Chương 124

Xu Xu nói chuyện với các nàng một lát, khách mời gần như đã tập trung đông đủ ở yến tiệc phủ Tề Quốc Công, Tề Tư Nguyệt cũng dẫn hai cô nương xấp xỉ tuổi nàng đi về phía đám người Xu Xu.

Tề Tư Nguyệt nhìn về phía sau, ôn nhu nói: “Vương phi, Khang Bình quận chúa, nếu hai người không phiền thì ta ngồi ở đây với mấy người được không?”

Xu Xu và Khang Bình chỉ có thể khách sáo nói không sao, không phiền hà gì cả, Tề Tư Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hai người, hai cô nương đi theo Tề Tư Nguyệt cũng là đích quý nữ đứng đầu trong kinh thành, thân phận không tầm thường, chắc là đã sau khi hồi kinh mới kết giao bằng hữu với Tề Tư Nguyệt.”

Lúc nào cũng xưng hô với các vị là Vương phi, quận chúa có phần không quen và lạnh nhạt quá, không bằng sau này ta cũng gọi hai người bằng khuê danh được chứ?”. Tề Tư Nguyệt chân thành nói.

Xu Xu cùng Khang Bình đương nhiên chấp thuận, mỉm cười đáp lại. Tề Tư Nguyệt tỏ vẻ ôn nhu, dịu dàng như nước, bây giờ lại cùng các nàng qua lại thân thiết như vậy, khả năng cao là do nàng ta đã được hứa hôn với Nhị hoàng tử, cần phải giữ gìn thanh danh thật tốt, ít nhất cũng không thể ngang ngược càn quấy giống như trước được nữa, bất luận nàng ta có thật lòng thật dạ xin lỗi hay không, Xu Xu cũng không nói tiếp.

Tề Tư Nguyệt giống như đã quên mất chuyện mình tranh giành trang sức với mấy người Xu Xu lúc trước, tự nhiên nói chuyện phiếm với các nàng, không biết tại sao lại lái sang chuyện nàng có thể bào chế dược hoàn điều dưỡng thân thể, Tề Tư Nguyệt còn khen ngợi Phương Châu Châu mấy câu, “Viên thái thái có làn da thật đẹp, nghe nói lúc trước cũng nhờ Xu Xu bảo dưỡng giùm đấy, thật ngưỡng mộ làm sao.”

Xu Xu có thể giúp người khác điều trị, bảo dưỡng thân thể, còn có thể ủ rượu đào, đây đều là mỹ phẩm thượng hạng, ở kinh thành này chính là mặt hàng nóng phỏng tay, chẳng qua tất cả mọi người đều biết rượu đào của Xu Xu chỉ đưa cho bằng hữu thân thiết, hơn nữa chỉ có vài người được nàng công nhận là bạn tốt mà thôi.

Phương Châu Châu mỉm cười nói: “Đều nhờ Xu Xu giúp ta chăm sóc cả, trước kia làn da của ta không tốt như vậy đâu, xương cũng hơi lớn một chút, nếu không nhờ Xu Xu, bây giờ ta đâu thể nào xinh đẹp như vậy được.” Việc này đám quý nữ trong kinh thành đều biết rõ, bởi lúc trước họ tận mắt nhìn thấy vóc người Phương Châu Châu vừa cao vừa thô biến thành một cô nương ngực lớn, eo nhỏ tinh tế, chân dài miên man, lại còn có làn da mịn màng trắng nõn như ngọc.

Lúc trước ở kinh thành, vóc dáng Phương Châu Châu thật sự rất cao so với đám quý nữ kia, nhưng mà cũng thon thả cho nên tính là có chút phong tình khác biệt, Viên Hào cứ vậy mà thích nàng không thôi, hồi đó còn mặt dày mày dạn xin trưởng bối trong nhà đi cầu hôn Phương Gia, bị cự tuyệt cả hai lần, vậy nên lúc Châu Châu gả sang Viên gia, Viên phu nhân cũng không có làm nàng khó xử, thậm chí còn coi nàng như thân sinh khuê nữ mà yêu thương.

