Trước đó Thôi thị nghe phu quân nói sắc mặt đã không tốt, hiện tại nghe nói Tôn thị kia muốn dìm chết Xu Xu, trong nháy mắt sắc mặt tái mét.
Thôi thị nắm chặt lòng bàn tay run rẩy hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Tống Kim Lương từ từ nói ra nguyên nhân.
Bà theo lời Xu Xu nói mới biết được người Trần gia đối xử với nàng không tốt, trong lòng phu thê hai người nổi lên nghi ngờ, vì thế phái tâm phúc đi thôn Thủy Hương tìm hiểu.
Tâm phúc kia lập tức đến thôn Hương Thủy, chuyện phu thê Trần gia đối xử không tốt với Xu Xu cả thôn ai cũng đều biết rõ, những thôn dân này liền nghi hoặc, Trần gia sinh ra một cô nương xinh đẹp như thế sao lại đối xử tệ với nàng, về sau Xu Xu được người Phủ Định Quốc Công đón đi, thôn dân thôn Thủy Hương cũng bàn tán rất lâu, đều nói người Trần gia phát tài rồi.
Không ngờ sự việc đã qua đi hơn hai tháng, lại có người đến nhà hỏi chuyện Xu Xu và Trần gia.
Đa số thôn dân đều rất yêu thương Xu Xu, tất nhiên sẽ không gạt, có thể nói gì đều nói hết ra.
Lúc người của Tống Kim Lương chuẩn bị rời đi, một bà thím họ Cát nhà ở cổng thôn bỗng giữ chặt hắn lại, thấp giọng nói: “Chuyện có liên quan đến Xu Xu, ta còn biết được một chuyện, ngươi cần phải nghe?”
Tất nhiên là muốn nghe.
Bà thím họ Cát kia thở dài: “Thôn chúng tôi không lớn, chúng tôi cũng xem như là nhìn Xu Xu lớn lên, đều rất yêu thương cô nương này, từ nhỏ đã ăn không đủ no còn phải làm việc, chuyện xảy ra lúc đứa bé kia khoảng hai tuổi, mới hai tuổi đã bị Tôn Quế Hoa gọi ra ngoài giúp đỡ làm chút việc, đó là ngày mùa hè, trời rất nhanh sáng, ta đi ra đồng làm việc, đất nhà ta nằm bên cạnh đất nhà Tôn Quế Hoa, giữa đất của hai nhà có một hồ nước nhỏ, khi đó trời vừa sáng, hơi có sương mù, lúc ta đi qua Tôn Quế Hoa không chú ý đến ta, ta thấy nàng ta đứng ở bờ ao một lúc lâu, còn đang nghi ngờ thì nghe thấy trong hồ nước có tiếng đạp nước, ta nhìn xuống hồ nước thì thấy có một em bé đang đạp nước bên dưới…”
Lúc ấy thím Cát cũng không nghĩ nhiều, lập tức hoảng hốt kêu một tiếng: “Con nhà ai đây.”
Lúc này Tôn Quế Hoa mới lên tiếng đáp lại: “Ôi, đây không phải Xu Xu nhà ta sao, sao lại rơi xuống nước thế này, vừa rồi đang bận làm đồng, cũng không để ý đến.” Nói xong khẩn trương nhảy vào hồ nước vớt Xu Xu hai tuổi lên, cô bé bị sặc xanh cả mặt.
Vẫn là thím Cát vội vàng ngồi xổm xuống giúp đỡ Xu Xu ấn l*иg ngực, ấn hết nước bẩn trong bụng ra.
Lúc ấy thím Cát chưa nghĩ nhiều, cho dù biết Tôn Quế Hoa đối xử không tốt với Xu Xu, nhưng có người mẹ nào muốn gϊếŧ chết con mình.
Sau đó, thím cát hồi tưởng lại, ngày ấy tuy có sương mù, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người, xa xa bà đã nhìn thấy Tôn Quế Hoa đứng trên bờ ao một lúc lâu không động đậy như đang nhìn chằm chằm vào hồ nước…
Cho đến bây giờ, đột nhiên truyền ra Xu Xu không phải khuê nữ của Tôn Quế Hoa, mà là một cô nương, một thiên kim tiểu thư vinh hoa phú quý của một gia đình giàu có trong kinh thành. Thím Cát mới ý thức được sự không thích hợp.
