Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 118

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Hoa Duy là thần y triều trước, y thuật rất cao, chuyên nghiên cứu về các loại bệnh nặng và bệnh nan y, nhưng tính cách ông ta quái gở, cả đời chưa từng nhận đồ đệ, cũng không có con cái, y thuật của ông ta sớm đã thất truyền, đa số sách viết lại đều là bản lẻ, thậm chí còn chưa từng ra mắt.

Xu Xu học y, vô cùng để ý đến những quyển sách bản lẻ như vậy, có thể có được quyển sách bản lẻ như vậy là điều mà bất cứ lang trung nào cũng đều để ý.

Xu Xu cầm lấy quyển sách đã có phần sứt mẻ, vui mừng nói: “Cao Lan, cám ơn ngươi, ta rất thích.” Nàng thực sự thích món quà này.

Ngỗi Cao Lan ấm giọng nói: “Ở kinh thành ta không có bạn bè gì cả, chỉ có các ngươi, hơn nữa thể chất ta yếu ớt từ nhỏ, thuốc Xu Xu giúp ta phối, uống xong mấy ngày nay ta cảm thấy thân thể dần tốt lên, lúc đi nói chuyện cũng không thở dốc nữa, ta rất thích Xu Xu, cũng rất cảm kích Xu Xu, quyển sách này là năm đó vô tình mẫu thân ta có được, cũng không có tác dụng gì với bọn ta, mấy ngày trước mẫu thân ta thu dọn kho mới thấy được đấy.”

“Ta rất thích, cám ơn.” Xu Xu cười nói: “Đi thôi, chúng ta vào trong phòng, bên ngoài tuyết đang rơi, có hơi lạnh.”

Mọi người theo Xu Xu vào trong nhà, trong phòng có đặt chậu than, trong nháy mắt liền ấm lên, mấy vị cô nương cởϊ áσ choàng ra đưa cho bọn nha hoàn phía sau.

Trên án kỷ trong phòng đã bày sẵn nước trà, các loại điểm tâm, mứt, Xu Xu còn mang ra hết mấy lọ mứt đào vẫn còn sót lại.

Chỉ là sang năm vườn đào của phủ Quốc Công sẽ tiếp tục ra hoa kết trái, Xu Xu định sang năm tiếp tục làm một ít hoa đào nhưỡng và mứt đào.

Hoa đào nhưỡng có hơi ngọt, điện hạ không thích, nhưng phụ hoàng lại thích đồ ngọt, có lẽ sẽ thích uống cái này, tuy có tác dụng làm đẹp da, nhưng còn có thể an thần tĩnh khí, đều có thể uống được.

Nếu là nhóm khuê hữu tụ hội thì tất nhiên cái gì cũng có thể trở thành đề tài nói chuyện, Xu Xu nhớ đến hình như Châu Châu cũng sắp sửa thành thân, liền hỏi: “Châu Châu, khi nào ngươi và Viên Hào thành thân, đã định ngày chưa?” Châu Châu cũng gần bằng tuổi nàng, đầu năm tròn mười sáu, cũng có thể thành thân rồi.

Hai gò má Phương Châu Châu ửng hồng, nhưng vẫn nói với nhóm bạn tốt: “Mấy ngày trước vừa mới định ra ngày, là mùng một tháng ba, đầu năm sẽ phải chuẩn bị rồi.”

Khang Bình mềm giọng nói: “Thời tiết tháng ba, đất đai hồi xuân, là ngày tốt, chờ qua năm, Châu Châu cũng phải ở nhà chuẩn bị hôn sự rồi.”

Ngỗi Cao Lan nói tiếp: “Đúng vậy, hay là mấy ngày này chúng ta gặp nhau nhiều hơn đi.”

Xu Xu cũng gật đầu: “Được thôi, vài ngày nữa chúng ta cùng đi ngắm cảnh tuyết trên sông Dong.”

Nàng được sống lại lần nữa, thù cũng đã báo, những ngày tháng còn lại nàng muốn sống thật vui vẻ, không chỉ muốn làm đại phu cứu người, nàng còn hi vọng có thể thoải mái vui vẻ với nhóm khuê hữu, trải nghiệm thử một lần những khoảng trống của kiếp trước, để không uổng phí cuộc đời này.