Xu Xu trong lòng trăm mối ngổn ngang, ngũ vị tạp trần, kiếp trước số phận của Châu Châu so với nàng cũng chẳng tốt hơn là bao nhiêu, hiện tại có thể được Viên gia trân trọng sủng ái, thật là mãn nguyện vô cùng.

Cô nương mặt tròn ngồi bên cạnh Tề Tư Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Làn da của Phương thái thái thật tốt, nhưng mà làn da của Vương phi nương nương mới là thập phần hoàn mĩ, đẹp nhất trên đời.”

Đều ở trong kinh thành, cũng thường xuyên gặp nhau, nhưng mỗi lần nhìn thấy Xu Xu, các nàng khó tránh khỏi kinh diễm, làm sao lại có một cô nương sở hữu làn da trắng nõn mĩ miều không tỳ vết như vậy.

Tề Tư Nguyệt cũng có chút hâm mộ Xu Xu, thậm chí là đố kị ganh ghét, nàng ta tự đánh giá bản thân cũng thanh tú diễm lệ, nhưng so với Xu Xu quả thật không là gì, hiếm khi nào gặp gỡ nơi nhã đường này, nàng ta tranh thủ kết giao với Xu Xu, chính xác là vì danh tiếng, về sau nàng ta và Xu Xu là chị em dâu một nhà, cùng gả vào hoàng thất, nàng ta vẫn nên giữ gìn phẩm hạnh, chú ý lời ăn tiếng nói và hành vi cử chỉ, hơn nữa nàng ta muốn có quan hệ thân thiết với Xu Xu, nàng ta muốn điều dưỡng thân thể còn nhờ vào mấy bình rượu thuốc hoa đào của Xu Xu đó.

Mấy chủ đề tán gẫu về son phấn bột nước, bảo dưỡng làn da này, các cô có thể huyên thuyên mãi đến sáng mai.

Mãi một lúc sau, Tề Tư Nguyệt đưa mắt ra hiệu cho cô nương mặt tròn bên cạnh, nàng ta mới nhỏ giọng mở lời: “Nghe nói rượu hoa đào của Vương phi nương nương có thể cải thiện bệnh về da, đúng là một thứ đồ tốt, Tư Nguyệt nàng ấy mới đến kinh thành, có chút không quen với khí hậu nơi này, không biết Vương phi nương nương có thể nhường đi vật yêu thích được không ….”

Xu Xu thở dài trong lòng, hóa ra là vì rượu hoa đào, chỉ có điều —

Xu Xu áy náy nói: “Quả thực trước đây ta có rượu hoa đào, nhưng thật có lỗi, ta đã đưa cho bằng hữu toàn bộ số rượu đó rồi, Tề cô nương nếu thân thể không thoải mái, không bằng chờ hôm khác ta đến bắt mạch giúp Tề cô nương, kê cho ngươi chút dược liệu điều dưỡng vậy.” Mấy bình rượu hoa đào đó đúng là đã đưa cả cho người khác rồi, vừa qua năm mới nàng ủ một trăm bình, nhưng mà nàng không có dùng, còn phải đưa cho Thục vương điện hạ hai bình, bên sư phụ cũng phải tặng mấy bình, còn lại tất cả đều đưa cho mấy bằng hữu thân thiết, chưa kể trong cung, Thuận Hoà đế yêu thích đồ ngọt, đưa cho ngài cùng Triệu quý phi vài bình, không tính hai bình đã mở trong trong Vương phủ, nàng chẳng còn bình nào hết.

