Chương 125

Đối với nữ nhi con chính thất này, Tề mẫu đương nhiên nuông chiều nuôi lớn, lại thêm mấy năm nay lớn lên ở đất phong, không ai dám ngỗ nghịch với nàng, đều là nịnh nọt, chưa bao giờ bị người ta nhục nhã như vậy, cho dù biết rõ kinh thành cùng đất phong không giống nhau, hai mẹ con các nàng đã quen với cuộc sống như vậy, liền có chút tự cho là thanh cao, cảm thấy mọi người đều nên tiếp tục nịnh hót các nàng, huống chi Tề mẫu cảm thấy sớm hay muộn nữ nhi cũng trở thành Thái tử phi, thậm chí trở thành mẫu nghi một nước, trong thiên hạ không ai sánh bằng, đương nhiên không cam lòng bị Thục vương phi làm mất mặt như vậy.

Hiện tại nghe nữ nhi trong lòng không vui, Tề mẫu liền ghé vào bên tai nữ nhi nhỏ giọng nói mấy câu.

Tề Tư Nguyệt do dự nói: “Mẫu thân, như vậy sẽ không bị điều tra ra chứ, dù sao lúc này, hôn sự của ta và Nhị hoàng tử có chút mấu chốt.”

Tề mẫu nói: “Sợ gì chứ, thanh danh của nàng vốn dĩ không tốt, huống chi mẫu thân cũng không làm chuyện gì xấu, cũng là lời nói thật, thanh danh của nàng xấu một chút, cũng có chỗ lợi đối với ngươi cùng Nhị hoàng tử.” Dù sao hoàng đế còn chưa lập thái tử, không có định số, phải nỗ lực một chút, các nàng cũng là lo lắng.

Tề Tư Nguyệt gật gật đầu, rúc vào trong ngực Tề mẫu làm nũng, “Mẫu thân đối đãi với ta thật tốt, đúng rồi, mẫu thân…” Tề Tư Nguyệt đứng dậy sờ sờ gương mặt, u oán nói: “Mẫu thân, đến kinh thành không hợp khí hậu, trên mặt ta bắt đầu mọc mụn nhỏ làm sao bây giờ? Ban đầu muốn chuẩn bị quan hệ tốt cùng Thục vương phi, hỏi xin nàng một chút đào hoa nhưỡng, nghe nói cái này có thể mỹ dung dưỡng nhan, vậy mà nàng lại cự tuyệt, mẫu thân, việc này làm sao bây giờ? Mấy tháng nữa liền phải thành thôn, nếu trên mặt càng thêm nghiêm trọng, không phải ta sẽ bị mọi người nhạo báng chết sao?”

Dung mạo của Tề Tư Nguyệt vốn dĩ không tồi, nhưng đột nhiên tới kinh thành, không hợp khí hậu, trên mặt bắt đầu mọc mụn nhỏ, lúc đầu đỏ lên, từ từ biến trắng, biến thành bọc mủ nhỏ, có thể bài trừ mủ dịch màu trắng, thật sự có chút ghê tởm, mấy ngày nay nàng ta vẫn luôn dùng son phấn rất dày che đậy, nhưng rửa đi son phấn trên mặt sẽ phát hiện càng thêm nghiêm trọng, nàng ta rất lo lắng, sợ hãi huỷ dung.

Tề mẫu vỗ vỗ lưng nữ nhi: “Tư Nguyệt đừng lo lắng, ngày mai chúng ta đến Đức Thiện Đường tìm Phục thần y, Thục vương phi là đồ đệ của Phục thần y, nàng có thể làm ra đào hoa nhưỡng cùng dược hoàn dưỡng sinh, Phục thần y cũng có thể, chúng ta tìm Phục thần y là được.”

Tề Tư Nguyệt gật gật đầu, đáy lòng vẫn nhịn không được có chút lo lắng.

…………

Thời tiết nóng lên, mỗi ngày Xu Xu vẫn đến Đức Thiện Đường ngồi xem bệnh, mỗi ngày trở về trên người đều ướt đẫm.

Đức Thiện Đường là nơi giúp bệnh nhân xem bệnh, đương nhiên không thoải mái như trong Vương phủ, sẽ không bày bồn băng, mỗi ngày Xu Xu trở về Vương phủ đều phải đến tịnh phòng rửa mặt trước, bọn nha hoàn cũng dùng khối băng làm lạnh dưa bưng ra cắt khối, Xu Xu rửa mặt xong, thay lụa sam sạch sẽ ăn hai khối dưa ướp lạnh, thời tiết nóng một ngày đều tiêu tán không ít.

Phó Liễm Chi ngoài miệng chưa nói, trong lòng lại đau lòng Xu Xu, thấy nàng cả ngày bận bịu đến gầy đi, buổi tối cũng sẽ không lăn qua lăn lại nàng, chỉ ôm Xu Xu ngủ.

