Chương 132

Ôn dịch tràn lan làm dân chúng trong thành càng thêm khủng hoảng, người dân còn tập trung tới trước phủ tướng quân phản đối, “Tướng quân, lang trung trong thành đều bị gọi vào trong vườn, cũng không cho chúng ta vào thăm người thân, tình huống bên trong như thế nào cũng không biết, bao nhiêu người đã chết cũng không biết, Viên tướng quân nên cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng hay không?”

Viên Nhạc đã điều tra ngọn nguồn ôn dịch nhiều ngày nay cũng tra đến ứa ra lửa, hắn lại thấy phủ tướng quân tụ tập nhiều người chen chúc như vậy, đầu hắn ta ong ong, cố gắng bình tĩnh đi vào phủ tướng quân nhìn mọi người nói: “Hiện tại bên trong thành đều lan tràn ôn dịch, các ngươi cũng biết các lang trung chắc chắn cũng muốn bận tâm đến nhóm người bệnh nặng trước, chỉ có chữa khỏi cho bọn họ, ôn dịch mới có thể khống chế được, mọi người trở về nhà đi, lang trung trong viện với các thái y từ kinh thành tới đang thật nỗ lực hỗ trợ cứu chữa cho bạn bè thân thích của các ngươi.”

Có người dân nói: “Chúng ta nghe nói trong viện có thuốc khống chế bệnh ôn dịch, có phải sau khi chúng ta dùng thì có thể không bị nhiễm ôn dịch hay không?”

Viên Nhạc cau mày nói: “Dược kia phối rất khó, tất cả thái y quân y mỗi ngày phối dược cũng chỉ tạm đủ cho người bệnh trong viện dùng, nếu có bao nhiêu dược dư, cũng sẽ phân phát xuống cho mọi người, bây giờ các ngươi đều về nhà đi, nên làm cái gì thì làm, đừng buồn lo vô cớ như vậy, hiện tại tuy còn có người nhiễm ôn dịch, nhưng không có trường hợp tử vong nào, đây là hiện tượng tốt.”

Người dân phía dưới trầm mặc, cuối cùng Viên Nhạc hạ thấp giọng nói: “Chờ có bao nhiêu dược dư, chắc chắn sẽ phát xuống cho các ngươi. Hiện tại quân y thái y lang trung đều ở trong viện cả ngày lẫn đêm nghĩ biện pháp cứu chữa lần ôn dịch này, bên trong còn có không ít người thân của các ngươi, các ngươi không thể hỗ trợ thì thôi, sao còn có thể làm ầm ĩ lên như vậy. Hơn nữa các ngươi làm ầm ĩ như vậy có tác dụng gì?”

Kỳ thật mọi người cũng chỉ là lo lắng, lần ôn dịch này tiếp tục tràn lan ra, rất có khả năng triều đình sẽ không quản bọn họ, sẽ niêm phong thành.

Có người dân ồn ào nói ra lo lắng trong lòng.

Viên Nhạc lạnh lùng nói: “Đây là lời đồn nơi nào tới, chỉ nói bậy, bản tướng quân nói cho các ngươi, triều đình sẽ không từ bỏ chúng ta, hoàng thượng cũng phái đại phu rất lợi hại tới trị liệu lần ôn dịch này, dược có thể trì hoãn ôn dịch đều là vị đại phu này phối ra, chắc chắn nàng có thể chữa khỏi lần ôn dịch này, hiện tại những gì các ngươi cần làm là trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thục vương với Thục vương phi đều ở biên thành, Hoàng Thượng làm sao có thể phong thành, hơn nữa biên thành có vị trí địa lý quan trọng, càng không có khả năng dễ dàng từ bỏ, những người dân này chỉ suy nghĩ vớ vẩn.

Viên Nhạc lại khuyên bảo vài câu, dân chúng mới dần dần tin tưởng rồi giải tán.

Xu Xu bên kia, trong viện lại đưa tới mấy trăm người bệnh ôn dịch, chắc chắn không thể ở lại được, vừa lúc bên cạnh có tòa nhà bỏ trống, Viên Nhạc phái binh lính lại dọn dẹp sạch sẽ tòa nhà, sau đó đem người bệnh vào ở.

