Chương 117

Phó Liễm Chi thấy Xu Xu ngửa đầu lên nhìn, khuôn mặt nàng nhẵn mịn nõn nà, da dẻ trắng như tuyết, nhìn vừa xinh đẹp lại vừa mềm mại, hắn không nhịn được liền giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: “Nàng đừng lo lắng, phụ hoàng rất thích đồ ngọt, có thể đưa vài món ăn tiến cung.” Chỉ là thể hiện tâm ý gần gũi thân thiết, hơn nữa làm vài món ăn đưa vào cung, cũng không ai dám hạ độc với phụ hoàng.

“Phu quân.” Xu Xu hờn dỗi, đưa tay cầm lấy bàn tay to của hắn, không để hắn tiếp tục sờ má nàng nữa, rồi nói: “Vậy phu quân vào thư phòng làm việc đi, thϊếp vào nhà bếp chuẩn bị điểm tâm cho ngày mai.”

Phó Liễm Chi cúi người hôn lên mặt nàng, nói: “Đi thôi.”

Xu Xu đỏ mặt ra khỏi phòng, cùng nha hoàn vào nhà bếp, trong nhà bếp cái gì cũng có, Xu Xu dự định làm bánh hấp ngàn tầng, món bánh này dùng bí đỏ, bột mì và mứt hạt làm thành, bí đỏ nấu chín rồi nhào nặn cùng với bột mì thành viên rồi lên men, đợi sáng ngày mai bột nhão có thể hấp lên.

Sau khi nhào nặn xong, Xu Xu đi rửa mặt chải đầu rồi quay lại phòng nghỉ, Phó Liễm Chi cũng đã nghỉ ngơi sớm.Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Xu Xu đã thức dậy, lúc này Phó Liễm Chi vẫn chưa dậy, nghe thấy động tĩnh, hắn đưa tay ôm lấy eo Xu Xu, nói: “Sao lại dậy sớm như vậy, ngủ thêm một lát đi.” Vì vừa mới tỉnh, giọng hắn có phần trầm thấp đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Xu Xu bị hắn ôm nằm úp sấp trên ngực hắn, nhỏ giọng nói với hắn: “Phu quân, bánh hôm qua đã nhào nặn, hôm nay phải hấp bánh sớm, thϊếp dậy trước, phu quân ngủ thêm một lát đi.”

Phó Liễm Chi nhéo nhéo cái eo nhẵn nhụi của nàng, nói: “Định làm món điểm tâm ngọt gì?”

Xu Xu nhẹ nhàng nói: “Bánh hấp ngàn tầng, món bánh này mịn rất dễ tiêu hóa, độ ngọt cũng vừa phải, phụ hoàng sẽ rất thích.”Phó Liễm Chi ôm nàng hôn một cái mới thả nàng ra.

Xu Xu liền vào nhà bếp, bánh hôm qua đã nhào nặn xong, cán mỏng, trên mặt còn quét một lớp dầu mỏng, rồi lại quét thêm một lớp nước đường đã được nấu lên, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng còn rắc lên một ít mứt đã cắt nhỏ, Xu Xu dùng mứt đào đã làm sẵn lúc trước ở phủ Quốc Công, mứt đào này là dùng cam lộ đúc thành, đào sau khi được chế biến có vị ngọt thanh và dai, rất thích hợp để cắt ra làm mứt, đợi làm xong ngàn tầng, bỏ vào nồi hấp chín là có thể dùng ngay.

Hấp xong bánh ngàn tầng Xu Xu còn cẩn thận cắt thành từng khối nhỏ bỏ vào hộp đựng thức ăn, nàng nếm thử một miếng, mùi vị rất ngon, ngọt thanh mà không bị ngấy.Chờ gần đến giờ, Xu Xu mang theo hộp đựng thức ăn ngồi lên xe ngựa đi vào cung cùng với Thục vương điện hạ.

Thời gian cũng còn khá sớm, vì Thục vương phải vào triều, sau khi vào cung, Xu Xu đi đến thỉnh an Triệu quý phi trước, Xu Xu không có bà bà, nhưng hiện tại Triệu quý phi cai quản hậu viện, tất nhiên nàng phải qua thỉnh an.

