Chương 140

Lão phu nhân Tề Quốc Công quát lớn nói: “Ngươi còn không biết mình đã làm cái gì sai sao?”

Cho dù hai vị lão nhân phủ Tề Quốc Công hay là đại phòng nhị phòng, chỉ có đích nữ Tề Tư Nguyệt là được phá lệ nuông chiều chút, lão phu nhân chưa bao giờ nghiêm khắc để cho nàng ta quỳ như vậy.

Bình thị cũng vội vàng che chở cho nữ nhi, “Mẫu thân, chuyện này không liên quan đến Tư Nguyệt, là ma ma bên người con bé. . . . . .”

Tề lão phu nhân vỗ bàn, cả giận nói: “Vợ lão tam, ngươi cho rằng ta ngốc thế sao? Lời này của ngươi là muốn lừa ai? Nếu không phải nàng ta mở miệng, người bên cạnh nàng ta dám ra ngoài bày mưu với Thục vương phi sao? Ngươi giáo dục Tư Nguyệt như thế nào vậy, nhìn xem ngươi chiều nàng ta thành cái dạng gì rồi! Hôm nay nàng ta phải tới từ đường quỳ, ngày mai còn phải tới Vương phủ xin lỗi Thục vương phi.”

“Con không!” Tề Tư Nguyệt không phục, “Tổ mẫu, vì sao người còn muốn che chở nàng ta, huống chi những lời này có gì sai? Thục vương phi thân phận như thế nào? Làm con dâu hoàng gia, về sau con với nàng ta thành chị em dâu, nàng ta cả ngày xuất đầu lộ diện, tổn hại đến uy nghiêm hoàng gia, đến lúc đó người ngoài không chỉ cười nhạo nàng ta mà còn liên lụy đến con, còn nữa, nàng ta gả cho Thục vương điện hạ đã bao lâu rồi? Bụng còn chưa có chút động tĩnh nào, những lời này có câu nào sai sao?”

Tề lão phu nhân nhìn Bình thị cười lạnh, “Nhìn nữ nhi tốt của ngươi xem, nàng ta đang nói gì kia kìa? Thục vương phi có như thế nào cũng không đến lượt nàng ta sắp xếp, ngay cả hoàng đế cũng che chở con dâu, Thục vương lại càng thêm sủng ái Thục vương phi, ngươi tính cái gì vậy, ngươi dám sắp xếp Thục vương phi như thế sao.” Bà ấy cũng rất tức giận, phủ Tề Quốc Công cũng có uy tín danh dự, giáo dưỡng ra cô nương như vậy, về sau cũng phải vào hoàng gia, nếu tiếp tục kiêu ngạo như vậy, lại làm cho hoàng đế và nhóm phi tần trong cung chán ghét, quả thực chính là bôi đen phủ Tề Quốc Công.

Bình thị căn bản sẽ không ý thức được lỗi sai, nữ nhi thuở nhỏ được nuông chiều nuôi lớn, nếu nói đến ai khác vài câu thì có làm sao.

Huống chi Thục vương phi kia thân phận gì? Cho dù là cháu gái vợ cả phủ Định Quốc Công, không nói đến thân phận phủ Định Quốc Công so ra kém phủ Tề Quốc Công, thân phận Vương phi cũng không rõ ràng, từ nhỏ đã nuôi lớn ở nông thôn bên người nông phụ, sao có thể so sánh với Tư Nguyệt của bà ta?

Trong lòng Bình thị không phục, ngoài miệng không dám nói gì, rốt cuộc cũng không thể phản bác lời của mẹ chồng.

Tề Tư Nguyệt lại bị Tề lão phu nhân nói tới lúc tức giận khóc lên, “Ngài là tổ mẫu của con, vì sao lúc nào cũng thiên vị Thục vương phi, con cũng không có ý xấu với nàng ta, là do Thục vương phi kia không để mặt mũi cho con, thật sự là con tức giận, ma ma bên người bất bình thay con mới nói Thục vương phi mấy câu, tổ mẫu ngài cũng không cần làm khó dễ, còn nói nhiều như vậy nữa.”

