Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 115

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chắc là đã lâu rồi nên muốn khởi hành hồi kinh.” Xu Xu nhẹ giọng nói.

Đại ca đã bình an vô sự, nàng và điện hạ cũng nên hồi kinh, mà điện hạ còn có thể tới đây cùng nàng một chuyến, chỉ sợ trong kinh thành đã trì hoãn không ít chuyện.

Tống Ngọc Bách dựa vào trên gối gật gật đầu: “Sớm trở về đi.” Hắn nói xong nhớ tới kiều thê ở xa tận kinh thành, vẻ mặt cô đơn hơn rất nhiều.

Xu Xu đang muốn nói chút chuyện về tẩu tử và cháu gái tiểu Cẩm với Đại ca, bên ngoài vang lên tiếng nói dịu dàng của cô nương:

“Tống đại ca, thuốc đã được rồi, ta mang vào cho huynh nhé.”

Tống Ngọc Bách nhíu mày: “Vào đi.”

Xu Xu quay đầu, thấy vị cô nương thanh tú vừa gặp trong viện kia bưng chén thuốc tiến vào, thấy Xu Xu đang nhìn nàng, không nhịn đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu với Xu Xu.

Cô nương thanh tú bưng chén thuốc đi tới đầu giường Tống Ngọc Bách, Tống Ngọc Bách nhận lấy chén thuốc nói: “Đường cô nương, ngày mai không cần ngươi tới chăm sóc nữa, trong quân doanh có huynh đệ giúp ta sắc thuốc vào sáng sớm mỗi ngày, ngươi là một tiểu cô nương thanh bạch, đến nơi này của ta cũng không thích hợp.”

Sắc mặt Đường cô nương trắng ra, đứng tại chỗ chân tay luống cuống: “Ta, ta chỉ là bởi vì trước đây Tống đại ca đã cứu xá đệ, thật sự không có gì báo đáp, hiện giờ Tống đại ca lại bị thương, nghĩ muốn tới giúp Tống đại ca.”

Nàng nói xong đều đã khóc rồi.

Tống Ngọc Bách càng nhíu mày chặt hơn, hắn uống một hơi cạn sạch chén thuốc, đưa chén thuốc cho Đường cô nương, Đường cô nương ôm chén thuốc thất hồn lạc phách rời đi.

Sau khi vị cô nương này rời đi, Xu Xu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Đại ca một cái, xem ra vị Đường cô nương này cực kỳ ngưỡng mộ Đại ca, nhưng Đại ca lại vô ý đối với nàng, như vậy cũng tốt, trong lòng Đại ca cũng đã suy nghĩ rõ ràng những thứ hắn muốn, hắn cũng có thể điều chỉnh tâm của mình, không cần mình phải nói thêm gì đó.

Xu Xu ngồi một lát với Đại ca, nói chuyện về tẩu tử và tiểu Cẩm, Tống Ngọc Bách nghe được liền đỏ hốc mắt lên: “Là ta không tốt, ngay cả lúc nàng sinh con cũng không ở bên cạnh nàng, mà tiểu Cẩm cũng đã được một tuổi rồi….”

Nói một lát với Đại ca, Xu Xu đi qua trong viện, Đường cô nương và vị thiếu niên kia đã rời đi.

Xu Xu đoán thiếu niên kia là xá đệ trong miệng Đường cô nương rồi.

Thục vương đang đứng ở một góc sân, nhìn thấy ánh mắt Xu Xu rơi trên mặt hắn.

Xu Xu đi qua mềm giọng nói: “Phu quân, chúng ta liền ở nơi này của Đại ca đi, nơi này còn có gian phòng, ta nghĩ muốn đợi thương thế của Đại ca tốt lên mới trở lại kinh thành.” Dứt lời, Xu Xu nhớ tới Thục vương điện hạ vẫn là Đại hoàng tử, hắn còn có rất nhiều công vụ, cúi xuống lập tức nói: “Nếu như phu quân còn có việc, chúng ta cũng có thể hồi kinh sớm.”

“Không vội.” Phó Liễm Chi nói: “Chúng ta có thể ở bên cạnh mấy ngày.”

