Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 138

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xu Xu rửa mặt xong đi ăn chút gì đó rồi về phòng nằm ngủ, nàng ngủ rất say, lúc thức dậy trời đã về chiều, ánh trời chiều màu vàng nhạt từ cửa sổ tràn vào trong phòng.

Lúc ở biên thành, tinh thần nàng căng thẳng, dù đi vào giấc ngủ nhưng cũng rất dễ giật mình tỉnh dậy, giấc ngủ này kéo dài đến tận bây giờ, đã lấy lại được tinh thần, nàng cũng không vội dậy, lười biếng dựa lên trên gối, áo tơ lụa mềm mại được buộc lỏng lẻo, vạt áo có chút lộn xộn, lộ ra nửa vai trắng nõn mịn màng.

Xu Xu tựa vào trên gối ngẩn ra một lúc, nàng đang định sai nha hoàn tiến vào, nàng muốn rời giường, hôm nay là ngày đầu tiên về Vương phủ, chờ Điện hạ trở về, họ còn phải qua thăm sư phụ, báo một tiếng bình an cho sư phụ, đang muốn gọi người thì Xu Xu nghe thấy tiếng cửa phòng đẩy ra, có tiếng bước chân trầm ổn, liền biết không phải nha hoàn đi vào, có lẽ điện hạ đã trở về.

Phó Liễm Chi mới vừa từ trong cung về, hắn bàn bạc việc công với Thuận Hòa đế hết cả buổi trưa, lúc này mới trở về nhà, nghe nha hoàn nói Xu Xu còn đang ngủ, hắn qua tịnh phòng tắm rửa chải đầu, thay quần áo mặc nhà rồi mới về phòng, vòng qua bình phong đi đến trước giường đẩy rèm trên giường bạt bộ ra, đi vào trong liền thấy dáng vẻ Xu Xu đang mờ mịt, lộ nửa vai ngọc, có vẻ như nàng vừa tỉnh ngủ, lấy tay che miệng ngáp, sau đó mềm giọng nói : “Phu quân, chàng đã về, thϊếp cũng rời giường thay quần áo, lát nữa chúng ta phải qua thăm sư phụ.”

“Không vội.” Giọng nói Phó Liễm Chi khàn đυ.c, đôi mắt cũng tối tăm xuống, hắn đi đến giường cúi người xuống.

Xu Xu nhìn thấy Điện hạ đột nhiên cúi người dùng môi phủ kín lên môi nàng.

Đã một thời gian rồi hai người chưa làm gì, Xu Xu ngoan ngoãn đặt tay lên vai gáy hắn, vươn lưỡi ra liếʍ môi có chút lạnh lẽo của hắn, đã bị hắn nuốt xuống, mυ"ŧ lưỡi nàng, nàng run lên, muốn rời khỏi, lại bị hắn nắm chặt eo không cho động đậy, bị ép nhận hết toàn bộ của hắn.

Sau đó, hắn ôm nàng thay đổi động tác, Xu Xu chẳng biết mình đã ngồi trên người hắn từ lúc nào, nàng run rẩy cúi đầu nhìn hắn, thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, lúc động tình đuôi mắt có chút ửng đỏ.

Xu Xu liền nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn, biểu cảm của hắn lạnh lùng đến mức không chứa được bất cứ kẻ nào.

“Bảo nhi lại đang nghĩ gì?” Phó Liễm Chi khàn khàn nói, tiếp theo không cho Xu Xu bất cứ cơ hội nào để mất tập trung.

Xu Xu có chút không chịu nổi, dựa vào trên người hắn.

Cuối cùng đừng nói mất tập trung, ngay cả cơ hội nghỉ cũng không có, thậm chí không biết qua bao lâu, tiếng khóc lóc của nàng cũng sắp tiêu tan đi.