Kỳ thật Viên tướng quân cũng sầu não vô cùng, hiện tại ôn dịch đã lan tràn đến bên trong quân doanh, nếu Xu Xu cùng các thái y viện bên kia phối ra dược thừa cũng sẽ ưu tiên đưa đến bên trong quân doanh, thật không có biện pháp, binh lính trong quân doanh còn phải bảo vệ thành và làm những công việc khác, trăm ngàn lần không thể để xảy ra chuyện trước.

Tới dọn viện lần này lại có Tống Ngọc Bách, quân doanh nhiều việc, hắn gần đây đều bận rộn, mấy ngày nay không thể trở về thăm Chiêu Chiêu.

Lúc này hắn mang theo binh lính dọn dẹp tòa nhà, đúng lúc gặp phải một cô nương xinh đẹp mặc bố y xách theo một xô nước lên bậc thang, Tống Ngọc Bách còn nghĩ cô nương này nhìn có chút quen mắt, tập trung nhìn lại, đây không phải Tam muội muội sao? Sắc mặt Tống Ngọc Bách thay đổi, bước nhanh về phía trước, đi đến trước mặt Xu Xu, kéo nàng lại, “Xu Xu, muội tại sao lại ở đây?”

Xu Xu ngẩng đầu, con ngươi kinh ngạc hơi trợn to, “Đại ca, là huynh sao.”

Nàng quay đầu lại nhìn, binh lính quanh mình đang quét tước tòa nhà, biết chắc là Đại ca dẫn người tới đây hỗ trợ.

Da đầu Tống Ngọc Bách tê dại, đây là cái chỗ gì, biên thành hiện tại ôn dịch tràn lan, Tam muội sao lại ở chỗ này, “Xu Xu, tại sao muội lại tới biên thành?” Thục vương làm sao lại cho phép Xu Xu tới biên thành?

Xu Xu ôn thanh nói: “Đại huynh đừng vội, muội không có việc gì, mấy ngày trước lúc tới đây muội đã đi thăm Đại tẩu, nàng ấy không có việc gì, Đại ca không cần lo lắng.”

“Ta không nói cái này.” Tống Ngọc Bách vội la lên: “Muội sao lại đến biên thành, hiện tại biên thành ôn dịch nghiêm trọng, lần ôn dịch này còn không biết có thể chữa khỏi hay không, điện hạ như thế nào sẽ đồng ý cho muội tới đây? Vạn nhất ôn dịch không có cách nào…” Tiếp theo hắn không dám nói ra, kỳ thật hắn cũng lo lắng, trong lòng hối hận vì đã để Chiêu Chiêu với hài nhi đến biên thành, mỗi ngày trong lòng đều là dày vò.

“Đại ca.” Xu Xu cầm cánh tay Tống Bách Ngọc, “Đại ca tin tưởng muội, sẽ không có chuyện gì, chúng ta nhất định có thể tra được nguyên nhân ôn dịch, mọi người sẽ không có chuyện gì.” Thanh âm nàng ôn nhu nhẹ nhàng lại mang theo năng lực trấn an lòng người.

Tâm Tống Ngọc Bách dần dần yên ổn hơn, hắn cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt bình tĩnh lại non mềm của Xu Xu, chậm rãi nói: “Vậy Đại ca đi trước, huynh sẽ nhanh lại đây thăm muội, muội cũng phải bảo trọng thân thể, ngàn vạn lần không thể nhiễm bệnh trước khi tìm ra nguyên nhân ôn dịch.”

“Muội biết, Đại ca yên tâm, muội đã uống thuốc nên sẽ không nhiễm bệnh đâu.” Thật ra nàng đã dùng cam lộ hai ba năm nay, cơ bản sẽ không nhiễm ôn dịch, nhưng những lời này nàng không thể nói với Đại ca.

Tống Ngọc Bách gật gật đầu, nhận lấy thùng gỗ trong tay Xu Xu, “Cái này muốn xách tới đâu? Huynh giúp muội.”

