Chương 131

Phùng Bắc vương nhìn vào vị trí thành Bình Cao ở nơi xa, khoảng cách hai thành khá xa, tất nhiên không thể nhìn thấy.

Bộ dáng hắn ta khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt anh tuấn, nghe Phù Thiền nói xong, mới nhàn nhạt nói: “Chính ngươi làm việc thất bại, lúc trước nói ngươi ra tay với công chúa ở Đại Ngu, như vậy Đại Ngu với Tiêu Thận đối đầu, ngươi sẽ làm ngư ông đắc lợi, ngươi thật vô dụng, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, thậm chí khiến cho Tiêu Thận vương chú ý, hiện tại sự tình bại lộ, vợ con ngươi chẳng lẽ không bị bắt?”

Phù Thiền sắc mặt xanh mét, cắn răng nói: “Lúc trước là ngài tìm tới ta, hứa với ta…”

“Câm miệng.” Phùng Bắc vương chặn ngang lời hắn ta nói, “Bổn vương đã nói qua, chính là ngươi ngu dốt, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngươi xuống đi, nếu có cơ hội, bổn vương sẽ cứu người nhà ngươi.”

Phù Thiền tức giận da mặt đỏ lên muốn hành động nhưng nhìn thấy các tướng sĩ bên cạnh Phùng Bắc vương nhìn mình như hổ rình mồi, hắn ta mới nén giận phất tay áo rời đi.

Đám người lui xuống, Phùng Bắc vương hừ lạnh một tiếng, “Ngu xuẩn.” Đúng thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nếu lúc trước có thể khơi mào chiến tranh Đại Ngu với Tiêu Thận, hắn ta cũng có thể đỡ tốn nhiều công sức.

Nhớ tới sự tình thành Bình Cao, Phùng Bắc vương nhướng mày hỏi tướng lãnh bên người, “Tình huống bên kia như thế nào?”

Một tướng lãnh mặt đầy râu quai nón nói: “Hiện tại Thành Bình Cao chỉ được vào không cho phép ra, thuộc hạ tìm hiểu được ôn dịch thành Bình Cao càng thêm nghiêm trọng, bên trong đã có không ít người nhiễm ôn dịch, hơn nữa ngay cả quân y cùng quân doanh cũng dần dần có người bắt đầu bị nhiễm, hoàng đế Đại Ngu phái thái y tới biên thành, bọn họ vừa đến, Thục vương cũng từ kinh thành đến đây.”

Phùng Bắc vương ngẩn ra, quay đầu lại hỏi, “Ngươi nói Thục vương cũng tới biên thành?”

Tướng lãnh lập tức nói: “Đúng là như thế, mật thám vừa mới đưa tin tức trở về, Thục vương mới vào thành không bao lâu.”

Phùng Bắc vương hơi nhíu mày, “Tại sao hắn lại đến biên thành? Hiện tại thành Bình Cao do Viên nhạc trấn thủ, hoàng đế Đại Ngu cũng không có khả năng để Thục vương tới biên thành đã bắt đầu lan tràn ôn dịch, đi tra mục đích Thục vương tới biên thành.” Hắn ta cùng Thục vương đã đánh qua mấy trận, biết được con người hắn tính tình lạnh nhạt, nữ nhân bên người cũng không có.

Tướng lãnh lập tức nói: “Thuộc hạ đã phái người đi dò xét.”

Thanh âm Phùng Bắc vương lãnh đạm xuống, “Sự tình lần này không thể lại bại lộ, thành Bình Cao nhất định phải bị phá huỷ, vị trí của nó quan trọng nhất, không tấn công thành Bình Cao được thì không có cách nào tiếp tục tấn công các thành trì khác của Đại Ngu.” Lần ôn dịch này hoàn toàn không đơn giản, là do hắn ta sai người làm. Vận khí của hắn ta cũng tốt, hơn một năm trước nhặt được một nữ tử từ dưới vực sâu, nàng ta giúp đỡ hắn ta rất nhiều, những phương thuốc độc và phương thuốc ngự thú của nàng ta đều có tác dụng rất tốt, Hắn ta để nàng ta bên Vu Y để chế phương thuốc độc kia rồi đưa vào thành Bình Cao.

“Vương gia xin yên tâm, nhất định có thể huỷ hoại thành Bình Cao, ngay cả quân y trong thành cũng đã nhiễm ôn dịch, thái y kinh thành tới sẽ càng không có biện pháp, lần ôn dịch này chắc chắn không người nào có thể giải.” Lần ôn dịch này là Vương gia phái người đi làm, chỉ cần chờ ôn dịch không khống chế được, hoàng đế Đại Ngu sẽ tự hạ lệnh phong tỏa thành, đến lúc đó năm vạn tướng sĩ trấn thủ biên thành với người dân bên trong thành tất cả sẽ bị vây chết ở bên trong.

Phùng Bắc vương không nói chuyện nữa, chỉ nhìn về phía biên thành Đại Ngu ở phương xa.