Nha hoàn thủ ở bên ngoài nhìn từ lúc trời chiều ngã về tây đến lúc màn đêm buông xuống, bầu trời xuất hiện đầy sao, trong phòng vẫn còn tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Ngay từ đầu, Xu Xu cho rằng hai người chỉ thân mật một lúc, đợi đến tối có thể qua cùng dùng bữa với sư phụ, nhưng căn bản điện hạ không cho nàng cơ hội này, trong trong ngoài ngoài nàng đều bị ăn sạch sẽ, thậm chí cuối cùng không biết sao lại mê mệt thϊếp đi.

Lúc Xu Xu lại mở mắt ra, chân trời đã gần sáng.

Trên người nàng vừa mỏi vừa đau, lúc này tỉnh lại mới phát hiện vẫn còn dựa lên người điện hạ, chỉ sợ đêm hôm qua cũng như thế này đi vào giấc ngủ.

Nàng nhịn không được sờ sờ hai má đang nóng lên, lẩm bẩm nói: “Điện hạ nên dậy rồi.”

Xu Xu chỉ nghe thấy điện hạ ừ, nàng được ôm qua tịnh phòng rửa mặt chải đầu, rồi lại được đặt ngồi trước bàn ăn.

Cuối cùng lại được ôm về giường, ngón tay Xu Xu cũng không muốn nhúc nhích một cái, nàng lấy chăn mền mềm mại đắp kín người mình, nhìn điện hạ mặc triều bào, cài ngọc quan, sạch sẽ tuấn mỹ, sau đó đi qua cúi người hôn lên mặt Xu Xu một cái, nói: “Nàng ngủ tiếp đi, ta đi lâm triều, buổi tối chúng ta qua cùng sư phụ dùng bữa tối.”

“Được.”

Xu Xu mới mở miệng lại phát hiện cổ họng mình hơi khàn.

Chờ điện hạ rời khỏi, Xu Xu cũng không dậy nổi, ngày hôm qua điện hạ thật sự đáng sợ, lúc nàng muốn khóc cầu xin tha, lần nào cũng không đợi nàng mở miệng, hắn đã biết nàng muốn nói gì, liền nuốt hết toàn bộ lời muốn nói vào trong bụng, căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng cầu xin tha.

Xu Xu lại nằm ngủ, nhưng đến trưa nàng liền thức dậy, hôm nay phải đến phủ Quốc Công một chuyến.

Dùng cơm trưa xong, Xu Xu thay quần áo, ngồi xe ngựa đi đến phủ Định Quốc Công.

Phủ Quốc Công đã chia nhà, Đại bá kế thừa tước vị, nhưng Phủ Quốc Công nhà lớn nghiệp lớn, mấy năm nay vẫn sống cùng một chỗ, không có mâu thuẫn gì quá lớn, quan hệ giữa các huynh đệ cũng rất tốt, tình cảm chị em dâu cũng không tệ, cho nên dù đã chia nhà nhưng vẫn chưa vội chuyển đi, tạm thời vẫn ở cùng một chỗ.

Xu Xu qua Phủ Quốc Công gặp Thôi thị.

Ban đầu Thôi thị còn chưa biết Xu Xu đi biên thành trị dịch bệnh, vẫn là những tin đồn trong kinh thành truyền đến mới biết.

Trong kinh thành đều nói, Xu Xu là yêu tinh quyến rũ người, câu dẫn Đại điện hạ đi theo nàng ra biên thành trị dịch bệnh, sau này còn không biết xảy ra chuyện gì.

Nghe lời ra tiếng vào như vậy, miệng Thôi thị muốn bốc hỏa, lập tức đi qua Vương phủ, mới biết Xu Xu thật sự đã đi biên thành.

Mấy ngày nay biên thành phong tỏa tin tức, chuyện gì trong biên thành đều không truyền ra ngoài được, ngược lại còn nghe nói chắc chắn là dịch bệnh đã lan rộng khắp biên thành, tất cả mọi người không thể nào ra khỏi thành, chỉ có thể chờ chết.

Mấy ngày nay, Thôi thị không ăn nổi cơm, liên tục mấy ngày đã gầy đi trông thấy, lúc Xu Xu nhìn thấy Thôi thị, trong lòng không nói nên được cảm xúc gì, vừa khó chịu lại vừa tự trách, nàng đi qua nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, con đã về rồi.”

