Chương 21

Lúc này, Xu Xu vừa mới bước lên những bậc thang cuối cùng, lên cũng không được, mà xuống cũng không xong.

Trên lầu chỉ có một mình Thục Vương điện hạ, không có ai bên cạnh, song cửa sổ mở rộng ra, còn có thể nghe thấy âm thanh xôn xao sôi nổi của phiên chợ đang họp.

Nhưng Thục Vương vẫn đứng ở đó, vẫn toàn thân cẩm bào màu đen, eo buộc ngọc đái (Đai lưng có đính hột ngọc), dáng người cao ngất, đôi mắt lạnh lùng, không phù hợp chút nào với tiếng phố xá sầm uất bên ngoài.

Xu Xu lo sợ không yên, không biết bây giờ xuống lầu có còn kịp hay không.

Từ nửa tháng trước, vị điện hạ đã đưa báo xa-li cho nàng ngay tại Phủ Tào Quốc Công, trong kinh thành cũng không truyền ra lời ong tiếng ve gì.

Thứ nhất là ở bên ngoài Thục Vương nổi tiếng hung ác, không gần nữ sắc, không ai dám nói, thứ hai Xu Xu mới mười ba, Thục Vương đã trưởng thành mười tám tuổi, tuổi tác của hai người rất không xứng đôi.

Chỉ chuyện lần đó, vẫn khiến người bên ngoài có chút bàn tán.

Bàn tán là, vì sao Thục Vương điện hạ lại giao báo xa-li cho Xu Xu.

Nhưng vài ngày sau đó, nó lập tức được chuyện thế tử của Phủ Thuận Quốc Công dùng rất nhiều tiền mua một con sư tử trắng nhỏ về thay thế.

Chuyện này Xu Xu cũng có nghe thấy, chuyện mấy ngày trước, tất cả các nha hoàn của Phủ Định Quốc Công đều đang bàn tán xôn xao.

Phùng thế tử của Phủ Thuận Quốc Công là dòng độc đinh, lớn lên trong sự nuông chiều của cả phủ, thích nhất là trò chơi đấu thú.

Dường như có gã thợ săn nào đến kinh thành buôn bán thú nhỏ bẫy được, phần nhiều đều bị hắn ta mua về.

Phùng thế tử mua những con thú nhỏ về nhưng không thuần hóa được chúng, chỉ nuôi trong phủ, nuôi đến khi nó được năm sáu tháng sẽ đưa chúng đến đấu trường đấu thú.

Vì thế biết Phùng thế tử lại mua được một con sư tử trắng nhỏ.

Tất cả mọi người đều suy đoán liệu lần này Phùng thế tử có thuần phục được nó hay không, còn có người đánh cược xem con sư tử trắng nhỏ được Phùng thế tử mua về này có thể sống được bao lâu.

Cho nên chuyện này, Xu Xu cũng biết sơ sơ một hai điều, cũng vì Phùng thế tử nên mọi người mới không tiếp tục bàn tán chuyện của nàng.

Trước mắt Xu Xu lại gặp phải Thục Vương, chỉ muốn cất bước quay đi, nàng cảm thấy tính tình Thục Vương thật sự cổ quái không hay nếu ở chung.

Trân Châu cũng theo lên, nhìn thấy Thục Vương lập tức câm như hến.

Phó Lệ Mô biết Xu Xu, vốn không định nói gì với nàng, nhưng nhớ đến con báo xa-li, hắn thả quyển sách trong tay ra, quay đầu gọi: “Ngươi qua đây.”

Xu Xu dừng bước chân, nàng đang định tránh né Thục Vương.

Thục Vương điện hạ sao lại gọi nàng làm gì chứ.

Lần nào cũng như vậy.

Lần đầu tiên gặp mặt bảo nàng tránh xa chút, lần thứ hai thì lạnh tanh bảo nàng xách l*иg sắt qua.

Lần này giọng nói cũng không có chút độ ấm nào, lạnh cứng như sắt.

Xu Xu không thể phản kháng, nàng sợ Thục Vương.

Hơn nữa vị điện hạ này, chỉ cần không chọc giận hắn thì hắn sẽ đối xử như bình thường.

Xu Xu đi qua, chỉnh sửa vạt áo hành lễ: “Thần nữ tiếp kiến điện hạ, điện hạ bình an.”

Nàng biết Thục Vương không thích nữ tử đến gần nên đứng cách xa Thục Vương hai ba bước.

Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi trắng, đôi mắt long lanh không dám nhìn lung tung, chỉ chăm chú nhìn vào đôi giày của Thục Vương điện hạ.

Xu Xu vốn nhỏ xinh, lại còn hơi cúi đầu.

