Chương 142

Xu Xu cảm thấy, bản thân trả giá ít nhất cũng có hồi báo.

Phụ nhân nói chuyện một chút với Xu Xu rồi đưa rổ mà bà ta cầm trong tay cho Xu Xu, có chút ngượng ngùng nói: “Đây đều là đồ nhà, còn có trứng do gà vịt trong nhà nuôi đẻ, đều không phải thứ sơn hào hải vị gì, nhưng mà mong Tống đại phu mang về ăn, chúng ta cũng chỉ có thể làm như này cho ngài.”

“Trần thẩm, không cần đâu, mấy thứ này ngươi lấy về bồi bổ cho bọn Tiểu Trình đi.” Chẳng lẽ Xu Xu lại không biết xấu hổ nhận đồ của bọn họ, “Tấm lòng của mọi người ta đều nhận, mau trở về đi, hôm nay các ngươi đến đây nói chuyện giúp ta, lòng ta đã vô cùng cảm kích mọi người.”

Mọi người không muốn, vẫn hy vọng Xu Xu có thể nhận lấy ý tốt của bọn họ.

Mọi người ta một lời ngươi một câu, cuối cùng Xu Xu không có cách nào, chỉ có thể nhận lấy rổ trong tay Trần thẩm, “Vậy cảm ơn Trần thẩm, có rổ này ta cũng đủ ăn rất lâu, mọi người đều lấy về đi…”

Khuyên bảo rất nhiều, lúc này mọi người mới tản ra.

Phục thần y nhìn mọi chuyện trước mắt, không khỏi cảm khái, đồ nhi nhà ông ấy cũng có thể một mình đảm đương một phía, cũng bắt đầu có người nguyện ý tin phục nàng.

Xu Xu cầm rổ, nói với Phục thần y, “Sư phụ, con về trước, ngày mai lại đến.”

Phục thần y vẫy vẫy tay, “Về đi.”

Xu Xu cầm rổ rời khỏi Đức Thiện Đường, bên ngoài còn có tiểu nha hoàn chờ nàng, nàng giao rổ cho tiểu nha hoàn, đi đến đầu ngõ, phát hiện xe ngựa của Thục vương điện hạ an tĩnh ngừng ở chỗ đó, Xu Xu quay đầu lại nói với Hạnh Nhi: “Các ngươi dùng xe ngựa của ta về Vương phủ, ta về cùng điện hạ là được.”

Hạnh Nhi cũng phát hiện xe ngựa của Vương gia, cười đến thấy răng không thấy mắt, “Vương phi nương nương mau qua đi, nô tỳ và Linh Thảo tỷ tỷ cũng về Vương phủ trước.”

Xu Xu gật đầu, đi qua góc kia, mành xe ngựa tối đen bị xốc lên, Xu Xu nhìn thấy khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ của Thục vương, hắn hơi duỗi tay, Xu Xu đưa tay cho hắn, Phó Liễm Chi nhấc cô nương nhỏ xinh lên xe ngựa, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.

Xu Xu gục trong lòng ngực điện hạ, muốn ngồi thẳng thân mình lại bị điện hạ đè nặng, nàng ngoan ngoãn rúc mặt vào trong lòng ngực hắn, “Sao hôm nay phu quân lại đến đây đón ta? Không bận gì sao?”

Hắn mới hồi kinh, mấy ngày nay thật sự rất bận, rất nhiều lúc buổi tối nàng đã nghỉ ngơi mới trở về.

“Ừ.” Phó Liễm Chi nói: “Vội không sai biệt lắm.” Hôm nay lại là lần đầu tiên Xu Xu tới Đức Thiện Đường sau khi trở về từ biên thành, hắn sợ sẽ có người không có mắt tiếp tục tin vào lời đồn, đυ.ng chạm Xu Xu, nhưng mà xem ra là lo lắng không đâu, mọi người đều rất che chở Xu Xu.

