Chương 114

Trong ánh lửa ngút trời, thi thể Tống Ngưng Quân dần bị đốt cháy thành tro tàn, dân chúng sinh sống xung quanh thấy lửa cháy ngút trời như vậy, liền ra ngoài cứu hoả.

Thế lửa chỉ ở trong đình viện trống trải, không lan ra nơi khác, nhưng đã có người qua đây nên mấy người Xu Xu liền rời đi trước.

Đi đến trước cửa thuỳ hoa, Xu Xu quay đầu lại nhìn ngọn lửa ngập trời, chậm rãi nhếch khóe môi, ân oán giữa nàng và Tống Ngưng Quân cũng đã kết thúc, hi vọng kiếp sau hai người đừng nên gặp lại.

Ra khỏi căn nhà được một quãng, dân chúng xung quanh đều đã ra ngoài bắt đâu kêu hô nhau lấy nước dập lửa.

Trời dần tối xuống, Xu Xu quay đầu nói với Phong Thu Thủy: “Phong đại hiệp, đa tạ ngươi.”

Phong Thu Thủy cười nói: “Tiểu mỹ nhân cảm tạ ta làm gì, nếu không phải lúc trước ta chưa gϊếŧ chết được nàng ta thì các người cũng không cần phải đích thân đến đây một chuyến.” Hắn không đợi Xu Xu tiếp tục nói gì nữa, khoát tay nói: “Thôi, nếu Tống Ngưng Quân đã chết thì ta cũng phải rời khỏi thành Phong Long, đi ngay bây giờ, các ngươi định thế nào?”

Xu Xu nhìn Phó Liễm Chi một cái, có chút do dự, hiện tại trời đã tối rồi, cổng thành đã đóng, chắc chắn không có cách nào ra khỏi thành.

Phó Liễm Chi nói: “Chúng ta cũng ra khỏi đây.”

Nơi Tống Ngưng Quân ở gặp chuyện không may, nếu có người của Phùng Bắc vương ở thành Phong Long chắc chắn sẽ phát hiện ra bất thường, chỉ sợ ngày mai sẽ lục soát thành.

Xu Xu nói: “Sư huynh, cổng thành đều đã đóng.”

Phong Thu Thủy cười nói: “Ngươi quá coi thường Thục vương điện hạ rồi, chỉ là cổng thành, sao có thể giữ được hắn.”

Xu Xu thầm nghĩ, cũng đúng, võ công hai người này đều rất lợi hại, khinh công cũng tốt, tường thành này làm sao trói được bọn hắn, hơn nữa báo xa-li cũng đã theo Đại ca rời khỏi thành Phong Long về thành Bình Cao rồi, cũng không còn gì khác đáng lo nữa.

Cổng thành cao khoảng 20 thước, đúng là không trói được bọn hắn.

Thừa dịp đêm tối, tìm vị trí vắng vẻ, Phó Liễm Chi ôm Xu Xu vận khinh công bay ra bên ngoài tường thành, Phong Thu Thủy cũng nhảy theo xuống đất, sau đó vẫy vẫy tay với Xu Xu, nói: “Tiểu mỹ nhân ta đi đây, sau này có chuyện gì cứ đến Phong trạch ở kinh thành để lại cho ta lá thư là được.”

Xu Xu nhu thuận nói: “Tạm biệt, Phong đại hiệp.”

“Tạm biệt tiểu mỹ nhân.” Phong Thu Thủy than thở một tiếng, rồi đi về phía đồng hoang xa xa mờ mịt.

Sắc mặt Phó Liễm Chi nhàn nhạt, nắm tay Xu Xu nói: “Chúng ta đi đến giao lộ phía trước sẽ có người đến đón.”

“Được.” Xu Xu mềm giọng nói, nàng ngoan ngoãn để Phó Liễm Chi nắm tay nàng, hai người đi giữa đồng không mông quạnh, trên trời cũng không trăng không sao, tối tăm rét buốt, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, Xu Xu hơi sợ bóng tối, không nhịn được đến gần Thục vương hơn chút.

“Sợ sao?” Phó Liễm Chi hỏi, giọng nói hắn lạnh tanh.

