Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 128

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Xu Xu ra ngoài đúng lúc gặp người thanh niên thanh tú hai mươi tuổi kia, người thanh niên thấy lọ trong tay Xu Xu, hỏi: “Cô nương muốn đến dược phòng sao?”

“Uhm, làm phiền sư ca dẫn ta qua dược phòng.”

Thanh niên dẫn Xu Xu đi đến dược phòng, trên đường đi vẫn nói với Xu Xu: “Ta tên Ngang Sinh, sư phụ ta là Viện Sử quân y Vương Ngạn Lâm, sau này cô nương cứ gọi tên ta là được rồi, khắp nơi trong viện này đều là người bệnh, quân y chúng ta lại là nam, không có cô nương gia, cho nên sắp xếp cho cô nương một phòng nhỏ bên cạnh dược phòng, ban ngày nhiều người ra vào dược phòng, nhưng ban đêm lúc nghỉ ngơi cô nương đóng chặt cửa phòng bên thì sẽ không việc gì.”

Xu Xu đáp: “Đa tạ sư ca.” Nàng cũng nhớ rõ cái tên Vương Ngạn Lâm này, lúc trước Đại ca gửi thư về nhà từng nhắc đến, nói họ cần cách bào chế thuốc nhân sâm và bột cầm máu nên nàng đều cho họ hết.

Xu Xu không nói gì thêm, đi qua dược phòng, dược liệu trong dược phòng vẫn rất đầy đủ, toàn bộ dược liệu của các hiệu thuốc trong biên thành đều đã được đưa đến đây, còn có đủ loại bếp lò và dụng cụ phối thuốc, Xu Xu tìm thấy dụng cụ bắt đầu nghiên cứu mụn nước thối rữa trên người bệnh, hai tên ám vệ đi theo, không biết nên làm gì, Xu Xu quay đầu lại nói: “Các ngươi ra ngoài hỏi Ngang quân y xem có chỗ nào cần giúp đỡ hay không đi.

Hai tên ám vệ lui ra, trong dược phòng chỉ còn một mình Xu Xu.Hôm nay Xu Xu phải nhanh chóng phối cho ra loại thuốc có thể cầm cự được sự sống cho người bệnh, thực ra nàng có cam lộ, có thể cứu chữa mọi người, nhưng không thể dùng cam lộ lộ liễu ngay bên ngoài, nếu không sẽ thành người tài giỏi lập công nhưng lại bị khép tội, có thần vật như vậy, rất nhiều người sẽ muốn có, nếu cam lộ bị người đời biết được, nàng sẽ bị trở thành yêu tinh, bị người có tâm gϊếŧ chết để cướp đoạt cam lộ.

Trước mắt Xu Xu cũng chỉ có thể nhỏ vào vài giọt cam lộ trong lúc phối thuốc, bảo vệ sức khỏe của nhóm người bị nhiễm dịch bệnh có triệu chứng nghiêm trọng nhất trước, sau đó mau chóng tìm ra ngọn nguồn dịch bệnh, mới có thể tìm ra cách trị liệu.

Nàng chấp nhận cứu người, nhưng không muốn để lộ cam lộ ra bên ngoài, khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.

Người bệnh bị nổi mụn nước thối rữa trên người chỉ còn lại vài canh giờ nữa, thuốc Xu Xu mang từ kinh thành đến cũng chỉ còn một lọ, đây là thuốc lúc trước cùng sư phụ nghiên cứu ra, có thể chữa trị hầu hết các loại dịch bệnh, ít nhất có thể trì hoãn bệnh, hơn nữa lúc phối thuốc Xu Xu còn bỏ thêm cam lộ vào, hiện tại chỉ còn một lọ, chắc chắn là không đủ, cũng may trong dược phòng dược liệu gì cũng có, hiện tại nàng có thể phối được rồi.Xu Xu bắt đầu phối thuốc.

Ở Từ Châu xa xôi ngàn dặm, Liên Thành đã mang theo thư của Vương phi đưa đến Từ Châu cho Đại điện hạ.

Đại điện hạ ở Từ Châu đánh cướp, Vương phi cũng chạy đến biên thành trị dịch bệnh, dịch bệnh đấy nhé, haizzz, Liên Thành cũng có chút lo lắng lúc điện hạ biết sẽ thế nào đây.

