiên không có cảm tình gì với Nhị cô nương này.
Chỉ đau lòng Tam cô nương, bị ôm sai, còn phải ở nông thôn làm nông, ngay cả bánh nhân tương thịt cũng không được ăn, người làm nha hoàn như các nàng, tuy không có sơn trân hải vị, nhưng vẫn có thể ăn bánh nhân tương thịt bất cứ lúc nào.
Xu Xu lại nói: “Chuyện này chớ có nói lung tung, hiện tại Nhị tỷ tỷ cũng là cô nương hầu phủ, chúng ta nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn**.”
(**) Mỗi mắt xích đều liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắt xích bị tổn hại, cách mắt xích khác đều tổn hại theo
“Nô tỳ biết rõ.” Cho dù trong lòng hai nha hoàn bất bình, cũng biết cô nương nói rất đúng, về sau các nàng sẽ trung thành với cô nương.
Trở lại Nhị phòng, trù phòng vẫn đang làm đồ ăn.
Bánh nhân thịt có thể để được bốn năm ngày, không thể để lâu được, hai vị công tử phải ở trường thi suốt chín ngày.
Còn phải làm một số đồ ăn khác có thể để được hơn mười ngày mà không bị hỏng.
Nhị phòng làm không ít bánh nhân tương thịt.
Xu Xu để cho Trân Châu và Linh Lung mang sang đại phòng không ít, nhớ tới thúc phụ thím phụ và hai muội muội ở tam phòng.
Cũng mang sang Tam phòng một ít, đương nhiên cũng không thể quên tổ phụ tổ mẫu bên kia.
Xương Hồng viện Tống Xương Đức và Thịnh thị đương nhiên cũng ăn bánh này, còn khen không dứt miệng.
Tống Xương Đức nói: “Nghe bên nhị phòng nói là do Xu Xu nghĩ ra, nghe nói là lúc ở nông thôn từng làm đồ ăn, Trần gia kia đối đãi với Xu Xu cũng không tốt, sợ là này bánh nhân tương thịt này cũng không cho nàng ăn, trước đó vài ngày Kim Lương còn lại đây nói với ta, trước đây Tôn thị kia còn muốn hại chết Xu Xu, đối xử với Xu Xu không đánh cũng mắng, làm việc nặng nhất, Kim Lương nói lúc trước hẳn là cố ý đổi hai đứa nhỏ, chính là muốn để cho đứa nhỏ nhà mình ở giàu hưởng phúc, Kim Lương còn nói, sẽ không bỏ qua cho đôi vợ chồng kia.”
Rõ ràng là đồ ăn ngon lắm, nhưng lúc này lão gia tử không cảm nhận được vị lắm.
Trong lòng ban đầu vẫn rất sủng ái Tống Ngưng Quân, bây giờ tưởng tượng việc này, còn có chút không được tự nhiên.
Thịnh thị đang cầm bánh nướng cũng ăn không vô, “Hóa ra vợ chồng Trần gia kia ác độc như thế, Kim Lương làm như vậy là đúng, nên để cho bọn họ chịu trừng phạt, mấy năm nay Xu Xu chịu khổ nhiều rồi, là tất cả chúng ta thua thiệt của nàng.” Trong lòng kỳ thật cũng có chút cảm giác không được tự nhiên, nghĩ Quân nhi ở phủ Quốc Công hưởng phúc, huyết mạch chân chính lại ở bên ngoài chịu khổ.
Thịnh thị nhịn không được thở dài.
Ngày sau đó, phủ Quốc Công công việc bận rộn cả ngày.
Hai vị công tử cũng rửa mặt chải đầu thay y bào, dùng xong bữa sáng, hai nô bộc bên người giúp mang đồ đạc lên đường.
Đợi đến khi hai vị công tử rời đi, nhóm chủ mẫu đại phòng nhị phòng có chút tâm thần không yên.