Xu Xu nắm chặt tay hắn, nói: “Không sợ.”

Phó Liễm Chi nhẹ cười, nhưng quá nhạt, nhạt đến mức Xu Xu tưởng rằng mình nghe nhầm.

Xu Xu nhớ đến một năm gặp lại Tống Ngưng Quân, nhịn không được hỏi: “Sư huynh, huynh nói Tống Ngưng Quân biết rõ chúng ta sẽ đến thành Phong Long tìm Đại ca, nàng ta quen biết Phùng Bắc vương, tại sao lại không để Phùng Bắc vương đuổi bắt chúng ta?”

Phó Liễm Chi nói: “Rất có thể lúc trước nàng ta rơi xuống vách núi đã gặp được Phùng Bắc vương, sau đó cầu cứu, Phùng Bắc vương không phải người lương thiện gì nên tất nhiên sẽ không cứu một người sắp chết, rất có khả năng là Tống Ngưng Quân đã đồng ý cho hắn ta lợi ích gì đó, sau khi Phùng Bắc vương cứu nàng ta liền uy hϊếp nàng ta, quan hệ giữa nàng ta và Phùng Bắc vương cũng không tốt lắm, mấy ngày trước Phùng Bắc vương và vu y Tiêu Thận đến giúp nàng ta trị liệu, có lẽ Tống Ngưng Quân vẫn còn giá trị lợi dụng.” Tính cách hai người này cũng gần như nhau, vì dã tâm trong lòng mà có thể làm bất cứ chuyện độc ác gì.

Xu Xu im lặng, có phải vì Tống Ngưng Quân am hiểu nhất chính là độc?

Chẳng lẽ Tống Ngưng Quân dùng cách phối thuốc độc để trao đổi với Phùng Bắc vương?

Xu Xu chậm rãi đi theo Thục vương trong bóng đêm, đột nhiên nắm chặt tay hắn, nói: “Sư huynh, sở trường của Tống Ngưng Quân là độc, hơn nữa Đại ca nói Phùng Bắc vương, hoàng tộc Tiêu Thận và vu y đều có qua lại, có khi nào chuyện lúc trước Phù Hoa công chúa vào kinh trúng độc, chính là độc trong tay Tống Ngưng Quân? Vậy có khi nào nam tử trung niên mấy ngày trước đi theo Phùng Bắc vương chính là Phù Thiện theo Phù Hoa công chúa cùng vào kinh hay không?”

Nàng nhớ tuy Phù Thiện là hoàng tộc, nhưng cũng không phải thân đệ cùng một mẹ với tiêu thận vương.

Chẳng lẽ người qua lại với Phùng Bắc vương thực sự chính là Phù Thiện, cho nên chuyện Phù Hoa trúng độc, là Phù Thiện sai Phù Chỉ làm sao?

Phó Liễm Chi xoa xoa lòng bàn tay Xu Xu, nói: “Xu Xu thật thông minh.”

Xu Xu đoán là tám chín phần mười rồi.

Tai Xu Xu đỏ lên, may mà xung quanh đều tối tăm, không thấy được gì.

Qua một lát, Xu Xu lại nói: “Sư huynh, muội vẫn rất lo lắng cục diện rối rắm mà Tống Ngưng Quân để lại…” Tuy chết rồi nhưng vẫn để lại một mầm tai họa.

“Đừng sợ, binh đến tướng chặn là được!”

Hai người đi đến dưới một gốc cây cổ thụ, dưới cây cổ thụ có buộc một con ngựa, Phó Liễm Chi ôm Xu Xu lên ngựa, chạy thẳng về phía thành Bình Cao.

Mấy ngày nay đi qua đi lại, Xu Xu cũng có hơi mệt mỏi, cả người nàng được Điện hạ ôm vào lòng, được trùm trong áo khoác của hắn kín không kẽ hở, dán vào lòng hắn, vừa ấm áp lại vừa an toàn, Xu Xu cũng hơi buồn ngủ, chẳng biết rúc vào lòng hắn ngủ từ lúc nào, Phó Liễm Chi cũng giảm tốc độ lại.