Vừa dứt lời, cô nương mặt tròn có vẻ rất ngượng ngùng, trước yến hội Tề Tư Nguyệt bảo nàng mở lời, nói chuyện này với Xu Xu, trong lòng cũng không cam tâm tình nguyện gì, nhưng sắc mặt Tề Tư Nguyệt bắt đầu lạnh đi, nàng cũng không còn cách nào, đành phải giúp nàng ta dò hỏi, nhưng mà giờ đây Xu Xu từ chối rồi, nàng cũng coi như nhẹ lòng, trong đầu còn có chút trách cứ tính tình tùy hứng của Tề Tư Nguyệt, sau này vẫn nên ít lui tới thì hơn.

Tề Tư Nguyệt ở đất phong muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hiện tại ngay cả bình rượu hoa đào nho nhỏ cũng bị người ta cự tuyệt, trong lòng tất nhiên oán giận, nhưng nàng biết thân phận của Xu Xu không dễ chọc, huống chi vừa mới đính hôn với Nhị hoàng tử, không thể trước mặt nhiều người thế này nói ra mấy lời khó nghe được, như vậy khác nào lấy mình ra làm trò cười, phá hỏng thể diện đâu.

Phương Châu Châu cùng Ngỗi Cao Lan cảm thấy không khí bỗng trầm xuống.Các nàng biết Xu Xu nói thật, rượu hoa đào đều đã bị nàng ấy tặng hết từ lâu, mỗi người các nàng cũng được tặng mấy bình, trong nhà vẫn còn dư lại một ít.

Tự dưng bắt gặp không khí khác thường như vậy, Ngỗi Cao Lan mím môi, nghĩ có nên mở miệng nhường lại vài ba bình, tránh cho cô nương này oán giận Xu Xu, sau này Tề cô nương còn là chị em dâu của Xu Xu nữa, cứ căng thẳng thế này cũng không tốt, vừa muốn mở miệng, Phương Châu Châu nhéo tay nàng một cái, Ngỗi Cao Lan trong lòng hiểu rõ, sợ là Xu Xu cũng chẳng muốn đưa rượu hoa đào cho Tề Tư Nguyệt.

Ngỗi Cao Lan cũng không nói tiếp nữa, nàng không thể làm Xu Xu mất mặt.

Xu Xu vốn không muốn đưa, ở Trân Bảo Các, Tề Tư Nguyệt thường xuyên ỷ thể trút giận, tranh giành trang sức với các nàng, cho thấy Tề Tư Nguyệt này chẳng đáng thân giao.

Nhưng mà nàng học y, chỉ cần không cừu không oán, nàng vẫn nguyện ý trị liệu giúp.

Nhưng rượu đào hoa này cũng chẳng phải dược phẩm chữa bệnh gì, chỉ là nàng nhàn rỗi chế ra, đem tặng cho những người thân thiết mà thôi, còn Tề Tư Nguyệt này, nàng ta có tư cách gì?

Mà dù có, Xu Xu cũng sẽ không đưa cho nàng.

Bởi vì, Nhị hoàng tử đối đầu với Thục vương, vì tranh giành ngôi vị hoàng đế kia mà âm thầm cản trở phu quân nàng không ít lần, vậy sao nàng có thể đối xử thân cận với Tề Tư Nguyệt được, cùng lắm thì ngoài mặt hòa hoãn khách khí chút thôi.

Tề Tư Nguyệt thật sự rất giận, không ngờ rằng nàng ta tự mình mở lời rồi, mà Xu Xu lại thằng thừng từ chối như thế, trong lòng có một cơn oán giận khó nhịn, bực bội nói: “Thân thể ta thực sự không dễ chịu cho lắm, mấy ngày nay đến kinh thành, thời tiết cũng không được tốt, nghe nói Xu Xu vẫn đang ngồi chuẩn mạch ở Đức Thiện Đường, hôm khác cũng không bằng bây giờ, Xu Xu chẩn mạch giúp ta được không?”