Tề lão phu nhân nhíu mày, “Vậy trong khoảng thời gian này bên ngoài làm ầm ĩ, đều nói Thục vương phi dụ dỗ Thục vương mang nàng ấy tới biên thành, hiện tại lại chạy về kinh thành, còn mang theo ôn dịch về, cần phải tước đoạt phong hào của Thục vương phi, chuyện này không phải do ngươi truyền ra ngoài sao?”

“Không, không có. . . . . .” Tề Tư Nguyệt có chút chột dạ, những lời này nàng có nói qua với mấy nha hoàn bên người, nhưng không để bọn nha hoàn ra ngoài nói lung tung, không biết sao mà cả kinh thành đều biết.

Tề lão phu nhân thấy bộ dáng chột dạ của nàng ta đã khẳng định là nàng ta lại nói lung tung, vô cùng tức giận, giọng căm hận nói: “Ngươi không sợ tự hại đến thanh danh của chính mình sao, đến lúc đó nhìn xem Nhị hoàng tử còn muốn cưới ngươi không!”

Tề Tư Nguyệt chột dạ nói: “Cũng đã định thân rồi, chỉ đợi hai tháng là thành thân.”

Tề lão phu nhân nói: “Hiện tại hoàng thượng tra ra mấy lời đồn này là từ phủ Tề Quốc Công truyền ra, thì sẽ thay Thục vương phi tìm lại công đạo, hôm nay ngươi tới từ đường quỳ hai canh giờ, sau đó ngày mai tự mình dập tắt lời đồn này đi rồi cùng ma ma bên người tới chịu tội với Thục vương phi.”

Lão phu nhân đã nói rõ ý tứ, không có khả năng thật sự khiến cho Tề Tư Nguyệt thừa nhận nên phải ép nàng ta, để cho nhóm nha hoàn bên người Tề Tư Nguyệt nhận lỗi sai.

Bình thị nhẹ nhàng thở ra, Tề Tư Nguyệt vẫn không muốn, nhưng chưa đợi nàng ta nói ra miệng thì lão phu nhân đã nói: “Nếu ngươi vẫn còn muốn làm Nhị hoàng phi thì nên mang theo người mà đi xin lỗi đi, nói là bởi vì trong buổi ngắm hoa hôm trước có hiểu lầm, ma ma bên ngươi vì đau lòng cho ngươi nên đã phạm sai lầm.”

Lúc này Tề Tư Nguyệt mới ngậm miệng, hoàng thượng cũng đã mở miệng, nàng ta còn có thể làm gì? Nếu thật sự làm cho hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, chỉ sợ là sẽ không để cho nàng ta cưới Nhị hoàng tử.

“Nhớ rõ tới từ đường quỳ nhận sai.” Tề lão phu nhân phất tay, để cho hai người rời đi.

Bình thị mang theo nữ nhi tới từ đường, Tề Tư Nguyệt không vui, Bình thị thấp giọng nói: “Con ngoan, tạm thời nhẫn nại chút, đợi sau này con lên vị trí kia rồi. . . . . .”

Câu nói kế tiếp bà ta chưa kịp nói thì Tề Tư Nguyệt đã hiểu, trong lòng cũng đã đặt lễ đính hôn, chờ đến lúc nàng ta gả cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, nàng ta nhất định sẽ tìm lại công đạo cho bản thân mình.

. . . . . . . . . . . .

Buổi tối Xu Xu và Thục vương đi nghỉ mới biết được trong triều đã xảy ra chuyện gì, nàng có chút kinh ngạc nói: “Những lời này đều là do phủ Tề Quốc Công truyền ra sao?”

Phó Liêm Chi ôm nàng trầm thấp ừm một tiếng, mặt nặng nề, hắn không nói với Xu Xu, chuyện này hắn đã cho người điều tra, ngày mai chắc là phủ Tề Quốc Công phủ sẽ phái người tới cửa giải thích, hắn đã phân phó qua với người trong Vương phủ, ngày mai sẽ không cho người phủ Tề Quốc Công vào phủ.