“Được đấy, tuyết đã rơi rất nhiều ngày rồi, chờ tuyết ngừng rơi chúng ta cùng đi ngắm cảnh trên sông Dong.” Phương Châu Châu cũng gật đầu đồng ý.

Sông Dong là con sông bao quanh kinh thành, lúc trước bọn Xu Xu đã dạo chơi trên sông này, điện hạ từ biên thành trở về, trực tiếp đến sông để tìm Xu Xu…

Lúc nước sông Dong chảy, có thể chèo thuyền du sông, đợi đến khi tuyết rơi nhiều kết băng trên mặt sông, lại là cảnh tượng chấn động khác, băng tuyết bao trùm bờ sông, một mảnh mờ mịt, nhiều ngày qua thường xuyên có nhóm quý nhân trong kinh thành đến bờ sông Dong ngắm cảnh tuyết.Họ liền hẹn nhau vài ngày nữa sẽ đi ngắm cảnh tuyết.

Buổi trưa ở lại Vương phủ dùng bữa trưa, tay nghề trù tử trong Vương phủ rất giỏi, tất cả mọi người đều ăn rất no.

Vào buổi chiều, họ lại tụ tập trong phòng trò chuyện hơn một canh giờ, ba người mới đứng dậy chào tạm biệt, vừa ra mái hiên, đã thấy Thục vương khoác áo lông cừu, phong sương đầy người, dáng người thẳng tắp thong thả bước vào Tễ Nguyệt Đường, khuôn mặt hắn tuấn mỹ, biểu cảm cũng rất nhạt, thấy Xu Xu và ba người dưới mái hiên, liền đi đến.

Phương Châu Châu lập tức cúi người hành lễ: “Tham kiến Thục vương điện hạ.”

Phó Liễm Chi vuốt cằm, Khang Bình cũng nhỏ giọng gọi Liễm Chi ca ca.

Ngỗi Cao Lan có chút căng thẳng, tuy nàng ấy là biểu muội của Phó Liễm Chi, nhưng trước đây đều sống ở đất phong, trước đó vài ngày chuyển về kinh thành mới gặp Thục vương vài lần, nhưng chưa từng chào hỏi, khoảng cách trước mắt gần như vậy, Thục vương đứng ngay bên cạnh Xu Xu, ánh mắt lúc nhìn Xu Xu rất dịu dàng, nhưng lúc di chuyển nhìn các nàng thì lại lạnh lùng.

Ngỗi Cao Lan căng thẳng nói: “Biểu, biểu ca.”

Phó Liễm Chi gật đầu, sắc mặt nhàn nhạt, lại nói: “Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi về sớm đi.”

Xu Xu mềm giọng nói: “Phu quân, thϊếp tiễn các nàng ấy, chàng mau vào trong đi, bên ngoài rất lạnh, trong phòng vẫn còn than nóng, chàng vào cho ấm người đã!” Nàng dứt lời, kéo cánh tay Phương Châu Châu, nói: “Châu Châu, Khang Bình, Cao Lan, ta tiễn mọi người ra khỏi phủ.”

Phó Liễm Chi đứng dưới mái hiên, nhìn Xu Xu tiễn nhóm khuê hữu của nàng ra về.

Tuyết trắng rơi xuống, đám nha hoàn cầm ô đi theo sau nhóm chủ tử, mãi đến khi Xu Xu tiễn ba người ra khỏi vương phủ, nhìn các nàng lên xe ngựa, mới cẩn thận dặn dò: “Trên đường tuyết vẫn còn rơi, các ngươi nhớ bảo phu xe đánh xe chậm một chút, cẩn thận trượt ngã.”

Chờ xe ngựa chậm rãi đi rồi, Xu Xu mới vào phủ, người gác cổng đóng cửa hông vương phủ lại.

Xu Xu trở lại Tễ Nguyệt Đường, thấy Thục vương vẫn còn đứng dưới mái hiên, vẫn tư thế lúc nàng rời khỏi, bông tuyết dính trên vai đã tan thành giọt nước mưa.

Xu Xu ôi một tiếng, xách mép váy bước nhanh đến trước mặt Thục vương, nắm chặt bàn tay to của hắn kéo vào trong nhà: “Tay phu quân lạnh quá, sao phu quân không vào trong nhà trước?”