Khang Bình, Phương Châu Châu và Ngỗi Cao Lan đều thay đổi sắc mặt.Các nàng nhìn ra Tề Tư Nguyệt đang muốn làm khó Xu Xu, Xu Xu mặc dù là thầy thuốc, gả cho Thục vương điện hạ những vẫn rất chăm chỉ đi theo thần y chẩn mạch, mọi khi hễ ai khó chịu trong người đều đến Đức Thiện Đường cả. Nhưng mà Xu Xu vẫn là Vương phi cao quý, bây giờ lại đang giữa yến hội, Tế Tư Nguyệt nói ra yêu cầu này chính là muốn làm Xu Xu khó xử.

Động tĩnh bên này hơi lớn, các cô nương và phu nhân xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

Mọi người khó chịu liếc mắt về phía Tề Tư Nguyệt, trong lòng cũng thấy hành động này của nàng ta rất không ra hồn.

Cũng đã đính thân với Nhị hoàng tử rồi, sau này là tỷ muội với Thục vương phi, thế mà bây giờ còn gây rắc rối kiếm chuyện với Thục vương phi, chẳng thể hiểu đầu óc nàng ta nghĩ cái gì.

“Được, Tề cô nương đã nói vậy, ta liền bắt mạch cho Tề cô nương.” Xu Xu cũng chẳng để bụng, nhẹ giọng nói.

Kỳ thật nói ra mấy lời ấy, Tề Tư Nguyệt cũng hơi hối hận, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, nàng ta cũng không thể lùi bước được nữa, nếu lùi bước, chẳng phải là chứng tỏ nàng ta đúng là cố tình gây chuyện với Thục vương phi sao.

Tề Tư Nguyệt đặt tay lên trên bàn, Xu Xu cũng đưa tay thăm dò mạch tượng của nàng ta.

Sau một lúc lâu mới buông ra, Xu Xu cầm chén trà nhấp một ngụm, nói: “Thân thể Tề cô nương cũng không đáng lo mấy, chẳng qua là tâm tính nóng nảy vội vàng, lại hay tức giận, ngũ tạng lục phủ hơi rối loạn một chút, cho nên da mặt mới bị ảnh hưởng, xuất hiện mụn nhỏ, bệnh này của Tề cô nương chữa cũng không khó, chỉ cần ổn định tâm tình, không nên động tí là tức giận nổi cáu, từ từ sẽ tốt lên thôi, hay là như thế này, ta đưa cho Tề cô nương phương thuốc dưỡng thần nhuận khí vừa ra, uống mấy thang là ổn.”

Các phu nhân xung quanh ai nghe cũng hiểu, Thục vương phi nói Tề cô nương tính khí không tốt, chỉ cần tu thân dưỡng tính sẽ không có việc gì.

Mọi người âm thầm bật cười, cũng không thấy Thục vương phi làm vậy là sai, vốn là Tề Tư Nguyệt làm khó người ta trước, chẳng lẽ lại không cho Thục vương phi phản bác lại mấy câu?

Tề Tư Nguyệt này cũng lớn gan thật đấy, bên ngoài đồn rằng nàng thi thư hữu lễ, thấu tình đạt lí, ai ngờ giữa yến tiệc lại tùy hứng, gây chuyện như vậy.

Tề Tư Nguyệt giận đến khó thở, da mặt đỏ lên, lão phu nhân Tề quốc công sợ đứa cháu gái này còn nói ra mấy lời không hay ho, nhíu mày quở trách: “Tư Nguyệt, mau lại đây, mấy vị ở đây đều là thân thích bên kia cả, cháu nghe lời một chút đi.”

Tề Tư Nguyệt không dám cãi lại, tổ mẫu đã mở miệng, nàng cũng đứng dậy đi qua, hai cô nương vốn đi theo nàng cũng rời đi, chẳng còn mặt mũi mà ở lại đây nữa.

Sau chuyện này, Tề Tư Nguyệt không còn tìm Xu Xu nói chuyện, cũng không dám gây khó dễ cho Xu Xu, chỉ yên lặng dự yến hội, buổi chiều ở lại phủ Tề quốc công thưởng hoa, đúng giờ Thân rời đi.

Ra khỏi phủ Tề quốc công, Xu Xu cùng với Khang Bình tiện đường đi chung, Phương Châu Châu với Ngỗi Cao Lan cũng chung đường, bèn chia làm hai hướng, Xu Xu với Khang Bình ngồi chung một xe ngựa, đi về phía vương phủ, Phương Châu Châu cùng Ngồi Cao Lan thì đi về phía ngõ nhỏ bên kia.Lên xe ngựa, Khang Bình ghé vào ghé vào bên tai Xu Xu nói nhỏ: “Xu Xu, ngươi nói nàng ta như vậy, cẩn thận kẻo nàng ta âm thầm dở trò bỉ ổi”. Ngày thường nàng chẳng bao giờ nói xấu sau lưng người khác thế này, nhưng cô nương Tề Tư Nguyệt này nhìn thế nào cũng không dễ ở chung, Xu Xu làm nàng ta mất mặt như vậy, Khang Bình sợ nàng ta nảy sinh ác ý, làm mấy chuyện bẩn thỉu với Xu Xu.

Xu Xu ôn hòa trả lời: “Đừng lo lắng quá, nàng ta còn muốn gả cho Nhị hoàng tử, ít nhất ngoài mặt cũng không dám gây ra chuyện gì lớn đâu”.Thật tình Xu Xu cũng không muốn chuốc thù vào thân, mà tính cách Tề Tư Nguyệt như vậy, lần này đưa cho nàng ta rượu hoa đào, lần sau nàng ta còn có thể tiếp tục đòi thêm cái này cái nọ, hơi bất mãn một chút liền gây khó dễ cho nàng.

——

Đợi đến khi yến hội ở phủ Tề Quốc Công kết thúc, Tề Tư Nguyệt ôm một bụng tức, nổi giận đùng đùng nổi giận đùng đùng trở về phòng.Tề mẫu thấy nữ nhi như thế, cũng đau lòng khuyên nhủ: “Con đừng tức giận nữa, không đáng đâu, mấy ngày nữa là gả cho Nhị hoàng tử rồi, Nhị hoàng tử vẫn ở lại trong cung, con ráng hiếu thảo hiểu chuyện để Thuận Hòa Đế hài lòng, mau chóng sinh con trai cho Nhị hoàng tử, đứa bé cũng là đích hoàng tôn của hoàng đế, có đứa nhỏ thì dù là Nhị hoàng tử hay là Hoàng Thượng cũng đều đứng về phía con, hơn nữa ……” Tề mẫu đè nén âm lượng, “Nghe nói Thục vương kia rất ghét nữ nhân, e rằng thú tam cô nương phủ Quốc Công cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi, sẽ không chung đυ.ng với nàng ta nhiều, tất nhiên cũng sẽ không có con nối dõi, Thục vương không có người nối dõi, đối với con và Nhị hoàng tử rất có lợi, con càng chóng sinh hạ đích hoàng tôn, hoàng thượng không chừng càng sớm ngày lập Nhị hoàng tử làm thái tử, con chính là thái tử phi, đến lúc đó đã cao hơn nàng ta một cái đầu rồi, chờ con làm thái tử phi, leo lên vị trí sau cùng kia, muốn đem khuất nhục hôm nay trả lại bao nhiêu lần chẳng được.”

Tề Tư Nguyệt nghe xong, đầu óc cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn hận nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được bèn làm nũng với Tề mẫu, “Mẫu thân, con không cam tâm, nàng ta chỉ là một nha đầu được nuôi lớn ở nông thôn, gả cho hoàng tộc rồi mà vẫn xuất đầu lộ diện cả ngày ngồi chẩn mạch, con bảo nàng ta chẩn mạch cho con thì có sao, vậy cũng đã xem trọng nàng ta lắm rồi, thế mà nàng ta lại dám trước mặt nhiều người như thế, làm mất hết mặt mũi của con.”