Thân hình Phó Lệ Mô cao lớn rắn rỏi, chỉ có thể cúi đầu nhìn nàng, không quen như vậy, mày kiếm hơi nhíu lại, nói: “Ngẩng đầu nói chuyện.”

Xu Xu đành phải ngẩng đầu, nhưng cũng không dám nhìn thẳng Thục Vương, vì thế đôi mắt long lanh nhuần nhã tán loạn như đang chăm chú nhìn ngoài song cửa sổ, không hề có tiêu cự, ánh mắt nhìn trống rỗng.

Phó Lệ Mô thấy Xu Xu mặt ngọc mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là ánh mắt mơ hồ, mày kiếm nhăn chặt cũng không thả lỏng ra, hỏi: “Con báo xa-li kia thế nào rồi?”

Xu Xu không đoán được là hắn hỏi về báo xa-li, trong lòng hồi hộp, nắm chặt váy áo nhỏ giọng trả lời: “Bẩm điện hạ, vết thương của con báo xa-li kia đã dưỡng lành, thần nữ cảm thấy giữ lại nó trong hậu viện quá tội nghiệp, vì thế đã tự chủ trương trả nó về lại núi, vẫn xin điện hạ thứ tội.”

Có lẽ nàng hơi căng thẳng, thân hình không tự chủ được lắc lư, Phó Lệ Mô liền ngửi thấy được một mùi hương trong veo thanh mát xộc vào mũi.

Thậm chí vô cùng nhẹ, như hoa như cỏ, tươi mát tinh thuần.

Không phải mùi son phấn của nữ tử.

Tâm trạng Phó Lệ Mô buông lỏng xuống như giếng nước không gợn sóng, hắn không hề chán ghét mùi này.

Hắn nói: “Miễn, không việc gì.” Dứt lời cầm mấy quyển sách rơi trên bàn ngay dưới song cửa sổ đi xuống lầu.

Chỉ là hắn muốn hỏi chuyện về báo xa-li, ngày ấy giao báo xa-li cho nàng cũng không phải muốn báo xa-li thần phục nàng, chỉ không muốn báo xa-li chờ chết trong Phủ Tào Quốc Công.

Về phần vì sao báo xa-li thần phục nàng, hắn cũng không muốn đoán, chỉ là vì lúc trước hắn cũng nuôi nhốt một con bạch hổ nên mới sinh ra lòng thương hại với con báo xa-li này thôi.

Nhìn thấy Thục Vương điện hạ nhanh chóng đi khỏi, Xu Xu vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

Thục Vương đi rồi, Xu Xu thoải mái hơn nhiều, gọi Trân Châu đang thủ trong chỗ rẽ trên lầu các ra.

Bây giờ trên lầu các chỉ còn một mình Xu Xu, nàng thoải mái chọn lựa sách.

Đầu tiên nàng lựa chọn sách thuốc, thực tế sách có thể bày bán trong Thư Tứ đều là sách thuốc phổ thông hoặc là các bài thuốc.

Nếu nàng muốn hiểu biết sâu hơn về y học thì phải bái sư để được truyền thừa.

Trước mắt nàng có thể xem những sách thuốc bình thường là được rồi.

Xu Xu chọn một vài sách thuốc, cùng với một vài quyển du ký khác.

Trân Châu vui vẻ ôm sách cho cô nương, đã sớm quên đi sự khϊếp sợ vừa rồi Thục Vương điện hạ mang đến cho nàng ấy rồi.

Ngày thường Xu Xu không thích đi dạo phố, lần này mua sách xong liền về Phủ Định Quốc Công.

Mới vừa xuống lầu, Xu Xu nhìn thấy vài thiếu niên ăn mặc đơn giản cùng một người nam tử trung niên đi vào Thư Hương Các.

Bọn họ nhìn thấy Xu Xu liền sửng sốt, thiếu niên trẻ tuổi đỏ mặt lên, thậm chí còn nghiêng người nhường cho Xu Xu đi trước.

Xu Xu hơi gật đầu với bọn họ, dẫn Trân Châu rời đi.

Lúc nàng đi đến cửa chính Thư Hương Các còn có thể nghe thấy tiếng nam tử trung niên kia trêu chọc: “Các ngươi đừng nên mơ tưởng đến cô nương nhà người ta, nhìn cách ăn mặc vô cùng quý phái kia chắc chắn là cô nương của gia đình giàu có, dáng dấp lại còn xinh đẹp như vậy nữa, chúng ta chỉ đến kinh thành tham gia thi Hương thôi, nếu các người có thể trúng tam giáp trở về thì may ra còn có thể đến nhà xin cầu thân…”

Sau đó là thanh âm nhóm thiếu niên vội vàng giải thích.

