Chương 130

Hai người đi vào trong vườn, trong lòng Xu Xu lo lắng thấp thỏm không yên, sao nàng lại gặp Đại điện hạ ở đây vậy?

Hơn nữa nhìn bộ dạng Đại điện hạ có chút lạnh lùng không vui.

Hổ trắng cùng báo xa-li cũng đi theo nàng vào vườn, trong vườn chỉ còn lại vài quân y, Ngang Sinh nói rằng quân y biên quan hiển nhiên đều nhận ra Hỏa Diễm của Thục vương.

Ngang Sinh nghe Thục vương phi thì có chút giật mình, lại thấy Thục vương nắm tay Xu Xu thì mới bất giác biết được, Xu Xu chính là vị Thục vương phi trong lời đồn đó.Đa số bách tính nơi biên thành đều biết Thục vương thành thân, nhưng chưa từng thấy qua Thục vương phi, thật ra Ngang sinh cũng không ngờ Thục vương phi vậy mà lại đến biên thành giúp điều trị bệnh dịch, hắn thấy Xu Xu ăn mặc như phụ nhân đã có chồng, nhưng tuổi của Xu Xu cũng không lớn, còn mong rằng nàng ăn mặc như vậy chẳng qua chỉ là muốn ra ngoài thuận tiện một chút thôi.

Bây giờ biết cô nương hắn tiếp xúc hai ngày qua là Thục vương phi, trong lòng Ngang Sinh không khỏi có chút mất mát.

Nhưng mà hắn nhanh chóng loại bỏ cảm giác mất mát này, tiến lên nói: “Bái kiến Thục vương điện hạ.” Hắn còn muốn nói thêm vài câu, lại nghe thấy thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thục vương: “Giúp bổn Vương an bài chỗ dừng chân.”

Ngang Sinh thoáng giật mình, một lúc sau mới đáp: “Điện hạ, trong vườn tạm thời không có phòng trống, không bằng có thuộc hạ giúp ngài an bài chỗ ở bên cạnh vườn.”

Phó Liễm Chi gật đầu, nắm tay Xu Xu đi về phía trước, chậm rãi nói: “Nàng ở đâu?”

Xu Xu nhỏ giọng nói: “Tạm thời ở lại gian cách vách của dược đường, điện hạ, sao chàng lại đến đây, giải quyết xong việc diệt phỉ ở Từ Châu rồi sao? Điện hạ chàng không nên tới đây …” Nàng cam đoan điện hạ sẽ không nhiễm bệnh, nhưng nơi này nguy hiểm như vậy, người ngoài không biết nàng có thể bảo vệ điện hạ, hơn nữa, sao phụ hoàng lại đồng ý để điện hạ tới đây vậy?

Phó Liễm Chi không nói câu nào, chỉ là siết chặt tay Xu Xu hơn, hai người quay về tiệm thuốc, bên trong toàn là mùi dược liệu, còn có chút lộn xộn, dù sao sau khi ôn dịch bùng phát mới gấp rút khuân vác toàn bộ dược liệu trong các dược đường ở biên thành tới, hai má Xu Xu ửng đỏ, nắm tay Phó Liễm Chi đi vào gian bên, “Điện hạ, vào cách vách trước đi.”

Hai người đi vào cách gian, đóng cửa phòng lại.Hỏa Diễm và báo xa-li bị chặn ở bên ngoài, liền ghé vào sát cửa.Ở trong cách gian rất nhỏ, chỉ có mỗi một cái giường thô sơ, nhưng sau khi sửa sang dọn dẹp sạch sẽ lại mơ hồ mang theo mùi hương mềm mại ấm áp trên người nữ tử.

Khóe mắt Phó Liễm Chi đang rũ xuống suy nghĩ chợt đảo qua bên trong phòng, trên giường nhỏ bày đầy mấy chồng quần áo ngay ngắn của nàng, có lẽ để thuận tiện, nàng đều mặc bố y, thậm chí vì bận rộn mà mấy giọt mồ hôi trên trán lấm tấm chảy xuống, nàng còn có chút không yên vì sợ hắn quở trách, đôi mi dài run rẩy vểnh lên, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng phủ môi lên hái má mềm mịn của nàng.Xu Xu vươn tay đẩy hắn ra, dịu dàng hỏi: “Điện hạ, ta làm cho chàng chút gì đó ăn nhé, khi nào ăn xong thì chuẩn bị nước tẩy rửa được không?”

