Chương 129

Xu Xu đã phối thuốc xong liền đưa cho Ngang Sinh, Ngang Sinh cẩn thận nhìn qua, có vẻ hoàn toàn hữu dụng đối với đại đa số ôn dịch, nhưng đối với ôn dịch lần này, liệu nó có thực sự hữu dụng hay không?“

Cái này sẽ hữu dụng sao?” Ngang Sinh hoang mang hỏi nàng.

Xu Xu trầm mặc, khẽ lắc đầu nói nhỏ: “Không biết, chỉ có thể thử mới biết được có hữu dụng hay không.”

Ngang Sinh cũng không nói thêm gì nữa, trong đầu hắn có hơi mông lung, đối với thuốc này không đặt niềm tin nhiều.

Xu Xu và Ngang Sinh đi đến chỗ ở của bệnh nhân, các bệnh nhân được khám qua đều có vết thương lở loét, bên trong tất cả các vết thương đều là mùi thịt thối bốc lên nồng nặc. Ngang Sinh dùng nước ấm hoà tan dược hoàn ra, sau đó gọi các quân y tới hỗ trợ, lấy nước thuốc đút cho các bệnh nhân. Có quân y không tin còn nói: “Ngang Sinh, thứ này chắc chắn sẽ không có tác dụng gì, thuốc mà thái y viện phối chế ra còn không thể làm dịu bệnh tình, tiểu cô nương này lại có thể làm được gì chứ, hơn nữa tính lan truyền của ôn dịch lần này rất nhanh chóng, chỉ cần có một quân y bị nhiễm, liền lây lan ra mấy người dân và quân sĩ ở bên ngoài. Nếu trong quân doanh còn không thể may mắn thoát khỏi, chúng ta giãy dụa để làm gì? Chúng ta đều là người học y, chúng ta cũng biết được lần ôn dịch này có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ sợ hai ngày sau hoàng thượng sẽ lập tức triệt để phong lại biên thành, tất cả chúng ta cũng chỉ chờ chết thôi.”

Ngang Sinh không nói lời nào.

Xu Xu nhìn người quân y kia, vẻ ngoài cũng chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, nàng nhàn nhạt nói: “Thân là đại phu, nếu ai ai đều giống như ngươi, gặp bệnh khó chữa trị liền ngay lập tức từ bỏ sao? Nếu có ý nghĩ như vậy, ngươi không xứng là đại phu.”

Quân y kia bị cô nương còn trẻ như vậy chê trách, hắn thẹn quá hoá giận, giọng nói mang theo sự tức giận: “Ngươi là con cái nhà nào? Ở chỗ này cũng dám xông lên làm loạn? Chẳng lẽ bên trong kinh thành lại cho người đưa đến nữ lang trung ư? Hừ, ta nói, các nữ lang trung đều không nên tồn tại, toàn là một lũ chỉ biết nghe theo cảm tính, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh hay không mà dám ở đây ngang ngược, có bản lĩnh thì giải quyết hết ôn dịch lần này đi!”

“Nghiêm Quân Y! Ăn nói cho cẩn thận!” Ngang Sinh nhíu mày rồi quát lại, “Tống đại phu có thể vượt khó đến biên thành hỗ trợ chữa trị ôn dịch lần này đã là ngài ấy bao dung độ lượng, còn ngươi thì lòng dạ hẹp hòi còn dám lớn tiếng. Ngài ấy là người có thể để ngươi tùy ý nhục nhã sao? Nếu ngươi đã không muốn hỗ trợ, còn không mau cút ra ngoài đi.”

Nghiêm Quân Y hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, Ngang Sinh thở dài, tự mình tiếp tục pha nước ấm, hòa tan dược hoàn ra, sau đó giúp đỡ các bệnh nhân uống vào.Xu Xu cũng đi theo hỗ trợ, những bệnh nhân này đã không còn biết cảm giác gì nữa, lúc uống thuốc cũng là miễn cưỡng uống vào, giày vò nửa canh giờ mới đút hết dược thủy cho những người trong phòng đầu tiên, còn lại chừng ba mươi bệnh nhân nữa.