Xu Xu nhẹ cười, những người này đều từ những vùng xung quanh kinh thành đến tham gia thi Hương.

Nói đến thi Hương, nàng vẫn nhớ một sự kiện, sẽ phát sinh trong vài ngày tới.

Chuyện này đương nhiên nàng sẽ không quên, chuyện gì có liên quan đến Tống Ngưng Quân, nàng đều ghi nhớ trong lòng.

Nàng nhớ chuyện này sẽ xảy ra hai ngày sau đó.

Hai ngày sau, có thể nàng lại phải ra ngoài một chuyến.

Trở lại Phủ Định Quốc Công, tạm thời Xu Xu không có việc gì khác, chỉ ngồi trong phòng đọc sách.

Nhưng rõ ràng nàng có hơi không yên lòng.

… …

Dùng xong bữa tối, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Từ khi bị phạt quỳ ở Từ Đường cách đó vài ngày, Tống Ngưng Quân bị bệnh mất mấy ngày, trong lòng vẫn còn lo âu.

Buổi tối trước khi đi ngủ, nàng ta đều phải uống một ít nước canh an thần, thậm chí có thể mơ được một chút gì đó.

Nàng ta biết giấc mơ của nàng ta rất thần kỳ, chỉ cần mơ thì chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, số lần nàng ta nằm mơ rất ít ỏi.

Nhưng mỗi lần mơ đều là chuyện lớn và là chuyện có thể thay đổi vận mệnh của nàng ta.

Đêm hôm này, nàng ta uống nước canh an thần rồi ngủ và bắt đầu nằm mơ.

Nàng ta mơ thấy trong một khách điếm, khách điếm Đồng Phúc – là một khách điếm trong kinh thành, đều là người buôn bán nhỏ, người nghèo khổ vào đây cư trú.

Là nơi long xà hỗn tạp.

Nàng ta nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân mặc áo dài đã bạc màu, vóc người cao to, có hơi gầy, tư thái hà tư nguyệt vận.

Bỗng nhiên, tiểu nhị trong khách điếm đem một đống hành lý ném ra ngoài cửa, quăng vào chân thiếu niên kia, nhục mạ nói: “Không có ngân lượng mà ngươi còn tiếp tục ở lại đây không đi à, loại người nào lão tử cũng từng gặp qua rồi, ai thèm quan tâm ngươi muốn làm gì, mau cầm thứ rách nát của mình cút đi, nếu tiếp tục ở lại chỗ này thì lão tử sẽ kêu người đến đánh ngươi đấy.”

Cảnh trong mơ đến đây ngừng hẳn.

Tống Ngưng Quân giật mình tỉnh dậy, nàng ta há miệng thở dốc, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.

Xuân Đào nghe thấy tiếng động nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, người gặp ác mộng sao?”

Tống Ngưng Quân ừ cho xong chuyện, khàn khàn nói: “Đốt đèn lên, rót cho ta chút nước ấm.”

Xuân Đào gọi tiểu nha hoàn đốt đèn, bưng nước ấm qua, nhìn thấy trán Tống Ngưng Quân ướt sũng mồ hôi, tóc cũng dính lên trên má, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Cô nương, có cần lấy ít nước ấm vào lau người không ạ?”

Tống Ngưng Quân không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Nàng ta vẫn còn đang suy nghĩ cảnh trong mơ, nàng ta chưa bao giờ gặp qua thiếu niên trong giấc mơ kia.

Nhưng người có thể xuất hiện trong giấc mộng của nàng ta thì chắc chắn có liên quan đến vận mệnh nàng ta, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của nàng ta.

Nếu như vậy thì vị thiếu niên này nhất định vô cùng quan trọng với nàng ta.

Nàng ta vẫn không rõ vị thiếu niên kia là ai, không rõ lắm tại sao hắn ta lại bị khách điếm đuổi đi.

Nhưng nhất định nàng ta phải tìm được hắn, giúp hắn giải vây.

Xuân Đào nhìn cô nương với dáng vẻ gầy guộc hơi nhíu mày, đau lòng thở dài, chắc là cô nương bị nhị phu nhân dọa sợ mấy hôm trước, thực sự quá đáng thương.

Xuân Đào nhanh chóng gọi nhóm tiểu nha hoàn bưng nước ấm vào phòng, hầu hạ Tống Ngưng Quân rửa mặt chải đầu, Tống Ngưng Quân mới nằm ngủ lại, nàng ta định sáng sớm ngày mai sẽ đến khách điếm Đồng Phúc xem sao.

… …

Sáng sớm hôm sau.

Xu Xu qua viện tổ phụ rèn luyện, nhìn thấy Tống Ngưng Quân dọc theo hành lang đi đến.

Mày nàng ta nhíu lại, hình như có tâm sự.

