Phủ Tào Quốc Công Lạc gia là nhà mẹ đẻ của cố Nguyên hậu.
Khi Đương kim Thánh thượng chưa đăng cơ, vẫn còn là Hoàng tử, tiên đế chưa lập thái tử, Thánh thượng khi đó làm hoàng tử đã cưới trưởng nữ Lạc Bạch Thu của phủ Tào Quốc Công Lạc gia làm hoàng phi.
Lạc Bạch Thu khi sinh Phó Lệ Mô vì khó sinh mà chết, khi đó Thánh thượng vẫn chưa đăng cơ.
Thánh thượng đăng cơ khi trưởng tử Phó Lệ Mô ba tuổi, sau đó đã truy phong cho cố thê tử, cũng không lập hậu.
Tào Quốc Công Lạc gia là quốc cữu gia của Thánh thượng, địa vị không cần phải nói cũng biết là vô cùng tôn quý.
Lạc gia đoan chính, cũng không có thói hư tật xấu, là tấm gương cho các đại thế gia, nhưng, mấy thế gia kết giao có thật tâm hay là giả ý cũng không ai rõ được.
Dù sao Lạc gia tuy là phủ Quốc Công, còn là mẫu gia của Hoàng trưởng tử, Thánh thượng còn có những hoàng tử khác, lại càng không lập thái tử, mấy thứ đấu tranh đảng phái rắc rối phức tạp, Lạc gia cũng bất đắc dĩ bị cuốn vào đó.
Lạc Thuần là huynh trưởng của Lạc Bạch Thu, cũng là chủ phủ Tào Quốc Công Lạc gia.
Thuở nhỏ ông và muội muội Lạc Bạch Thu tình cảm rất tốt, khi Lạc Bạch Thu mất vì khó sinh đã nói với ông, hoàng gia vô tình, xin ông bảo vệ cho Phó Lệ Mô.
Cho nên đứa nhỏ này coi như là được ông nuôi lớn, nhưng không biết tại sao trưởng tử lại lạnh lùng ham chiến, tính tình cổ quái, có khi ngay cả lời ông nói cũng không nghe.
Nhưng Lạc Thuần không thể không quản đứa nhỏ này, ông cơ hồ đã coi Thục Vương Phó Lệ Mô như ruột thịt, đứa nhỏ này giờ đã mười tám, ngay cả việc hôn nhân cũng chưa định, ông cũng buồn rầu.
Vì thế mới để phu nhân chuẩn bị yến tiệc này, mục đích chính là muốn tìm một người cho Phó Lệ Mô.
. . . . . . . .
Trong lòng Thôi thị cũng hiểu rõ chuyện này.
Nhưng bà biết Xu Xu và Quân nhi đi cũng chỉ làm nền, hai người tuổi tác đều còn nhỏ.
Huống chi tính tình Thục Vương không tốt, bà cũng không hy vọng hai nữ nhi của mình bị nhìn trúng.
Sáng sớm hôm sau, Xu Xu rời giường, hôm nay phải tới phủ Tào Quốc Công dự tiệc, không thể qua viện của tổ phụ rèn luyện, bằng không sẽ không kịp.
Xu Xu cảm thấy thật đáng tiếc, nàng tình nguyện ở trong nhà rèn luyện đọc sách.
Thật ra nàng không có hứng thú với mấy yến hội của mấy gia tộc thế gia này, nhưng không hứng thú cũng phải đi, đây là quy củ của thế gia, mấy thứ giao tế xã giao này không thể thiếu được.
Xu Xu rửa mặt chải đầu thay đồ, hôm nay ra ngoài dự tiệc, đương nhiên phải mặc long trọng hơn nhiều.
Trung y bằng lụa trắng, váy dài viền vàng có thêu hoa mai trắng nhẹ nhàng như mây khói .
Giờ đã là tháng chín, thời tiết có chút lạnh, có thể còn phải tới vườn ngắm hoa, Xu Xu lại mặc thêm một kiện áo lông cừu trắng dệt hoa lan.