Thím Cát và Tôn Quế Hoa cũng gần tuổi nhau, chuyện mười ba năm trước bà cũng biết đến.
Dù sao vùng thôn Thủy Hương hẻo lánh này, đột nhiên có vị phu nhân ăn mặc sang trọng dịu dàng gắng gượng mang thai vào thôn sinh, cũng đủ làm chấn động mọi người.
Vì Tôn Quế Hoa mới vừa sinh xong, mọi người liền đưa vị phu nhân dịu dàng kia đến Trần gia, phu nhân dịu dàng kia sinh đứa bé xong cho ngân lượng liền rời đi ngay.
Ai ngờ, mười ba năm sau, đột nhiên truyền ra chuyện như vậy, lại thêm thím Cát nhớ đến chuyện mười năm trước, giữa sương mù mênh mông, Xu Xu rơi vào hồ nước, Tôn Quế Hoa đứng bên cạnh quan sát.
Đột nhiên bà rùng mình một cái, chẳng lẽ Tôn Quế Hoa đã sớm biết Xu Xu không phải khuê nữ thân sinh của mình, cho nên năm đó mới muốn nhấn cho Xu Xu chết đuối sao?
Nếu không thì ai lại đối xử với khuê nữ thân sinh của mình như vậy chứ?
Ngay cả những nhà nghèo nhất thôn cũng sẽ không xỉ vả khuê nữ thân sinh như vậy.
… …
Thôi thị nghe xong lời phu quân nói, suýt chút nữa choáng quáng ngất lịm đi.
Cả người run rẩy không thôi, sắc mặt tái mét.
Sắc mặt Tống Kim Lương cũng rất khó nhìn, ông ôm lấy thê tử, nói: “Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không tha cho bọn họ. Chỉ dựa vào việc này đủ để chứng minh đôi phu thê kia dụng tâm hiểm ác, lúc trước là bọn họ ham phú quý, cố ý đổi đứa bé, để cốt nhục thân sinh của chúng ta phải chịu khổ cực nhiều như thế, thậm chí thiếu chút nữa không còn sống sót.”
“Đám tiện nhân kia!” Móng tay Thôi thị đã bấm vào lòng bàn tay, nghiến răng: “Ta muốn bọn họ phải đền mạng cho Xu Xu của ta!”
Lại còn muốn dìm chết Xu Xu, cho dù gϊếŧ chết bọn họ, cũng khó mà vơi đi nỗi hận trong lòng bà.
Thôi Thị đột nhiên nước mắt đầy mặt, nói: “Nếu lúc trước ta cẩn thận chút thì Xu Xu sẽ không chịu những khổ cực này, bảo kẻ làm mẫu thân như ta, sau này làm sao có thể đối mặt với Xu Xu đây, ta nghĩ đến mấy năm nay nó đã phải chịu khổ, hận không thể cho bản thân mình một cái tát, phu quân, vốn ta nghĩ lỗi của cha mẹ không thể đổ lên người con trẻ, cho dù biết tiện nhân kia cố ý đổi đứa bé, cũng không có thể giận chó đánh mèo với Quân nhi. Nhưng, nhưng mà hiện tại ta phát hiện, cho dù Quân nhi thông minh lanh lợi, nhu hòa hiếu thuận, nhưng trong lòng ta trước sau vẫn ngang bướng, nghĩ đến những khổ cực mà Xu Xu phải chịu đựng, đều là do phụ mẫu thân sinh của Quân nhi gây ra, ta, ta không cách nào nguôi ngoai được, thậm chí ta muốn giận chó đánh mèo Quân nhi… Ta, ta nên đối mặt với Xu Xu thế nào đây…”
Thôi thị ôm mặt khóc lớn lên.
Tống Kim Lương ôm lấy thê tử, thở dài một tiếng.
Ông làm sao không như vậy chứ, cho dù biết Quân nhi vô tội, nhưng lại liên tưởng đến việc Xu Xu suýt chút nữa bị chết chìm, ông cũng không biết phải đối mặt với Xu Xu thế nào.