Xu Xu chỉ căn phòng trước mặt, “Trong này, nơi này vừa dọn dẹp xong, tất cả bệnh nhân vừa nhiễm ôn dịch trong viện bên cạnh đều dời sang bên này.”

Tống Ngọc Bách giúp Xu Xu xách thùng nước vào rồi rời đi, Xu Xu bắt đầu dời chút dược liệu đến đây, chờ đến khi tòa nhà được quét tước sạch sẽ xong, người bệnh cũng lục đυ.c dọn tới đây.

Phó Liễm Chi mấy ngày nay ban ngày không thấy bóng người, đều ở trong phủ tướng quân thương thảo sự tình cùng Viên tướng quân.

Tối khuya mới về, hắn trở lại tiểu viện kia, Xu Xu cũng khuya mới về, vội vàng nghỉ tạm hai canh giờ lại phải dậy tiếp tục phối dược.

Vài ngày sau, số người bệnh đưa vào đây lại gia tăng, mặc dù Xu Xu cùng nhóm Thái Y Viện thức trắng đêm phối dược, cũng không cách nào theo kịp tốc độ người dân trong thành nhiễm ôn dịch, thậm chí đến giờ chưa có người bệnh nào được chữa khỏi hoàn toàn.

Không cách nào tìm được ngọn nguồn lây nhiễm ôn dịch, thì cũng không có cách nào phối ra dược chữa trị, điều duy nhất nàng có thể làm là lợi dụng cam lộ để tạm thời ngăn chặn ôn dịch.

Nhưng dù là như vậy, đám người bị lây nhiễm sớm cũng càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù chỉ còn một hơi cuối cùng, nhưng những chỗ hư thối trên người bọn họ vẫn càng ngày càng lở loét nhiều hơn, nếu không tăng thêm lượng cam lộ, có khả năng bọn họ sẽ không chịu được.

Xu Xu tưởng tượng, nếu vẫn không thể tìm thấy ngọn nguồn của ôn dịch, chỉ bằng phân lượng cam lộ hiện tại, căn bản không có cách nào chữa khỏi ôn dịch, chỉ có thể trì hoãn.

Trừ khi có thể cho người bệnh ôn dịch dùng một lượng lớn cam lộ, như vậy mới có thể hoàn toàn chữa khỏi ôn dịch.

Thế nhưng dùng lượng lớn cam lộ, bí mật của nàng sẽ bị bại lộ, hơn nữa nếu dùng cam lộ làm thuốc, phối ra thuốc chữa khỏi ôn dịch, sẽ không có cách nào ghi chép lại.

Tóm lại không thể tiếp tục sử dụng phương pháp này, vì hiệu quả khác nhau.

Nàng cần biết được nguồn gốc thật sự của ôn dịch, sau đó cần một cách chữa trị ôn dịch mà không cần dựa vào cam lộ.

Nếu không tìm được nguồn gốc ôn dịch, đến lúc đó chỉ có thể dùng cam lộ cứu người, nàng nên lựa chọn tiếp tục giấu diếm bí mật của mình, mạng của mình, hay là tính mạng của mấy chục vạn người dân trong thành? Xu Xu nghĩ tới điều này nhịn không được rùng mình.

Xu Xu vội vàng ném suy nghĩ ra sau đầu.

Nàng chậm rãi véo vào lòng bàn tay, vô luận như thế nào cũng phải tìm được ngọn nguồn ôn dịch.

Xu Xu đi đến ghế dựa sau bàn ngồi xuống, lấy giấy mực lại đây, trải giấy ra, nàng bắt đầu từ từ sắp xếp lại một vài manh mối của lần ôn dịch này.

Xu Xu viết lên trên giấy, cũng không phải tự nhiên phát sinh lần ôn dịch này.

Đời trước ôn dịch không có phát sinh, hiện tại đột nhiên xuất hiện, nhất định không phải thiên tai, mà là do con người tạo ra.

Như vậy ai đã làm việc này?

Điểm khác nhau của đời này với đời trước là điểm nào?

