Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 133

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xu Xu dựa theo phỏng đoán này, thì đúng là Phùng Bắc vương muốn đối phó Đại Ngu quốc, có khả năng cố ý lợi dụng ôn dịch để tiêu diệt biên thành.

Nếu như ôn dịch là do Phùng Bắc vương cố ý mang vào thành Bình Cao, nhưng không được con người mang vào, còn có thể là cái gì mang vào?

Ngoại trừ con người ra thì có vật sống gì có thể có khả năng lây bệnh? Vật sống có khả năng lây bệnh thì có quá nhiều: Rắn, côn trùng, chuột, kiến,… cũng có thể mang theo mầm bệnh vào thành, thậm chí trong cơ thể rắn, côn trùng, chuột, kiến có chứa độc tính, nếu con người bị lây nhiễm sẽ càng thêm nghiêm trọng, cũng khó trách ôn dịch lần này rất khó chữa khỏi.

Hiện tại chỉ cần tìm xem, trên cơ thể rắn, côn trùng, chuột, kiến… có mang theo vi khuẩn gây bệnh hay không là có thể biết được.

Trong một góc tường, báo xa-li cùng hổ trắng đang nhe răng nhếch miệng với một con chuột, con chuột kêu lên định quay đầu cắn lại báo xa-li.

Lần đầu tiên báo xa-li gặp phải một con chuột to gan như vậy, định trực tiếp ngậm miệng cắn chết con chuột.

Xu Xu vội tiến lên nói: “A Lỵ, không được, làm nó bị thương là được rồi.”

Báo xa-li nghe Xu Xu nói, quả nhiên ngậm miệng to lại, bắt đầu dùng móng vuốt cào con chuột kia, con chuột kia tất nhiên không thể nào là đối thủ của báo xa-li.

Chẳng mấy chốc con chuột kia đã bị A Lỵ cào cho sợ hãi, Xu Xu về phòng lấy cái thùng gỗ lại, dùng đồ vật kẹp bỏ con chuột đã thoi thóp vào trong, đang muốn mang thùng gỗ về dược phòng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh ầm ĩ, còn kèm theo tiếng một thiếu phụ khóc thút thít định xông vào thì bị binh lính ngăn cản, “Các ngươi không thể vào dược phòng, nếu muốn tìm đại phu, trong viện cách vách cũng có, các ngươi không được làm loạn nơi này.”

Hiện tại Thục vương phi đều ở bên trong dược phòng này, binh lính sợ dân chúng va chạm Thục vương phi.

Bọn họ kính nể Thục vương phi, ôn dịch ở biên thành, cho dù Thục vương phi y thuật lợi hại, cũng không cần tới biên thành xử lý cục diện rối rắm như vậy, nhưng Thục vương phi lại cứ tới, không có sợ hãi ôn dịch, theo chân bọn họ làm việc, tận tâm tận lực nghĩ biện pháp cứu chữa cho người bệnh, mỗi ngày giấc ngủ không đủ hai canh giờ, hơn nữa từ ngày Thục vương phi tới biên thành, người bệnh ôn dịch không còn tử vong, tuy rằng không có chữa khỏi ôn dịch, nhưng tạm thời có thể khống chế được bệnh tình.

Bọn họ kính nể Thục vương phi giống như kính nể Thục vương, không muốn để những người dân quấy rầy nàng.

Đáng tiếc dù muốn nhưng chỉ có mấy binh lính không thế nào ngăn được đám dân chúng này, lại không thể thật sự động thủ với bọn họ.

Rất nhanh đám dân chúng đã dũng mãnh xông vào dược phòng, Xu Xu thậm chí chưa kịp mang con chuột kia trở về nghiên cứu một chút, thấy đình viện đầy người, nàng đứng đấy không nói gì, chỉ là hơi hơi cúi người vỗ cái đầu lông xù của báo xa-li, nhỏ giọng nói, “A Lỵ giúp ta coi chừng con chuột này.”

Báo xa-li nhẹ nhàng cùng hổ trắng một trái một phải ngồi xổm bên cạnh người Xu Xu, hai con thú hung mãnh, cùng cô nương xinh đẹp diễm lệ, dân chúng đều dừng bước chân lại.

Binh lính nhìn đám đông đang đứng yên, định đuổi bọn họ ra ngoài.

Dân chúng lại bắt đầu ồn ào lên, “Làm gì, binh lính các ngươi muốn làm gì, chúng ta chỉ là muốn cầu đại phu chữa bệnh…”

Xu Xu sợ binh lính xích mích với người dân, vội nói: “Không có việc gì, các ngươi không cần ngăn cản.”

Binh lính chần chờ, cuối cùng vẫn là nghe Xu Xu nói, lui đến một bên, bọn họ cũng không dám rời đi, chỉ sợ dân chúng nổi loạn làm Thục vương phi bị thương.

Xu Xu nhìn thấy một lão phụ nhân ôm hài tử năm sáu tuổi, hài tử hô hấp mỏng manh, đầy người đều là dấu vết lở loét hôi thối, tản ra mùi vị tanh tưởi nồng đậm.