Phó Liễm Chi ừ một tiếng.

Xu Xu lại nói: “Điện hạ, chàng ngồi chờ một lát, ta tự mình qua phòng bếp nấu mì cho chàng ăn, bây giờ tất cả quân y đều đang bận.”

“Được”. Thanh âm của hắn vẫn bình thản như nước, trước sau như một.

Trong lòng Xu Xu vẫn rất bất an, nàng đi qua phòng bếp, thấy vẫn còn mì liền nấu một bát, lấy quả trứng chim ở trên cái tổ, nhìn thấy nước canh suông này thật là nhạt nhẽo vô vị, nhưng mà trong vườn nguyên liệu nấu ăn có hạn, Xu Xu đành bưng mì qua, “Chàng ăn trước đi, ta đi lấy nước.”

Trong vách cách vách hẳn là vẫn có thể đặt được thùng nước tắm, Xu Xu nấu nước nóng, gánh đến cách vách, lại đổ thêm mấy thùng nước lạnh vào, căn cho nhiệt độ vừa phải.

Khi chuẩn bị xong nước tắm thì Phó Liễm Chi cũng đã ăn xong bát mì, hai ngày đêm qua hắn chưa ngừng nghỉ một phút nào.

Xu Xu lấy khăn bố sạch sẽ ra, “Điện hạ, chàng tẩy rửa trước đi, ta ra ngoài trước.”

Phó Liễm Chi liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Giúp ta tắm đi.”

Xu Xu vâng một tiếng, lúc này mới đóng cửa lại, nhưng mà rõ ràng đang là ban ngày ban mặt, bên ngoài người qua kẻ lại đông như thế, Xu Xu có chút thẹn thùng, hai má ửng đỏ.

Nàng đi qua giúp Phó Liễm Chi cởi bỏ y bào trên người, thấy hắn còn vương theo mùi mồ hồi tự nhiên, xem ra đã nhiều ngày chưa được tắm rửa, Xu Xu có chút đau lòng, nhỏ giọng nói: “Điện hạ quất ngựa truy phong chạy đến à? Thật ra điện hạ không cần lo lắng cho ta, ta không sao đâu, nhất định có thể dập tắt ôn dịch, chờ khi nào chữa bệnh xong sẽ trở lại kinh thành, khi đó hẳn là điện hạ đã đợi ở trong kinh thành rồi.”

Phó Liễm Chi ngồi ở bên giường, tùy ý nàng cúi đầu giúp hắn cởi bỏ y phục trên người, bắt lấy cái tay đang đặt trên eo bụng hắn, “Gọi là phu quân.”

“Phu quân…” Thanh âm của Xu Xu càng lúc càng nhỏ, vừa lúc cởi bỏ y bào của hắn lại nhìn thấy miệng vết thương trên eo, Xu Xu lập tức thay đổi sắc mặt: “Phu quân, có chuyện gì vậy?” Miệng vết thương da tróc thịt bong, có chút trắng bệch, rõ ràng là sau khi bị thương cũng chưa được xử lí cẩn thẩn, tùy ý bị y phục che đi, nếu chậm hơn hai ngày thì miệng vết thương đã sinh mủ rồi.

Xu Xu đau lòng không thôi, nước mắt cũng lã chã rơi xuống, lẩm bẩm nói: “Phu quân đừng cử động, ta ra ngoài lấy thuốc.”

Đi ra ngoài tiệm thuốc, tay Xu Xu có chút run rẩy, nàng tìm mấy thứ dược thảo, vừa nấu vừa bỏ thêm cam lộ rồi bưng ra trước cửa sổ cũ kĩ thổi cho nguội, sau đó đi vào cách vách, Phó Liễm Chi đang ngồi ngay ngắn trên giường, nàng bước qua kéo cách tay rắn chắc của hắn, “Phu quân đứng dậy trước đi, miệng vết thương của chàng hơi sinh mủ rồi, bây giờ không thể ngâm nước tắm rửa được, ta lấy khăn bố giúp chàng lau sơ người một lượt nhé.”