Xu Xu ra ngoài xem qua nguồn nước phụ cận, nguồn nước trong suốt, không có gì khác thường.

Vườn rau trong ruộng cũng không bất thường, nguyên liệu nấu ăn đều mới mẻ.

Theo như tình huống thông thường, ôn dịch thường do hoàn cảnh không sạch sẽ, ăn đồ ăn hư thối, hoặc là xung quanh có xác thối không kịp vùi lấp.

Nhưng ngay cả khi biên thành đang bị nhiễm bệnh dịch, Viên tướng quân cũng dặn dò trong thành nhất định phải sạch sẽ ngăn nắp, thi thể phải đốt cháy ngay lập tức.

Như vậy ngọn nguồn ôn dịch, rốt cuộc là từ đâu tới?

Xu Xu ở bên ngoài tìm kiếm hai canh giờ, kiểm tra hết mọi nơi trong thành, vẫn không phát hiện ra tình huống dị thường gì.

Nàng còn muốn đi ngoài thành nhìn xem, nhưng hiện tại thành Bình Cao chỉ cho phép đi vào, nhưng không cho phép đi ra khỏi thành.

Xu Xu trở về trong viện, Ngang Sinh cũng đã trở về, nhìn thấy Xu Xu nhỏ giọng nói chuyện với nàng, “Tống đại phu, chúng ta không dám quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, ta đã tìm chỗ ở cho điện hạ, tuy nhiên có chút đơn giản, Viên tướng quân cũng biết điện hạ sẽ tới biên thành, còn nói có thể cho điện hạ đến trong phủ tướng quân nghỉ tạm.”

“Đa tạ Ngang sư ca, lát nữa ta sẽ nói với điện hạ.”

Ngang Sinh nhỏ giọng nói: “Ta đi trước giúp đỡ sư phụ.”

Chờ Ngang Sinh rời đi, Xu Xu lấy chén không lại rót chút nước, bỏ thêm chút cam lộ vào bên trong, cam lộ trực tiếp từ lòng bàn tay nàng nhỏ giọt vào trong chén, Xu Xu cầm chén đặt ở bên người Hỏa Diễm với A Lỵ, “Các ngươi cũng uống nhiều chút, ta sợ vi khuẩn gây bệnh ôn dịch cũng có ảnh hưởng với các ngươi.”

Hỏa Diễm cùng Tiểu Lị cọ cọ Xu Xu, lúc này mới bắt đầu uống nước.

Xu Xu xoa đầu chúng nó, xoay người vào gian phòng nhỏ bên trong dược phòng.

Nàng vừa mới đẩy cửa ra, Thục vương đã tỉnh lại, hắn đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường nhỏ chỉ vừa đủ một người, gối lên cái gối mềm mại của nàng, sau khi nghe thấy âm thanh mở cửa, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Xu Xu, ánh sáng lờ mờ, Xu Xu có chút thấy không rõ bộ dáng của hắn, nàng đi đến bên giường, cúi người lo lắng hỏi: “Phu quân tỉnh rồi sao?”

Phó Liễm Chi nhàn nhạt ừ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, kéo Xu Xu xuống giường muốn ôm nàng, Xu Xu lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Eo chàng còn có vết thương, không thể đυ.ng vào, mấy ngày nay cũng phải chú ý dưỡng vết thương cho tốt. Ngang sư ca nói đã dọn dẹp tiểu viện bên kia vườn, phu quân muốn ở bên kia vườn hay đến phủ tướng quân, Viên tướng quân cũng đã biết phu quân tới biên thành.”

Xu Xu nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói: “Vì sao phu quân lại tới biên thành?”

Phó Liễm Chi nhịn không được, một tay nắm vòng eo Xu Xu, ôm người vào trong lòng ngực, ôm thân mình mềm mại của nàng, làm cho lòng hắn bình tĩnh trở lại, “Không yên lòng về nàng.”

Xu Xu ngoan ngoãn để hắn ôm, còn chủ động ôm cổ hắn, tuy nhiên vẫn cẩn thận tránh đi vết thương của hắn, nàng mềm giọng nói: “Phu quân không cần lo lắng, thϊếp sẽ không có việc gì.”

Phó Liễm Chi thấp giọng ừ một tiếng.

Hai người ở gian phòng nhỏ bên trong ân ái một lát, Xu Xu nhớ trời không còn sớm nữa, nói: “Phu quân, chúng ta đi ra ngoài ăn chút cơm canh, sau đó chàng đi qua viện bên cạnh nghỉ tạm, thϊếp tiếp tục ở đây phối dược, chút nữa sẽ đi qua tìm chàng.”

“Được.” Hắn cúi đầu hôn nhẹ trên trán của nàng.

Hai người đi ra ngoài dùng cơm tối, Phó Liễm Chi rời vườn đi phủ tướng quân một chuyến, Viên tướng quân nhìn thấy Thục vương nhịn không được nói: “Tại sao điện hạ lại tự mình chạy tới biên thành?”

Phó Liễm Chi không trả lời hắn ta, chỉ ngồi trên ghế nhàn nhạt hỏi: “Đã tra ra cái gì rồi?”