Tung tích của Đại điện hạ cũng rất dễ tìm, bên trong phủ thái thú ở Lương Châu.

Liên Thành đi gặp Đại điện hạ, lúc Phó Liễm Chi thấy hắn cũng không bất ngờ, vẻ mặt rất lạnh lùng, trong đầu Liên Thành có chút sợ, nhưng vẫn nói: “Điện hạ, Vương phi…” Chưa đợi hắn nói xong, Đại điện hạ nhàn nhạt nói: “Đưa thư cho ta.”

Liên Thành không dám nhiều lời, lấy thư đưa cho Điện hạ.Hắn biết chắc chắn Đại điện hạ biết Vương phi đi ra biên thành, chuyện dịch bệnh ở biên thành đã truyền khắp Đại Ngu.

Tất nhiên bên Từ châu cũng biết được, Điện hạ hiểu Vương phi như vậy, chắc chắn có thể suy đoán Vương phi đã ra biên thành.

Phó Liễm Chi ngồi trên ghế bành, lạnh lùng mở thư ra, trên giấy là nét chữ thanh tú, chỉ ít ỏi vài lời: “Phu quân, biên thành bị nhiễm dịch bệnh, hôm nay thϊếp phải khởi hành đến biên thành, phu quân không cần lo lắng, thϊếp không sao đâu.” Chỉ ngắn ngủn một câu mà thôi, Phó Liễm Chi không nói nên lời cảm xúc lúc này trong lòng là thế nào, hắn đè nén suy nghĩ muốn lập tức đi ra biên thành bắt người quay ngược về, nhàn nhạt hỏi Liên Thành: “Tình hình dịch bệnh ở biên thành thế nào rồi?”

Liên Thành vội đáp: “Bẩm điện hạ, tạm thời vẫn chưa biết được tình hình dịch bệnh ở biên thành, hoàng thượng đã phái thái y đến biên thành trước rồi.”

Phó Liễm Chi không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn nét chữ thanh tú trên lá thư.

Sau một lúc, hắn đứng dậy, dáng người thẳng tắp lộ ra hàn ý, trong lòng Liên Thành căng thẳng, nghĩ đến thời gian qua Đại điện hạ cũng có chút mùi vị tình người, thế mà bây giờ lại thành bộ dạng này.

Phó Liễm Chi cất thư vào trong vạt áo, nói với Liên Thành: “Ngươi trở lại kinh thành thăm dò tình hình dịch bệnh xem thế nào rồi.”

Liên Thành vâng lời liền rời đi.Phó Liễm Chi đi ra ngoài mái hiên cong, ngắm nhìn bầu trời âm u, mây đen quay cuồng, hắn bước xuống bậc tam cấp, đi tìm thái thú Từ Châu, thái thú Từ Châu – Chúc Chí Viễn khoảng năm mươi tuổi, thân hình gầy yếu, nhìn thấy Phó Liễm Chi vội nói: “Điện hạ.”

Phó Liễm Chi nói thẳng ý đồ đến của mình: “Nạn trộm cướp ở Từ Châu, ta định sẽ tấn công bằng sức mạnh.”

Chúc Chí Viễn nói: “Bẩm Điện hạ, tuyệt đối không thể, đám trộm cướp ở Từ Châu rất lợi hại, võ công rất cao, đã xuất hiện hơn nửa năm nay, thế lực rất lớn, hơn nữa lòng dạ còn rất hiểm độc, trước đây đã từng tấn công vài lần nhưng không thành công, ngược lại còn tổn thất không ít mạng người, Điện hạ, tuyệt đối không thể tấn công bằng sức mạnh, tốt nhất chờ biết rõ số lượng người của bọn chúng, rồi thêm địa điểm chúng thường xuyên ở lại, cuối cùng mới tung một mẻ lưới bắt gọn.”

Phó Liễm Chi nhàn nhạt nói: “Không phải đã biết được ngọn núi là hang ổ của bọn chúng rồi sao, tìm người mở đường tấn công lên.”