Xu Xu còn khuyên thôi thị, “Mẫu thân không cần lo lắng, với học vấn của ca ca, thượng bảng không thành vấn đề.”
Trên thực tế nàng không lo lắng Nhị ca, nhưng mà đại huynh, quên đi, tình trạng của đại huynh, lo lắng cũng vô dụng, tâm tư của hắn cũng chưa từng đặt ở đó, không cưỡng cầu được.
Rất nhanh đã tới buổi trưa, Thôi thị đã không còn lo nghĩ Tống Ngọc Cẩn đi thi Hương .
Lúc Phục thần y ở ngoài cửa cầu kiến, Thôi thị vội vàng cho người mời Phục thần y vào.
Phục thần y tuổi tác đã cao, tóc râu tất cả đều hoa râm, nhìn bề ngoài còn có bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Phục thần y cũng có nhà ở kinh thành, trên thực tế Phục thần y vô cùng nổi danh ở kinh thành, còn từng xem bệnh cho đương kim Thánh Thượng, Thánh Thượng còn mời ông vào trong cung, nhưng lão nhân gia không muốn, mấy năm nay thời gian ông ở lại kinh thành không nhiều, luôn dạo chơi tứ hải, đi xem bệnh cho mọi người khắp nơi.
“Phục thần y, ngài đã trở lại.” Thôi thị lệnh cho bọn nha hoàn mang trà và điểm tâm lên.
Xu Xu im lặng rúc vào bên người Thôi thị, nhìn lão nhân gia đạo cốt tiên phong*.
* Cốt cách, tư thái của tiên
Tinh thần lão nhân gia rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, nếp nhăn cũng không nhiều.
Phục thần y cười nói: “Trở về kinh thành, nhớ tới bệnh tình của Tứ công tử trong phủ, ta liền tới đây xem một chút.”
Trên thực tế chuyện đầu tiên lão nhân gia về kinh thành chính là để xem bệnh cho Tống Ngọc Đình, ngay cả gia môn cũng chưa về.
Thôi thị kích động, cũng quên luôn lo lắng chuyện khoa cử của trưởng tử, “Thần y, chi bằng ngài uống trà, ăn chút điểm tâm, ta để phòng bếp làm chút đồ ăn, buổi trưa ngài ở lại trong phủ dùng bữa, được không?” Trong mấy đứa con, Thôi thị cảm thấy thua thiệt nhất chính là Xu Xu, nhưng đau lòng nhất lại là ấu tử còn lại.
Thần y nghĩ ông quả thực cũng chưa ăn gì, vừa vào thành đã tới phủ quốc công, nhân tiện nói: “Cũng được, nhưng không vội, đợi chút nữa.”
Dứt lời, ông uống hết một hơi trà, lại ăn một khối điểm tâm.
Bộ dáng này của lão gia tử, Xu Xu biết được ông mới vào kinh đã tới Phủ Quốc Công, còn chưa ăn sáng.
Xu Xu nhỏ giọng nói với Thôi thị: “Mẫu thân, con qua phòng bếp làm một chén canh gà táo đỏ** cho lão thần y gia gia ăn, con thấy thần y gia gia hình như cũng chưa ăn sáng.”
** Canh gà táo đỏ: canh gà sa oa
“Vẫn là Xu Xu biết nghĩ, con mau đi đi.”
Phục thần y nhìn về phía cô nương đứng bên người Thôi thị, dung mạo của cô gái nhỏ kinh diễm, có hai ba phần giống với Thôi thị.
Tình cảnh của phủ Quốc công, Phục thần y cũng có hiểu biết, biết được Nhị phòng có một vị cô nương, Tống Ngưng Quân.
Thần y có chút khó hiểu.
Đợi đến lúc Xu Xu đi khuất khỏi mái hiên, Thôi thị mới cười khổ, nói rõ chân tướng mọi chuyện, đương nhiên cũng không giấu việc vợ chồng Trần gia ngược đãi Xu Xu.