Phi tần trong cung đều đang ở đây, Ninh phi cũng đang ở trong tẩm cung của Triệu quý phi.

Điểm tâm Xu Xu mang cho Thuận Hòa đế được Thục vương điện hạ đưa vào tẩm cung Thuận Hòa đế, còn nàng đi đến tẩm cung Triệu quý phi thỉnh an trước.Triệu Thiến Diệm nhìn thấy Xu Xu, ý cười trên mặt càng nồng đậm: “Xu Xu đến đây, mau ngồi xuống nào, đêm hôm qua bệ hạ đã nói với bản cung hôm nay con sẽ vào cung cùng ăn trưa với chúng ta.” Da dẻ Triệu Thiến Diệm trắng như tuyết, khóe mắt có vài nếp nhăn, đã nhạt hơn so với mấy ngày trước nhiều, sắc mặt cũng hồng nhuận, cả người đều sáng láng.

Triệu Thiến Diệm biết da dẻ bà ấy trở nên càng ngày càng đẹp hơn đều là nhờ công lao của mấy lọ hoa đào nhưỡng mà Xu Xu tặng bà ấy vào mấy tháng trước.Đó thực sự là đồ tốt, trước khi ngủ uống một cốc, buổi tối liền ngủ rất ngon, da dẻ cũng càng ngày càng tốt hơn.Xu Xu cúi chào Triệu quý phi, Triệu Thiến Diệm vội hỏi: “Xu Xu mau ngồi đi, Xu Xu đi cùng với Đại điện hạ đến đây sao?”

Xu Xu gật đầu, Triệu Thiến Diệm cười nói: “Chắc là Xu Xu vẫn chưa ăn sáng đúng không? Chờ lát nữa giải tán, Xu Xu cùng ta ăn sáng nhé.”

Xu Xu tự nhiên gật đầu đồng ý, nàng ngồi bên cạnh Triệu quý phi, cùng trò chuyện với Triệu quý phi, thỉnh thoảng các phi tần phía dưới cũng phụ họa vài câu, chỉ có Ninh phi là sắc mặt nhàn nhạt, từ đầu đến cuối không nói gì.

Thỉnh an xong, mỗi phi tần đều trở về tẩm cung của mình, chỉ còn lại Triệu quý phi và Xu Xu ở lại tẩm cung, hai người dùng xong bữa sáng, liền đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa.

Hiện tại Xu Xu là Vương phi, hơn nữa còn là nhi tức mà Thuận Hòa đế rất che chở, cho dù vào cung cũng không ai dám khinh bỉ nàng.

Huống chi Triệu quý phi đối xử với nàng cũng không tệ, ban đầu Triệu quý phi còn có chút ích kỷ, muốn Xu Xu gả cho Tam hoàng tử, cắt đứt tâm tư cưới thê tử của Đại điện hạ, bà ấy đã từng đề cập với Thuận Hòa đế, nhưng bị từ chối, sau đó cũng đã nghĩ thông suốt, huống chi Tam hoàng tử cũng không có ý đồ gì với ngôi vị hoàng đế, Triệu quý phi là người thông minh, sau khi biết được ngôi vị hoàng đế rất có thể sẽ rơi vào tay Đại điện hạ, thà rằng bây giờ lo xây dựng quan hệ tốt, sau này nhi tử được phong vương, bà ấy cũng được thanh nhàn làm thái hậu, cũng vì vậy, bà ấy đối với Xu Xu cũng không tệ.

Lúc ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên, Triệu quý phi nhớ đến hoa đào ngưỡng của Xu Xu, liền xin Xu Xu thêm hai lọ nữa, tất nhiên Xu Xu cũng đồng ý.

Chỗ nàng cũng còn không ít hoa đào ủ, vốn làm để biếu tặng, bản thân nàng rất ít khi dùng đến.Hai người nói vài lời, đã thấy từ xa có một nữ tử mặc áo ngoài cổ có viền thêu hoa sen vàng trên nền lụa màu xanh nước biển, có hơi gầy yếu, khuôn mặt rất nhỏ, cằm nhọn hoắt, chính là Nhị hoàng tử phi Vệ Sở Tuyền đã mấy ngày Xu Xu chưa gặp, Vệ Sở Tuyền cũng không ngờ sẽ gặp Triệu quý phi và Xu Xu ở Ngự Hoa Viên.

Vệ Sở Tuyền là nhi tức của Ninh phi, tính tình Ninh phi đố kị hống hách, Triệu quý phi không thích Ninh phi, nhưng cũng không có cảm giác gì nhiều về Vệ Sở Tuyền, dù sao Vệ trắc phi cũng là nhi tức của Ninh phi nên bà ấy cũng không muốn gặp Vệ Sở Tuyền cho lắm.

Vệ trắc phi cũng biết Triệu quý phi không thích nàng ta, đang muốn né tránh, lại nhìn thấy Xu Xu, nàng ta cũng quen biết Xu Xu, Xu Xu thành thân nàng ta có tham dự.

Có lẽ lâu rồi Vệ trắc phi không gặp Xu Xu, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn qua chào hỏi Xu Xu: “Xu Xu, ngươi vào cung sao?”

Xu Xu gật đầu, đáp: “Hôm nay ta cùng Thục vương điện hạ vào cung.”

Triệu Thiến Diệm biết quan hệ giữa hai người không tệ, e là cũng có lời thân mật muốn nói, bà ấy cười nói: “Xu Xu, trong tẩm điện của bản cung còn một số việc cần phải xử lý, bản cung phải về tẩm cung trước, con và Vệ trắc phi ở Ngự Hoa Viên ngắm hoa đi, lát nữa trưa bản cung sẽ đến đón con.”

Xu Xu vội nói: “Dạ, không cần, chờ đến trưa con sẽ tự qua tìm Quý Phi nương nương là được.”

Triệu Thiến Diệm cũng không miễn cưỡng, dẫn cung tỳ rời khỏi, nhưng vẫn để lại không ít người ở lại Ngự Hoa Viên, chỉ sợ có người không biết gì xúc phạm Xu Xu, dù sao nơi này là trong cung, không phải những phi tử của bệ hạ ai cũng hiền lành lương thiện, nếu như có người làm sai, xúc phạm Xu Xu, bệ hạ sẽ trách cứ bà ấy.

Sau khi Triệu quý phi đi rồi, Xu Xu và Vệ Sở Tuyền cùng vào đình hóng gió trong Ngự Hoa Viên ngồi xuống, có cung tỳ dâng nước trà và điểm tâm lên.

Hai người ngồi xuống, Xu Xu thấy giữa trán Vệ Sở Tuyền luôn mang theo một nỗi ưu sầu không tan đi được, hơn nữa thân thể nàng ấy lại càng tiều tụy hơn so với trước, Xu Xu nhịn không được nói: “Sở Tuyền, thân thể ngươi…” Lúc trước còn chưa gả cho Thục vương, nàng tiến cung bắt mạch cho Vệ Sở Tuyền, cũng đã bốc thuốc cho nàng ấy, mà lúc này…

Vệ Sở Tuyền cho nhóm cung tỳ bên cạnh lui xuống, thở dài một tiếng, nói: “Xu Xu, ta cũng không gạt ngươi, thuốc lúc trước ngươi phối cho ta, thực ra ta chưa uống, ta rất rõ tình trạng sức khỏe của mình bị lạnh không thể có thai, hôn sự với Nhị hoàng tử lúc trước, đều là vì tổ phụ ta là Thái Phó, có lợi với hắn, nên mới bị hắn dùng kế ép thành thân với hắn, lúc mới thành thân hắn đối xử với ta cũng không tệ, nhưng ngươi cũng biết hắn là người thế nào rồi đấy, hơn nữa, tổ phụ ta không chấp nhận việc dính dáng lợi ích với hắn, tổ phụ từ quan liền trở về quê nhà, hắn dần dần lộ bộ mặt thật, đối với ta rất lạnh nhạt, lúc tính tình không tốt còn đánh ta, ta vốn hận hắn thì sao có thể chấp nhận mang thai con nối dõi cho hắn, sau này hắn mượn cớ sức khỏe ta không tốt, mang suy nghĩ xấu xa, mới để cho Xu Xu vào cung trị bệnh giúp ta…”

Câu tiếp theo, Vệ Sở Tuyền không nói nữa.