“Thôi.” Tống Kim Lương nói: “Ta đã cho người lên kế hoạch rồi, phu thê Trần gia kia sẽ không được dễ chịu đâu, về phần Quân nhi, hãy chờ xem thế nào đã.”
Còn hai năm nữa, Quân nhi cũng sẽ đến lúc lập gia đình, sớm định ra cho nàng ta một mối hôn sự, sớm ra ngoài sống.
Sở dĩ không trực tiếp vây bắt phu thê Trần gia, cũng là vì ông suy xét, chuyện ầm ĩ lên, sẽ có ảnh hưởng với thanh danh của Xu Xu, trong kinh thành tất cả đều là nhân tinh, chờ để bỏ đá xuống giếng không ít, sau này hôn sự của Xu Xu cũng không dễ dàng, bất kể thế nào, ông cũng sẽ có biện pháp trừng trị với kẻ ác, không nhất thiết phải truyền bá chuyện này ra.
… …
Buổi tối Xu Xu ngủ rất ngon, năm đó nàng cũng không biết mình suýt chút nữa bị Tôn thị dìm chết.
Lúc ấy nàng còn quá nhỏ, đều không nhớ.
Chuyện phu thê Thôi Thị cho người điều tra ở thôn Thủy Hương và trả thù phu thê Trần gia đều giấu Xu Xu.
Xu Xu vẫn như cũ, sáng sớm dậy đi qua viện tổ phụ rèn luyện, sau đó về phòng rửa mặt chải đầu, đi cho báo xa-li ăn và uống sương ngọt, đổi thuốc cho miệng vết thương của nó.
Hôm nay lúc đổi thuốc, Xu Xu phát hiện, dược tính của kim sang dược nàng điều chế rất mạnh, hôm qua mới quét lên cho báo xa-li một lần, hôm nay miệng vết thương đã đỡ rất nhiều, đã kết vảy rồi.
Chưa đầy năm ngày, nó có thể hoàn toàn khỏe mạnh.
Xu Xu cảm thấy sương ngọt này quả nhiên là bồi dưỡng vạn vật.
Phối hợp với các vị thuốc để sử dụng có thể kích phát dược tính.
Người nếu dùng trong thời gian dài, không chỉ da thịt sức khỏe tinh thần biến hóa, thậm chí còn trở nên tai thính mắt tinh.
Mắt nàng nhìn càng rõ ràng hơn, khả năng nghe cũng tốt hơn nhiều.
Thỉnh thoảng nàng có thể nghe thấy những tiếng thì thầm bàn tán của đám nha hoàn gác đêm bên cạnh.
Xu Xu cũng biết hai ngày nay lúc nào Thanh Hao cũng chờ nàng đi vào giấc ngủ liền đi thông báo chuyện của nàng cho Tống Ngưng Quân biết.
Tống Ngưng Quân lo lắng nàng có thể thuần phục được báo xa-li, trong lòng lo lắng, thường xuyên gọi Thanh Hao qua hỏi chuyện.
Gần đây Xu Xu thường xuyên sai hai nha hoàn nhị đẳng Trân Châu và Linh Lung bên cạnh, để cho hai đại nha hoàn không còn chút mặt mũi nào.
Hơn nữa phẩm hạnh Trân Châu Linh Lung cũng không tệ, Xu Xu vốn có ý đề bạt hai nàng ấy lên đại nha hoàn, nhưng vẫn không tìm ra lỗi của Thanh Hao Thanh Trúc, hiện tại Trân Châu Linh Lung đều đã vô cùng tin phục nàng, Xu Xu cảm thấy gần như có thể đuổi Thanh Hao Thanh Trúc đi, nàng chịu đựng hai nàng ta suốt cả tháng, ban đêm cũng rất ít sai các nàng ta, để cho hai đại nha hoàn thoải mái trong viện.
Hiện tại thời cơ đã đến rồi.
Buổi tối cùng dùng bữa với người trong nhà.
Xu Xu cảm thấy ánh mắt Thôi Thị nhìn mình càng thêm dịu dàng, thậm chí có chút cố gắng tránh né Tống Ngưng Quân, hơn nữa hốc mắt còn hồng hồng.
Xu Xu vẫn rất lo lắng, muốn nói lại thôi, chẳng lẽ mẫu thân và phụ thân cãi nhau sao?
Sau khi dùng xong bữa tối trở về phòng, Xu Xu mới vừa rửa mặt chải đầu xong, toàn thân mặc quần áo lụa trắng thoải mái, mái tóc đen nhánh xõa ra trên thân thể nghiêng nghiêng ở trên giường đọc sách.
Trân Châu đang giúp nàng lau tóc ướt: “Cô nương, tóc người thật mềm mại, hệt như tơ lụa, suôn mượt.”
Xu Xu đưa tay khẽ vuốt sợi tóc, nàng cũng rất thích mái tóc đen nhánh của mình, kiếp trước nàng bị Tống Ngưng Quân hạ độc, tóc rụng rất nhiều, lại còn xơ xác khô vàng.
Lúc Trân Châu lau khô tóc cho Xu Xu xong, Thôi Thị dẫn theo nha hoàn Ngư Nhi qua, trong tay Ngư Nhi bưng cái hộp gấm.
“Mẫu thân, sao người lại qua đây.” Xu Xu đứng dậy kéo cánh tay Thôi thị, hai người ngồi xuống.
“Ta qua xem Bảo Nhi của ta.” Thôi thị cười tít mắt bảo con cá đưa hộp gấm cho nàng, vẫy vẫy tay cho đám nha hoàn lui xuống, chờ đám nha hoàn lui đi, Thôi Thị cầm hộp gỗ tử đàn đưa cho Xu Xu: “Đây là nương cho con, con nhận đi, ngày thường ra ngoài thấy thích gì, cứ việc mua.”
Xu Xu cười nhận lấy hộp gấm, mở ra nhìn, bên trong là một xấp ngân phiếu thật dày, phía trên còn đè lên một khối phỉ thúy huyết vàng.
Xu Xu run sợ.
Không nói đến khối phỉ thúy huyết vàng vô giá này, chỉ những ngân phiếu bị đè phía dưới cũng đã hai ba vạn lượng.
Xu Xu biết khối phỉ thúy huyết vàng này mẫu thân không dễ dàng gì mới có được, cực kì quý hiếm, năm đó mẫu thân là tiểu môn tiểu hộ, nhưng có đầu óc thương nhân buôn bán, dùng đồ cưới mở mấy cửa hiệu mặt tiền, làm ăn càng ngày càng phất, dần dần mấy gian hàng trở thành mấy chục mấy trăm, thậm chí còn lan rộng những nơi khác.
Thôi thị rất nhiều tiền.
Tống gia chưa phân chia, nhưng tức phụ chi thứ có tài vận, gia sản đều là bà dùng đồ cưới của mình đặt mua, tức phụ chi thứ hai cũng rất rộng lượng, hoàn lại trong phủ vẫn chia lãi.
Bọn họ cũng không làm chuyện cướp đồ cưới của tức phụ.
Huống chi Phủ Định Quốc Công lớn như vậy, không đến mức thiếu bạc dùng.
Cho nên Tống gia giàu có nhất chính là Thôi thị.
Thứ tốt trong tay Thôi thị không ít, hiện tại bà muốn đối xử tốt với Xu Xu, để cho Xu Xu cẩm y ngọc thực, muốn đem mọi thứ tốt nhất thế gian đều cho nàng.
Chỉ là ngại những thứ này còn quá ít, thậm chí bà còn muốn đem dạ minh châu trong kho ra cho Xu Xu dùng làm đèn.
Nhưng bị Tống Kim Lương khuyên can lại, nói như thế quá gây chú ý, dễ khiến người khác đố kỵ.
Bà còn có không ít đồ tốt, đều từ từ đưa cho Xu Xu hết.
Xu Xu biết kiếp trước khối phỉ thúy huyết vàng này vào trong tay Tống Ngưng Quân, trở thành đồ cưới của Tống Ngưng Quân, không chỉ khối phỉ thúy huyết vàng này, mà một nửa gia sản của Thôi Thị đều bị Tống Ngưng Quân mang đi.