Ngang Sinh khuyên nhỏ với Xu Xu: “Tống đại phu, mong ngài đừng nóng giận, trong đầu Nghiêm Quân Y không chịu nổi đả kích của ôn dịch này, chính người thân của hắn đều bị nhiễm ôn dịch, hôm nay lại có hai quân y bị nhiễm, nên lúc này mới bực tức không tỉnh táo mà nói lung tung.”

“Ta biết.” Xu Xu gật gật đầu, “Bệnh nhân bên này đều đã dùng thuốc xong, còn chút thuốc, cứ căn cứ theo mức độ nhiễm bệnh của bệnh nhân mà tiếp tục cho bệnh nhân dùng thuốc, ta tiếp tục về phòng thuốc nghiên cứu để phối dược.”

Ngang Sinh nhìn qua gương mặt nhỏ nhắn và ánh mắt vô cùng kiên định của Xu Xu, hắn có lời muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng không nói ra, chỉ nói: “Tống đại phu, ngài nên đi ăn trước một chút, trưa còn bận rộn nữa.”

Xu Xu gật đầu, nàng đi trước tới phòng bếp lấy tạm vài thứ rồi ăn, sau đó trở về phòng thuốc tiếp tục làm việc.

Bên trong dược đường chỉ có một mình nàng, Xu Xu muốn pha mấy giọt cam lộ với mấy giọt thuốc, nàng bâng quơ nghĩ đến, nếu có thể có bình ngọc ở đây thì sử dụng cam lộ liền tốt rồi, cho dù phương thuốc này có bị người khác nhìn xem cũng không sao. Trong lúc suy nghĩ, Xu Xu bỗng nhiên thấy trong đầu cảm giác hơi khác thường, nàng chậm rãi mở bàn tay trái, trong lòng bàn tay cũng không thấy bình ngọc xuất hiện nhưng lạ kì là lòng bàn tay lại có một vũng nước trong mát lạnh……

Xu Xu ngây người, nàng không ngờ tới bình ngọc còn có thể sử dụng kiểu thế này.

Chẳng lẽ là nàng và bình ngọc có liên kết linh thức với nhau? Kỳ thật lúc trước không phải do nàng chọn bình ngọc mà là bình ngọc cố ý chọn chủ nhân cho nó, nó cũng hi vọng tìm được người có thể dùng nó tới cứu tế càng nhiều người, nếu không vì sao lúc Tống Ngưng Quân cầm vào bình ngọc lộ, mỗi ngày chỉ có duy nhất một giọt ngưng lộ? Đây chính là bằng chứng tốt nhất cho giả thuyết của nàng.

Nếu nàng giống với Tống Ngưng Quân, chỉ dùng bình ngọc để ham hưởng lạc thú, chỉ sợ cam lộ trong bình ngọc cũng sẽ dần dần trở nên ít hơn khiến nàng không thể tùy ý sử dụng nữa.

Xu Xu suy nghĩ hồi lâu cũng đã thông suốt, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nàng cầm cam lộ đọng trong tay đổ vào trong nước, sau đó chuyển đến lư đồng, bắt đầu nấu thuốc.

Đến ban đêm, Ngang Sinh kích động tới tìm Xu Xu: “Tống đại phu, Tống đại phu, thuốc này có tác dụng rồi. Trưa nay những bệnh nhân nhiễm ôn dịch đầu tiên được sử dụng thuốc đã cho thấy hiệu quả, mặc dù không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không có tiếp tục chuyển biến xấu thêm nữa, có mấy người thậm chí đã dần có chút ý thức.” Trước đó, hắn và mấy quân y khác có thảo luận qua cùng với sư phụ, nhóm bệnh nhân này là nhóm đã bị nhiễm bệnh lâu nhất, cùng lắm thì cũng chỉ chịu đựng được qua buổi tối hôm nay, nhưng hiện tại bọn họ sau khi uống thuốc vào thì lại có chút tiến triển, cho thấy tình huống vẫn còn khống chế được.

Xu Xu thở phào, xem ra thuốc này vẫn có chút hiệu quả. Nàng biết được điều đó nhưng thật ra là tác dụng của cam lộ. Vấn đề mấu chốt vẫn là phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân và nguồn lây nhiễm ôn dịch, chỉ có tìm ra nguyên nhân và nguồn lây thì mới có thể dùng phương thuốc thích hợp chữa trị triệt để.

Ngang Sinh do dự rồi hạ giọng nói: “Tống đại phu, nếu ngài không ngại thì chúng ta cũng muốn giúp đỡ ngài phối dược được không?”. Hắn do dự vì biết mỗi đại phu đều có bí quyết phối dược riêng, đa số người đều không muốn truyền ra ngoài.

Xu Xu trầm ngâm suy nghĩ, nói khẽ: “Ngang sư ca, kỳ thật phối dược cùng nhau cũng được, nhưng thủ pháp phối dược của mỗi người đều không giống nhau, thuốc được phối ra cũng khác biệt, Ngang sư ca tuy cũng có thể cùng ta đi phối dược, nhưng hiệu quả của thuốc của mỗi người cũng sẽ không giống nhau đâu.”

Ngang Sinh bỗng cảm giác lời này có chút quen tai giống như…

Hình như là binh sĩ trong quân doanh tựa hồ cũng đã từng nói như thế. Trước kia trong quân doanh có nghe một đại phu họ Tống, hắn ta bảo hắn có một Tam muội muội rất lợi hại, phối thuốc cầm máu cực kỳ có hiệu quả, Tham Hoàn do nàng ta chế ra thậm chí dù chỉ còn một hơi thở cũng có thể cứu được. Sư phụ hắn cũng từng hỏi qua cách phối, vậy mà Tống Tam cô nương kia cũng không ngần ngại cho ngay. Cuối cùng sư phụ hắn dùng phối phương ấy chế thuốc, nhưng thuốc chế ra lại dược hiệu chênh lệch rất nhiều……

Ngang Sinh đột nhiên kịp phản ứng, hai người này đều họ Tống ——Trước mắt hắn, vị này cũng họ Tống, chẳng lẽ Tống Tam cô nương?

Ngang Sinh ngại ngần nói:”Xin hỏi Tống đại phu có thân thích tại biên thành hay không?”

Xu Xu nói: “Đại ca Đại tẩu ta đều ở biên thành.”

“Tống đại phu là Tam muội muội của Tống Ngọc Bách?”

Xu Xu không có giấu diếm, gật gật đầu.

Ngang Sinh kinh hãi, đúng là Tống Tam cô nương, khó trách thuốc của nàng phối ra lại có thể tốt đến như vậy.

Tựa hồ sư phụ hắn năm đó cũng có cảm khái nói một câu “Thế gian này rất nhiều dược sư, nhưng mỗi người đều có phương pháp khác nhau, dược hiệu cũng khác nhau, duy chỉ có một người có thể phát huy hết tất cả tinh hoa của phối dược để thuốc có thể đạt tới dược hiệu cao nhất, có lẽ Tống Tam cô nương chính là người đó.”

Ban đầu Ngang Sinh cũng không có ý định giúp đỡ nàng phối dược, hắn lo lắng công sức phối thuốc ra sẽ bị Xu Xu đoạt lấy, nhưng khi biết nàng là Tống Tam cô nương, hắn vô cùng ngượng ngùng nói: “Vậy ta không quấy rầy Tống đại phu phối dược nữa, nếu ngài có gì cần hỗ trợ, Tống đại phu cứ nói.”

Có lẽ biên thành lần này bị ôn dịch, chỉ có thể tìm được vấn đề mấu chốt, sau đó phối hợp nhiều phương thuốc mới có thể chữa khỏi ôn dịch này.