“Con đứa nhỏ này.” Mắt Thôi thị đều đã đỏ lên, lôi kéo Xu Xu qua ngồi xuống, nói: “May mà không việc gì.”

Tin tức hôm qua Xu Xu và Đại điện hạ về kinh đã truyền ra khắp kinh thành, đều nói Xu Xu đã trị được dịch bệnh, Thôi thị biết được mới thở phào nhẹ nhõm, biết Xu Xu mới về kinh cũng cần nghỉ ngơi cho khỏe nên hôm qua không đến nhà tìm.

“Mẫu thân, con xin lỗi, để cho người lo lắng rồi.” Xu Xu nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, con tự có chừng mực.”

Thôi thị thở dài, đúng vậy, hiện tại dịch bệnh Bảo Nhi cũng có thể chữa khỏi thì bà còn gì phải lo lắng nữa.

“Con gầy đi rồi!” Thôi thị sờ sờ hai má Xu Xu, nói: “Buổi tối ở lại dùng bữa nhé? Nương cho người làm món con thích.”

Tất nhiên, Xu Xu gật đầu đồng ý: “Mẫu thân cũng gầy đi, buổi tối mẫu thân cũng phải ăn nhiều một chút.”

Nếu buổi tối ở lại phủ Quốc Công thì ngày mai Xu Xu mới có thể đi thăm hai vị sư phụ.

Nàng nói vài lời với Thôi thị, kể chuyện Đại tẩu Đại ca cũng bình an vô sự, còn có chuyện đại tẩu mang thai cho Thôi thị nghe.

Xu Xu lại qua bên Đại phòng, nói lại chuyên đại tẩu mang thai cho Đại bá mẫu biết một tiếng.

Cao thị nghe xong, nước mắt liền rơi xuống, bà ấy vội vàng lau nước mắt, nói: “Ta rất lo lắng cho Chiêu Chiêu, nó đang có thai, cuộc sống ở biên thành cũng vất vả, lúc trước nên mang thêm vài người hầu theo hầu hạ mới đúng, bây giờ bên người cũng chỉ có một nha hoàn và một ma ma, sao có thể chăm sóc tốt cho nó đây.”

Xu Xu biết Đại bá mẫu lo lắng cho Đại tẩu, liền nghe đại bá mẫu thao thao bất tuyệt nói mãi, sau đó lại nói cảm ơn với Xu Xu: “Nói ra vẫn phải cảm ơn Xu Xu, nếu không phải Xu Xu đi đến biên thành thì dịch bệnh lần này không biết sẽ thế nào, cũng là Xu Xu cứu Ngọc Bách và Chiêu Chiêu rồi.”

“Đại bá mẫu đừng nói như vậy!” Xu Xu ấm giọng nói: “Lần này có thể cứu biên thành khỏi dịch bệnh, không chỉ có mình con, còn có Mã thái y và các quân y trong biên thành, cùng với nhóm lang trung tình nguyện ra biên thành cứu người nữa.” Nếu không có bọn họ, dựa vào năng lực của một mình nàng, số lượng người cứu được cũng có hạn, những người tình nguyện đi biên thành trị dịch bệnh mới thực sự là lòng dạ nhân từ.

Mà nàng rất rõ, nàng đến biên thành trị dịch bệnh chỉ vì nàng có cam lộ bảo vệ mình.

……

Buổi tối, Xu Xu ở lại phủ Quốc Công dùng bữa tối, không ngờ Thục vương điện hạ cũng qua đây.

Bữa tiệc gia đình ban đầu tất nhiên phải tách ra ngồi, các nam nhân phủ Quốc Công qua sảnh chính uống rượu với điện hạ, các nữ quyến dùng bữa ngay tại thiên sảnh.

Đợi dùng bữa xong, trời cũng đã muộn, Xu Xu tạm biệt người phủ Quốc Công, trở về Vương phủ.