Đầu Xu Xu dựa vào trong lòng ngực điện hạ, đem chuyện vừa rồi người dân đưa trứng gà cho nàng nói cho điện hạ nghe, thanh âm Xu Xu ôn nhu không thể tưởng tượng, “Ta cũng không nghĩ tới các nàng sẽ đến nói cho ta, các nàng tin tưởng ta, phu quân, ngươi nhìn xem, không phải trong lòng tất cả mọi người đều mang ác ý, tất cả trả giá của ta cũng đều có hồi báo.”

Phó Liễm Chi chặt chẽ nhìn chằm chằm Xu Xu, nhìn con ngươi Xu Xu lóe sáng, hắn duỗi tay vuốt ve gương mặt non mềm của Xu Xu, tiểu cô nương của hắn chính là dễ dàng thỏa mãn như vậy, những người đó vốn nên tự nhiên mà thần phục dưới lòng bàn chân nàng, nàng lại dùng từng chút ân tình, chậm rãi, làm tất cả mọi người thật lòng thần phục nàng.

Vui mừng trong lòng Xu Xu không che dấu được, Phó Liễm Chi lẳng lặng nghe, ôn nhu dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Sau khi về đến phủ Quốc công, Xu Xu còn cố ý dặn dò phòng bếp nhỏ, để người trong phòng bếp dùng trứng gà trứng vịt hôm nay Trần thẩm đưa cho nàng làm đồ ăn.



Mấy ngày sau, lời đồn trong kinh thành tự sụp đổ, rốt cuộc Xu Xu và Thục vương, còn có Mã thái y về cũng đã gần nửa tháng, nhưng trong kinh thành cũng không có tình trạng ôn dịch lan tràn, lời đồn tự nhiên tan biến, mọi người cũng bắt đầu nhận ra được, Thục vương phi lập ra công lao lớn tới mức nào, cứu gần như là toàn bộ hơn mười vạn người dân và binh lính đóng giữ ở biên thành.

Trong kinh thành, có không ít người thân của người dân đều ở biên thành, cho nên sau khi tin tức Xu Xu chữa khỏi ôn dịch ở biên thành truyền ra, luôn có người đến Đức Thiện Đường nói cảm ơn với nàng.

Vài ngày nay, đứt quãng đều có người đến Đức Thiện Đường, Thục vương cũng lo lắng có người đυ.c nước béo cò làm hại Xu Xu, mấy ngày nay tới giờ thân hắn đều sẽ đến Đức Thiện Đường đón người, cũng không cho Xu Xu nhận đồ của người khác, thật ra Xu Xu cũng không nghĩ sẽ nhận, nhưng rất nhiều người quá nhiệt tình, cho đến khi điện hạ mặt lạnh của nàng tự mình đến Đức Thiện Đường đón nàng, các người dân nhiệt tình nhìn thấy Thục vương tuấn mỹ, lập tức im lặng, sau đó thanh âm thanh lãnh của điện hạ vang lên, “Thục vương phi biết được tấm lòng của các ngươi, sau này không cần tiếp tục tặng đồ.”

Các người dân không dám lên tiếng, ngày thường bọn họ tiếp xúc với Thục vương phi tương đối nhiều, có từng gặp qua Thục vương điện hạ, hơn nữa nghe đồn tính tình Thục vương điện hạ quái gở quái dị, trong lòng tự nhiên sẽ sợ hãi.

Xu Xu vội vàng ôn nhu nói: “Đúng vậy, tấm lòng của mọi người ta đều biết được, mấy thứ này các ngươi lấy về đi.”

Cũng may lúc này có Thục vương xuất hiện, lúc sau người dân thu liễm lại không ít, mọi chuyện cũng dần dần lắng xuống.

Ngoại trừ tới Đức Thiện Đường, Xu Xu còn tụ tập với vài người bạn tốt, mấy người bạn tốt biết được nàng cũng rất bận rộn, cho nên tụ tập nhỏ một lần.

Xu Xu cũng thật sự bận, lúc trước rất nhiều thuốc của Đức Thiện Đường đều bán gần hết, mỗi ngày nàng đều phải vội vàng chế thuốc, còn phải giúp người bệnh xem bệnh.