Ngang Sinh ra ngoài kiểm tra bệnh nhân còn Xu Xu tiếp tục mải mê tìm cách phối dược.

Đến sáng ngày thứ hai, thái y kinh thành cùng các lang trung cũng đều chạy tới biên thành, sau đó trực tiếp tới bên này.

Các thái y kinh thành cùng lang trung lần này đến đều biết Xu Xu, Thái Y viện có Mã thái y phó viện, lúc trước tổ mẫu hắn bị trúng độc, Mã thái y cũng đi phủ Quốc Công tìm Xu Xu giúp đỡ chữa trị.

Mã thái y tự nhiên là nhận ra Xu Xu, nhìn thấy Xu Xu ở dược đường, hắn vội vàng hành lễ: “Vương phi nương nương.”

Xu Xu mềm giọng nói: “Ở nơi này, Mã thái y không cần đa lễ như vậy, chỉ coi ta là đại phu bình thường là được, Mã thái y đã tới, nơi này cũng thêm một người giúp đỡ, trước đó quân y đã có mấy người đều bị truyền nhiễm rồi, Mã thái y có thể nhìn giúp ta tích dịch từ trên người bệnh nhân, bên trong tựa như là có chút hoạt tính.”

Mã thái y vội vàng đi theo Xu Xu nhìn qua sổ ghi chép bệnh, Xu Xu cũng đã lấy được tích dịch từ trên người bệnh nhân, dùng dược thủy đặc thù để ngâm qua, bên trong lại có những điểm nhỏ màu đen đang di động.

Mã thái y kinh hãi mặt trắng bệch, nhịn không được nói: “Đây là thứ gì chứ? Ôn dịch cũng không thể tồn tại như thế này mà.”

Xu Xu cũng lắc đầu thở dài nói: “Đúng là như thế, tiếp theo chúng ta nên tra rõ ràng nguyên nhân chứng bệnh này”

………………

Có người của Thái Y viện, thái y và các lang trung cùng giúp đỡ, vấn đề thiếu đại phu ở biên thành cũng đã được hóa giải.Nàng cũng không cần đích thân vừa khám bệnh vừa phối thuốc vừa cho người bệnh uống, nên cũng có thêm thời gian, vì thế mà hôm qua Xu Xu đã phối ra không ít thuốc, nàng kêu các thái y giúp đỡ bệnh nhân dùng thuốc này.

Sau đó nàng dự định đi ra ngoài quan sát một lần, nhưng các binh sĩ trông coi nơi này lại không cho phép, còn nói: “Viên tướng quân đã nói, khi ra vào nơi này, mặc kệ là bệnh nhân hay không đều phải ở lại, không cho phép bất cứ ai ra ngoài để tránh nguyên nhân lây lan bệnh dịch”.

Xu Xu vội la lên: “Nhưng các ngươi không cho chúng ta ra ngoài làm thế nào truy tìm nguyên nhân lây nhiễm ôn dịch?”

Hai tên binh sĩ nhìn mặt nhau ngơ ngác, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì, nhưng Viên tướng quân có lệnh, bọn hắn cũng không dám thả người ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co.

Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến tiếng móng ngựa cộc cộc chạy tới.

Xu Xu nhìn lại phía cuối đường, nhìn thấy một con ngựa đang chạy tới phía bên này, bên người tựa hồ còn đi theo hai con dã thú hung mãnh, một con màu trắng, một con màu hoàng kim.

Xu Xu có chút ngơ ngẩn, đây không phải là Hỏa Diễm và A Lỵ sao? Vậy người cưỡi ngựa mà tới, hẳn là ——

Nàng nhìn thấy trên ngựa đen, một nam nhân dáng người cao lớn, dù là đang cưỡi ngựa, nhưng lưng của hắn đều là thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ.Chính là Thục vương điện hạ.