Búi tóc xong, Xu Xu chọn một bộ diêu bảo thạch khảm bạch ngọc dương chi, rất xứng với đôi bông tai bạch ngọc mà lần trước Thôi thị đã đưa Xu Xu, còn có vòng tay bạch ngọc dương chi.
Không đeo thêm trang sức gì nữa, trang điểm đơn giản.
Xu Xu ngồi trước gương đồng, trong gương là hình dáng trắng trẻo nhỏ xinh, khuôn mặt như đóa phù dung, làn da nõn nà, những ngón tay nhỏ dài mềm mại nổi bật thậm chí còn trắng hơn so với vòng tay bạch ngọc trên cổ tay.
Trân Châu ngơ ngác nhìn hình ảnh cô nương nhà mình trong gương đồng, cảm giác không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu tiểu mỹ nhân trong gương.
Xu Xu qua viện Thôi thị ăn sáng.
Nhìn thấy Xu Xu, Thôi thị và Tống Ngưng Quân có chút ngây người, cẩn thận nhìn hình dáng Xu Xu kinh động đến trời đất.
Tống Ngưng Quân cảm thấy có chút buồn, nhưng vẫn gọi Xu Xu mau lại ăn sáng.
Thôi thị cũng tán thưởng một tiếng, “Bảo bối của nương hôm nay thật sự rất đẹp.”
Ăn sáng thì chỉ nên ăn một chút, không thể ăn quá no, để tránh vừa đến dự tiệc đã cần đi nhà xí, có chút chướng tai gai mắt.
Dùng xong bữa sáng, ba người khởi hành đến phủ Tào Quốc Công.
Thật ra phủ Tào Quốc Công cách phủ Định Quốc Công của các nàng không xa.
Tầm sau nửa canh giờ đã tới phủ Tào Quốc Công.
Hôm nay cửa chính phủ Tào Quốc Công mở rộng, quản gia dẫn khách quý vào cửa.
Tống gia cũng là phủ Quốc Công, quan to hiển vinh, tất cả mọi người đều biết, lập tức có ma ma dẫn ba người vào trong.
Không nghĩ tới, vừa đến cửa Thôi thị đã gặp khuê hữu Tiết thị.
Hôm nay Tiết thị tới một mình, không mang theo khuê nữ, khuê nữ của bà ấy lớn lên cao lớn rắn chắc, bà ấy thật sự không có mặt mũi đưa đi khắp nơi cho người khác nhìn.
Tiết thị đi nhanh hai bước đuổi theo Thôi thị, nhìn thấy Xu Xu thì cả kinh, trong mắt đầy kinh diễm, “Một tháng không gặp, Xu Xu cũng đã thành một đại cô nương, cao hơn một chút, càng ngày càng đẹp.”
“Con chào Tiết di.” Xu Xu nhu thuận lên tiếng.
Nàng phát hiện quả thật nàng có cao hơn chút, đầu tháng còn thấp hơn Tống Ngưng Quân nữa cái đầu, bây giờ chỉ còn chênh lệch khoảng nửa đầu ngón tay.
Tiết thị lại tán thưởng Xu Xu một chút, trong tâm như đang gãi nháy mắt với Thôi thị.
Thôi thị đương nhiên biết được bạn mình có ý gì, là muốn hỏi hôn sự Xu Xu nhà bà với tiểu tử nhà bà ấy.
Thôi thị nghiêng đầu, thấp giọng nói với Tiết thị: “Còn chưa nói đến.” Ý nói bà còn chưa nói với Xu Xu việc này.
Tiết thị thở dài, bà ấy muốn lập tức định chuyện hôn sự cho Xu Xu và tiểu nhi tử nhà bà ấy, cô nương xinh đẹp nhu thuận như vậy, có ai mà không thích.
Bốn người theo ma ma cùng đi vào chính sảnh đãi khách.
Bên trong đã có rất nhiều phu nhân thái thái và các tiểu thư cô nương thiên kim thế gia đã ngồi.
Thuở nhỏ Thôi thị sinh ra ở kinh thành, nhà mẫu thân phụ thân của bà là quan nhỏ, lúc trước bà gả cho Tống Kim Lương cũng không đoán được ngày sau bá phủ lại vinh quang trở thành phủ Quốc Công.