Xu Xu biết hẳn là lần trước tới phủ Tề Quốc Công ngắm hoa, nàng từ chối tương hoa đào cho Tề Tư Nguyệt, nên cô nương này đã ghi hận trong lòng .

Hiện tại không chỉ có điện hạ giúp nàng, phụ hoàng cũng che chở nàng, Xu Xu đương nhiên không thèm để ý, nếu cô nương tới cửa giải thích, để xem phụ hoàng và điện hạ tính toán chấm dứt chuyện này như thế nào.

Phó Liễm Chi nói: “Tuy rằng Mã thái y trở về kinh, nhưng chuyện còn phải mấy ngày mới có thể bình ổn xuống, bảo bối ở nhà thêm mấy ngày, chờ thêm mấy ngày nữa rồi lại tới Đức Thiện Đường tọa chẩn được không?”

Hắn hiện tại không nói nhiều, còn muốn gọi nàng là bảo bối.

Chính là bảo bối.

Trong lòng Xu Xu lại mềm mại.

Ngày hôm sao, Xu Xu ở lại phủ Quốc Công, đang ghi chép lại quá trình phối thuốc và thí nghiệm dịch bệnh do chuột gây ra ở biên thành.

Mà Tề Tư Nguyệt cũng tự mình mang theo ma ma và nha hoàn bên người tới cửa giải thích, kết quả người gác cổng mở cửa, biết được ý định của họ đến đây là gì nên đã đi vào thông bẩm thanh, đợi nửa canh giờ, cửa vương phủ cũng không mở ra, lại nửa canh giờ nữa, Tề Tư Nguyệt đã chịu không nổi, nàng ta chưa từng bị nhục nhã như vậy, nhưng người của tổ mẫu đi bên cạnh, căn bản không cho nàng ta xoay người, vì thế lại đợi thêm mấy canh giờ, mặc dù đã vào thu nhưng buổi trưa vẫn có chút nóng, Tề Tư Nguyệt cứ như vậy đứng ở cừa lớn vương phủ phơi nắng.

Đợi cho đến lúc dùng cơm trưa, người gác cổng mới mở cửa giả mù sa mưa nói: “Tề cô nương, thật sự xin lỗi, chủ tử nhà ta thân mình không thoải mái, lúc trước tới biên thành giúp đỡ trị liệu ôn dịch đã vất vả, này một đường xe ngựa mệt nhọc nên lúc trở về thân thể không thoải mái, mấy ngày nay vẫn không ra ngoài, cho nên xin Tề cô nương thứ lỗi, chờ thêm mấy ngày nữa thân thể Vương phi thoải mái hơn thì Tề cô nương lại tới cửa bái phỏng được không?”

Tề Tư Nguyệt nắm chặt bàn tay, trên mặt lại cười nói: “Đương nhiên, là ta lỗ mãng, không nghĩ tới thân thể Vương phi nương nương không khoẻ, ta đây ngày khác lại tới cửa bái phỏng.”

Cứ như vậy, Tề Tư Nguyệt chờ hai canh giờ rồi mới được trở về phủ Tề Quốc Công, sau khi Bình thị nghe nói, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng chuyện này chưa được giải quyết, bà ta chỉ có thể đi xin bà bà, Tề lão phu nhân biết được thì giận dữ nói: “Thôi, ta phải da mặt dày tiến cung một chuyến, gặp thái hậu, để thái hậu nói đỡ với Hoàng Thượng, nói Tư Nguyệt tùy hứng nhưng không có ý xấu, là người bên cạnh nói lung tung.”

Hiện giờ chỉ có thể như thế.