Xu Xu lôi kéo Thục vương vào trong nhà, hơi nhón chân, cởϊ áσ choàng lông cừu giúp hắn, lại gọi nha hoàn đưa một chiếc áo lông cừu khác khoác lên cho điện hạ.

Nàng lại còn cầm miếng khăn vải lau sạch tuyết trên mặt hắn, chờ nha hoàn lui ra, thân thể Phó Liễm Chi ấm lên chút, hắn mới ôm Xu Xu vào lòng, Xu Xu ngồi trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn, Phó Liễm Chi nói: “Chơi với các nàng ấy có vui không?”

“Tất nhiên là rất vui vẻ rồi.” Xu Xu ấm giọng cười nói: “Thuở nhỏ thϊếp đã không có bạn bè, ngoại trừ Thải Phượng tỷ nhà thím Cát lúc ở thôn Thủy Hương, sau đó trở về phủ Quốc Công cũng vì sống ở nông thôn nên không tiện qua lại với nhóm quý nữ trong kinh thành, bởi vậy cũng chưa từng quá gần gũi với ai, hiện giờ có thể kết bạn với Châu Châu Khang Bình thì thϊếp sẽ trân trọng tình bạn đó.”

Nói đến Thải Phượng tỷ, kiếp trước sau hai mươi năm, lại thêm bệnh nặng sống được vài năm nữa, thời gian hai mươi mấy năm nàng cũng chưa từng gặp lại Thải Phượng, đó là người bạn mà nàng tin tưởng nhất đối xử tốt nhất với nàng khi còn nhỏ.

Nhớ đến Thải Phượng, Xu Xu nhịn không được liền cảm thấy buồn bã mịt mờ, không biết kiếp này nàng và Thải Phượng còn có cơ hội gặp mặt hay không.

Phó Liễm Chi hơi siết chặt cánh tay, để cho thân thể mềm mại của Xu Xu dán sát vào lòng hắn: “Nếu như thích thì sau này cứ gặp gỡ các nàng ấy nhiều hơn.”

“Được.”

Xu Xu nhẹ nhàng đáp.

Vài ngày sau, tuyết ngừng rơi, thời tiết lại càng lạnh, Xu Xu vẫn hẹn bọn Phương Châu Châu cùng đi ngắm cảnh tuyết trên sông Dong.Mặc dù thời tiết lạnh, nhưng tất cả mọi người đều chơi vô cùng vui vẻ.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đã gần đến cuối năm, Xu Xu cũng bắt đầu bận rộn nhiều hơn.

Đây là năm đầu tiên mà nàng làm Vương phi, đủ loại chuyện như sổ sách cửa hàng làm của hồi môn, còn có quà tặng mừng năm mới cho những người qua lại làm ăn, cùng với đặt mua hàng tết, chi phí ăn mặc của người hầu trong phủ, tiền lương tiền thưởng tết, những việc này trước khi xuất giá, Xu Xu đã từng học Thôi thị, bây giờ còn có Phạm ma ma ở bên cạnh chỉ dẫn, Xu Xu học càng nhanh.

Chưa đầy mấy ngày đều đã xử lý xong mọi chuyện, nàng làm rất tốt, Phạm ma ma cũng không tìm ra một điểm sai nào, đôi khi Phạm ma ma còn nghĩ phu nhân cho bà ấy làm của hồi môn đến Vương phủ quả thực là thừa thãi, Vương phi nương nương học cái gì cũng rất nhanh, phía trên nương nương không có áp lực cha mẹ chồng, ngày thường thì Thục vương vô cùng cưng chiều nương nương, có Thục vương cưng chiều nương nương, khắp kinh thành ai còn dám bắt nạt nương nương.

Lúc Xu Xu đã xử lý gần xong hết việc vặt trong vương phủ, đám người hầu trong vương phủ còn có cả nha hoàn mà Xu Xu mang đến bắt đầu trang trí vương phủ, giăng đèn kết hoa, trên cửa sổ vương phủ đều dán thêm chữ phúc, còn có câu đối, từng chữ trên câu đối đều do Xu Xu viết, nhìn vô cùng thanh tú đẹp đẽ.