Kiếp trước ban đầu mẫu thân đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng không thiếu tiền dùng, cũng không thiếu châu báu trang sức, nhưng chưa bao giờ một lần mà cho nhiều như vậy.
Xem như mẫu thân muốn cho nàng thứ tốt nhất.
Xu Xu ôm hộp hoảng loạn, nhiều tiền như vậy, nàng cũng không dùng hết.
“Bảo Nhi, những thứ này con cứ cầm trước đi, đây là mẫu thân cho con tiền tiêu vặt, nếu thích cái gì, không cần suy nghĩ nhiều, cứ mua cái đó.”
Xu Xu đỏ vành mắt: “Mẫu thân…” Dù sao cũng không giống như kiếp trước, mẫu thân đối xử với nàng rất tốt, người nhà cũng đối xử với nàng càng ngày càng tốt hơn.
Nàng sẽ không trúng kế của Tống Ngưng Quân nữa, sẽ không rời xa người nhà mình.
Thôi thị ôm lấy nữ nhi, vùi đầu vào cổ nữ nhi, yên lặng rơi lệ.
Thôi thị và Xu Xu nói chuyện rất lâu, lúc thời gian không còn sớm nữa mới rời đi.
Hôm nay Xu Xu cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nên ngủ sớm.
Nàng không để bọn nha hoàn gác đêm trong phòng, nhưng bọn nha hoàn vẫn phải canh ở buồng lò sưởi bên cạnh.
Đây là quy củ, ban đêm chủ tử ngủ phải chờ, các nàng có thể ngủ gật ở bên cạnh, nhưng không được ngủ quá sâu, để tránh chủ tử gọi các nàng lúc đi tiểu đêm hoặc uống nước.
Bình thường đều là hai nha hoàn cùng nhau gác đêm, hôm nay là Thanh Hao và Trân Châu.
Thực ra ban đêm Xu Xu rất ít khi gọi nha hoàn qua.
Nàng nói là nằm ngủ, để cho bọn nha hoàn tắt đèn đi qua buồng lò sưởi bên cạnh.
Sau khi bọn nha hoàn rời đi, trong lòng Xu Xu nhớ lại Thôi thị đối xử tốt với nàng, hạnh phúc ngọt ngào, sau đó lại bắt đầu im lặng nghiên cứu nội dung sách thuốc hôm nay.
Đợi đến cuối giờ hợi, lúc đó gần đến canh ba, Xu Xu nghe thấy bên cạnh có tiếng cửa mở ra.
Tiếng động rất nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng nhĩ lực nàng rất tốt, có thể nghe thấy.
Xu Xu liền biết là Thanh Hao đi về viện Tống Ngưng Quân báo cáo.
Vì sao không phải ban ngày chứ, ban ngày nhiều tai mắt, hai đại nha hoàn này đều là Tống Ngưng Quân cho Xu Xu.
Nếu hai nha hoàn lại chạy đến chỗ chủ tử trước kia, còn ra thể thống gì, không phải sẽ bị người khác nói xấu sao?
Vì thế lần nào đợi đêm khuya yên tĩnh Thanh Hao mới đi phục mệnh.
Xu Xu đợi một lát, đoán Thanh Hao đã ra cửa thuỳ hoa, liền hô: “Thanh Hao, Trân Châu…”
Bên cạnh phù phù một tiếng, có lẽ là Trân Châu bật dậy va vào cái gì, sau đó Xu Xu nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Trân Châu.
Tiểu nha hoàn có chút hấp tấp, nhưng tuổi tác còn nhỏ, đối Xu Xu cũng vô cùng trung thành.
Trân Châu đẩy cửa phòng ra, đốt đèn, đi đến cạnh giường xốc màn lụa lên hỏi: “ Cô nương, là khát nước muốn uống nước sao?”
Xu Xu giả vờ mới tỉnh ngủ, xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, dịu dàng nói: “Có hơi khát nước, rót cho ta ít nước uống, đem bô vào trong đây, ưm, sao chỉ có một mình ngươi, Thanh Hao đâu?”