Trình Như Nghi bắt đầu dạy các cô nương từ Tứ Thư Ngũ Kinh, ba cô nương lớn hơn một chút đúng lúc cũng học đến đây, Tống Ngưng Dao gần như nhập môn, chữ có thể biết, thi từ ca phú cũng có học chút ít, hiện tại đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, nàng ta chú ý nhiều hơn chút, cũng có thể được.
Trên thực tế cách dạy của Trình Như Nghi, ngôn ngữ khôi hài thú vị, cũng không quá cứng nhắc, ngay cả Tống Ngưng Dao có chút bướng bỉnh ngồi không yên cũng rất có hứng thú nghe giảng.
Dù sao cũng chỉ là dạy bảo các cô nương học hành, nữ tử không giống nam tử, không cần bước vào con đường khoa cử làm quan.
Nên học tập cũng không quá nhiều, bình thường đều học nửa canh giờ buổi sáng ở Thanh Nghiễn Các, Trình Như Nghi bố trí bài tập cho họ.
Vào buổi chiều mọi người có thể làm bài tập, cũng có thể làm việc riêng của mình, chỉ cần ngày tiếp theo lúc đến Thanh Nghiễn Các đã làm xong bài tập là được rồi.
Vì độ tuổi của các cô nương khác nhau nên nội dung bài tập Trình Như Nghi bố trí cũng không giống nhau.
Trình Như Nghi bố trí bài tập không nhiều, cũng có thể hoàn thành.
Buổi chiều Xu Xu về Thấm Hoa Viện hoàn thành xong bài tập Trình tiên sinh bố trí trước rồi mới xem sách thuốc.
Liên tiếp ba ngày, Tống Ngưng Quân đều ốm đau nằm tại giường.
Ba ngày sau xuất hiện trước mặt mọi người, lại gầy yếu đi không ít, môi mặt đều trắng xanh, rất đáng thương.
Thịnh Thị thấy Tống Ngưng Quân như vậy, tất nhiên rất đau lòng.
Tống Xương Đức cũng nhịn không được nói: “Ngươi bệnh mới khỏe lại, còn qua đây làm gì, còn rất nhiều ngày để luyện quyền, trước bồi dưỡng thân thể khỏe lên đã.”
Bị hai trận ốm đã gầy thành bộ dạng như vậy, Lão Quốc Công gia có chút nhìn không được.
Thân thể suy yếu thành như vậy, lại đến tập luyện chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho thân thể.
“Mặc dù con ốm, nhưng con rất nhớ tổ phụ tổ mẫu, cũng rất nhớ mọi người, hôm nay thân thể khỏe hơn nhiều rồi, liền muốn đến thỉnh an nhị lão.” Tống Ngưng Quân nói hai câu đã thở dốc, xem ra hai trận bệnh này, thân thể đã vô cùng hao hụt đi.
“Lão gia tử.” Thịnh thị đau lòng luống cuống: “Hay là buổi chiều cầm thẻ bài vào cung mời thái y đến xem bệnh cho Quân nhi một phen đi, hai trận ốm liên tục, e là thân thể không gánh nổi.” Nói xong lại quở trách Thôi thị với Tống Ngưng Quân: “Mẫu thân con cũng thật là, con đã yếu ớt thành bộ dạng như vậy rồi, mà nàng ta cũng không đến tìm ta, để ta mời thái y đến xem bệnh một phen.”
Tống Ngưng Quân dựa vào lòng Thịnh thị, giọng nói trống rỗng như sắp sửa không còn: “Sao có thể trách mẫu thân, mẫu thân rất tốt, con bị bệnh đã nhiều ngày, mẫu thân rất lo lắng, ngày nào cũng giám sát nhà bếp hầm canh cho con uống.”
Thịnh thị khẽ vuốt tóc Tống Ngưng Quân, nói: “Con đứa nhỏ này, chính là tâm địa tốt, hiếu thuận, mới vừa rồi tổ mẫu giận chó đánh mèo mẫu thân con, là tổ mẫu không tốt, mẫu thân con đối với con vẫn rất tốt, cho nên con phải biết cảm ơn, con yên tâm, bất kể thế nào, con đều là đứa trẻ của Thịnh gia chúng ta, cứ an tâm dưỡng bệnh mấy ngày, đừng nên qua đây rèn luyện nữa, buổi chiều tổ mẫu sẽ vào trong cung mời thái y qua xem bệnh cho con.”