Trên người hắn tương đối rét lạnh, buổi tối Xu Xu cũng đặc biệt thích ghé vào trong ngực hắn ngủ.

Qua vài ngày, hạ trận mưa, thời tiết có chút nóng, mấy ngày nay Xu Xu quả thực bận rộn, mùa hè năm nay đặc biệt nóng bức, không ít bách tính trong kinh thành bị cảm nắng, đều là làm lao động, vì nuôi sống gia đình cũng là không có cách nào, cho nên mỗi ngày Đức Thiện Đường xem bệnh cho rất nhiều người, Xu Xu đã nhiều ngày đi phối dược hoàn thời tiết nóng, là phương thuốc mà Xu Xu cùng Phục thần y nghiên cứu ra, mấy ngày nay Xu Xu bận rộn ở hậu viện Đức Thiện Đường làm dược hoàn.

Dược hoàn này Đức Thiện Đường bán rẻ, cho nên về sau bách tính bị cảm nắng ít đi rất nhiều, mọi người đều vô cùng cảm kích Phục thần y cùng Xu Xu.Bách tính bị cảm nắng ít đi, Đức Thiện Đường cũng không bận rộn như trước, Xu Xu cũng nhàn rỗi chút.

Ngày hôm đó bệnh nhân đến xem bệnh không nhiều lắm, Xu Xu đang theo sư phụ nghiên cứu thảo luận phương thuốc cùng ca bệnh liên quan tới vấn đề ôn dịch, Phục thần y nhớ tới cái gì, trở về thư phòng của mình lấy sách thuốc.

Bỗng nhiên bên ngoài có một vị phu nhân cùng một vị cô nương đi vào, bên cạnh còn dẫn theo hai nha hoàn, Xu Xu ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt lạnh nhạt, xem như người quen, là Tề Tư Nguyệt cùng Tề mẫu

.Lúc này bệnh nhân ngồi xem bệnh không nhiều lắm, đại sư huynh của Xu Xu Phục Vinh Xuân vừa lúc xem xong bệnh nhân cuối cùng, nhìn thấy Tề Tư Nguyệt cùng Tề mẫu, cười ha hả nói: “Phu nhân cùng cô nương mời ngồi, xin hỏi là vị nào không thoải mái?”

Tề mẫu nhìn thấy khuôn mặt thành thật chất phác của Phục Vinh Xuân nhịn không được nhíu mày, hỏi: “Phục thần y có đây không?”

Phục Vinh Xuân thành thật nói: “Sư phụ ta đến hậu viện có chút việc, một lát sẽ quay lại đây, nhưng mà ta có thể nhìn xem giúp các ngươi trước.”

Tề mẫu nhíu mày: “Ngay cả chúng ta ai xem bệnh ngươi cũng nhìn không ra, còn dám ngồi xem bệnh?”

Phục Vinh Xuân trầm mặc xuống, xem bệnh là phải vọng, văn, vấn, thiết*, rõ ràng các nàng cố ý gây chuyện.

() bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là “tứ chẩn”*

Xu Xu đi tới nói: “Tề phu nhân, Tề cô nương, nếu muốn tìm sư phụ xem bệnh, các ngươi trước ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát, chờ lát nữa sư phụ quay lại.”

Ở bên ngoài, Tề phu nhân đương nhiên không dám khiêu chiến với Xu Xu, cất giọng ôn hoà, “Đa tạ Thục vương phi, ta cùng Tư Nguyệt chờ Phục thần y là được.”

Các nàng không muốn tìm Xu Xu trị liệu, Xu Xu tự nhiên sẽ không chen vào.Không lâu sau, Phục thần y cầm sách thuốc tới, đang muốn thảo luận với Xu Xu, thấy có bệnh nhân, liền giao sách thuốc cho Xu Xu: “Đồ nhi trước nhìn xem, chờ lát nữa sư phụ cùng ngươi thảo luận một chút.”

Phục thần y qua ngồi xem bệnh, Tề mẫu dẫn Tề Tư Nguyệt đến ghế gỗ trước mặt ngồi xuống, Tề mẫu mở miệng nói: “Phục thần y, ngài giúp cô nương nhà ta nhìn xem, trên mặt nàng là bị sao vậy?”

Phục thần y nhìn Tề Tư Nguyệt một lúc, nhíu mày nói: “Trên mặt đã thành bộ dạng này, còn bôi son phấn bột nước, nhanh đi rửa đi, để ta nhìn xem mặt của ngươi.”

Mặt Tề Tư Nguyệt đỏ lên, trên mặt nàng ta quả thực càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng ra cửa đυ.ng phải người ngoài, khẳng định phải che giấu, liền bôi son phấn bột nước xong mới ra cửa.Thấy cô nương này còn đứng bất động, Phục thần y nói: “Còn không tranh thủ thời gian đi rửa mặt sạch sẽ, ngươi dùng son phấn che đậy, ta có thể nhìn ra được cái gì.”

Tề Tư Nguyệt không còn cách nào, chỉ có thể đến hậu viện rửa sạch sẽ son phấn trên mặt, chờ tới lúc ra tới, toàn bộ mặt Tề Tư Nguyệt đều đỏ lên, có chút thối rữa, nhìn cực kỳ nghiêm trọng, Tề Tư Nguyệt sắp khóc, vài ngày trước cũng không nghiêm trọng như vậy, hiện tại càng ngày càng đáng sợ.

Phục thần y hít vào một hơi: “Mặt ngươi đã nát thành dáng vẻ này còn dám bôi son phấn lên mặt, không cần gương mặt này nữa? Nếu muốn mặt ngươi tốt lên, mỗi ngày cái gì cũng không thể bôi, chờ lát nữa ta phối cho ngươi chút thuốc, mỗi ngày chỉ có thể bôi thuốc mỡ.” Nói xong lại bắt mạch cho Tề Tư Nguyệt, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi là không hợp khí hậu khiến nội tà nhập thể, ta kê đơn thuốc, mỗi ngày sắc thuốc uống, trên mặt cũng phải bôi thuốc mỡ, một hai tháng là có thể tốt lên, chỉ là trong lúc này không thể lại tuỳ tiện bôi đồ lên mặt, bằng không lão phu cũng hết cách.”Tề mẫu nói: “Đa tạ thần y.”

Phục thần y viết xong phương thuốc, lại đưa thuốc mỡ cho hai người, Tề mẫu trực tiếp cho một thỏi bạc, do dự nửa ngày mới hỏi: “Thần y, ta còn muốn hỏi một chút, ngài có đào hoa nhưỡng hay không, nghe nói đối với loại không hợp khí hậu như con ta cũng có chỗ lợi, cho nên muốn mua một ít, thần y yên tâm, chúng ta nguyện ý ra giá cao.”

Phục thần y không ngờ các nàng là vì đào hoa nhưỡng, có điều đó là do Xu Xu làm ra, lại không liên quan tới hắn, hắn đúng là có hai bình, là đồ nhi hiếu thuận, hắn cũng chỉ thừa lại hai vại, khẳng định không vui nhường lại.“

Không, lão phu nào có đào hoa nhưỡng, đây là đồ nhi của lão trong lúc rảnh rỗi làm ra, đã sớm không còn, các ngươi tìm tới chỗ ta cũng không có biện pháp.”

Xu Xu không nghĩ tới các nàng vẫn nhớ thương đào hoa nhưỡng, thế nhưng nàng thật sự không có, hơn nữa phương thuốc cùng thuốc mỡ sư phụ kê cho các nàng đều khá tốt, chỉ cần ăn kiêng, dựa theo lời dặn dò của sư phụ mà trị liệu, một hai tháng là có thể tốt lên.

Sắc mặt Tề mẫu không thể nào tươi cười nổi, cuối cùng cũng không còn cách nào, chỉ có thể dẫn theo Tề Tư Nguyệt hồi phủ, trên đường hồi phủ, Tề Tư Nguyệt dùng vải mỏng che mặt, một đường cũng không dám lộ diện.

………………

Lại qua mấy ngày, trong kinh thành đột nhiên bắt đầu lan truyền lời phàn nàn về Xu Xu.

Nói nàng là Thục vương phi cao quý còn xuất đầu lộ diện, làm nhục uy nghiêm hoàng gia, quả thực không ra thể thống gì, là con dâu hoàng gia cao quý, nên có thể thống của con dâu hoàng gia.Thế nhưng cũng có phản bác, nói Xu Xu hành y tế thế, là tâm địa Bồ Tát, sao lại làm nhục uy nghiêm của hoàng gia? Chẳng lẽ không phải tăng thể diện cho hoàng gia sao?

Còn có người nói, Xu Xu thân là con dâu hoàng gia, giúp người ta xem bệnh coi như xong, sao không nhìn xem chính mình, thành thân với Thục vương đã gần một năm, bụng vẫn chưa có động tĩnh.

Tóm lại đều là lời ra tiếng vào về Xu Xu, bởi vì Xu Xu là Thục vương phi, những lời này mọi người không dám nói ở bên ngoài, nhưng lại ngầm nói rất nhiều.

Sau khi Xu Xu biết được, không nhiều lời, chuyện như vậy nàng cũng không phải chưa từng trải qua, huống chi so với những thủ đoạn mà Tống Ngưng Quân nhằm vào nàng trước đây, dùng lời nói tổn thương nàng, đều là thủ đoạn hèn hạ nhất.