Chúc Chí Viễn đau lòng nói: “Như vậy chắc chắn sẽ lại có thương vong, ý của thuộc hạ là, chờ thư của tên nội ứng mà thuộc hạ đã phái đi trà trộn vào đám cướp gửi trở về, xem trả lời thế nào đã, thuộc hạ chỉ muốn thương vong sẽ xuống mức nhỏ nhất.”

“Không cần.” Phó Liễm Chi đứng tại chỗ, biểu cảm rất lạnh lùng nói: “Đích thân ta sẽ dẫn quân lên núi.”

Chúc Chí Viễn thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.Cùng ngày, Phó Liễm Chi xem qua bản đồ địa hình ngọn núi đám cướp trú ngụ, cuối cùng lấy mấy cây đinh cắm vào vài vị trí, dặn dò: “Chia làm tám đội, từ các vị trí này đánh bọc lên, lấy tiếng kèn làm lệnh, bắt đầu tiến công.”

Đêm cùng ngày, Phó Liễm Chi dẫn theo 500 binh lính, chia làm tám đường, men theo sườn núi bọc đánh lên.Vừa qua giờ sửu, trên núi phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, sau đó ánh lửa ngập trời, tiếng chém gϊếŧ kêu gào giận dữ nối thành một mảnh…

Thẳng đến trưa, tiếng động trên núi yếu dần, Chúc Chí Viễn đứng dưới chân núi, lau mồ hôi ướt đầm trên trán, không biết tình hình trên đỉnh núi thế nào rồi, ông ta cũng lo lắng Đại điện hạ gặp chuyện không may, nếu Đại điện hạ gặp chuyện không may thì có lẽ chức quan này của ông ta cũng không giữ nổi.

Bên cạnh Chúc Chí Viễn chỉ có vài binh lính canh giữ, dần dần, trong núi rừng như có tiếng động, trước tiên là một con hổ trắng đi ra, đó là Hỏa Diễm bên cạnh Đại điện hạ.

Lúc này, trên người Hỏa Diễm đầy vết máu, dính trên da lông của nó, bết bết thành từng cụm, con mãnh thú với vết máu khô đầy người nhìn vô cùng nguy hiểm.

Chúc Chí Viễn nhịn không được lùi về sau một bước, đi theo sau Hỏa Diễm chính là Đại điện hạ mặc một bộ áo giáp, cũng máu me đầy người, ánh mắt lạnh lùng, giống như La Sát trong địa ngục, lần đầu tiên Chúc Chí Viễn nhìn thấy Thục vương như vậy, ông ta rùng mình một cái, lại hơi lùi về sau một bước.

Phó Liễm Chi đi đến bên cạnh Chúc Chí Viễn, nhàn nhạt nói: “Đã giải quyết hết đám cướp, ông dẫn người đi lên giải quyết hậu quả đi.”

Hắn nói xong, liền dẫn hổ trắng xoay người rời đi.

Chúc Chí Viễn nhịn không được lên tiếng nói: “Điện, điện hạ, người muốn đi đâu?”

“Về kinh.”Phó Liễm Chi dẫn theo Hoả Diễm cưỡi ngựa trở về kinh thành, đến đêm mới về đến kinh thành, tất nhiên binh sĩ thủ thành không dám ngăn cản hắn, mở cổng thành cho hắn vào.

Phó Liễm Chi về Vương phủ tắm rửa chải đầu thay áo bào sạch sẽ trước, thắt lưng hắn có một đường vết thương mới, da tróc thịt bong, rươm rướm máu, dài khoảng mấy tấc, may mắn không thấy xương, vết thương như vậy dù không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng chắc hẳn là rất đau, cũng không biết sao hắn có thể chịu đựng được một mạch trở về kinh thành nữa.

Nhìn dáng vẻ hắn lúc này, sắc mặt lạnh lùng như không biết đau là gì.

Hắn chỉ lấy bột cầm máu rắc lên vết thương, sau đó dùng băng gạc tùy tiện băng bó, lại ăn uống vài thứ, trời bên ngoài chỉ vừa canh tư, thậm chí còn chưa đến giờ lâm triều.