Lúc Xu Xu thức dậy, trên người ấm áp, xung quanh vẫn tối đen như mực.

Nhất thời không phân biệt được giờ giấc, chỉ nghe thấy tiếng Điện hạ nói:”Sắp đến thành Bình Cao rồi.”

Xu Xu mơ mơ màng màng ừ một tiếng, hai tay ôm chặt eo Điện hạ, bên eo Phó Liễm Chi bỗng chặt hơn, ánh mắt hắn trầm xuống.

Đến thành Bình Cao, có người đã mở cổng thành, Phó Liễm Chi mang Xu Xu về phủ tướng quân.

Hai người rửa mặt chải đầu xong liền ngủ lại, Xu Xu rúc vào lòng Điện hạ nằm ngủ, nhưng nằm trên đệm êm, ngược lại nàng lại ngủ không ngon, mơ thấy ác mộng, trong mơ đều là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nàng trúng độc, bị báo đen cắn chết, sau đó đan xen từng từng một với kiếp này, cho đến khi bên tai văng vẳng tiếng Tống Ngưng Quân chất vấn trước khi chết: ” Tống Ngưng Xu ngươi cho rằng ngươi có chỗ nào khác ta? Thực ra ngươi còn lạnh lùng vô tình hơn cả ta, ngươi lại còn giả vờ! Ngươi đối với người Tống gia là thật lòng thật dạ sao? Hay chỉ là vì ngươi muốn đối phó với ta nên mới tìm kiếm sự ủng hộ của người Tống gia, ngay từ lúc mới bắt đầu ngươi đã không để ý đến bất cứ ai, ngươi học y hành y giúp đời thì sao chứ? Thực sự là ngươi tốt bụng sao? Còn nữa, ngươi thực sự có tình cảm với Điện hạ sao?”

Không phải, không phải như thế, Xu Xu muốn mở miệng phủ nhận, nhưng lại phát hiện không cách nào mở miệng ra được.

Không phải, nàng không phải là người như thế…

Nnưng cẩn thận nghĩ lại, kiếp trước người Tống gia đối xử với nàng như vậy, nàng thực sự không hề có chút oán hận nào sao? Kiếp này nàng đối xử tốt với người Tống gia là thật sự chứ không hề có chút lòng riêng nào sao?

Xu Xu im lặng, nàng không có cách nào tiếp tục phản bác, trên người đều đang run run.

“Xu Xu…” Bên tai vang lên giọng nói trong veo mà lạnh lùng gọi nàng.

Xu Xu mở mắt ra, thấy đôi mắt phượng của Điện hạ, nàng theo bản năng trốn tránh, lại bị điện hạ giữ chặt eo, không cho phép nàng nhúc nhích.

Phó Liễm Chi dùng đầu ngón tay lau mồ hôi trên trán Xu Xu, nói: “Nàng gặp ác mộng sao?”

Xu Xu gật gật đầu, không hé răng, trái tim đang đập thình thịch cũng dần bình tĩnh lại.

Phó Liễm Chi nhìn nàng một lúc, mới đứng dậy rót cho bàng cốc nước ấm, nói: “Uống một chút nước đi, đã giờ mão, nàng muốn dậy sao?”

“Uhm.” Xu Xu cầm lấy cốc trà uống hết nước, Phó Liễm Chi cầm lầy cốc trà trong tay nàng đặt lên bàn dài.

Xu Xu đang muốn xuống giường mang giày thêu đi tìm quần áo mặc, Phó Liễm Chi đã lấy một bộ quần áo từ trên giá xuống, đều là quần áo nữ tử, đêm hôm qua nàng đã rửa sạch nước thuốc trên mặt, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, lúc này đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhịn không được nhìn chằm chằm điện hạ.

Phó Liễm Chi nói: “Buổi sáng đã sai người đi phòng bị, tìm được Tống giáo úy về rồi, tất nhiên không cần phải tiếp tục ngụy trang.”

Xu Xu nghĩ cũng đúng, liền gật gật đầu.

Phó Liễm Chi đi đến bên giường, ôm xu xu vào lòng, bắt đầu chậm rãi giúp nàng mặc quần áo.