Chỉ là Xu Xu vẫn gọi hai gã sai vặt tới, bọn họ cũng cùng đến Vương phủ, Xu Xu sai bọn họ đi tra thử những lời đồn này truyền ra từ đâu.

Chờ đến buổi tối Phó Liễm Chi trở về, nhìn thấy Xu Xu ngồi ở trên giường thất thần, không yên lòng.

Phó Liễm Chi đã đến tịnh phòng rửa mặt chải đầu, thay quần áo sạch sẽ mới đi tới ôm lấy Xu Xu, thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Xu Xu sờ sờ bụng, có chút kỳ quái nói: “Phu quân, thân thể ta khá tốt, tại sao còn chưa mang thai?” Theo lý mà nói nàng gả cho điện hạ cũng sắp tới thời gian một năm, huống hồ cơ bản mỗi ngày phu quân đều sẽ cùng nàng thân thiết, hơn nữa còn rất thường xuyên, nhưng nàng vẫn không mang thai, nàng cũng đã bắt mạch cho điện hạ, thân thể điện hạ cũng rất tốt, độc tố còn sót lại trong cơ thể đã sớm dọn dẹp sạch sẽ.

“Hài tử tuỳ duyên là được, không cần cưỡng cầu.” Phó Liễm Chi duỗi tay khẽ vuốt bụng Xu Xu: “Ta cũng không vội vã cần coi nối dõi, nàng không cần cảm thấy bối rối.”

Xu Xu không nói lời nào, thật ra nàng cũng cảm thấy tuỳ duyên là được, nhưng nàng vừa qua khỏi sinh nhật mười sáu tuổi, đã mười bảy, là có thể chuẩn bị mang thai, huống chi điện hạ đã hai mươi mốt, sắp đến hai hai, cũng nên có con nối dõi.

“Không vội, không cần nghĩ nhiều.” Phó Liễm Chi cúi đầu hôn lên khoé mắt Xu Xu, tay hắn mơn trớn thân thể Xu Xu, nàng còn chưa nẩy nở, vẫn có chút nhỏ, mang thai là gánh nặng quá lớn đối với nàng, chờ một thời gian đi.

Xu Xu cũng không nhiều lời đề tài này, ngược lại là Phó Liễm Chi nói với Xu Xu, “Hai ngày nữa, ta cần ra ngoài một chuyến, có lẽ nửa tháng hoặc gần một tháng.”

“Phu quân muốn đi đâu?” Xu Xu ngẩn ra, từ khi hai người thành thân, hắn còn chưa rời khỏi kinh thành.

Phó Liễm Chi nói: “Từ Châu có nạn trộm cướp, vài ngày rồi, hiện tại huyên náo có chút nghiêm trọng, phụ hoàng bảo ta tự mình đến đó một chuyến.”

Xu Xu cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như đời trước thật sự có một chuyện như thế, có đoạn thời gian nạn trộm cướp ở Từ Châu rất nghiêm trọng, cuối cùng là Thục vương tự mình dẫn binh đi tiêu diệt nạn trộm cướp.

“Vậy lúc nào phu quân xuất phát?” Xu Xu có chút không nỡ, hai người thành thân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn xa nhà.

“Ngày mai liền xuất phát.” Phó Liễm Chi hơi hơi thở dài, giọng nói có chút trầm, “Chờ ta rời đi, nếu gặp phải chuyện gì, có thể tìm Liên Thành.” Liên Thành là ám vệ của vương phủ.

Xu Xu gật gật đầu, “Ta biết rồi.”Xu Xu ôm cổ hắn, dùng gương mặt kiều nộn cọ cọ hắn, “Ta đều biết rồi.” Huống chi có thể có chuyện gì, mỗi ngày nàng cũng chỉ đến Đức Thiện Đường ngồi xem bệnh, còn biết công phu, người khác cũng không dám tuỳ tiện thương tổn nàng.

Hai người dính nhau một hồi, dùng cơm tối xong liền nghỉ ngơi, có lẽ là ngày mai phải xuất phát, buổi tối Phó Liễm Chi phá lệ tàn nhẫn, cho dù Xu Xu khóc thút thít nhỏ giọng cầu hắn, hắn cũng không buông ra.

Ngày kế lúc Xu Xu tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, Phó Liễm Chi đã rời đi.

Thân thể của Xu Xu đều sắp tan thành từng mảnh, gọi bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ, Trân Châu nói: “Vương phi nương nương, điện hạ đã ra ngoài, lúc đi có nói để nương nương nghỉ ngơi thêm một lát.”

Xu Xu ngô một tiếng, nhớ tới việc một tháng không thể nhìn thấy điện hạ, trong lòng có chút tưởng niệm.

Chỉ là, không đợi Xu Xu bắt đầu tưởng niệm, chưa tới hai ngày, đột nhiên truyền ra, thành Bình Cao có bách tính nhiễm ôn dịch.