Mặt khác, nhị ca cũng đính hôn, định đúng là cô nương Ứng Anh của Ứng gia mà lúc trước Xu Xu nói, đời trước vì Nhị ca mà cả đời chưa từng gả, cổ đèn thanh y qua cả đời.

Đời này, Nhị ca và Ứng Anh cũng có thể có kết quả tốt.

Trước đó vài ngày, Thôi thị nghe kiến nghị của Xu Xu, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi qua Nhị ca, Nhị ca thế nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Cho nên Thôi thị đến Ứng gia xin cưới, chuyện này Ứng gia cũng chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc Tống gia là phủ Quốc Công, Ứng gia không có của cải thâm hậu, Ứng phụ chỉ là ngự sử đại phu, gia thế Ứng mẫu cũng rất bình thường, ba năm trước Tống Ngọc Cẩn lại đỗ tiến sĩ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Ứng gia kiểu gì cũng chưa nghĩ đến phủ Quốc Công sẽ đến cầu hôn, lại là nhị cô nương có chút nhát gan trong nhà.

Việc hôn nhân như vậy, đặt ở bất cứ nhà nào cũng là cầu mà không được.

Ứng gia cũng là như thế, nhưng mà phụ mẫu Ứng gia yêu thương tiểu nữ nhi này, trước tiên qua hỏi ý kiến Ứng Anh, tính tình Ứng Anh có chút nhát gan khϊếp đảm, nhưng nghe đến lời nói của Ứng mẫu, đầu tiên là không thể tin tưởng trợn tròn đôi mắt, sau một lúc lâu mới đỏ mặt nhỏ giọng nói với mẫu thân, “Nương, con nguyện ý.”

Ba năm trước Ứng Anh từng gặp qua vị nhi lang tuấn tú kia của Tống gia một lần, tự cho phép bản thân yêu thích, nhưng biết thân phận địa vị hai nhà không bình đẳng, trước nay đều không si tâm vọng tưởng gả cho Tống Ngọc Cẩn.

Nhưng hiện tại, mẫu thân nói cho Ứng Anh, Tống gia tới cầu hôn, trong lòng Ứng Anh giống như phồn hoa nở rộ, ý mừng đều tràn ra.

Ứng mẫu thấy tiểu nữ nhi như thế, cũng biết tiểu nữ nhi thích hài tử kia của Tống gia, nhi lang xuất sắc như vậy, có vị thiếu nữ hoài xuân nào lại không mừng, huống chi bà còn tìm hiểu qua, bên người Tống Ngọc Cẩn ngay cả thông phòng cũng chưa có, bên người sạch sẽ, quy củ trong nhà cũng cực tốt, nữ nhi gả qua sẽ không có hại.

Ứng gia tự nhiên đồng ý, trao đổi thϊếp canh, vài ngày sau định hôn lễ ở đầu xuân năm sau.



Trước tiên Xu Xu nghênh đón chính là hôn lễ của Nhị hoàng tử và Tề Tư Nguyệt.

Nàng là thê tử Thục vương, hoàng tẩu của Nhị hoàng tử, tất nhiên cũng phải đi tham dự tiệc cưới lần này.

Địa điểm tiệc cưới là ở trong cung, Nhị hoàng tử chưa phong vương, tự nhiên vẫn là ở trong cung, cho nên tới ngày Nhị hoàng tử thành thân với Tề Tư Nguyệt, sáng sớm Xu Xu đã bắt đầu trang điểm chải chuốt, chờ đến lúc điện hạ cũng thay áo gấm, hai người đơn giản ăn vài miếng rồi đi vào trong cung.

Hôm nay tân nhân là Nhị hoàng tử và Tề Tư Nguyệt, Xu Xu và điện hạ chỉ là đi chúc mừng.