Đây cũng gần như suy đoán của Xu Xu, lúc trước Vệ Sở Tuyền và Nhị hoàng tử đính thân, có tin đồn là hai bên trao đổi, cho nên dù Vệ Sở Tuyền là tôn nữ của nhà Thái Phó thì vẫn chỉ được gả cho Nhị hoàng tử với thân phận trắc phi, không ngờ sự thật bên trong lại là như vậy.

Nhớ đến Nhị hoàng tử, còn những chuyện hắn ta đã từng làm, thậm chí còn muốn mượn rượu làm nhục Xu Xu trong tẩm cung, Xu Xu nhịn không được nhíu mày, vô cùng chán ghét hắn ta.Xu Xu thầm thở dài một tiếng, cầm tay Vệ Sở Tuyền nói: “Đừng nên nghĩ nhiều, biết đâu sau này sẽ có cơ hội, hiện tại ngươi phải tiếp tục kiên trì.”

Tiếp tục kiên trì sao? Hốc mắt Vệ Sở Tuyền dần đỏ, trong lòng chua xót, nàng ấy làm sao để tiếp tục kiên trì? Cuộc sống như vậy cho đến khi nào?

Xu Xu thấy Vệ Sở Tuyền khổ sở, trong lòng cũng không dễ chịu, cùng ngồi với nàng ấy trong đình nghỉ mát, trong đầu Vệ Sở Tuyền có quá nhiều uất ức, nhịn không được khóc lên.Xu Xu ngồi cùng nàng ấy, để cho nàng ấy tiếp tục phát tiết một trận, trong lòng Vệ Sở Tuyền dễ chịu hơn rất nhiều, nàng ấy lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Khiến Xu Xu chê cười rồi.”

“Làm gì có, chúng ta là bạn bè, sau này ngươi có gì không thoải mái trong lòng, cứ đến tìm ta chơi, cho quên hết đi những chuyện không vui…” Xu Xu dịu dàng nói.

Vệ Sở Tuyền càng yêu mến Xu Xu hơn, nàng ấy nắm tay Xu Xu, ghé sát nhỏ giọng nói: “Dù sao ta vẫn cảm thấy Nhị điện hạ và Ninh phi không có ý tốt, sau này ngươi và Đại điện hạ đều nên cẩn thận chút.”

Xu Xu cười nói; “Được.” Tất nhiên nàng hiểu.

Lúc trước, ý của Ninh phi và Nhị điện hạ nàng đều hiểu, hiện giờ nàng lại gả cho Thục vương, chỉ sợ Ninh phi và Nhị điện hạ đều hận nàng.

Hai người ngồi nói chuyện phiếm trong Ngự Hoa Viên, đến gần trưa, Vệ Sở Tuyền mới rời đi, Triệu quý phi cũng qua đón Xu Xu đi vào cung điện của Thuận Hòa đế.

Triệu quý phi dẫn Xu Xu qua đi tìm Thuận Hòa đế và Thục vương điện hạ, đã bãi triều từ sớm, Thuận Hòa đế và Thục vương đang bàn bạc công việc trong thư phòng, nghe nói Triệu quý phi và Xu Xu cầu kiến, Thuận Hòa đế nói với Thục vương: “Đi thôi, chúng ta qua cung điện dùng cơm trước đã.”

Triệu quý phi cũng cùng đi qua dùng cơm trưa, Thuận Hòa đế đối xử với Xu Xu rất ôn hòa, lại còn nói với Xu Xu: “Con làm bánh hấp ngàn tầng ăn rất ngon.”

Xu Xu vội nói: “Bệ hạ thích là tốt rồi.”