Nói tóm tắt mọi chuyện, Thôi thị thở dài một tiếng lại nói: “Cũng phải đa tạ thần y này dùng thuốc dẫn, nếu không sợ là cả đời chúng ta cũng không biết đươc, vẫn không thể đoàn tụ cùng cốt nhục thân sinh, trước mắt ta lo lắng nhất là Xu Xu và Ngọc Đình, thần y đây là người đã cứu hai đứa con của ta.”
Thôi thị nhịn không được đỏ đôi mắt.
Phục thần y nghe xong cũng cảm khái, lúc trước khai liều thuốc dẫn này cũng không nghĩ tới lại có liên quan đến một gốc rễ xâu xa trong phủ Quốc công như vậy.
“Vậy còn cô nương trong phủ?”
Thôi thị giật mình, sau một lúc lâu mới thả lỏng mặt mày nói: “Đương nhiên vẫn là Nhị cô nương trong phủ, người đã nuôi mười ba năm, mặc dù không có huyết thống, nhưng không thể dứt bỏ ân dưỡng dục, tuyên bố với bên ngoài hai cô nương là song thai, Tam cô nương tuổi nhỏ thể nhược ở nhà cũ dưỡng bệnh, mấy tháng trước mới về phủ.” Bà nói xong không nhịn được mà lấy khăn lau nước mắt.
Như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, sợ là ngay cả Phục thần y cũng cảm thấy giữ Quân nhi lại là bất công với Xu Xu.
Phục thần y thở dài một tiếng, không nói nữa.
Xu Xu qua phòng bếp, nói với Liêu sư phụ muốn nấu canh gà táo đỏ.
Liêu sư phụ nói: “Sao cô nương còn tự mình tới, để cho nha hoàn tới đây nói một tiếng là được.”
Xu Xu nhẹ giọng nói: “Liêu sư phụ không cần quản ta, ta tự lấy một cái nồi nấu là được rồi, là nấu cho Phục thần y.”
Nàng muốn bái sư, đương nhiên phải thân cận thần y hơn mới được.
Tiểu chủ tử muốn dùng phòng bếp, Liêu sư phụ cũng không nói nhiều, để phòng bếp lại cho nàng.
Xu Xu cũng không cần người hầu trợ thủ, để cho mọi người trong bếp đều ra ngoài.
Nàng làm sạch sẽ trong ngoài con gà, đổ vào nồi một nửa phần nước cùng táo đỏ với nửa con gà, còn lén nhỏ vào một chút cam lộ, đợi cho đến lúc canh gà sôi lên, để mấy viên bột Liêu sư phụ đã nặn vào, cho đầy đủ các loại gia vị, còn thêm chút muối ăn, sau đó lại lấy một cái nồi khác trụng qua rau xanh, đặt rau lên trên bát canh gà, cuối cùng còn thêm một quả trứng trần.
Canh gà táo đỏ đã làm xong .
Cả phòng bếp đều là mùi canh gà thơm ngào ngạt.
Ngay cả Liêu sư phụ cũng nhịn không được lẩm bẩm nói: “Tam cô nương thật lợi hại.” Đều là chút món bình thường dân chúng hay ăn, nhưng hương vị cũng không bình thường.
Trên thực tế trù nghệ của Xu Xu quả thực không tồi, nàng từ lúc ba tuổi đã bắt đầu bận việc trên đồi hái táo, suốt mười năm, đều là nàng nấu cho mấy người Trần gia ăn.
Còn cho thêm cam lộ, đương nhiên hương vị càng thêm ngon.
Canh gà đã nấu vô cùng hợp vị với táo đỏ .
Xu Xu bưng khay đồ ăn, tự mình bưng bát canh gà tới trước mặt thần y, nhu thuận nói: “Thần y gia gia, ngài dùng bữa.”