Đời trước Tống Ngưng Quân còn sống, bây giờ cũng đang ở kinh thành, thậm chí đã được phong làm huyện chủ.

Đời này Tống Ngưng Quân xảy ra chuyện, xuất hiện ở thành Phong Long, thậm chí còn quen biết Phùng Bắc vương, rất có khả năng lúc trước nàng rơi xuống vách núi đã được Phùng Bắc vương cứu lên. Phùng Bắc vương người này dã tâm quá nhiều, tàn nhẫn độc ác, sẽ không dễ dàng đi cứu người, nhất định là Tống Ngưng Quân đã hứa hẹn cho Phùng Bắc vương cái gì.

Đời trước vận khí của Tống Ngưng Quân không tồi, hơn nữa ả rất giỏi về độc dược, thậm chí có thể làm cho mãnh thú phát điên, báo đen bên cạnh Tống Ngưng Quân kiếp trước thật ra vẫn luôn rất ngoan, lại đột nhiên phát cuồng cắn chết Xu Xu, vì sao báo đen đột nhiên phát điên? Có thể thấy được trong tay Tống Ngưng Quân nắm giữ đồ vật làm báo đen phát điên.

Chắc là nhờ mấy thứ này, mới làm cho Phùng Bắc vương nhìn thấy giá trị của Tống Ngưng Quân, lúc đó mới chịu ra tay cứu nàng.

Mà Tống Ngưng Quân cũng vì mạng sống, đem đồ vật mình biết đều cho Phùng Bắc vương.

Phùng Bắc vương vẫn luôn có dã tâm muốn tấn công chiếm đất đai thành trì của Đại Ngu, thành Bình Cao là biên thành Đại Ngu, không tấn công được thành Bình Cao, căn bản không có cách nào tiếp tục thâm nhập, cho nên thành Bình Cao quan trọng nhất, có thể là Phùng Bắc vương lợi dụng đồ vật Tống Ngưng Quân cho hắn ta, chế tạo trận ôn dịch này, thành Bình Cao trở thành tử thành, sẽ dễ dàng hơn để Phùng Bắc vương thực hiện bước tiếp theo.

Vì vậy đời này Tống Ngưng Quân quen biết Phùng Bắc vương mới là điểm khác biệt vận mệnh của hai đời.

Bởi vì điểm này, nên đời này mới có ôn dịch.

Xu Xu cảm thấy nếu dựa theo suy đoán này của nàng, rất có thể Phùng Bắc vương đã thúc đẩy trận ôn dịch này.

Như vậy nếu Phùng Bắc vương tạo nên trận ôn dịch này, hắn ta đã dùng biện pháp gì mang mầm ôn dịch đưa vào thành.

Mấy ngày nay, phu quân cùng Viên tướng quân đã tra qua, mấy ngày trước đây cũng không có người khả nghi tiến vào trong thành.

Nếu nguyên nhân không phải do người mang vào, thậm chí nguồn nước với thức ăn nơi phát dịch cũng không có vấn đề gì, còn có biện pháp gì có thể đưa nguyên nhân vào?

Xu Xu nhìn vào những thứ được ghi lại dày đặc trên tờ giấy, đầu óc nàng cũng mơ hồ không nghĩ ra, đột nhiên nghe thấy âm thanh chít chít từ bên ngoài, còn có tiếng kêu của Tiểu Lỵ.

Xu Xu ngẩn ngơ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng vội vàng đứng dậy, cầm tờ giấy ghi những suy nghĩ của mình, đi đến bên cạnh bếp lò, đem trang giấy ném vào trong bếp lò, ngọn lửa bén lên, tờ giấy với những nét chữ thanh tú bị đốt thành tro, Xu Xu đi ra ngoài cửa.

Đến dưới mái hiên ngoài cửa, Xu Xu nhìn thấy Tiểu Lỵ với Hỏa Diễm đang nhe răng trợn mắt với một con chuột, Tiểu Lị đang dùng móng vuốt cào con chuột trong góc khiến nó la toáng lên. Hai con vật kia thấy con chuột sợ hãi khuôn mặt biểu lộ sự thích thú.