Sau khi Phó Liễm Chi bãi triều trở về liền để ý thấy trên cửa chính Vương phủ dán chữ phúc lớn còn có thêm câu đố, chữ phía trên thanh tú đẹp đẽ, hắn nhịn không được nhếch khóe môi lên.

Đi vào trong Vương phủ, Xu Xu đang sai nha hoàn và tiểu tư kê đặt các chậu hoa, những chậu hoa này đều là loại cây xanh tốt bốn mùa đã chuyển về vài ngày trước, giữa mùa đông đầy tuyết rơi mà vẫn xanh mướt, đặt trong ngày đông cũng có vẻ tràn đầy sức sống.

Xu Xu nhìn thấy Thục vương trở về, bước lên phía trước nói: “Phu quân đã về, mau vào phòng cho ấm, thϊếp sai nha hoàn chuẩn bị cơm.”

Đã gần cuối năm, việc công cũng không nhiều, gần đây Phó Liễm Chi đều ở lại trong cung giúp Thuận Hòa đế phê duyệt tấu chương, Thuận Hòa đế lấy lý do thân thể mỏi mệt, tay chân đã già không thể động đậy để qua loa tắc trách hắn, chỉ muốn quăng hết việc công cho hắn xử lý, thậm chí còn bàn bạc với hắn, hay là sớm phong hắn làm thái tử, dẫn Xu Xu vào Đông cung ở, sau đó sớm kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Thực tế Thuận Hòa đế đã có ý định nhường ngôi từ sớm, nhưng biết Thục vương vẫn con quá trẻ, mà vẫn chưa có con nối dõi, nên định phong thái tử trước, chờ thêm hai năm nữa Xu Xu sinh ra hoàng trưởng tôn rồi sẽ nhường ngôi.

Không ngờ rằng Phó Liễm Chi lại từ chối, hắn nói với Thuận Hòa đế, muốn một hai năm nữa mới chuyển về Đông cung.

Thuận Hòa đế cũng không thúc giục, nhưng lúc có thể lười biếng liền ném hết việc công tấu chương cho trưởng tử.

Hiện tại Phó Liễm Chi cúi đầu nhìn Xu Xu, bị nàng kéo vào trong phòng, nàng lấy khăn ấm lau đi lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn.

Phó Liễm Chi nhịn không được cúi đầu nắm lấy cái cằm xinh xắn của Xu Xu, hôn lên môi mềm mại của nàng.

Thực sự hắn không muốn bây giờ chuyển vào Đông cung ở, nếu như chuyển vào Đông cung cùng với Xu Xu thì muốn ra vào hoàng cung không thể nào tùy tiện như vậy được nữa, tất nhiên Xu Xu không thể tiếp tục làm nghề y, nên cũng chưa phải lúc để vào cung.

Chớp mắt đã đến cuối năm.Đêm ba mươi, Xu Xu phải cùng Thục vương vào cung dùng bữa cơm tất niên, tối hôm nay Thuận Hòa đế và các quý phi phi tần còn có nhóm hoàng tử công chúa trong cung cùng dùng bữa cơm đoàn viên.Đương nhiên, Xu Xu và Thục vương phải chuẩn bị vào cung từ sớm, bữa cơm đoàn viên là buổi trưa, trong đại điện bày đầy những bàn ăn nhỏ riêng lẻ, Xu Xu ngồi bên cạnh Thục vương.

Trong cung tuổi xấp xỉ nhau chỉ có Thục vương, Nhị điện hạ và Tam điện hạ, các hoàng tử công chúa còn lại đều nhỏ tuổi.

Tính toán vài lần, Vua Thuận Hòa cũng có mười mấy người con nối dòng, nghe nói ngoại trừ một hoàng tử chết non từ nhỏ vì thể chất yếu thì trong cung chưa từng xảy ra chuyện mưu hại hoàng tử, chỉ dựa vào điểm này, Xu Xu cũng đã rất kính nể Triệu quý phi, có lẽ Triệu quý phi cũng có chút ích kỷ, nhưng bà ấy cũng không hại người, đây cũng là điều đáng quý hiếm có trong hậu cung.Đều là Vua Thuận Hòa và nhóm phi tần hoàng tử trong hậu cung, cũng không phải người ngoài.Dùng cơm tất niên, tất nhiên phải tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, xem diễn kịch, xem múa hát.
« Chương TrướcChương Tiếp »