Phục thần y cũng không khách khí với nàng, gật đầu, thương tiếc liếc nhìn Xu Xu một cái, nhanh chóng ăn hết một chén, ăn quá nhanh, trên trán còn có chút mồ hôi.
Phục thần thở một tiếng, dùng khăn lau sạch mồ hôi trên trán, “Đây là chén canh ngon nhất mà lão phu từng ăn.”
Xu Cu càng thêm nhu thuận , “Nếu thần y thích, Xu Xu có thể làm cho ngài ăn mỗi ngày.”
Lời này nói có chút ý vị sâu xa, Phục thần y cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Xu Xu, ông liếc Xu Xu một cái, cười nói: “Bây giờ không vội, hãy tới nhìn Tứ đệ của ngươi trước đi.”
Thôi thị biết được mong muốn học y của Xu Xu.
Cũng đoán ra Xu Xu muốn bái thần y làm sư phụ, cũng không nói chen vào, chỉ có thể dẫn thần y qua viện của Ngọc Đình.
Lúc này Tống Ngọc Đình ngồi ở trong phòng, thấy Bình An vội vàng chạy vào thở hồng hộc: “Chủ tử, Phục thần y đã trở lại, đang đi tới đây ạ.”
“Thật sao?” Tống Ngọc Đình buông sách trong tay xuống.
Bình An gật đầu, “Có phu nhân, còn có Tam cô nương cùng tới đây.”
“Thôi ta đi ra ngoài nhìn một cái.”
Khi Phục thần y cùng Thôi thị tới, Tống Ngọc Đình đứng ở thềm nhà, Phục thần y đến gần nhìn thấy sắc mặt của Tống Ngọc Đình không lên tiếng, ông bước nhanh đến trước mặt Tống Ngọc Đình, nắm mạch đập trên cổ tay hắn, mặt lộ vẻ vui mừng, “Thuốc này quả thực hữu hiệu với Tứ công tử, lão phu còn tưởng rằng phải ba năm mới có thể hoàn toàn chữa khỏi chứng bệnh của Tứ công tử, không nghĩ muốn hiệu quả lại nhanh như vậy, sợ là không cần ba năm, chỉ cần một hai năm thôi, chứng bệnh của Tứ công tử có thể hoàn toàn khỏi.”
Thôi thị vui mừng quá đỗi, nước mắt liên tiếp, việc bà mong đợi nhất chính là ấu tử thân thể kiện toàn, thành gia lập nghiệp.
Ngay cả đuôi lông mày khóe mắt của Xu Xu cũng nhiễm ý cười, rồi lại lặng lẽ đỏ đôi mắt, đời này của Tứ đệ nhất định sẽ tốt.
Phục thần y cười nói: “Ta sẽ cẩn thận bắt mạch, điều chỉnh lại phương thuốc một chút.”
Đợi Phục thần y cẩn thận bắt mạch cho Tống Ngọc Đình, điều chỉnh xong phương thuốc cũng đã nửa canh giờ sau.
Phục thần y dặn dò: “Uống thuốc này nửa năm, đương nhiên vẫn cần thuốc dẫn, nhưng thời gian dùng thuốc mỗi tháng sẽ giảm, Tam cô nương và Nhị công tử cũng có thể lấy ít máu hơn.” Thực tế Phục thần y cũng thấy thuốc này hiệu quả quá mức lớn, mấy tháng trước bệnh trạng của Tứ công tử quả thật là cần ba năm mới có thể chuyển biến tốt đẹp.
Lần này khám lại nhận ra không cần hai năm nữa cũng có thể khỏi hẳn, hẳn là Tứ công tâm tình thoải mái, lúc này mới có thể khỏi nhanh hơn.
Thật ra Xu Xu biết, đây là tác dụng của cam lộ mà nàng trộm cho Tứ đệ uống.
Xu Xu đương nhiên sẽ không để lộ bí mật về cam lộ, giả vờ như không biết việc này.