“Phu quân, chàng thật tốt.” Xu Xu không nhịn được cười, đôi mắt cong cong.

Xu Xu đúng thật là muốn đợi thương thế của Đại ca tốt hơn một chút mới quay lại, cho nên liền chuyển từ phủ tướng quân đến bên trong cái viện nhỏ này của Đại ca ở.

Bọn họ không có hành lý gì, lúc đến chỉ mang theo hai bộ xiêm y và báo xa-li, báo xa-li cũng được Phó Liễm Chi đón từ phủ tướng quân qua bên này, lúc đi đón nó, nó thật vui sướиɠ, dù sao nó cũng thích dính lấy Xu Xu, ngay cả Viên tướng quân cũng có chút không nỡ, nói với Phó Liễm Chi: “Điện hạ, nếu không thì để báo xa- li này ở phủ tướng quân, ta nuôi giúp các ngươi.”

Không biết có phải báo xa-li nghe hiểu hay không, đồng tử thú màu vàng nhìn hắn một cái, xoay người quay mông với hắn. “Khà khà…” Viên tướng quân ngửa mặt lên trời cười to: “Có phải báo xa-li này khinh thường bản tướng quân hay không?”

Phó Liễm Chi không phản ứng với hắn, mang theo báo xa-li đi qua viện của Tống Ngọc Bách.

Báo xa-li nhìn thấy Xu Xu thì cực kỳ vui vẻ, không tránh đươc vây quanh Xu Xu cọ tới cọ lui.

Xu Xu đang hái rau ở trong sân, trong viện của Đại ca vẫn trồng hai luống rau cải trắng, Xu Xu ngắt lấy một chút, đang rửa rau.

Nhìn thấy báo xa-li trở về cũng rất cao hứng, chơi cùng nó một lát, báo xa-li liền tự mình ra cửa đi bộ.

Vào ban ngày, dân chúng Bình Cao thành vẫn rất nhiều, đột nhiên nhìn thấy mãnh thú lớn như thế xuất hiện ở trong chợ đã có chút khủng hoảng, nhưng qua một lát phát hiện báo xa-li này không đả thương người, thậm chí còn vô thức tránh người đi vào trong góc, đều rất ngạc nhiên, biết được chắc là nó không cắn người.

“Mãnh thú này không khác lắm so với hổ trắng của Thục vương điện hạ, chắc là đã được người thuần phục.”

“Đúng thế, dáng vẻ hung mãnh giống như hổ trắng của Thục vương điện hạ, lần đầu tiên nhìn thấy báo xa-li lớn như thế, thật xinh đẹp.”

“Nó muốn đi làm gì?”

“Không hiểu lắm, chắc là ra khỏi thành đi bộ? Chắc là giống như hổ trắng của Thục vương.”

Báo xa-li không hề quan tâm những người đang nghị luận về nó, nó đi bộ đến cửa thành, binh sĩ thủ thành cũng không ngăn cản, đều biết nó là mãnh thú mà Vương phi nương nương đã thuần phục rồi.

Xu Xu không hề quan tâm báo xa-li đi đâu, cho dù nàng biết, trước mắt cũng chưa có ai có thể làm báo xa-li bị tổn thương.

Khoảng giờ Thân, báo xa-li trở về thành, kéo theo một con lợn rừng đã chết, nhưng làm cho dân chúng Bình Cao thành kinh ngạc.

“Con mèo lớn này lại còn biết dẫn con mồi mang về?”

“Không biết, cuối cùng thì ai đã thuần phục nó? Cũng quá thông minh rồi.”

Nói xong dân chúng bắt đầu nghị luận xem ai đã thuần phục báo xa-li, săn được con heo rừng lớn như thế trở về, sợ là có lộc ăn rồi.

Báo xa-li kéo theo con lợn rừng về trong nhà, Xu Xu cũng sợ hết hồn: “Sao lại kéo theo con mồi lớn như thế mang về? Tiểu Lỵ ăn chưa?”