Mười năm sau bà mới thường giao tiếp với thế gia quý tộc, hầu như người nơi này bà đều biết.
Còn có không ít người quen.
Đây là lần đầu tiên Thôi thị mang theo Xu Xu đi dự tiệc.
Đương nhiên là phải giới thiệu Xu Xu cho các phu nhân thái thái ở đây biết.
Trong kinh thành không thiếu cô nương mỹ nhân hòa hảo.
Nhưng mọi người lần đầu nhìn thấy Xu Xu đều kinh diễm, da thịt không tỳ vết, thoạt nhìn bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo, nhưng có hơi gầy yếu.
Phần lớn ấn tượng đầu tiên của các phu nhân thái thái với Xu Xu không tồi, nghĩ đến nàng từ nhỏ đã ở nông thôn dưỡng bệnh, cũng đáng thương, bởi vậy nói chuyện với Xu Xu cũng rất nhẹ nhàng.
Xu Xu đi qua một vòng, đã biết không ít người.
Thật ra những người này nàng đều biết, dù sao cũng đã trải qua một lần.
Cho nên tên của những phu nhân thái thái, các tiểu thư cô nương ở đây nàng đều có thể nhớ kỹ, có trưởng bối lúc nói chuyện cùng nàng, nàng cũng có thể tôn kính gọi danh hào của đối phương, lại thêm phần như thuận ngọt ngào, tất cả mọi người đều thích nàng.
Thôi thị nhìn thấy Xu Xu như vậy, trong lòng cũng thấy xúc động.
Ba tháng trước, khi Xu Xu mới trở về nhà, bà vẫn mãi không quên được bộ dáng khϊếp nhược quẫn bách của Xu Xu.
Chỉ ba tháng ngắn ngủi, Xu Xu thật sự tiến bộ kinh người.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tống Ngưng Quân ôn nhu nói: “Mẫu thân, con mang Xu Xu qua gặp mấy khuê hữu của con, Xu Xu luôn ở trong nhà, không có bạn bè, cũng nên quen những người này.”
Thôi thị nhìn về phía Xu Xu, Xu Xu kéo cánh tay bà dịu dàng nói: “Mẫu thân, Xu Xu muốn ở cùng ngài, không muốn cùng tỷ tỷ qua đó.”
Nàng cũng không muốn đi cùng Tống Ngưng Quân gặp mấy khuê hữu đó, đều là bạn của Tống Ngưng Quân, ánh mắt đều đặt trên đỉnh đầu, mỗi người đều tự xưng là tài nữ kinh thành.
Đời trước nàng ngốc nghếch hồ đồ theo Tống Ngưng Quân lại đó.
Mấy người bạn của Tống Ngưng Quân kia lôi kéo nàng thi thơ từ, nàng ở nông thôn mới quay về hai tháng, miễn cưỡng biết được vài chữ, làm sao có thể làm thơ này nọ.
Xu Xu bị mấy người kia nhục nhã, là Tống Ngưng Quân mở miệng nói, “Các người đừng có làm khó muội muội của ta, thuở nhỏ thân thể muội muội ta đã không tốt, vẫn luôn dưỡng bệnh ở nhà cũ, hiện tại thân thể mới khỏe hơn chút để học tập, làm sao có thể so với người bình thường như các người, thuở nhỏ còn có tiên sinh dạy, các người còn như vậy, sau này chúng ta cắt đứt liên hệ, đừng nói chúng ta là bạn bè.”
Mấy vị kia vội vàng ân hận.
Khi đó Xu Xu còn cảm kích Tống Ngưng Quân giải vây giúp nàng.
Ngẫm lại cũng thật ngốc.
Xu Xu bây giờ có thể làm thơ một chút, nhưng nàng không muốn cũng Tống Ngưng Quân giao tiếp gì với mấy khuê hữu kia của nàng ta.
Còn không bằng ở đại sảnh vui chơi giải trí, buổi chiều thì ngắm hoa, buổi tối có thể trở về.
Nàng càng muốn ngồi ở chỗ này nhẩm lại sách thuốc đã xem mấy ngày nay.
Kỳ thật Xu Xu biết lý do yến hội này để làm gì.