Tống Ngọc Đình nghe nói bệnh tình khá hơn, cũng thật sự rất vui vẻ.
Phục thần y cười nói: “Không chỉ có như thế, Tứ công tử ngày thường cũng nên để cho nô bộc giúp đỡ đi dạo quanh trong phủ, lúc trước thân thể ngươi hư tổn không thể hành động, trước mắt bây giờ đã tốt hơn, mỗi ngày có thể rèn luyện đi lại nhẹ nhàng.”
“Đa tạ thần y, Ngọc Đình ghi nhớ.”
Đã đến buổi trưa, Phục thần y hội ở lại phủ Quốc Công dùng cơm trưa.
Sau khi xem qua cho Tống Ngọc Đình, đoàn người lại về chính viện, Thôi thị để bọn nha hoàn dâng nước trà điểm tâm, bà tự mình tới phòng bếp dặn dò đồ ăn trưa.
Bọn nha hoàn dâng nước trà trái cây xong liền lui ra, Phục thần y liếc nhìn Xu Xu.
Xu Xu trộm nhìn Phục thần y, suy nghĩ một lát, đứng dậy đi đến trước mặt Phục thần y thi lễ, “Thần y gia gia, Xu Xu có thể theo ngài học y không, Xu Xu sẽ luôn cố gắng.”
Phục thần y xoa xoa chòm râu hoa râm, cười nói: ” Tiểu cô nương này có biết học y có bao nhiêu gian khổ không? Ngay cả nam tử cũng rất ít người có nghị lực kiên trì, mỗi ngày đều phải học dược liệu và giao tiếp với người bệnh, trên người đều là mùi thuốc đông y, một Tiểu cô nương nũng nịu như ngươi cũng nguyện ý sao?”
“Thần y gia gia, ta nguyện ý!” Xu Xu thực kiên định, “Sau khi trở lại phủ Quốc Công, đọc qua sách vỡ lòng, ta liền bắt đầu tìm đọc sách thuốc, hiện giờ đã có thể phân biệt được một ngàn loại thuốc đông y, còn có thể biết một số phương pháp điều chế dược liệu, ta cũng biết một số phương thuốc đơn giản.”
Phục thần y nhớ rõ ba bốn tháng trước ông cũng tới phủ chẩn bệnh cho Tứ công tử, khi đó huyết mạch chân chính của phủ Quốc Công mới quay về sao?
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, cô gái này có thể từ sách vỡ lòng đến nhớ kỹ hơn một ngàn loại thuốc đông y sao?
Phục thần y suy nghĩ một lát nói: “Nếu như thế, lão phu kiểm tra ngươi, ngươi có đọc qua sách thuốc nào?”
Xu xu trả lời: “Có 《 bổn thảo thập di 》《 Thần Nông bổn thảo kinh 》《 Bổn thảo cương mục 》《 thục thảo mộc 》《 thảo mộc kinh tập chú 》 đều đã đọc xong, còn có vài sách thuốc và phương thuốc đơn giản.”
Nếu muốn học y, hiểu biết về các loại thảo dược là cần thiết.
Xu Xu liệt kê mấy sách này đều là cấp bậc nhập môn, nhưng người bình thường muốn học thuộc lòng những cuốn này cũng phải mất nửa năm.
Phục thần y theo mấy sách này mà hỏi Xu Xu một số thảo mộc, phát hiện nàng thật sự nhớ kỹ toàn bộ, thậm chí còn thuộc làu, ông rút ra trăm loại thảo dược, nàng có thể giải thích rõ ràng, một chữ cũng không bỏ qua, ngay cả Phục thần y cũng thấy bất ngờ.
Thật đúng là một mầm non y học tốt.
Cố gắng tiến tới, cũng không phải chuyện đùa.
Nếu là chơi đùa cũng không ai khổ công thuộc lòng hết chỗ sách này.