Tề lão phu nhân liền xin vào cung, ngày thứ hai liền vào cung gặp thái hậu lão nhân gia, cũng có quan hệ bạn bè từ thời khuê nữ với Tề lão phu nhân, Thái Hậu nghe xong chuyện này thì giận giữ nói: “Ai gia cũng tin tưởng Tư Nguyệt không có ý xấu, nhưng ai gia không thế nào quản chuyện hậu cung, nhưng ngươi đã đến cầu ai gia, ai gia cũng sẽ nói với hoàng thượng.”

“Đa tạ thái hậu nương nương.”

Thái hậu cười nói: “Chúng ta là tỷ muội đã thấy qua nhiều chuyện, đều đã già, còn không biết có thể có bao nhiều ngày, gặp mặt cũng ít đi, hôm nay ngươi ở lại trong cung dùng bữa, chúng ta trò chuyện. . . . . .”

Tề lão phu nhân đương nhiên là đáp ứng, buổi trưa ở lại trong cung dùng ngọ thiện với thái hậu.

Buổi chiều, thái hậu cầu kiến Thuận Hòa đế, Thuận Hòa đế biết chuyện Tề lão phu nhân tiến cung, cũng biết hiểu ý của thái hậu, cũng không thể không gặp nên đã để thái hậu tiến vào, hai người nói một lát, thái hậu mới nói rõ ý kiến, “Ai gia cũng tin tưởng Tề cô nương không phải cố ý, hẳn là tuổi còn nhỏ, nhịn không được mới nói mấy lời với người bên cạnh, hoàng thượng xem thử nên giải quyết chuyện này như thế nào?”

Thuận Hòa đế nói: “Đã là nô tài bên người gây nên, cứ dựa theo luật pháp Đại Ngu, giải quyết như thế nào thì làm đúng như thế.”

Dựa theo luật pháp Đại Ngu, ma ma và nha hoàn bên người Tề Tư Nguyệt sẽ bị đánh trượng.

Thái hậu cũng hiểu rõ việc này liên quan đến thể diện hoàng gia, dám đặt điều về Thục vương phi, đương nhiên không thể tha, ý của hoàng thượng cũng đủ rõ ràng đích, phải đánh trượng thì đánh trượng, muốn xin lỗi cũng phải thực hiện công khai.

Sau đó, thái hậu liền đem tin tức này nói với Tề lão phu nhân, Tề lão phu nhân lại nói với Bình thị.

Bình thị trầm mặc, ma ma bên người Tư Nguyệt là nha hoàn hồi môn của bà ta, quan hệ chủ tớ nhiều năm thế này, sao bà ta nhẫn tâm để người ta đánh trượng.

Nhưng lại không thể không đánh trượng, hoàng thượng đã lên tiếng, cuối cùng Bình thị tự mình đem ma ma và đại nha hoàn bên người Tư Nguyệt tới quan nha, dựa theo luật pháp, đánh trượng hai nô tài.

Sau đó Tề Tư Nguyệt mới biết được chuyện này, nàng ta tức giận ném bộ trà, trong đầu càng thêm oán hận.

Lúc sau còn phải tiếp tục tới Vương phủ chịu tội, liên tục đi hai ba ngày mà cửa vương phủ cũng chưa vào được, người gác cổng vẫn thoái thác với lý do đó, cứ như vậy năm ngày, Vương phủ mới cho nàng ta đi vào.

Xu Xu dùng xong bữa sáng mới nghe Trân Châu nói, “Vương phi nương nương, Tề cô nương tới xin lỗi, cô nương có muốn gặp nàng ta không?” Thấy Xu Xu bộ dáng khó hiểu, Trân Châu lại nói: “Mấy ngày trước đây Tề cô nương cũng tới cửa, nhưng điện hạ phân phó không được cho người vào, cho nên ước chừng bốn năm ngày này này Tề cô nương đã đến, mấy nô bộc nói luyên thuyên cũng đã bị đánh trượng, hôm nay lúc điện hạ lâm triều mới phân phó nói, nếu cô nương Tề gia kia lại đến thì để cho nàng ta vào xin lỗi Vương phi.”