Xu Xu nhớ rõ đứa nhỏ này, trong đám nhiễm bệnh ôn dịch đầu tiên, lúc trước khi nàng tới nhóm bệnh nhân này đã sắp không chống đỡ nổi, do nàng phối thuốc nên bọn họ mới có thể kiên trì đến bây giờ, nếu nay mai không thể tìm ra nguyên nhân để phối thuốc, trừ phi tăng liều lượng cam lộ lên, mới có thể cứu được bọn họ.

Sắc mặt Xu Xu tái nhợt, hỏi: “Đứa nhỏ này…”

Lời nàng còn chưa nói xong, lão bà ôm hài tử quỳ gối xuống trước mặt Xu Xu, khóc lớn nói: “Vị cô nương này chính là đại phu, cầu xin ngươi cứu tôn nhi ta đi, mẫu thân nó chết ở trong trận ôn dịch này, phụ thân nó cũng đã chết trên chiến trường, hiện tại Lưu gia chúng ta chỉ còn lại một đứa cháu, ta nguyện ý dùng mạng của mình để đổi cho tôn nhi, van xin đại phu mau cứu nó đi, ta nghe nói dược trước đó đều là do đại phu tâm địa Bồ Tát phối ra, ngài nhất định phải cứu sống tôn nhi của ta, ta biết ta xông vào phòng mang tôn nhi tới là không đúng, chờ nó tốt lên, ta, ta nguyện ý nhận bất cứ trừng phạt gì, cầu xin người…”

Xu Xu gắt gao nhấp môi, nàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nâng lão phụ nhân dậy, “Người đứng lên trước đi.”

Nhóm người bọn họ đều là người bệnh ôn dịch trong viện cách vách, còn có người nhà người bệnh, lão bà bà này cũng không nhiễm ôn dịch, bà ấy thấy tôn nhi nhiễm bệnh bị mang đến trong viện đã qua nửa tháng, thật sự quá lo lắng cho tôn nhi, nên lúc này mới vọt vào, nhìn thấy tôn nhi toàn thân đều rữa nát hết, thật sự không có biện pháp…

Lão bà bà không chịu đứng lên, ôm tôn nhi đang thoi thóp quỳ gối dập đầu.

Xu Xu thở dài một tiếng, “Để hài tử ở chỗ này đi, ta sẽ cứu nó.”

Lão phụ nhân vội vàng ngẩng đầu, khóc ròng nói: “Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu.”

Những người còn lại thấy Xu Xu đáp ứng cứu chữa cho hài tử này, đều không nhịn được bắt đầu van cầu, “Cầu xin đại phu cứu chúng ta, cầu xin đại phu…”

Xu Xu thấy bọn họ chen lấn quỳ xuống phía nàng, có chút hoảng sợ lui về sau hai bước, báo xa-li cùng hổ trắng lập tức tiến lên, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, tất cả người dân đều bị dọa sợ, cứng đờ người, quỳ gối tại chỗ không dám nhúc nhích nửa phần.

Có người nhịn không được sợ hãi nghĩ thầm “Đây không phải là hổ trắng của Thục vương điện hạ sao?”

Thục vương đóng giữ biên thành mấy năm, hổ trắng cũng ở biên thành hai năm, bọn họ đều nhận biết qua.

Vì sao hổ trắng của Thục vương lại ở bên người vị đại phu này?

Có hổ trắng cùng báo xa-li canh giữ, những người dân này không còn tâm trí nào dám tiến lên, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

Xu Xu nói: “Các ngươi đều đứng lên đi, nếu có thể chữa khỏi cho đứa nhỏ này, thì các ngươi cũng có thể được cứu, hiện tại các ngươi ở đây cũng chỉ làm chậm trễ thời gian cứu mạng của mình, tất cả giải tán đi, trong viện thì về trong viện, nên về nhà thì hãy về nhà.” Giọng nói nàng dịu dàng vô cùng, tựa như có thể trấn an lòng người.

Những người dân này quả nhiên đều an tĩnh lại, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, “Đại phu, xin lỗi, do chúng ta lỗ mãng, chúng ta sẽ giải tán.”

Xu Xu nhẹ nhàng gật đầu, thấy mọi người chậm rãi ra khỏi đình viện, lão phụ nhân rời đi cuối cùng, Xu Xu tiếp nhận hài tử trong lòng ngực bà ấy, dịu dàng nói: “Hãy yên tâm, người về trước đi.”

Lão phụ nhân chảy nước mắt nói lời cảm tạ với Xu Xu.

Bọn người đã rời đi, vài binh lính nói xin lỗi, Xu Xu lắc đầu, “Không có việc gì, các ngươi cũng đi đi, không trách các ngươi.”

Binh lính rời đi, Xu Xu ôm hài tử trên người tràn đầy lở loét máu mủ hôi thối kia vào dược phòng, hài tử hẳn rất khó chịu, dù không có ý thức, hôn mê nhưng khóe mắt cũng có vài giọt rơi ra.