Xu Xu lẩm bẩm nói: “Vì sao phu quân lại tới đây?”

Rất nhanh, hắc mã từ xa chạy lại gần, một nam nhân tuấn tú nhảy xuống từ trên lưng ngựa, đi theo sau là hai con hung thú, bọn chúng cũng nhìn thấy Xu Xu, cả bọn nhanh chóng vây nàng lại, lập tức chồm tới lấy thân của bọn chúng cọ lấy tay Xu Xu.

Khóe môi của Xu Xu nở nụ cười ngọt ngào, ngồi xổm người xuống vuốt ve hai con hung thú hung mãnh đang xù lông, ôn nhu nói: “Các ngươi làm sao cũng tới rồi?”. Lúc nàng rời kinh thành, Hỏa Diễm đang đi theo điện hạ để diệt trừ phỉ tặc mà, lại nghĩ đến bây giờ biên thành đang có ôn dịch, mang theo A Lỵ cũng không làm gì, nên liền để nó ở lại kinh thành.

“Điện hạ, điện hạ không phải đi trừ phỉ tặc sao? Lúc này mới đi được mấy ngày, làm sao ngày lại tới biên thành?”

Xu Xu ngẩng đầu, nàng vẫn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu liền thấy Thục vương đang đứng ở trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt của hắn thanh lãnh, khuôn mặt cũng có chút lạnh, mang theo ánh mắt tức giận khiến Xu Xu co rúm lại, chậm rãi đứng lên, giọng nàng mang theo vẻ hối lỗi nói: “Sao phu quân lại tới đây rồi?”

Binh sĩ trông coi cũng kinh ngạc nhìn nhau, sợ hãi bao trùm khắp nơi, không gian im bặt không tiếng động. Bỗng nhiên ai đó nhìn ai, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Thục vương điện hạ”. Bọn hắn thực sự không biết Tống đại phu là Vương phi nương nương, tuy không biết được nàng mang thân phận thê tử của Thục vương, nhưng bọn hắn lại nhận ra được điện hạ.

Thục vương thân phận cao quý vậy mà đến biên thành đang lan tràn ôn dịch, lúc này đi tới biên thành, đây là dự định cùng tất cả bách tính, binh sĩ biên thành cùng chiến đấu bệnh dịch sao?

Phó Liễm Chi nhìn sang Xu Xu đang co rúm sợ hãi, thấy vậy khiến lòng hắn mềm nhũn, ánh mắt bớt giận dữ đi, hắn đạm mạc nói: “Đi vào trước đi.”

Mã thái y và một đám thái y cùng các lang trung quỳ xuống duới chân Thục vương hành lễ, Thục vương khoát tay: “Miễn lễ”

Thục vương ra lệnh cho bọn binh sĩ thủ vệ: “Để cho bọn họ đi ra ngoài thăm dò đầu nguồn của ôn dịch đi.”

Chỉ cho phép người vào mà không cho người ra là điều không thể nào, mỗi ngày biên thành đều có rất nhiều bách tính ra vào mua bán nhộn nhịp. Lúc này ôn dịch hoành hành khắp nơi khiến bách tính đều tập trung ở trong thành, như vậy mỗi người đều có khả năng bị nhiễm ôn dịch, trừ phi phong tỏa toàn thành, nếu không vẻn vẹn phong bế Dược đường thôi cũng vô dụng.

Hai tên binh sĩ biết được thân phận của Tống đại phu nên không còn dám ngăn cản, Mã thái y cùng cả đám rời đi trước.

Chờ Mã thái y và bọn hắn rời đi, Phó Liễm Chi muốn bước vào bên trong vườn, Xu Xu giữ chặt tay của hắn, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, bên trong đều là bệnh nhân, chàng không thể vào bên trong, chàng đi phủ tướng quân nghỉ ngơi trước được không?”

“Ta không ngại”. Phó Liễm Chi quay người trở lại, tay hắn nắm chặt tay Xu Xu, dẫn nàng đi vào trong.