Phó Liễm Chi thản nhiên ừ một tiếng, nghe lời đứng dậy, nàng giúp hắn cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, nhìn thấy thân hình thon dài rắn chắc của hắn, hai chân dài mà có lực, Xu Xu đỏ mặt xoay người cấm bố khăn vắt khô, sau đó lau chùi thân thể cho hắn, ráng sức không nhìn vào bộ vị khác trên cơ thể.

Cuối cùng vẫn cảm thấy bộ vị khác của hắn biến hóa, Xu Xu nhắm mắt nhỏ giọng nói: “Phu quân, lát nữa còn phải bôi thuốc…”

Nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên đã bị một người kéo ngang qua, thân thể mềm mại bị kéo vào l*иg ngực rắn chắc, cùng cơ thể hắn dán chặt vào nhau, cảm nhận sự nóng rực của hắn, Xu Xu sợ tới mức kinh hô một tiếng, sau đó mấy âm thanh hoảng hốt này cũng cũng bị hắn nuốt vào trong bụng, hắn hôn có chút hung ác, giống như là muốn đem lo lắng mấy ngày qua gửi gắm vào trong nụ hôn này.

Xu Xu mềm nhũn cả người, hai tay dán vào trên ngực hắn, bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, cuối cùng hắn mới buông ra.

Hẳn là hắn cũng hơi kiêng dè, hai tròng mắt Xu Xu long lanh gợn sóng nhìn hắn, vương chút hơi nước mênh mang, Phó Liễm Chi lại cúi đầu hôn nhẹ khóe môi của nàng, thấy vẻ mặt nàng ửng đỏ, trên trán lấm tấp mồ hôi, du͙© vọиɠ trong lòng vốn bị ép xuống kia chực chờ bạo ngược lên kia cũng tiêu tán không ít, hắn thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Xu Xu cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng giúp hắn lau chùi thân thể sạch sẽ, mang y bào đến cho hắn: “Phu quân, chàng mặc vào trước đi, ta ra ngoài lấy bát thuốc xử lý vết thương cho chàng.”

Nhìn thấy nàng vội vã chạy ra, ánh mắt Phó Liễm Chi ánh lên vẻ khoan khoái dễ chịu, đứng dậy mặc lại y bào, nhưng mà vẫn mở rộng vạt áo, miệng vết thương ở eo bụng của hắn cũng không cảm thấy quá kinh khủng, nhưng biết nàng lo lắng cho hắn như thế, tâm tình hắn thật sự tốt hơn nhiều.

Xu Xu bưng nước thuốc đã muốn nguội lạnh vào trong, thấy Thục vương đã mặc xong y bào, vạt áo rộng mở, nàng đi qua cẩn thận lau chùi miệng vết thương trên eo bụng của hắn, miệng vết thương không đυ.ng đến xương cốt, bôi thuốc mỡ hằng ngày sẽ nhanh chóng tốt lên, nhưng mà da thịt bong tróc thế này thì hơi nghiêm trọng, động tác Xu Xu nhẹ nhàng cẩn thận: “Phu quân có đau không?” Nàng nhìn thôi đã đau lòng.

“Không đau.” Đúng là Phó Liễm Chi không có cảm giác gì mấy, biểu tình cũng chẳng thay đổi gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn nàng. Xu Xu có chút rầu rĩ, giận hắn không thương tiếc thân thể của mình, không nói một tiếng nào tiếp tục giúp hắn xử lý vết thương, bôi loạn cao thuốc lên, cuối cùng lấy băng gạc băng bó thật tốt.