Xu Xu nhìn mà trong lòng khó chịu, đặt hài tử ở trên giường trong dược phòng, sau đó mang một chậu nước tới, thêm cam lộ vào bên trong, chà lau chỗ hư thối trên người đứa nhỏ, lau sạch sẽ xong, lại nhỏ vài giọt cam lộ đút cho đứa nhỏ, hài tử theo bản năng nuốt hết cam lộ vào.

Nuốt cam lộ xuống, hài tử thấy thoải mái hơn rất nhiều, chậm rãi giãn chân mày ra.

Lo cho đứa trẻ xong, Xu Xu xách con chuột kia vào, con chuột còn ở trong thùng gỗ, lúc này đã khôi phục được một chút, dùng sức muốn bò ra khỏi thùng gỗ.

Xu Xu dùng gậy gỗ chọc chọc con chuột, phát hiện con chuột này có chút không bình thường, mắt của nó lại là màu đỏ rất đáng sợ khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Xu Xu lẩm bẩm nói: “Quả thực như thế.” Con chuột này rõ ràng không bình thường, quả nhiên là trùng ôn dịch được đặt vào trên các con vật như: rắn, côn trùng, chuột, kiến… để vào trong thành sao?

Chợt nghĩ ra cái gì đó, Xu Xu lập tức xoay người đến bên người hài tử kia, sau đó cởϊ qυầи áo trên người nó ra, Xu Xu cẩn thận tìm kiếm, nhìn thấy ở trên bàn chân đứa bé có một cái dấu vết rất nhạt, giống như bị thứ gì cắn.

Xu Xu lập tức ra bên ngoài gọi binh lính tới, kêu bọn họ đi tìm Ngang Sinh ở cách vách, Ngang Sinh rất nhanh đã đến đây, “Tống đại phu, có chuyện gì sao?”

“Đúng , có chút phát hiện mới.” Xu Xu nói Ngang Sinh đi theo nàng vào trong, chỉ vào ấn ký trên chân hài tử, “Đứa nhỏ này trong đám người đầu tiên nhiễm ôn dịch, trên chân có ấn ký như bị thứ gì cắn, Lý đại ca, ngươi đi kiểm tra đám người bệnh ở vườn bên kia trước, xem trên người bọn họ có dấu vết bị cắn hay không, ngoài ra ta còn phát hiện…”

Nàng lại dẫn Ngang Sinh đến bên cạnh thùng gỗ có con chuột kia, “Chuột trong thành tựa hồ không giống bình thường, đôi mắt đỏ ngầu, chờ lát nữa ta phải mổ nó ra nhìn xem, nguyên nhân có lẽ xuất hiện ở trên người chúng nó.”

Ngang Sinh lập tức nghiêm mặt nói: “Đã biết, ta sẽ đi qua nhìn xem.”

Sau khi Ngang Sinh đi, Xu Xu cố định con chuột vào đáy thùng bằng một con dao nhọn, sau đó mổ nó ra, lấy máu của con chuột rồi nhỏ vào một lọ thuốc do nàng chuẩn bị trước. Nháy mắt mùi vị tanh tưởi nồng đậm tản ra giống như mùi trên người hài tử kia.

Xu Xu lại cẩn thận kiểm tra các cơ quan nội tạng của con chuột một lần nữa…

Chờ đến khi sắc trời tối xuống, Xu Xu vẫn còn bận rộn ở trong dược phòng, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng nàng cũng không chú ý tới, bên tai truyền đến giọng nói của Thục vương, “ Nàng đã phát hiện được gì rồi sao?”

Xu Xu quay đầu lại, nhìn thấy Thục vương điện hạ, cuối cùng trong lòng nàng cũng thả lỏng xuống, gật đầu nói: “Ôn dịch rất có khả năng là từ chuột truyền tới, nếu có thể xác định, lần ôn dịch này là có thể rất mau được khống chế, chờ lát nữa Mã thái y cùng quân y đều sẽ lại đây cùng nhau nghiên cứu và thảo luận.”

Phó Liễm Chi cúi đầu nhìn Xu Xu, thấy nàng hoàn toàn khỏe mạnh , lúc này mới yên tâm.

Hắn nghe nói người dân xông vào dược phòng, mới gấp rút trở về.

Xu Xu không có việc gì, nhưng đôi môi lại khô khốc vô cùng, Phó Liễm Chi đến bên bàn rót ly nước ấm đưa lại cho nàng, “Nghỉ một lát uống chút nước đã.”

Hơn một canh giờ, Xu Xu đều nghiên cứu con chuột này, không uống một ngụm nước nào, hiện tại miệng rất khô, tiếp nhận ly nước điện hạ đưa qua, uống một hơi cạn sạch nước ấm bên trong.

Lúc này Ngang Sinh cũng mang theo nhóm người thái y với quân y tới đây.
« Chương TrướcChương Tiếp »