“Con đã gả cho Liễm Chi, cũng gọi ta là phụ hoàng như Liễm Chi là được rồi.”

Xu Xu ngoan ngoãn gọi tiếng phụ hoàng.

Sau đó Thuận Hòa đế cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Thục vương điện hạ thường xuyên mang Xu Xu vào cung đi dạo, không có việc gì thì bồi Triệu quý phi cũng được.

Triệu Thiến Diệm cười nói: “Đúng vậy, bản cung chỉ có một mình Lệ Tố, mà ngày thường nó cũng không thích theo giúp ta, bản cung cũng muốn sinh một tiểu công chúa, thích tiểu cô nương, vẻ ngoài xinh đẹp như Xu Xu, bản cung vừa nhìn đã thích, sau này Xu Xu cần phải vào cung bồi bản cung nhiều hơn mới được!” Triệu quý phi đoán, có lẽ bệ hạ định phong cho Đại điện hạ làm thái tử, để cho phu thê trẻ về Đông cung, trước tiên cho Xu Xu bắt đầu thích ứng với cuộc sống trong cung trước đã chăng?

Trên mặt bà ấy không có biểu hiện gì, nhưng cảm thấy nếu như thực sự phong làm thái tử, cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến bà ấy, Xu Xu có thể chuyển vào cung, cũng thêm một người bồi bà ấy.

Tất nhiên Xu Xu cũng đáp lại được.

Dùng xong bữa trưa với Thuận Hòa đế và Triệu quý phi, Xu Xu liền về Vương phủ cùng với Thục vương.

Rất nhanh liền đến cuối tháng mười một, tuyết đã rơi rất nhiều ngày, toàn bộ kinh thành đều được bao phủ bởi một màu trắng bạc, quần áo của Xu Xu đã thay bằng một chiếc áo dày và áo choàng, trong phòng hằng ngày cũng được mang lên hai ba chậu than bạc, thể chất nàng rất khỏe, thực ra mặc như vậy cũng không biết thế nào là lạnh, nhưng mỗi ngày điện hạ từ trong cung về, người đều đầy băng tuyết, nàng rất đau lòng nên sai nha hoàn đem vài chậu than vào đặt trong phòng, lúc nàng ở trong phòng thì mặc ít đi một chút.

Hôm nay Phương Châu Châu, Khang Bình và Ngỗi quận chúa cùng đến vương phủ ăn tiệc, sáng sớm Xu Xu đã sai nhà bếp chuẩn bị.

Sáng sớm vừa dậy nàng đã chờ, lại còn sai Trân Châu đến Đức Thiện Đường nói với sư phụ một tiếng, buổi chiều nàng không qua Đức Thiện Đường được.

Rất nhanh, bọn Phương Châu Châu đã đến vương phủ, Xu Xu tự mình đón các nàng vào Tễ Nguyệt Đường.

Bọn Phương Châu Châu đi vào Tễ Nguyệt Đường, thấy bên trong còn đặt không ít chậu hoa, có vài cây non xanh bốn mùa, còn có vài loại đã rụng lá, phải đợi xuân năm sau mới đâm chồi nảy lộc.

Điều này khiến bọn Phương Châu Châu cực kỳ kinh ngạc, các nàng đều cho rằng nơi ở của Thục vương sẽ đặc biệt quạnh quẽ, nói không chừng cách bài trí trong đình viện đều trống trải, nhưng bây giờ nhìn lại rất có sức sống. Đám nha hoàn tiểu tư cũng đều đứng dưới mái hiên.

Xu Xu dẫn ba người vào trong phòng.

Đây là buổi tụ hội giữa các khuê hữu nên cũng không cần quá long trọng, nhưng Ngỗi Cao Lan lại còn mang theo quà tặng cho Xu Xu, là một quyển sách thuốc.Quyển sách《 Sổ tay dự phòng khẩn cấp của Vương Hoa Duy 》, bên trong ghi lại phần lớn các loại dịch bệnh, bệnh chó dại, bệnh đậu mùa, cái chết và các bài thuốc cấp cứu.