“Cảm ơn tổ mẫu.”
Xu Xu cũng không ở trong phòng nghe hai người nói chuyện, nàng đứng tấn trong đình viện bên ngoài.
Tống Xương Đức cũng ở bên ngoài, thấy cháu gái đứng một hơi đã nửa canh giờ, quả thực cách biệt một trời một vực với lúc mới đến đây.
Nhìn Xu Xu hiện tại, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận, vóc dáng đều đã cao hơn rồi.
Cao gần bằng Tống Ngưng Quân, cũng bắt đầu trổ mã thành thiếu nữ giai đoạn đầu trưởng thành.
Tống Xương Đức nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Xu Xu, tổ phụ nhớ con qua đây đứng tấn cũng mới hơn một tháng, hiện tại đã nửa canh giờ mà vẫn rất thoải mái, trái lại có thể bước vào giai đoạn tiếp theo trước thời hạn, mỗi ngày rèn luyện một canh giờ, con có thể tiếp thu không?”
Xu Xu cũng thấy hiện tại đã nửa canh giờ mà vẫn còn thoải mái, nàng gật đầu nói: “Tổ phụ, vậy hay là bắt đầu ngay hôm nay đi, mỗi ngày còn sẽ rèn luyện một canh giờ?”
Tống Xương Đức nói: “Quyết định như vậy đi.”
Giai đoạn thứ hai, ít nhất phải kiên trì một năm trở lên.
Rèn luyện nửa canh giờ tăng lên một canh giờ, đối với Xu Xu không xem là việc khó.
Có lẽ là vì mỗi ngày đều uống cam lộ, nàng cảm thấy tố chất cơ thể tăng cường lên rất nhiều, tai thính mắt tinh, thân thể dường như cũng bắt đầu trổ mã, ngực có hơi đau, nhưng nàng không định nói với mẫu thân.
Kiếp trước nàng cũng là vì bị Tống Ngưng Quân hạ độc, vẫn chưa từng được trải qua quá trình phát dục của nữ hài.
Hiện tại nàng đã biết được phát dục của nữ hài là thế nào rồi, bọc nhỏ trắng nõn trước ngực dường như bắt đầu lớn dần, thỉnh thoảng không cẩn thận đυ.ng vào, còn có thể rất đau.
Gần đây nàng rất cẩn thận.
Xu Xu rất thích loại trải nghiệm này.
Kiếp này cuối cùng nàng có thể giống như bao thiếu nữ khác, dần trưởng thành dáng dấp của một đại cô nương.
Kiếp trước, Tống Ngưng Quân hạ độc với nàng là vào mùa hè năm sau, hoặc là sớm hơn một chút.
Nàng bay theo vài năm, đại khái biết được vì sao Tống Ngưng Quân hạ độc, hủy hoại vẻ ngoài nàng.
Vẻ ngoài của nữ hài rất quan trọng, cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại, Tống Ngưng Quân sợ vẻ ngoài nàng quá xuất chúng, dù cho trêu chọc người Tống gia ghét bỏ, nhưng đi đến phu gia vẫn có thể dựa vào vẻ ngoài giành được sự sủng ái, có thể xoay người.
Khuôn mặt nàng vốn xinh đẹp, nếu không phải trúng độc thì dù không có cam lộ, sau khi lớn lên khuôn mặt nàng nhất định cũng không quá tệ.
Cho nên mới nói Tống Ngưng Quân tâm địa ác độc, nàng và nàng ta vốn không thù không oán.
Vì chuyện này, kiếp này Xu Xu vô cùng đề phòng Tống Ngưng Quân, nàng hi vọng đến lúc đó có thể vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, để nàng ta chịu sự trừng phạt nên có.
Xu Xu đứng tấn, đầu óc cũng đang xoay xoay.
Nhớ lại rất nhiều sự việc, chuyện gần đây phát sinh ngoại trừ Trạng Nguyên Lang Tần Yến Đường ra, còn có chuyện khoa cử của Đại ca Nhị ca.
Đại ca Tống Ngọc Bách không thích đọc sách, lần này thi Hương tất nhiên không trúng, nhưng Nhị ca lại trúng cử.