Báo xa-li kéo con lợn rừng đã chết đến bên cạnh Xu Xu, cọ cọ lên tay nàng, Xu Xu liền hiểu được nó đã ăn rồi, đây là cố ý mang về cho nàng.

Điều kiện ở biên thành gian khổ, thường ngày cũng khó ăn được thịt.

Xu Xu nhìn Phó Liễm Chi: “Phu quân, con lợn rừng này, chúng ta cắt chút thịt đi, còn thừa cũng ăn không hết, đưa sang bên quân doanh.”

Hiển nhiên Phó Liễm Chi cũng không có ý kiến, đối với việc xử lý con lợn rừng này, Xu Xu gặp phải khó khăn, nàng và điện hạ chắc chắn đều sẽ không gϊếŧ heo, sau cùng tìm một đồ tể trong thành đến giúp, dùng mười cân thịt làm thù lao.

Trọng lượng của con lợn rừng này cũng không nhỏ, Xu Xu để lại hai mươi cân, còn thừa tính toán đợi ngày mai mang qua quân doanh.

Lúc buổi tối, Xu Xu dùng rau cải trắng hầm với thịt lợn rừng, bỏ thêm cam lộ, kí©h thí©ɧ toàn bộ hương vị của hai loại nguyên liệu nấu ăn này, thịt lợn rừng chọn phần ngũ hoa, nạc mỡ thích hợp, ninh hầm cùng với rau cải trắng, rau cải trắng hấp thu nước của thịt lợn, vào miệng là tan, mềm yếu tươi mới.

Tống Ngọc Bách đã có thể ăn được đồ ăn bình thường, huống chi còn là dùng cam lộ để nấu.

Buổi tối, hắn liền ăn thịt heo hầm rau cải trắng do Xu Xu làm, ước chừng ăn được hai chén cơm lớn, Thục vương cũng ăn không ít, Tống Ngọc Bách không tiện cử động, dựa vào trên giường dùng cơm chiều, Xu Xu và điện hạ ngồi trước một hộp thức ăn, thật ra hai người đều đã trải qua hoàn cảnh dùng bữa như vậy, lúc Xu Xu còn đang ở nông thôn, có thể nói là thảm hơn thế này, bình thường chỉ có thể ôm cái chén nhỏ ngồi ở trong góc ăn, còn lúc trước Thục vương hành quân đánh giặc, thường xuyên no một bữa đói một bữa, cho nên hiện giờ như thế này đối với hắn mà nói đã là tốt rồi.

Thêm nữa đồ ăn là do cô nương mà hắn yêu thương làm ra, ngược lại hắn cảm thấy đây là một trải nghiệm hiếm có.

Mà đồ ăn Xu Xu làm thực sự rất ngon, nếu như nói hương vị đồ ăn trong cung tinh xảo, như thế thì đồ ăn mà Xu Xu làm chính là quyến rũ lòng người.

Món ăn gia đình bình thường, hắn cũng ăn hai bát lớn, sau cùng mang chén đũa vào bếp giúp đỡ Xu Xu rửa.

Cứ như thế, hai người ở lại biên thành năm sáu ngày, mỗi ngày báo xa-li đều ra khỏi thành, mỗi lần trở về đều mang về một con mồi.

Ăn không hết đều mang cho mọi người trong quân doanh, trong quân doanh khó có khi được bữa thịt đầy đủ, tuy không phải ai cũng có khả năng lấy được một miếng, nhưng có thể dính chút vị mặn cũng coi như không tồi.

Xu Xu làm thức ăn cho Đại ca và điện hạ suốt bốn năm ngày, Tống Ngọc Bách nằm trên giường mấy ngày nay, đều được Xu Xu cho ăn, thương thế của hắn cũng tốt hơn.

Lúc này Xu Xu và Thục vương mới rời khỏi biên thành, Xu Xu vốn nghĩ rằng lại thúc roi ngựa hai ngày là có thể trở lại kinh thành, Phó Liễm Chi không đáp lại, lấy một chiếc xe ngựa, đặt mua chút quần áo để hai người có thể tắm rửa trên đường, rồi mang theo báo xa-li khởi hành hồi kinh.