Đợi đến khi giúp hắn sửa sang vạt áo chỉnh tề xong, Xu Xu nói: “Phu quân, chàng ở trong này nghỉ một lát, ta đi ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm được nguồn gốc của dịch bệnh hay không.” Nói xong nàng khựng lại, nghĩ vẫn nên đem tính toán trong lòng nói cho hắn biết: “Phu quân, ta cảm thấy ôn dịch lần này không bình thường lắm, đợt dịch này khác với những những bệnh dịch ta từng gặp qua, rất có thể không phải ngẫu nhiên, nhưng mà phải chờ tra ra ngọn nguồn mới biết rõ được.”

Phó Liễm Chi nhìn nàng nói: “Ta biết rồi, báo cho Viên tướng quân, bảo hắn đi tra đi.”

Xu Xu gật đầu: “Ta ra ngoài trước, phu quân chàng nghỉ ngơi một lát.” Chắc chắn hắn đã không nghỉ ngơi tử tế nhiều ngày rồi. Xu Xu rời đi, đóng cửa cách gian lại, mang theo Hỏa Diễm và báo xa-li đến dược đường.

Hai con vật cũng vui vẻ theo nàng ra ngoài.

Đi vào mái hiên, Xu Xu nhìn thấy Ngang Sinh ở bên ngoài, hắn đang bước đi nhưng nhìn thấy Xu Xu thì giật mình, chần chờ một hồi vẫn tiến lên chắp tay nói: “Bái kiến Vương phi nương nương.”

Xu Xu khoát tay, “Ngang sư ca không cần phải như vậy, tiếp tục gọi ta là Tống đại phu đi, ta đến đây muốn giúp mọi người chữa trị dịch bệnh, không cần câu nệ như thế.”

Ngang sinh gật đầu, “Tống đại phu đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm ngọn nguồn của ôn dịch sao? Sư phụ nói thuốc của người rất hữu dụng, đúng là có thể giảm bớt bệnh tình, nhưng mà vẫn cần mau chóng tìm ra ngọn nguồn ôn dịch, nếu không chờ bệnh nhân tự sinh ra kháng thuốc thì tình hình sẽ nhanh chóng xấu đi.”

“Ta biết, vậy nên ta định ra ngoài điều tra.”

Ngang Sinh nói: “Ta đi chung với nàng, sư phụ cũng bảo ta xuất môn hỏi han dân chúng nơi biên thành một chút, xem mười ngày trước có chuyện gì khác thường phát sinh hay không.”

“Được.” Xu Xu gật đầu.Hai người rời đi, còn có hổ trắng với báo xa-li bám theo, nhìn thấy hai sủng vật hung mãnh này, Ngang Sinh hơi sợ hãi, cách Xu Xu vài bước xa.

Lần này thủ vệ gác cổng không ngăn Xu Xu lại, mặc hai người rời đi, Xu Xu nói với Ngang Sinh: “Ngang sư ca, ngươi đi thăm hỏi dân chúng biên thành, ta đi đến nguồn nước ở nơi khác xem xét một chút.”

—–

Ở Phong Long thành cách biên thành Điền quốc mấy trăm dặm.Trên tường thành cao sừng sững là một nam tử dáng vẻ khôi ngô, khuôn mặt anh tuấn, một đầu tóc đen mượt của nam tử chỉ dùng một dây buộc cột lại trên vai, trên khuôn mặt tuấn tú có một đồng tử màu xanh biếc, còn bên kia lại là màu đen tuyền, đồng tử hai màu, hắn đứng ở trên tường thành, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lẽo.

Bên cạnh nam tử còn có một người đàn ông trung niên diện mạo ôn nhu nhã nhặn, nam tử này đúng là Tiêu Thận quốc sư Thần Phù Thiện từng đến kinh thành lúc trước.

Khuôn mặt Phù Thiện ánh lên vẻ lo lắng, nhìn vào đôi mắt biếc của nam tử, nói: “Vương, ngài từng nói rằng, nếu hợp tác với ta, phò tá ngài bước lên Vương vị, sau đó cùng ngài tấn công Đại Ngu, nhưng mà bây giờ cả nữ nhi, trưởng tử và thê tử của ta đều đều bị huynh trưởng bắt, còn mình ta trốn thoát, Vương nhất định phải giúp ta cứu họ về.”

Nam tử mắt xanh này đúng là tân vương của Điền quốc, Phùng Bắc Vương.