Phó Liễm Chi tiến cung, giờ này Vua Thuận Hòa cũng chỉ mới từ long sàng tỉnh dậy, đang để cung tỳ mặc long bào giúp, lúc nhìn thấy trưởng tử ông nhịn không được hỏi: “Giải quyết nạn trộm cướp ở Từ Châu xong nhanh như vậy sao?” Lúc này mới chỉ vài ngày mà?

Phó Liễm Chi nhàn nhạt đáp: “Đều đã giải quyết xong rồi, phụ hoàng, con muốn ra biên thành một chuyến.”

“Làm liều!” Vua Thuận Hòa nhíu mày, sau đó khoát tay cho cung tỳ và thái giám lui ra khỏi tẩm cung, nói: “Con giải quyết nạn trộm cướp nhanh như vậy là vì muốn đi biên thành sao?”

Phó Liễm Chi trầm mặc, có bóng mờ nhàn nhạt che nửa khuôn mặt hắn, làm cho Thuận Hòa đế cũng không nhìn rõ được biểu cảm nặng nề trên khuôn mặt hắn.

Vua Thuận Hòa thở dài một tiếng, nói: “Con biết Xu Xu đã đi biên thành rồi sao? Ban đầu trẫm không định cho nó ra biên thành điều trị dịch bệnh, nhưng không ngờ tự nó dẫn theo hai tên ám vệ đi, nó là Vương phi của con, trẫm cũng rất thích tiểu cô nương này, tất nhiên cũng hy vọng nó bình an.”

Thực sự ông không đoán được tiểu cô nương này sẽ tự mình chạy đến biên thành, lá gan cũng rất to, dù sao đó cũng là dịch bệnh, ngay cả Thuận Hòa đế cũng không cách nào dự đoán được dịch bệnh lần này sẽ phát triển thành thế nào nữa.

Ông thấy trưởng tử vẫn cố chấp đứng tại chỗ, Thuận Hòa đế thở dài nói: “Tin tức từ biên thành truyền về, nói dịch bệnh lần này khác hẳn với những dịch bệnh trước kia, thậm chí không có cách nào cầm cự được dịch bệnh này xuống, Viện Sử quân y cũng đã bị nhiễm ôn dịch, tính lây nhiễm của trận dịch bệnh này rất mạnh, không ai có thể đoán trước được trận dịch bệnh này sẽ mang đến điều gì cho Đại Ngu, rất có khả năng toàn bộ dân chúng ở biên thành sẽ nhiễm bệnh, sau đó trẫm sẽ phải vứt bỏ biên thành, con là trưởng tử của trẫm, sau này con có trọng trách của bản thân mình, cho nên con không thể đi biên thành được.”

Phó Liễm Chi chậm rãi nói: “Phụ hoàng, nàng ấy có thể điều trị được dịch bệnh lần này, nhưng nhi thần cần phải đi cùng nàng ấy.”

Thuận Hòa đế im lặng, mặt ông lộ vẻ xúc động, ông nhìn trưởng tử từ nhỏ đã lạnh lùng kiệm lời, nhớ đến mấy năm nay nó đều một thân một mình, hình như không hề có chút lo lắng gì, vậy mà lúc này lại để ý đến một cô nương như thế, nếu Xu Xu xảy ra chuyện thì không biết trưởng tử này của ông sẽ thế nào nữa?

Qua một lúc lâu, Thuận Hòa đế mới hỏi: “Liễm Chi, con chắc chắn Xu Xu có thể điều trị được dịch bệnh ở biên thành sao?”

“Vâng ạ!” Giọng Phó Liễm Chi vẫn vô cùng lạnh lùng :”Con tin tưởng nàng ấy.”

Vua Thuận Hòa thở dài, nói: “Được rồi, con đi đi.”

Cho dù ông không đồng ý thì chỉ sợ Liễm Chi vừa xoay người về phủ cũng đã lập tức khởi hành rồi.

“Đa tạ phụ vương.” Phó Liễm Chi xoay người rời đi.

……

Xu Xu mất một ngày phối được không ít thuốc, sau đó tìm Ngang Sinh, nói với hắn: ” Nhờ huynh đem thuốc này hòa với nước ấm, cho nhóm người bệnh nặng nhất uống thử xem sao!”

Ngang Sinh nhìn lọ thuốc trong tay, nhịn không được, hỏi: “Thuốc này là thuốc gì vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »