Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 119

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi trưa ăn cơm, buổi chiều có thêm thời gian dùng trà xem kịch nói chuyện phiếm, đợi đến buổi tối còn phải ở lại trong cung ăn cơm tất niên, Phó Liễm Chi ngồi bên cạnh Xu Xu, bên cạnh Xu Xu là Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên và Vệ trắc phi, lúc dùng bữa tối, ngoại trừ Thuận Hòa đế và mấy vị hoàng tử, còn lại chính là thái hậu và tứ phi cùng Triệu quý phi, tính ra đều là người một nhà.

Hôm nay Xu Xu mặc áo trong màu hoa hải đường thêu hoa mai, bên ngoài khoác áo choàng lông cừu bạc, khuôn mặt trắng nõn như đậu hũ làm cho người ta không nhịn được mà nhìn nàng, mấy công chúa hoàng tử còn nhỏ tuổi của Thuận Hòa đế đều nhìn Xu Xu nàng trắng đến chói mắt, huống chi dung mạo của nàng thật sự thiên tiên.Không chỉ có như thế, Phó Lệ Nguyên nhịn không được mà đảo mắt qua Xu Xu mấy lần, không biết hắn ta có nhận lầm không, hình như sau khi thành thân dung mạo của Xu Xu càng trở nên mị hoặc, ban đầu Xu Xu đoan chính thanh nhã có một không hai, hiện tại lại tỏa ra một tia mỹ lệ.

Lúc trước, hắn ta thừa dịp say rượu muốn làm nhục nàng, cái mùi hương nhẹ tự nhiên thoảng qua khi đến gần, không phải mùi son phấn của nữ tử, mà là một loại hương tươi mát khác, có chút giống cỏ cây, rất thanh thuần làm cho hắn ta không thể quên được.

Mấy ngày nay, hắn ta thường xuyên nhớ tới chuyện ngày ấy, hắn ta còn nghĩ nếu ngày ấy kiên trì động chạm Xu Xu, có phải Xu Xu sẽ bất đắc dĩ phải gả cho hắn ta không.

Xu Xu không cần thể cưới Đại hoàng huynh, cũng không ai có thể, đáng tiếc là không có chuyện ấy, ngày ấy bị Vệ Sở Tuyền kiên định ngăn lại, vì vậy nên hắn ta càng chán ghét Vệ Sở Tuyền.

Xu Xu cũng cảm giác được có ánh mắt nhìn nàng, nàng chỉ lãnh đạm.

Cứ như vậy dùng xong bữa tối, Thuận Hòa đế cũng đã lớn tuổi, cũng không ngồi lâu nên đã để cho mấy tiểu hoàng tử công chúa tự đi chơi.

Người còn lại cũng tan, Xu Xu và Phó Liễm Chi cũng lên xe ngựa trở về Vương phủ.

Trên đường còn có tuyết đọng nên xe ngựa đi rất chậm, tiếng kẽo kẹt vang lên trong tuyết.

Phó Liễm Chi cũng uống không ít, hắn tựa vào gối mềm trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ tạm, Xu Xu nhỏ giọng nói: “Phu quân, có phải có chút khó chịu không? Chờ hồi phủ ta nấu canh giải rượu cho chàng.” Hơn nữa nay ngày mai mùng một, còn phải tham gia cung yến, ngày mai hoàng cung mở tiệc chiêu đãi đại thần và nhóm mệnh phụ trong triều, mùng một hàng năm đều sẽ cử hành cung yến.

Ngày mai còn phải vào cung, hắn như vậy khẳng định sẽ không thoải mái, như vậy đến lúc trở về phải nấu chút canh giải rượu cho hắn.

Phó Liễm Chi chậm rãi mở mắt, đôi mắt có chút đỏ do tác dụng của rượu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, Xu Xu nháy mắt mấy cái, lại đột nhiên bị hắn ôm tay qua eo kéo tới gần, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng.

Hắn một tay ôm lưng nàng, tay khác thì siết chặt cằm của nàng, ra sức hôn nàng.Xu Xu nhu thuận ôm lấy hắn, chậm rãi đáp lại.

Hắn mở to mắt, trong mắt có du͙© vọиɠ quay cuồng, nhưng đang ở trên xe ngựa, hắn không làm cái gì hết, chỉ hôn nàng.

Tới Vương phủ, Xu Xu bị hôn đến đầu óc choáng váng, môi cũng đỏ hồng.

Thân mình Xu Xu có chút như nhũn ra được Phó Liễm Chi ôm xuống xe ngựa, vì có nha hoàn và nô tài ở đằng sau, Xu Xu dùng sức cự tuyệt, sợ bị hắn ôm vào Tễ Nguyệt Đường.

Trở lại Tễ Nguyệt Đường, Xu Xu để hắn nằm nghỉ ngơi một lát, nàng tới phòng bếp nấu canh giải rượu, lúc vào phòng Thục vương đã rửa mặt chải đầu, thay y phục thường ngày ngồi ở ghế thái sư đọc sách, tư thế ngồi của hắn vô cùng đoan chính, ánh mắt cũng thanh tỉnh hơn nhiều, nhưng Xu Xu vẫn bưng canh giải rượu qua, “Phu quân, uống canh đi.”

Phó Liễm Chi ngoan ngoãn nhận bát canh uống một hơi cạn sạch, Trân Châu đi sau Xu Xu cầm bát không lui ra ngoài.

Phó Liễm Chi kéo Xu Xu ngồi trên người hắn, nói giọng khàn khàn: “Bọn nha hoàn đã đun nước nóng rồi, đi tắm đi.”

Dứt lời, liền ôm lấy Xu Xu tới tịnh phòng……Không bao lâu sau, tịnh phòng truyền đến tiếng nho nhỏ của Xu Xu, “Phu quân, ngô…..”

Cuối cùng đại khái là bởi vì ngày mai còn phải vào cung tham gia cung yến, Phó Liễm Chi cũng không phải ngoan ngoãn, ngay tại tịnh phòng đã giày vò nàng một lần.

Nhưng dù chỉ là một lần, Phó Liễm Chi cũng giày vò nàng khá lâu, đến cuối cùng Xu Xu đã nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở.

Cuối cùng là Phó Liễm Chi giúp nàng tẩy sạch thân mình rồi bọc chăn lông ôm trở về phòng.

Canh giờ cũng không còn sớm, không thể đến muộn buổi cung yến, Xu Xu cũng có chút mệt nên liền ghé vào trong lòng hắn ngủ rất nhanh.

Ngày hôm sau, hai người dậy sớm, hôm nay Xu Xu mặc có chút đoan chính, mặc quan phục mệnh phụ, nhưng vì thời tiết lạnh nên chắc chắn phải mặc áo choàng, Phó Liễm Chi cũng mặc áo choàng dày.

Hai người lại vào cung tham gia cung yến, mọi người phủ Định Quốc Công đều được mời tới bữa tiệc, mẫu thân cũng ở đây nhưng mà họ ngồi cách Xu Xu hơi xa.

Cung yến qua đi, buổi chiều giờ Thân, Xu Xu cùng Thục vương trở về Vương phủ, ngày mai mùng hai, mùng hai về nhà mẹ đẻ.

Nói cách khác tám ngày đầu năm mới đều sẽ bận rộn.

Tới ngày hôm sau, mùng hai tháng giêng, Xu Xu cùng Phó Liễm Chi tới phủ Quốc Công từ sớm.

Thôi thị nhìn thấy Xu Xu, tự nhiên không tránh khỏi nghẹn ngào gọi một tiếng bảo bối.

Nhóm nữ quyến đều ở chính sảnh nói chuyện phiếm, Phó Liễm Chi qua chỗ nhạc phụ nói chuyện với mấy nam nhân, lão Quốc Công tính toán năm sau sẽ truyền lại vị trí quốc công cho Tống Kim Phong, nhưng cũng sẽ không có gì khác biệt, sau này mọi người cả ba phòng vẫn đều ở trong phủ.

Nói đến chuyện này, lại nghĩ tới chuyện kia.Ở bên Xu Xu, Lương Chiêu Chiêu đang cho tiểu Phạn nhi* ăn điểm tâm.

(tiểu Phạn nhi: biệt danh của cháu gái Tống Cẩm. Nghĩa là cơm nắm nhỏ.)

Cao táo đỏ mềm hương vị ngọt ngào, Tống Cẩm đã có thể ăn một ít.Lương Chiêu Chiêu ôm Tống Cẩm cho con bé ăn cao táo đỏ, nhưng có chút không yên lòng, đại bá mẫu Thịnh thị ngồi bên cạnh đang đùa Tống Cẩm, “Tiểu Phạn nhi, cao táo đỏ không thể ăn nhiều, rất ngọt, ăn nhiều sẽ hỏng răng đó.

“Tiểu nữ oa cầm miếng cao táo đỏ cố gắng dùng răng nhai, nghe tổ mẫu nói như vậy, làm nũng nói: “Tiểu Phạn nhi* muốn ăn.”

Giọng nói nũng nịu, đôi mắt to tròn cứ như vậy nhìn Thịnh thị, trong lòng Thịnh Thị mềm xuống rối tinh rối mù, miệng nhịn không được nói: “Bảo bối yêu của tổ mẫu……” Hốc mắt lại lặng lẽ đỏ.Xu Xu nhận ra có chút khác thường.

Nhưng vừa qua năm, nàng không muốn hỏi nhiều, đợi các trưởng bối nói cũng không sao, Lục cô nương Tống Ngưng Dao ngồi không yên muốn ra ngoài chơi, còn gọi Xu Xu cùng đi.

Vì thế Xu Xu đi theo Ngũ cô nương Lục cô nương quay về Thấm Hoa viện của nàng, Lương Chiêu Chiêu cũng đi theo, Ngũ cô nương Lục cô nương đã chạy tới Thấm Hoa viện trước, Xu Xu và Lương Chiêu Chiêu đi sau, thấy mặt tẩu tử não nề, Xu Xu nhịn không được hỏi, “Tẩu tử, tẩu đã tính nói chuyện muốn đi đến Bình Cao thành cho người trong nhà nghe chưa?”

Đó đã là chuyện cuối tháng mười.

Lương Chiêu Chiêu cười khổ, “Đã nói với phụ thân mẫu thân và cả tổ phụ tổ mẫu, ban đầu mẫu thân không đồng ý, nhưng phụ thân đồng ý rồi, sau đó mẫu thân lại khóc, nói bà sẽ nhớ tiểu Phạn nhi……” Từ lúc Tống Cẩm sinh ra, nàng chính là tâm can của Lương Chiêu Chiêu và Thịnh thị, mặc dù có mời nhũ mẫu, nhưng vẫn đều là Lương Chiêu Chiêu tự cho ăn, mỗi ngày Thịnh thị cũng sẽ qua chơi với tiểu Phạn nhi, có thể nói là Thịnh Thị vô cùng thích tiểu Phạn nhi.

Xu Xu thở dài một tiếng, đương nhiên tẩu tử muốn dẫn tiểu Phạn nhi tới Bình Cao thành, đại bá mẫu luyến tiếc cũng là bình thường, cách nhiều tuổi, đại bá mẫu rất yêu thích Tiểu Phạn nhi.

Lương Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Sau đó mặc dù mẫu thân đồng ý, nhưng mỗi ngày đều như mất hồn mất vía, ta, ta thật sự không đành lòng, nghĩ rằng mấy ngày liền rời đi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để đầu xuân thì đi……” Kỳ thật cho dù là đi sớm hay muộn, chung quy vẫn không có gì khác biệt, hơn nữa Thịnh thị nhi tử và nhi tức ở hai chỗ xa nhau mãi cũng không tốt, nhi tức cũng nguyện ý đi theo nhi tử tới biên thành chịu khổ, bà ấy còn có thể nói cái gì, Thịnh thị cũng có tâm tư giữ tôn nữ lại phủ Quốc Công, nhưng, đứa nhỏ không đi theo bên cạnh và cha mẹ thì phát triển tinh thần và thể chất không tốt, bà ấy cũng không thể để cháu gái nhỏ rời xa cha mẹ.

Điều đó là đúng, Xu Xu biết đại bá mẫu là người thông tình đạt lý, chỉ là đại tẩu tự mình cảm thấy có lỗi với đại bá mẫu.

Lương Chiêu Chiêu lại nhẹ nhàng nói: “Chờ khai xuân, ta sẽ mang tiểu Phạn nhi rời đi.”Kỳ thật nàng ấy cũng rất do dự, biên thành xa xôi, vị trí hoang vắng, nàng ấy thì không sao, nhưng mà còn tiểu Phạn nhi……

Xu Xu cười nói: “Đại tẩu đừng lo lắng, tới biên thành, các ngươi một nhà ba người đoàn tụ, mới là chuyện hạnh phúc nhất.”

Lương Chiêu Chiêu vừa nghe nàng nói, trong lòng hoàn toàn yên ổn. Đúng vậy, một nhà ba người đoàn tụ mới là tốt nhất.

Hai người tới Thấm Hoa viện, Ngũ cô nương Lục cô nương đang ở trong phòng, hai người cũng đi theo vào trong.

Dùng xong ngọ thiện ở phủ Quốc Công, Xu Xu mới cùng Thục vương trở về Vương phủ.

Ngày sau rảnh rỗi hơn nhiều, nhưng thật ra Phó Liễm Chi lại bận nhiều việc, thoáng cái đã đến mười lăm tháng giêng.

Sau ngày mùng tám tháng giêng, Xu Xu bắt đầu mỗi ngày tiếp tục tới Đức Thiện Đường xem chẩn.

Qua mười lăm tháng giêng, thời tiết bắt đầu chuyển ấm, xuân về vạn vật sống lại.

Mấy bồn hoa Xu Xu trồng ở trong Vương phủ cũng bắt đầu chậm rãi mọc lá xanh, cả Tễ Nguyệt Đường đều có vẻ sức sống bừng bừng.

Tới đầu tháng ba, Xu Xu lại trở về phủ Quốc Công một chuyến, bởi vì Đại tẩu Lương Chiêu Chiêu dẫn tiểu Phạn nhi tới biên thành, Xu Xu đi tiễn.

Lương Chiêu Chiêu và tiểu Phạn nhi tới biên thành đương nhiên không thể chỉ đi một xe ngựa, phủ quốc công phủ sắp xếp thỏa đáng, mấy cái xe ngựa, còn có mấy nha hoàn và ma ma đi theo chăm sóc Chiêu Chiêu và Tiểu Phạn nhi, ngoài ra còn có phủ vệ hộ tống các nàng, hơn nữa còn đồ đạc này nọ, đi tới biên thành chắc cũng phải giữa tháng ba.

Lương Chiêu Chiêu dắt tiểu Phạn nhi lên xe ngựa, hốc mắt Thịnh thị đỏ lên, đợi đến lúc Lương Chiêu Chiêu và tiểu Phạn nhi vén mành vẫy vẫy tay với bọn họ, xe ngựa dần dần rời khỏi phủ Quốc Công, Thịnh thị rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu khóc, Thôi thị và Vạn thị cũng an ủi bà ấy.

Thịnh thị lau nước mắt nói: “Ta biết, Chiêu Chiêu và Phạn nhi là đi đoàn tụ với Ngọc Bách, nhưng nghĩ tới hai ba năm tới không được gặp Phạn nhi, ta thật là khó chịu.”

Chờ xe ngựa rời khỏi ngõ nhỏ đến khi không thấy bóng dáng, người phủ Quốc Công đều xoay người đi vào.

Xu Xu ở lại phủ Quốc Công dùng bữa trưa, buổi chiều trực tiếp tới Đức Thiện Đường, giờ Thân mới quay về Vương phủ, Thục vương đã nhiều ngày bận rộn, đến lúc nàng ngủ hắn mới quay về.

Từ phủ Quốc Công về, Thục Vương vẫn chưa về, Xu Xu ngồi trong thư phòng không biết nhớ tới cái gì mà tự bắt mạch cho mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »