Chương 144

Trong Vương phủ có Trân Châu Linh Lung, còn có Phạm ma ma, vậy nên một số công việc vặt cơ bản không cần Xu Xu quan tâm, Xu Xu nghe Trân Châu nói thì gật đầu đáp: “Sáng sớm mai để tú nương tới Vương phủ, còn cả quần áo mùa đông cho hạ nhân trong phủ cũng cần chuẩn bị, ngươi cùng Linh Lung xử lý là được rồi.”

“Nô tỳ đã biết ạ, Vương phi nương nương yên tâm.” Trân Châu đáp ứng nói.

Xu Xu đang muốn hỏi thêm là năm nay có thêm lông thú không, nàng muốn làm áo choàng cho điện hạ, xe ngựa đột nhiên kẽo kẹt một tiếng rồi ngừng lại, bên ngoài còn có mưa rơi cho nên xe ngựa đột ngột dừng lại tạo nên âm thanh khá lớn, Xu Xu và hai nha hoàn ngồi trong xe ngựa đều sửng sốt.

Trong lòng Xu Xu bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi, hình như có tiếng lưỡi dao sắc bén vang lên trong không trung, cảm giác của nàng vốn linh mẫn hơn người thường vài lần, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Xu Xu cơ hồ theo bản năng dùng hai tay đặt ở sau lưng hai nha hoàn rồi đẩy lưng hai nha hoàn cúi xuống, nàng cũng nhanh chóng xoay người, trên đỉnh đầu có âm thanh bổ xuống.

Chờ hai nha hoàn hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì đã phát hiện trên mái xe ngựa không biết đã bị cái gì đâm xuyên qua, nếu mới vừa rồi không phải Vương phi nương nương lôi kéo các nàng cúi người thì sợ rằng thứ này đã bắn trúng Vương phi nương nương và bọn họ, Trân Châu và Hạnh Nhi hai mặt nhìn nhau, hai người cũng theo bản năng nấp ở bên cạnh Xu Xu.

Bên ngoài có tiếng xa phu bị thương vang lên, sau đó có tiếng phủ vệ rút đao, “Có thích khách, bảo vệ Vương phi nương nương!”

Sau đó là tiếng đánh nhau, theo sát truyền đến một tiếng phịch, hình như là xa phu bị người ta đạp từ trên xe ngựa xuống.

“Nương nương cẩn thận. . . . . .” Trân Châu và Hạnh Nhi vẻ mặt khẩn trương chắn trước mặt Xu Xu.

Xu Xu mở hòm thuốc ra, lấy một thanh dao ngắn từ bên trong ra, đây là đồ mấy ngày trước nàng bắt đầu mang theo phòng thân.

Con dao ngắn này cũng là một món đồ tốt, chém sắt như chém bùn, vô cùng sắc bén, Xu Xu hạ giọng nói với Trân Châu và Hạnh Nhi: “Như thế này, các ngươi đợi thời cơ, lập tức xuống xe ngựa ra bên ngoài gọi người.” Nơi này là con ngõ nhỏ quay về Xương Thủy, ngày thường rất ít có người qua lại, hơn nữa binh lính tuần tra cứ nửa canh giờ lại đi một chuyến, lúc này còn cách thời gian tuần tra một lúc lâu, có thể thấy được thích khách này đã tìm hiểu qua.

Hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng, chính là Xu Xu.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Xu Xu hiện lên rất nhiều ý niệm, có thể nào là Tề Tư Nguyệt tìm người động thủ, nhưng gần như là trong nháy mắt, Xu Xu đã biết không có khả năng, Xu Xu ở kinh thành cũng không có cừu nhân, chỉ có Tề Tư Nguyệt, nhưng không thể là Tề Tư Nguyệt, trong kinh thành mà dám động thủ với Thục vương phi thì nàng ta còn chưa có lá gan lớn như vậy, nếu sau này tra ra sẽ liên lụy cả phủ Tề Quốc Công và Nhị hoàng tử.

Vậy rốt cuộc là ai?

Xe ngựa rung động, hình như có người nhảy lên xe ngựa, Xu Xu nắm chặt cây dao ngắn, đợi đến lúc mành xe ngựa xốc lên, nàng nháy mắt ra tay, thanh dao ngắn nằm sát cổ tay nàng.

Thích khách đi lên nhìn rõ tình hình, vốn dĩ nghĩ người trên xe ngựa bị bắn trúng, dù sao tiễn pháp của hắn ta cũng rất cao, biết được người ngồi trong xe ngựa chính là Thục vương phi, dù sao cũng chỉ là nữ tử rất dễ dàng giải quyết, làm sao nghĩ đến lúc lên xe ngựa người ở bên trong không chỉ không có việc gì mà còn có thể nhanh chóng ra tay như thế, né tránh không kịp nên đã bị đâm trúng bả vai, thích khách kia mắng câu thô tục, khẩu âm không giống người Đại Ngu, hắn ta hung tợn nhìn chằm chằm Xu Xu, nâng tay đâm tới Xu Xu.