Đáng tiếc chính là, vào kỳ thi mùa xuân năm sau, bài thi của Nhị ca bị bỏ dở nửa chừng, trong trường thi hắn đột nhiên phát bệnh nặng, bị đưa về Tống gia, không có duyên với thi tiến sĩ và thi Đình.
Lần đó Nhị ca phát bệnh nặng, Xu Xu không biết là ngoài ý muốn hay có liên quan đến Tống Ngưng Quân.
Vì nàng đi theo Tống Ngưng Quân hai mươi năm, hình như cũng không nghe nàng ta nói ra chuyện này.
Mặc kệ cuối cùng có quan hệ hay không, vào kỳ thi mùa xuân sang năm, nàng nhất định sẽ đề phòng chú ý trước, lần này chắc chắn sẽ không để Nhị ca ôm hận cả đời.
Kiếp trước, Nhị ca đột nhiên phát bệnh nặng bỏ qua kỳ thi mùa xuân.
Muốn thi cử phải ba năm sau mới được, khi đó Phủ Định Quốc Công đều đã bị suy yếu, Thánh Thượng có thành kiến với Phủ Định Quốc Công.
Nhị ca cũng không thể tham gia khoa cử nữa.
Nghĩ đến đây, Xu Xu thở dài.
Vài ngày nữa vẫn còn có một chuyện tốt, đó là Phục thần y trở về kinh thành.
Nàng sẽ đi bái sư với Phục thần y.
Lại sau nửa canh giờ nữa, Xu Xu đứng tấn tròn một canh giờ, nói tạm biệt với tổ phụ.
Ăn sáng xong tất nhiên lại đến Thanh Nghiễn Các học tập.
Qua mấy ngày như vậy, thiên viện bên cạnh Thấm Hoa Viện đã sửa chữa gần xong.
Nơi báo xa-li ngủ cũng đã được đắp kín, xung quanh đều đã được sửa chữa, hàng rào làm cao thêm, Xu Xu cho báo xa-li qua Thiên viên.
Chỉ có điều Thấm Hoa Viện và Thiên viên phải thông nhau để báo xa-li có thể tùy ý ra vào.
Buổi tối nó vẫn không chịu ngủ trong lều, nhất định phải nằm ru rú trước cửa phòng Xu Xu.
Xu Xu cũng không biết làm sao.
Hai ngày trước, Thịnh thị thật sự vào cung mời thái y qua xem bệnh cho Tống Ngưng Quân.
Thái y cũng nói Tống Ngưng Quân tâm tư tích tụ, bảo nàng ta nhất định phải yên tâm bớt buồn lo, đừng nên nghĩ nhiều, nếu không bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Đã nhiều ngày Tống Ngưng Quân cũng dần nghĩ thông, uống vào hai ngày thuốc liền khỏe hơn.
Hai ngày nay Xu Xu đều đến thăm nàng ta.
Chỉ là Xu Xu cũng nghĩ thoáng, chuyện gì đến từ từ cũng sẽ đến, nàng biết không gấp được.
Càng nhanh sẽ càng dễ phạm sai lầm.
Ngày mai chính là ngày thi Hương, cũng là ngày Phục thần y trở về.
Phủ Định Quốc Công một mảnh bận rộn, tất nhiên là vì chuẩn bị cho hai vị công tử ngày mai thi Hương.
Thư sinh thời xưa rất vất vả, Kê Minh phải cố gắng học tập, khoa cử thời đó lại là một cuộc khảo nghiệm, nhiều khi không phải nhóm thư sinh học vấn không tốt, mà là thân thể không chịu nổi, ví dụ như cuộc thi Huơng này, phải thi ba trận, mỗi trận ba ngày, liên tục chín ngày đều chờ đợi trong một cái phòng nhỏ ở trường thi, ăn uống vệ sinh đều ở bên trong đó, có thể thấy được bao nhiêu là gian khổ.
Phủ Định Quốc Công tất nhiên cũng chú trọng đến việc hai vị công tử ngày mai thi Hương.
Buổi chiều đại phòng chi thứ hai liền đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn và quần áo thay đổi, cả đồ dùng hằng ngày cho hai vị công tử.
Chuẩn bị một chút đồ ăn dễ bảo quản, còn cả nước nữa.
Nước uống cũng cần phải tự mang.
Việc này đều do Thôi thị giám sát, lại còn đích thân chạy vào bếp.