Đại điện hạ cũng uống chút rượu, Xu Xu có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

Về đến Vương phủ, Phó Liễm Chi ôm Xu Xu đi rửa mặt chải đầu, trong thùng tắm rộng như vậy, Xu Xu bị hắn hôn có chút hỗn loạn, cuối cùng nhịn không được đưa tay đẩy Đại điện hạ ra, nói: “Phu, phu quân, không được, ngày mai thϊếp còn phải đi đến Đức Thiện Đường…” Nàng sợ một lát nữa hắn lại ra sức giày vò nàng.

Kết quả Điện hạ vẫn không nghe nàng, trực tiếp lấp kín môi nàng.

Một đêm này, Xu Xu không biết mình ngủ thế nào nữa.

Sáng sớm hôm sau, Xu Xu mới cảm thấy Điện hạ không đúng lắm, ngày thường hắn còn có chút kiềm chế được, nhưng về kinh hai ngày nay, trên mặt hắn thì dịu dàng, nhưng lúc trên giường lại khiến nàng không thể kháng cự, đợi Điện hạ mặc quần áo xong, cúi người hôn môi Xu Xu, Xu Xu nắm lấy ống tay áo của hắn, nói: “Phu quân, có phải chàng không được vui hay không?”

Phó Liễm Chi bất đắc dĩ, hôn nhẹ môi của nàng, nói: “Không phải, chỉ là có một số việc, đợi buổi tối về phu quân sẽ nói với nàng được chứ?”

Hắn dịu dàng trả lời, Xu Xu cũng không tiện hỏi kỹ hắn: “Thϊếp chờ phu quân trở về, buổi chiều thϊếp đi Đức Thiện Đường thăm Phục sư phụ trước, buổi tối chúng ta cùng Chu sư phụ dùng bữa.”

“Hôm nay đừng ra ngoài.” Phó Liễm Chi ngồi bên cạnh giường, cầm tay Xu Xu, nói: “Bên ngoài vẫn đang đồn đại rất ầm ĩ, phụ hoàng đang phái người điều tra.”

Xu Xu biết chắc chắn còn ầm ĩ nữa, dù sao phe phái tranh giành sẽ không dễ dàng để cho nàng và Đại điện hạ ở lại kinh thành như vậy.

Trên thực tế, mức độ của những lời đồn bên ngoài còn xa và nghiêm trọng hơn cả những gì Xu Xu biết được.

Chuyện trước đó các đại thần phản đối Xu Xu và Đại điện hạ về kinh, không biết sao cũng bắt đầu lưu truyền trong dân chúng.

Đều nói Xu Xu và Đại điện hạ mang theo dịch bệnh từ biên thành về, kết quả hơi đau đầu nhức óc liền hoảng sợ, chạy đến dược đường chẩn bệnh, dù cho đại phu nói không phải nhiễm dịch bệnh họ cũng không tin.

Thực ra đa số mọi người đều tin tưởng Xu Xu và Đại điện hạ chữa khỏi dịch bệnh ở biên thành mới về kinh.

Nhưng ba người nói dữ, dần dần, tất nhiên số người e ngại sẽ tăng lên.

Xu Xu có thể đoán được bên ngoài đang ầm ĩ chuyện gì, thở dài nói: “Qua hai ngày nữa, nhóm người Mã thái y về kinh, lời đồn sẽ tự sụp đổ.”

Đương nhiên, Phó Liễm Chi cũng hiểu rõ, nhưng Xu Xu lập đại công, phụ hoàng không thể mặc kệ lời đồn tiếp tục kéo dài, ngay cả những lời đồn trước đây về Xu Xu cũng điều tra luôn.

Xu Xu nhìn thời gian không còn sớm, vội nói: “Phu quân mau đi lâm triều đi, hôm nay thϊếp sẽ không đến Đức Thiện Đường, chờ hai ngày nữa bên ngoài không còn ầm ĩ nữa thϊếp sẽ đi thăm sư phụ sau.”

Thục vương đi rồi, ban ngày Xu Xu cũng không ra khỏi nhà, chờ đến tối phu quân về, bọn hắn cùng nhau qua cùng dùng bữa tối với Chu Tử Ông.
« Chương TrướcChương Tiếp »