Xu Xu nghiêng đầu né tránh, theo bản năng cổ tay tựa như không xương thuận thế quấn lấy cánh tay thích khách, một tay khác đánh vào trên ngực hắn ta, thích khách kia bay ra khỏi xe ngựa ầm một tiếng.

Xu Xu nhanh chóng lật bên mành còn lại nhìn ra ngoài, thấy bả vai xa phu trúng một tên, lúc này đang nằm trên mặt đất không thể động đậy, bốn gã phủ vệ cũng đang đánh nhau cùng năm thích khách hắc y che mặt khác, hơn nữa tính cả thích khách bị Xu Xu đánh một chưởng bay ra bên ngoài, tổng cộng là sáu thích khách.

Một phủ vệ đang giao đấu với tên thích khách có công phu tốt chính là kẻ nhảy vào xe ngựa, bốn gã phủ vệ còn lại cơ hồ không chống đỡ được.

Bây giờ còn đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách hòa cùng tiếng đánh nhau, cho dù là những hộ gia đình ở ngay xung quanh cũng sẽ không nghe thấy tiếng đánh nhau này.

Xem ra là thích khách cố ý chọn lúc trời mưa, như vậy đợi tới lúc trời tạnh thì cũng không thể nào đuổi theo kịp nữa rồi.

Xu Xu nháy mắt quyết định, nàng đẩy mành ra bình tĩnh nói với Trân Châu và Hạnh Nhi: “Các ngươi hiện tại lập tức rời khỏi nơi này, đi ra khỏi ngõ nhỏ tìm người, tuần binh bên ngoài hẳn là còn chưa đi xa, chỉ cần chạy đến đầu ngõ thì sẽ không có chuyện gì .”

Trân Châu và Hạnh Nhi mặt trắng bệch, Hạnh Nhi lắp bắp nói: “Vương phi, ngài chạy cùng chúng tôi đi.”

Xu Xu trầm mặc một lát, gật gật đầu, Trân Châu và Hạnh Nhi cuống quít xuống xe ngựa, tuy rằng hai người sợ hãi nhưng hiểu rõ lúc này trăm triệu lần không được làm vướng tay chân Vương phi nương nương.

Xu Xu nhảy xuống khỏi xe ngựa, mấy tên thích khách nhìn thấy Vương phi, thầm mắng một tiếng, lập tức có hai người chạy tới chỗ Xu Xu.

“Các ngươi đi mau! Ta chặn bọn họ.” Xu Xu hiểu rõ mục tiêu của mấy thích khách này là nàng, bọn hắn không thể để nàng rời đi, vậy nên không thể chần chừ để cho các nàng đi gọi người còn hơn, hơn nữa nói không chừng nàng có thể chặn được hai tên thích khách này, vừa rồi nàng phát hiện lúc mấy tên thích khách đánh nhau với phủ vệ động tác của bọn họ có chút chậm, nàng cũng nhìn ra được chiêu thức của bọn họ, thậm chí lúc bọn họ tấn công lại đây cũng đủ cho nàng chống đỡ.

Trân Châu cùng Hạnh Nhi còn đang do dự, nghe thấy Vương phi quát lớn một tiếng, “Còn không mau chạy đi!”

Hai người cắn răng một cái, trong lòng hiểu rõ ở lại chỗ này cũng không giúp được gì.

Trân Châu và Hạnh Nhi lập tức chạy tới đầu ngõ, trong đó có một gã thích khách mắng: “Mau chặn bọn chúng lại, nhanh giải quyết đi !”

Nói xong mấy thích khách lập tức đuổi theo Trân Châu và Hạnh Nhi, Xu Xu chạy vài bước ngăn ở trước mặt thích khách, nắm con dao nhỏ đâm tới hướng người đó.

Thích khách này mới phát hiện ra Vương phi này cũng biết công phu, hơn nữa công phu còn không tồi, tốc độ rất nhanh, thân hình mềm mại, trong khoảng thời gian ngắn đã chặn được hai thích khách muốn đuổi theo hai nha hoàn, đợi đến lúc hoàn hồn lại thì hai nha hoàn đã chạy đến đầu ngõ, căn bản không thể đuổi theo.

Thích khách thầm mắng, bắt đầu toàn lực đối phó Xu Xu, chỉ cần gϊếŧ chết Vương phi là được rồi, tuần binh đã đi xa rồi, bọn họ còn có đủ thời gian, nhưng bọn họ lại không nghĩ đến rằng cho dù dốc toàn lực công kích lại không thể làm thương Thục vương phi nửa phần.

Xu Xu học bộ chưởng pháp và kiếm pháp kia của Chu Tử Ông cũng đã hơn hai năm, nàng chưa bao giờ thật sự khoa tay múa chân như vậy.

Chỉ có so chiêu với Thục vương điện hạ mấy chiêu, lúc điện hạ chống lại thì nàng căn bản không phải đối thủ của điện hạ, nhưng lúc luyện chiêu với sư phụ, sư phụ đã nói với nàng cho dù gặp cao thủ võ lâm bình thường thì cũng không phải đối thủ của nàng, kỳ thật trong lòng Xu Xu cũng không rõ ràng, dù sao mỗi lần tỷ thí với điện hạ đều bị áp chế đến thảm hại.