Tào Quốc Công là cữu cữu của Thục Vương điện hạ, lần này là muốn tìm một cô nương cho Thục Vương.
Nhưng Thục Vương điện hạ lại chưa từng coi trọng người nào, bữa tiệc cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Nhưng thật ra cũng có một việc, xảy ra lúc buổi chiều, lúc ấy nàng lại làm một trò mất mặt trước mặt mọi người.
Lần này nàng định sẽ không như thế, lần này nàng ngay cả đi tiểu cũng không nghĩ tới.
Thôi thị thấy Xu Xu không muốn qua, cười nói với Tống Ngưng Quân: “Vậy Xu Xu ở đây cùng nương, Quân nhi, con qua đó xã giao là được.”
Tống Ngưng Quân nhẹ nhàng đáp vâng.
Đợi đến lúc Tống Ngưng Quân rời đi, Xu Xu cầm một chén trà nóng ngồi bên cạnh Thôi thị, nghe bà và bạn bè nhẹ giọng nói giỡn, trong đầu lại ngâm nga mấy loại thảo mộc trong sách thuốc mấy ngày nay.
Rất nhanh đã tới ngọ thiện.
Nữ quyến tách riêng với nam khách, chia ra hai viện.
Xu Xu ở bên nhóm nữ quyến dùng xong ngọ thiện, buổi chiều phải tới hoa viên bên kia ngắm hoa.
Hoa viên phủ Tào Quốc Công rất lớn, sắc màu rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, vô cùng xinh đẹp.
Nhóm nữ quyến đều ở bên cạnh ngắm hoa, Xu Xu không thể ngồi một mình ở đại sảnh, nàng cũng đi theo.
Thưởng hoa tầm nửa canh giờ, bên cửa thùy hoa có tiếng khe khẽ của nha hoàn và mấy nô bộc.
Nghe có chút hơi ầm ĩ.
Phu nhân Tào Quốc Công Diệp thị gọi người qua bên đó xem một chút, ma ma nhanh chóng tới đó nói nhỏ với Diệp thị một hai câu.
Diệp thị cười cười, chờ ma ma lui ra, Diệp thị cao giọng nói: “Tuy rằng ở cách vách là nam khách, nhưng có một người biểu diễn hiếm lạ, các vị có muốn cùng đi xem một chút?”
Lúc này phần lớn nữ tử vẫn còn rất bình tĩnh, chỉ cần không phải nam nữ lén gặp mặt trao nhận, loại trường hợp lớn như vậy, nam khách nữ quyến gặp mặt cũng không sao cả.
Gia chủ đãi khách cũng đã nói như vậy.
Mọi người cũng không còn để ý nhiều nữa.
Thật ra các phu nhân thái thái đều rất rõ dự tiệc lần này để làm gì.
Nói là cách vách có biểu diễn mới lạ, nhưng cũng chỉ là muốn để mấy vị cô nương lộ mặt trước mặt Thục Vương điện hạ, không chừng Thục Vương điện hạ còn nhìn trúng cô nương nào.
Xu Xu nắm chặt các ngón tay, đời trước chính là lần hiếm lạ này làm cho nàng chơi đến mất thể diện.
Tất cả mọi người đều đứng dậy đi tới cửa thùy hoa bên kia.
Hoa viên bên này còn có nha hoàn trông giữ, nếu Xu Xu ở lại một người thì quá quái dị, nàng chỉ có thể cùng đi theo qua đó.
Xu Xu âm thầm nghĩ, lần này nàng núp ở phía sau không cần lắm miệng là được.
Đi theo phía sau Thôi thị, Xu Xu chậm rãi qua cửa thủy hoa, theo mọi người vào viện cách vách.
Cách vách là một cái hồ nhỏ, trước mặt chỉ thấy đầu người, Xu Xu nghe thấy có tiếng nói chuyện của mấy thanh niên.
Có tiếng một thanh niên, giọng bình thường, nhưng cả kinh kêu lên: “Tên tiểu súc sinh nhốt trong l*иg sắt này cũng không thành thật, còn nhe răng trợn mắt, quả nhiên là thật sự hung dữ, không ai có thể khuất phục.”