Nữ quyến và nam khách phải tách ra, Xu Xu đi theo Triệu Quý Phi ngồi ăn uống ở chỗ nữ quyến, hơn nữa đều quen biết đại đa số nữ quyến, thân phận của nàng lại là Thục vương phi, trước đó vài ngày lập công lớn như vậy, Thuận Hòa đế ban thưởng không ít, lúc này tự nhiên không có người dám tới trước mặt Xu Xu tìm không thoải mái.

Xu Xu ngồi ở phía trước, nhìn bốn phía một vòng, chưa thấy được Vệ Sở Toàn trắc phi.

Cũng đúng, hôm nay là ngày Nhị hoàng tử cùng Hoàng phi thành thân, làm trắc phi, Vệ Sở Toàn tự nhiên không thể lộ diện, nghĩ đến tình cảnh của Vệ Sở Toàn, Xu Xu nhịn không được âm thầm thở dài.

Chờ đến khi yến hội kết thúc, sắc trời đã tối sầm xuống, bên Thục vương hẳn là còn chưa xong việc, Xu Xu lại đợi một lúc lâu mới thấy Thục vương.

Hai người nắm tay đi trong thâm cung, ánh trăng mênh mang chiếu rọi, làm cho toàn bộ thâm cung đều như dát lên một tầng ánh sáng mỏng.

Dọc theo đường đi, Xu Xu không nói gì, hôm nay nàng cũng uống hai ly rượu trái cây, có chút choáng váng.

Phó Liễm Chi cũng không nói gì, hôm nay phụ hoàng lại đề ra chuyện để hắn mang theo Xu Xu dọn về trong hoàng cung.

Hắn từ chối, nhưng mà phụ hoàng lại nói cho hắn sau nửa năm đến một năm, lúc đó không phải hắn từ chối là được.

Trở lại Vương phủ đã là giờ Hợi, Xu Xu mệt kinh khủng, cũng không muốn động, bị Phó Liễm Chi ôm vào trong bồn tắm rửa mặt chải đầu một trận, tự nhiên không thiếu được một phen thân thiết, sau đó hai người mới đi ngủ.

Chờ qua hai ba ngày, lá thư ngày trước Xu Xu viết cho Phù Hoa công chúa rốt cuộc có hồi âm, là tên ám vệ lúc trước đi Tiêu Thận quốc mang tới.

Xu Xu biết được là hồi âm của Phù Hoa, lập tức mở ra nhìn.

Trong thư nói Xu Xu không cần lo lắng, cổ trùng kia không có vấn đề gì lớn, vốn không phải là cổ trùng hại người, đến nỗi vì sao bắt đầu ăn chay, Phù Hoa cũng không rõ ràng lắm, nói không có gì nguy hại, cho Xu Xu nuôi, trong lòng còn nói, muộn như vậy mới hồi âm cho Xu Xu, là bởi vì Tiêu Thận quốc xảy ra một trận làm phản.

Thúc phụ Phù Hoa, cũng là sứ thần lúc trước tới Đại Ngu, mượn binh phản loạn.

Nhưng mà phản loạn thất bại, Phù Thiện bị bắt, cũng bị chém đầu, cả nhà Phù Thiện cũng đều bị xử tử, bao gồm Phù Chỉ lúc trước tới Đại Ngu.

Trong thư, hình như Phù Hoa có chút đau lòng, cũng rất nghi hoặc hỏi Xu Xu, “Xu Xu, ta đối xử với Phù Chỉ tỷ chưa đủ tốt sao? Lúc trước trúng độc ở Đại Ngu, chính là nàng hạ độc ta, Xu Xu, lúc trước ngươi nói cho ta, ở trên người Phù Chỉ tỷ ngửi thấy mùi giống như mùi trên người ta khi trúng độc, thật ra ta còn không muốn tin tưởng, sau khi trở lại Tiêu Thận, ta nói cho phụ vương, từ đầu tới cuối, ta đều hy vọng cuối cùng điều tra ra sẽ không liên quan tới nàng, Xu Xu, chẳng lẽ thân tình không quan trọng bằng quyền lợi sao?”