Xe người chậm hơn rất nhiều so với kỵ mã, huống chi đến tối còn phải tìm thành trấn gần đó để nghỉ tạm.

Nếu gặp chỗ nào mà Xu Xu thích, Phó Liễm Chi sẽ dừng lại một ngày.

Ngày hôm đó xe ngựa đi ngang qua một trấn nhỏ, vừa lúc vẫn còn mưa, người ở trên trấn nhỏ không nhiều lắm, đường nhỏ trong trấn đều là đá, chung quanh là rừng trúc bao vây.

Buổi tối ở lại một khách điếm nhỏ trong trấn này, báo xa-li cũng vụиɠ ŧяộʍ đưa vào phòng.

Nó cực kỳ không chịu ngồi yên, buổi tối lại tự mình đi bộ ra khỏi thành, trong trấn nhỏ, tự nhiên không cấm về đêm, báo xa li có thể tự ra cửa săn đồ ăn cho mình.

Xu Xu và Thục vương cũng ngủ lại, ngày sau mới khởi hành, bên ngoài còn đang rơi xuống mưa tí rách, Xu Xu đẩy song cửa sổ ra nhìn bên ngoài, mây mù lượn lờ ở vùng núi nơi xa, giống như tiên cảnh.

Trong lòng Xu Xu hiếm khi được bình tĩnh lại.

Cùng với điện hạ nếm qua đồ ăn sáng, báo xa-li cũng dầm mưa quay lại, trong miệng còn đang ngậm một con báo đốm nhỏ đang hấp hối.

Con báo đốm nhìn hơi nhỏ, tiếng kêu mỏng manh, Xu Xu kinh ngạc nói: “Sao lại nhặt báo con trở về?”

Đời trước nàng bị hắc báo cắn chết, nhưng bây giờ trước mắt chỉ là một con báo đốm, nhìn vẫn còn chưa cai sữa, có phần giống với báo xa-li, hiển nhiên là Xu Xu sẽ không sợ nó.

Cũng không biết báo xa-li nhặt về ở chỗ nào.

Xu Xu đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu được, huống chi cũng đã nuôi báo xa-li và sư tử trắng, lại nhiều thêm cũng đáng kể bao nhiêu.

Lấy nước ấm rửa cho báo đốm con, lại đút cho nó ít nước cam lộ, tất nhiên là phải tránh điện hạ.

Báo đốm con uống nước cam lộ xong, cọ cọ vào lòng bàn tay của Xu Xu, sau đó nằm ngủ trên đệm ấm áp.

Sau khi xử lý xong, Phó Liễm Chi ôm Xu Xu qua giường nhỏ ngồi xuống, cả người Xu Xu rúc vào trong lòng hắn, có chút lười biếng, báo xa-li quỳ rạp trên mặt đất nhìn bọn họ.

Phó Liễm Chi hôn má Xu Xu: “Nếu thích nơi này, ngày mai chúng ta hãy khởi hành.”

Xu Xu ôm lấy cổ hắn, mềm giọng hỏi: “Phu quân không vội hồi kinh sao?”

Phó Liễm Chi trầm thấp ừm, ngăn lại môi mềm mại của Xu Xu.

Bọn họ đợi một ngày trên trấn nhỏ, ngày tiếp theo mới mang theo báo xa-li và báo đốm con khởi hành.

Báo đốm con đã tỉnh lại, Xu Xu bón cho nó ăn chút thịt canh trộn lẫn cam lộ, nó cực kỳ dính lấy Xu Xu, một đường đều ghé vào trong lòng Xu Xu.

Khi trở lại kinh thành đã là hơn nửa tháng sau đó, hôm trước trong kinh thành cũng lạnh rất nhiều, trước đó Thục vương đã cho người thúc ngựa hồi kinh chuyển thư cho phủ Quốc công và trong cung, cho nên hắn mới có thể chậm rãi trở về cùng với Xu Xu.

Xu Xu trở về, trước tiên cũng là đi đến phủ Quốc Công một chuyến, báo bình an cho người nhà họ Tống.
« Chương TrướcChương Tiếp »