Hiện tại chống lại hai gã thích khách, ngay từ đầu Xu Xu còn chưa thích ứng, nhưng sau khi đánh mấy chục chiêu, hai người này chưa chiếm được nửa phần lợi của nàng, thậm chí còn bị nàng áp chế đến có chút chật vật.

Hơn nữa mỗi chiêu của Xu Xu cơ hồ đều là sát chiêu, đây rõ ràng là chiêu thức gϊếŧ người, hai gã thích khách hoảng hốt, rốt cuộc là ai dạy Thục vương phi công phu đích? Lại còn là những chiêu thức như vậy.

Hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nghe nói Thục vương phi luyện công phu.

Sau mấy chục chiêu, có một gã thích khách không kịp tránh, bị Xu Xu đâm trúng cổ, máu tươi phun ra.

Xu Xu giật mình, theo bản năng thu tay lại, trong ngõ nhỏ cũng truyền đến tiếng bước chân.

Mấy tên thích khách còn lại cắn răng một cái, lập tức nói: “Rút lui!”

Nháy mắt, mấy tên thích khách lui sạch, chỉ còn tên thích khách bị Xu Xu đâm trúng nằm ở trong mưa, vết máu bị mưa hòa loãng.

Xu Xu mím môi, mấy tên phủ vệ lập tức tiến lên nói: “Vương phi nương nương, ngài không có việc gì đi?” Bọn họ đều khϊếp sợ rồi, cũng có chút xấu hổ, công phu của Vương phi nương nương còn tốt hơn bọn họ.

Trân Châu và Hạnh Nhi dẫn binh lính tuần tra lại đây, hai nha hoàn đều chật vật đích, cả người ướt sũng, rõ ràng thị vệ trưởng nhận ra Xu Xu, chắp tay lễ Xu Xu, “Vương phi nương nương, người không sao chứ?”

“Ta không sao.” Xu Xu lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống thân xem xét vết thương của thích khách kia, quay đầu lại nói với Trân Châu: “Mang hòm thuốc lại đây cho ta.”

Nếu có thể cứu sống tên thích khách này, vậy thì cũng có thể tra hỏi hắn rốt cuộc là ai muốn mạng nàng.

Ít nhất thì tên thích khách này bây giờ còn chưa thể chết được, Xu Xu không nghĩ tới chiêu thức của mình thiếu chút nữa đã lấy mạng thích khách, cuối cùng theo bản năng mà dừng lại.

Xu Xu kiểm tra thương thế của thích khách, không đâm đến động mạch chủ, bằng không đại la thần tiên cũng không cứu được.

Thương thế nhìn qua thì nghiêm trọng nhưng còn có thể cứu.

Xu Xu lấy thuốc cầm máu đổ vào vết thương của thích khách, vết máu nhanh chóng ngừng, lúc này mới giao người lại cho tuần binh, “Đại nhân, làm phiền các người.”

Còn về chuyện điều tra thích khách thì nàng cũng không am hiểu, đương nhiên phải giao cho nha môn.

Thị vệ trưởng lập tức nói: “Vương phi nương nương ngài không có việc gì là tốt rồi, ngài về Vương phủ trước đi, đợi đến lúc có kết quả, thuộc hạ sẽ tới Vương phủ thông báo.”

Xu Xu lại xem thương thế của xa phu, không thương đến bộ phận nghiêm trọng, nàng băng bó xử lý đơn giản cho xa phu, phủ vệ cũng tìm được một xe ngựa khác, lúc này Xu Xu mới trở về Vương phủ.

Thục vương phi gặp chuyện là chuyện lớn, binh lính tuần thành đương nhiên phải bẩm báo, sau khi Thuận Hòa biết được lập tức nói: “Phong tỏa tin tức, không được để người ngoài nói lung tung, điều tra xem mấy tên thích khách đó là ai, nhìn xem rốt cuộc là ai to gan lớn mật dám động thủ với Thục vương phi trong kinh thành này.”

Người dưới lập tức bắt đầu nghiêm tra nhưng tên thích khách kia cũng kín miệng.

Đợi đến hai ngày sau, Phó Liễm Chi quay về kinh, mới vừa vào kinh còn chưa trở lại Vương phủ, hắn chợt nghe thấy việc này, lập tức bình tĩnh tới gặp quan nha.

Tên thích khách kia bị giam giữ trong Đại Lý Tự, chuyện liên quan đến Thục vương phi, hơn nữa thương thế của thích khách nghiêm trọng, người Đại Lý tự không dám trọng hình, chỉ sợ gϊếŧ chết người, ngược lại nửa điểm tin tức cũng không tra được.

Phó Liễm Chi tới Đại Lý Tự nửa canh giờ, sau khi đi ra thì một thân huyết khí, biểu tình âm trầm đáng sợ, Đại Lý Tự khanh tiến lên nói: “Điện hạ, có tra ra chút gì không?”

Phó Liễm Chi nói: “Việc này các ngươi không cần tra nữa, tiếp tục tạm giam người này, ngày mai bổn vương sẽ tiến cung nói chuyện với Hoàng Thượng.”