Phục thần y có chút tâm động, cả đời này ông làm thầy thuốc, cứu vô số người, đời này cũng đã có một đồ đệ, là một đứa nhỏ ông nhặt được, từ nhỏ đã theo ông học y.
Nhưng khả năng bình thường, ngay cả một nửa phần ông dạy cũng không học nổi, hiện giờ ở kinh thành mở y quán duy trì cuộc sống.
Làm một đời thần y, đương nhiên ông hy vọng có người có thể truyền thừa khả năng y học của ông.
Trước mắt còn có một mầm non tốt như vậy.
Nhưng nàng là cô nương phủ Quốc công, không thể xuất đầu lộ diện, lang trung đối với mấy người nhà cao cửa rộng mà nói, cũng chỉ là dân đen.
Phủ Quốc công sao có thể cho phép cô nương trong phủ học y.
Ông thở dài một tiếng, “Nhưng ngươi là nữ tử, còn là cô nương phủ Quốc công.”
Xu Xu nghiêm mặt nói: “Nữ tử thì không thể sao? Thần y gia giao chính là lo lắng ta ngày sau không thể xuất đầu lộ diện, còn có phải lập gia đình đúng không? Cuộc sống sau này ta không thể nói trước, nhưng nếu ta có thể học y, nhất định sẽ kiên trì, đương nhiên cũng sẽ không để ý chuyện không được xuất đầu lộ diện đó, ngài đừng lấy lý do thoái thác, nếu thần y gia gia không chịu dạy Xu Xu, Xu Xu cũng tự học.”
Tiểu cô nương còn rất có quyết tâm.
Phục thần y cười cười, “Như vậy, nếu như ngươi thỏa mãn hai điều kiện, lão phu liền nhận ngươi làm đồ đệ, được không?”
“Thần y gia gia thỉnh giảng.”
Phục thần y cũng nghĩ rất nhiều, “Một là cha mẹ ngươi đồng ý.”
“Thứ hai ngươi phải thề với trời, học y thuật, không thể dùng để hại người, còn phải cứu người. Đương nhiên, nhân sinh chuyện xấu nhiều lắm, không chừng sau này sẽ có cừu nhân, nếu ngày sau cừu nhân hoặc là người ngươi không thích xin ngươi cứu mạng, ngươi cũng không cứu, nhưng không thể dùng y thuật mà hại người ta, về phần dùng biện pháp nào để báo thù, chuyện này lão phu cũng mặc kệ.”
Ông chính là không muốn dùng y thuật hại người.
Xu Xu chần chờ, sau này nàng nhất định phải báo thù, đời trước Tống Ngưng Quân dùng độc hại nàng và Tứ đệ.
Nàng cũng không thể lấy gậy ông đập lưng ông sao?
Nhưng biện pháp trả thù Tống Ngưng Quân rất nhiều, cũng không cần dùng y thuật để hại nàng ta.
Xu Xu hiểu Phục thần y, ông không muốn truyền thừa những gì có thể đi tổn hại tính mạng con người.
Xu Xu nhìn Phục thần y, nhẹ giọng nói: “Thần y gia gia, ta nguyện ý.”
“Nhưng cha mẹ ngươi gật đầu đồng ý mới thành.”
Đang nói, Thôi thị tiến vào phòng, Xu Xu làm nũng với mẫu thân, “Mẫu thân, con muốn bái thần y gia gia là sư phụ, đi theo thần y gia gia học y, mẫu thân đồng ý chứ ạ?”
****
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương mới, sáu ngàn chữ, cho nên hôm nay chỉ có một chương, mấy bảo bối xem xong nghỉ ngơi sớm nha, ngủ ngon.
Ngày mai sang chương mới.
Sau này việc nữ chủ học y, sẽ không trở thành nội dung chủ yếu, đây là một kỹ năng của nữ chủ, sẽ không viết nhiều đoạn xem bệnh cho người ta và vân vân, nhưng việc bái sư quan trọng nên cần kể.