Viên tướng quân nhíu mày nói: “Ta đã phái người đi điều tra, lần ôn dịch này xuất hiện quá đột ngột, không có bất cứ dấu hiệu gì.”

“Ra ngoài thành tra.” Lời nói Phó Liễm Chi vẫn lạnh lùng.

Viên tướng quân sửng sốt, “Ý điện hạ là, lần ôn dịch này có quan hệ với Điền quốc?”

Phó Liễm Chi nói: “Xu Xu nói lần ôn dịch này không giống ngẫu nhiên, đã không có bất cứ nguyên nhân dấu hiệu nào, thì tra từ địa phương khác, ngoài ra trong thành cũng phải tiếp tục tra rõ.”

“Nếu thật do Phùng Bắc vương gây ra…” Viên tướng quân trợn mắt há mồm, “Thủ đoạn cũng thật tàn nhẫn, chuyện này nhất định phải được tra rõ.”

Hai người trầm mặc một lát, Viên tướng quân đột nhiên hỏi, “Điện hạ, thần biết Thục vương phi cũng tới biên thành trị liệu ôn dịch, nghe nói phối dược cũng có thể giảm bớt chút bệnh tình, điện hạ ngài tới biên thành định mang Thục vương phi về kinh sao? Nếu, nếu là có thể, thần hy vọng điện hạ có thể cho Thục vương phi ở lại biên thành, cho tới bây giờ, cũng chỉ có Thục vương phi phối dược mới có thể giảm bớt ôn dịch, người duy nhất có thể chữa khỏi lần ôn dịch này chỉ có Thục vương phi, thần cũng biết Thục vương phi thân phận tôn quý, nhưng hiện tại…”

Viên tướng quân nói tới đây nhịn không được thở dài.

Hắn ta nhìn ra được tình cảm của điện hạ đối với Thục vương phi, mấy năm nay, nữ nhân bên người điện hạ chỉ duy nhất có Thục vương phi.

Hiện tại điện hạ tới biên thành, rất có khả năng lo lắng Thục vương phi tự mình chạy tới biên thành trị ôn dịch, nên đến đây để mang Thục vương phi về kinh, nhưng Thục vương phi y thuật lợi hại, hắn ta vẫn hy vọng Thục vương phi có thể ở lại.

Một lúc lâu.

Viên tướng quân nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Thục vương điện hạ, “Bổn vương sẽ ở lại biên thành cùng nàng, chờ đến khi trị liệu ôn dịch xong.”

Mặt Viên tướng quân lộ vẻ vui mừng, “Đa tạ điện hạ, lát nữa điện hạ ở lại phủ tướng quân sao?”

“Không cần.” Phó Liễm Chi đứng dậy rời đi.

Viên tướng quân tự mình tiễn người ra phủ, Phó Liễm Chi đi đến biệt viện, Xu Xu đang phối dược bên trong dược phòng.

Thái y với nhóm lang trung từ kinh thành tới đều ở trong đình viện hỗ trợ, bọn họ có lẽ không thể giúp gì nhiều, nhưng phân loại dược liệu, trông coi bếp lò, bọn họ đều có thể làm được.

Xu Xu cũng không giấu diếm mọi người, bây giờ bình ngọc không cần hiện hình cũng có thể sử dụng được, chỉ cần che lại một chút, đem cam lộ nhỏ vào trong nước.

Nàng phụ trách phối dược, đi theo Phục thần y mấy năm nay, lúc này Xu Xu phối dược không cần dùng cân để phân lượng dược liệu, nàng tùy tay một cái cũng ra phân lượng chuẩn xác nhất.

Có người hỗ trợ nhặt thuốc, trông coi bếp lò, tốc độ phối dược tự nhiên nhanh lên rất nhiều.

Xu Xu bận đến tối mịt, giờ Tý mới được nghỉ ngơi, nàng theo Thục vương đến trong viện bên cạnh ngủ, không tiếp tục ngủ ở trong dược phòng.

Nàng bận rộn cả ngày, trên người có chút nhức mỏi, mệt đến không muốn nhúc nhích, cuối cùng Thục vương giúp nàng rửa mặt chải đầu xong mới nghỉ ngơi.

Qua ba ngày, ôn dịch thành Bình Cao cũng không có khống chế được, chỉ trong ba ngày, lại có thêm mấy trăm người nhiễm ôn dịch.

Quân y trong thành, thái y với lang trung có hạn, Xu Xu cùng bọn họ phối dược ba ngày, cũng chỉ đủ cho người bệnh trong viện.

Điều duy nhất là trong vòng ba ngày, trong viện không có trường hợp tử vong nào xảy ra, ngay cả nhóm người bệnh nghiêm trọng nhất cũng không tử vong.

Tuy nhiên trong vòng ba ngày, lại có nhiều người nhiễm ôn dịch như vậy, mặc dù tạm thời đã khống chế được bệnh tình, nhưng người dân trong thành vẫn khủng hoảng tinh thần.