Theo thường lệ hai người vào thỉnh an Thịnh Thị trước, rồi mới đến chào Lão Quốc Công gia.

Tống Xương Đức nhớ ra gì đó, hỏi Xu Xu: “Nghe nói con báo xa-li trong viện của con đã cho người đưa về núi rừng rồi sao?”

Xu Xu gật đầu: “Bẩm tổ phụ, vết thương của nó đã lành hẳn nên con sai Mạc thúc đưa nó đi rồi, giữ nó lại ở hậu viện có hơi tủi thân với nó, hơn nữa cháu gái cũng không định nuôi nó.”

Tống Xương Đức thật sự có chút tiếc nuối, rất ít người có thể thuần phục được mãnh thú.

Nhưng cháu gái tốt bụng nên ông ấy cũng ủng hộ cách làm của cháu gái.

Tống Ngưng Quân trầm ngâm nín thở, nghe Xu Xu nói đã thả báo xa-li rồi nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc Thôi thị chuyển Thanh Hao Thanh Trúc đến phòng giặt quần áo ở ngoại viện, nàng ta không có cách nào biết được tin tức trong viện của Xu Xu.

Hiện tại nghe nàng nói đã thả báo xa-li về lại núi, nàng ta mới yên tâm một chút.

Rồi lại cười lạnh trong lòng, Tống Ngưng Xu quả nhiên là tâm địa Bồ Tát, nhìn mà xem, cam lòng cho con báo xa-li đi, mà không chân thành chấp nhận tha thứ cho vị tỷ tỷ này.

Tống Xương Đức không nhiều lời nữa, để hai cháu gái qua rèn luyện.

Đợi đến lúc rèn luyện xong, dùng qua bữa sáng, Tống Ngưng Quân nhẹ nhàng nói với Thôi thị: “Mẫu thân, mấy hôm nay con bị bệnh ở mãi trong nhà, hôm nay con muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.”

Thôi thị nói: “Đi đi, đi sớm về sớm, dẫn theo hai thị vệ ra ngoài cùng.”

Tống Ngưng Quân nhẹ nhàng đáp lại vâng.

Xu Xu ngồi bên bàn ăn, đương nhiên nàng biết Tống Ngưng Quân muốn đi làm gì.

Nàng ta muốn đến khách điếm Đồng Phúc để giúp một thiếu niên.

Nếu là kiếp trước, để thể hiện rõ ràng tình tỷ muội, dù đi đâu Tống Ngưng Quân đều dẫn nàng theo.

Kiếp trước lúc này, Tống Ngưng Quân ra ngoài dạo chơi ba ngày liên tiếp, còn dẫn theo Xu Xu đi khắp nơi.

Ban đầu Xu Xu cũng không biết nàng ta muốn làm gì, nhưng ngày nào cũng đều đi vào trong ngõ nhỏ gần một khách điếm tên Đồng Phúc chờ.

Qua hai ba ngày, khách điếm Đồng Phúc có đuổi một thiếu niên, thiếu niên kia ăn mặc mỏng manh, thậm chí bị tiểu nhị khách điếm liên tục nhục mạ, còn bị đạp vài phát, lúc này Tống Ngưng Quân mới từ trên xe ngựa xuống, đi đến trước cửa khách điếm Đồng Phúc, trách cứ tên tiểu nhị khách điếm kia, rồi giúp thiếu niên tìm khách điếm mới, cho hắn ngân lượng, bảo hắn an tâm ở lại, có chuyện gì khó xử cứ nói với nàng ta.

Thiếu niên vô cùng cảm kích Tống Ngưng Quân, cũng nhớ kỹ ân tình này.

Thực ra Xu Xu vẫn không rõ, rốt cuộc Tống Ngưng Quân có phúc vận trời ban, hay là đã biết trước sự việc xảy ra.

Nếu như nói là phúc vận thì ý đồ nàng ta ngồi chờ thiếu niên kia quá rõ ràng, nhìn không giống như tình cờ gặp gỡ.

Còn nếu không phải phúc vận thì làm sao nàng ta biết vị thiếu niên kia sẽ xuất hiện ở khách điếm Đồng Phúc, làm sao biết được lộ phí trên người hắn mất đi, làm sao biết được sẽ bị tiểu nhị khách điếm đuổi đi?

Và làm sao biết được sau này thiếu niên kia có tiền đồ rộng mở

Vị thiếu niên kia đến kinh thành đi thi, chính là Trạng Nguyên năm sau do Thánh Thượng định ra.

Xu Xu đang nhớ lại chuyện kiếp trước, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kích động của Ngư Nhi: “Phu nhân, không hay rồi, ngoài cửa, ngoài cửa đã xảy ra chuyện.”