Hai má Xu Xu hồng hồng, nắm lấy tay Phó Liễm Chi, nói: “Sư huynh, tự muội làm được rồi.”

“Ta giúp nàng.” Phó Liễm Chi cúi đầu hôn ngón tay nàng, dọa Xu Xu sợ đến mức lập tức giật tay ra, hắn lại chậm rãi nói: “Không được gọi sư huynh nữa.”

Nếu đổi lại cách ăn mặc như nữ tử thì hắn không muốn nàng tiếp tục gọi hắn là sư huynh.

“Được.” Xu Xu mềm giọng đáp, sau đó ngồi trong lòng Điện hạ, để mặc hắn mặc quần áo giúp nàng.

Xu Xu có vẻ không vui, nàng nhớ lại lời chất vấn của Tống Ngưng Quân trong giấc mơ.

“Đừng nghĩ nhiều.” Phó Liễm Chi cúi đầu hôn nhẹ tai nàng, tai Xu Xu nóng bừng lên theo, cũng không nghĩ đến chuyện trong mơ nữa.

Lần đầu tiên Phó Liễm Chi mặc quần áo cho nữ tử, rất chậm, lăn qua lộn lại mất gần nửa canh giờ, nhưng mà không cần vào triều, hiện tại biên thành cũng không cần hắn quản, hiếm khi có được lúc nhàn nhã thanh tịnh như vậy.

Chờ hai người mặc xong liền ra ngoài ăn sáng, Xu Xu nói: “Phu quân, thϊếp muốn qua thăm Đại ca.”

Tất nhiên Tống Ngọc Bách không ở trong phủ tướng quân, hai người qua nơi ở của Tống Ngọc Bách, hiện giờ tạm thời đang ngừng chiến, Tống Ngọc Bách lại là giáo úy, dù gì cũng là quan thất phẩm, cũng có một căn nhà nhỏ riêng để ở, nhà không lớn lắm, vuông vức bốn phía, ba căn phòng, chỉ đơn giản dùng hàng rào vây quanh.

Lúc Xu Xu qua có một tiểu cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi còn có một thiếu niên mười lăm mười sáu đang bận rộn trong sân.

Cô nương mười bảy mười tám tuổi đang sắc thuốc trong sân, thiếu niên đang lấy nước, lúc nhìn thấy Xu Xu và Thục vương đều sợ run lên, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Xu Xu, mặt lộ vẻ kinh diễm, dù hiện tại Xu Xu mặc quần áo rất đơn giản, nhưng khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, làm cho không một ai có thể bỏ qua.

Cô nương và thiếu niên vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thục vương điện hạ.”

Nếu nhận ra Thục vương thì có lẽ là dân chúng của thành Bình Cao, Thục vương cũng đã từng ở biên thành vài năm, phần lớn dân chúng biên thành đều nhận ra hắn.

Xu Xu nhìn cô nương kia vài lần, cô nương rất thanh tú, mặc quần áo vải thô bình thường, lúc thấy Xu Xu nhìn qua thì hai má hồng hồng.

Xu Xu ấm giọng nói: “Đại ca ta có ở bên trong không?”

Giọng nói này vừa phát ra, hai người liền biết thân phận của nàng, lại thêm giọng nói nhỏ nhẹ của Xu Xu, thiếu niên cũng đỏ mặt, cô nương kia vội vàng gật đầu, nói: “Tống giáo úy đang ở bên trong.”

Xu Xu gật đầu với hai người, đi vào trong nhà.

Tống Ngọc Bách vẫn chưa dậy, lúc Xu Xu vào nhà hắn mới thức dậy, nhìn thấy Xu Xu tinh thần hắn cũng tươi tỉnh hơn, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Tống Ngọc Bách cười nói: “Xu Xu, muội đã về rồi sao? Tống Ngưng Quân thế nào rồi?”

Xu Xu hơi hơi dừng lại, mềm giọng nói: “Nàng ta đã chết.”

“Nàng ta đáng chết.” Tống Ngọc Bách nói, thấy sắc mặt Xu Xu nặng nề, hắn cũng không nhiều lời nữa, chỉ hỏi: “Xu Xu, khi nào muội và điện hạ về kinh?”