Xu Xu cũng xung phong nhận việc nói muốn giúp đỡ, nàng lén lút cho cam lộ vào trong tương bánh thịt của nhị ca, lại còn xung phong nhận việc đổ đầy các bình nước lớn, tất nhiên cũng lén bỏ thêm cam lộ.
Cam lộ rất có lợi cho thân thể.
Để cho hai vị huynh trưởng dùng nước này uống nàng cũng yên tâm chút.
Chỉ là không biết làm sao để đưa đến Đại phòng bên kia.
Xu Xu đối với Đại huynh vẫn không ý kiến, mặc dù hắn bất cần đời, nhưng cũng bênh vực nàng.
Cũng không bắt bẻ vì nàng nói nhiều, còn châm chọc Tống Ngưng Quân.
Cho nên Xu Xu cũng hi vọng Đại huynh có thể khỏe mạnh, về phần tính tình Đại huynh lỗ mãng quần là áo lượt, nàng hi vọng Đại huynh có thể sửa lại, để có thể gánh vác được danh vọng thế tử của Phủ Định Quốc Công.
Xu Xu ôm hai bình nước lớn nói với Thôi thị: “Mẫu thân, con muốn đem hai bình nước trong bầu này đưa qua cho đại huynh, cũng sẽ đem ít tương bánh thịt đưa qua cho đại huynh.”
Thôi thị cười nói: “Đại bá mẫu còn đều đã chuẩn bị cho đại huynh con rồi, việc này vừa mệt lại vừa nặng, con cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”
Xu Xu ngọt ngào cười, dịu dàng nói: “Mẫu thân, dù sao đây cũng là một phần tâm ý của con, cũng hy vọng Đại huynh và Nhị ca đều có thể được đề tên lên bảng vàng.”
Thôi thị nghe những lời nũng nịu nhỏ nhẹ của nữ nhi, trong lòng đều mềm nhũn.
Cái gì cũng đều muốn theo nàng, không nhịn được nói: “Được được được, dù sao cũng là tâm ý Bảo nhi của ta, để Trân Châu và Linh Lung giúp con mang qua đó đi.”
Xu Xu và hai nha hoàn cứ như vậy ôm hai bình nước đầy và còn thêm mười mấy miếng tương bánh thịt đi qua đại phòng.
Đại bá mẫu Cao thị nghe nói chất nữ qua, vội vàng từ phòng bếp đi ra, cười tít mắt tiếp đón Xu Xu qua chính sảnh: “Xu Xu sao lại qua đây?”
Đại Bá Phụ Tống Kim Phong cũng đang trong sảnh chính dặn dò đứa con cả ngày mai thi Hương.
Có lẽ Tống Ngọc Bách nghe có chút không kiên nhẫn, không yên lòng, thấy Xu Xu qua liền hỏi: “Ngươi qua đây làm gì?”
Xu Xu cầm trong tay tương bánh thịt đã chuẩn bị sẵn đặt trên án kỷ bên cạnh đại huynh, cười tít mắt nói: “Đại bá, đại bá mẫu, con qua đưa cho đại huynh ít tương bánh thịt còn có một ít nước nữa.”
Trân Châu Linh Lung cũng ôm bình nước qua đặt lên.
Tống Ngọc Bách phụng phịu nói: “Viện chúng ta không phải không tự làm được, ngươi bưng qua đây không ngại mệt sao?”
Tống Kim Phong quát lớn nói: “Sao ngươi lại nói chuyện với Tam muội muội ngươi như thế!”
Tống Ngọc Bách liền không dám hé răng nữa.
Cao thị lôi kéo Xu Xu nói: “Đừng chấp nhặt đại huynh con, Xu Xu thật sự quá nhu thuận, lại còn nhớ đến chuyện sáng mai đại huynh phải đi thi.”
Nhìn đứa bé xinh đẹp nhu thuận, Cao thị cũng mềm lòng.
Xu Xu cũng không tức giận, cười tít mắt nói: “Chúc Đại huynh và Nhị ca có thể được đề tên lên bảng vàng.”
Tống Ngọc Bách cười nhạo một tiếng, hắn biết rõ mình không có đùa giỡn, hắn cũng không nói, nếu không thì phụ thân hắn lại mắng hắn.
Tống Ngọc Bách chọc chọc túi bánh thịt lớn kia, sau khi mở ra một mùi thơm nồng đậm của thịt pha trộn bay ra.