Chương 111

Viên tướng quân khoảng hơn bốn mươi tuổi, giàu kinh nghiệm sa trường, cũng là người thẳng thắn, nhìn thấy Phó Liễm Chi liền cười to nói: “Sao điện hạ lại đích thân đến đây vậy ạ?”

Lại thấy phía sau Phó Liễm Chi có một thiếu niên với dáng người nhỏ xinh làn da đen sẫm ngũ quan cũng không tệ, nhìn thêm vài lần rồi hỏi: “Vị này chính là?”

Phó Liễm Chi nhàn nhạt nói: “Vào thư phòng rồi nói sau.”

Phó Liễm Chi dẫn Xu Xu vào thư phòng theo Viên tướng quân, thư phòng là nơi quan trọng, không ai làm phiền họ nói chuyện.

Đi vào thư phòng, Phó Liễm Chi nói với Viên tướng quân: “Sai người mang vào chút trà bánh.”

Viên tướng quân không biết làm sao, đành ra ngoài dặn dò nha hoàn đưa trà bánh vào, chờ lúc mang vào rồi, Phó Liễm Chi mới đặt nó đến trước mặt Xu Xu, nói: “Đi đường vất vả rồi, nàng uống nước trà ăn chút bánh lót dạ đi đã.”

Lúc này gần như sáng sớm, hôm qua họ đã đi cả đêm, đến bây giờ vẫn chưa ăn uống gì.

Báo xa-li liền dựa vào chân Xu Xu, vô cùng ngoan ngoãn.

Viên tướng quân không nhịn được nhíu mày, tính cách Thục vương ông ta rất rõ, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Thục vương dịu dàng như vậy với người ngoài.

Xu Xu nghĩ đến hắn cũng chưa ăn, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, huynh cũng ăn chút đi.” Nàng mới mở miệng là giọng nói nhỏ nhẹ của nữ tử.

Viên tướng quân có hơi bất ngờ, không hiểu Điện hạ dẫn ai theo, còn có con mèo rừng này nữa, ông ta nhớ bên người Điện hạ chỉ có con hổ trắng, liền mở miệng hỏi: “Điện hạ, con mèo rừng này là?” Ông ta nhìn thấy có chút ngứa ngáy, con mèo rừng này có bộ lông sáng bóng, tứ chi to khỏe, hình thể to lớn, nhìn liền biết được nuôi rất tốt.

Cũng không biết là ai nuôi.

Phó Liễm Chi nhìn Xu Xu mở miệng dùng trà ăn điểm tâm, lúc này mới nói: “Nó là báo xa-li của Vương phi bổn vương.”

Viên tướng quân nhíu mày, thì ra cô nương ăn mặc như thiếu niên này là Vương phi của Điện hạ, cũng biết được Vương phi là tôn nữ của Định Quốc Công, tham báo dưới trướng ông ta cũng là tôn tử của Định Quốc Công.

Vì đều là người quen với Định Quốc Công nên ông ta cũng đặc biệt chú ý đến Tống Ngọc Bách.

Cảm thấy tiểu tử này rất nhanh nhẹn, quãng thời gian này không có chiến tranh nên liền sai hắn đi mật thám tình hình quân địch.

Không ngờ lại xảy ra chuyện, ông ta đoán hôm nay Thục vương đến biên thành cũng là vì việc này, nhưng khiến ông ta không ngờ chính là, một người lạnh lùng như Thục vương mà lại chấp nhận vì tiểu cửu tử ngàn dặm xa xôi đích thân đến đây một chuyến.

Hiểu ý đồ đến của Phó Liễm Chi, Viên tướng quân có tin tức gì liền bẩm lại: “Sự việc lần này rất nghiêm trọng, thần đã cho người gửi thư về kinh, có lẽ Quốc Công gia cũng biết việc này, đều là do thần đồng ý, thần cũng đã phái người truy tìm tung tích Tống giáo úy, nhưng trước mắt vẫn chưa rõ tung tích.”

Ông ta không ngờ, người Tống gia lại cử một cô nương yểu điệu thục nữ như vậy đến nơi hoang vu này tìm Tống giáo úy.

Tống Ngọc Bách cũng rất được ưu ái, võ nghệ hắn không tệ, tính cách con người không tự cao tự đại vì mình là trưởng tôn phủ Quốc Công, mà lại rất hòa đồng với binh sĩ trong quân doanh, trên chiến trường gϊếŧ địch cũng dũng cảm tấn công, không chút kinh sợ, hiện giờ đã lên đến chức giáo úy, mặc dù bây giờ chiến sự đã lắng xuống nhưng hắn vẫn không chịu ngồi yên, chủ động xin gϊếŧ giặc và thăm dò tình hình quân địch với ông ta.

Viên tướng quân cũng đồng ý, trước đều rất thuận lợi, võ công Tống Ngọc Bách cao cường, thậm chí còn học theo người Man, đi thăm dò tình hình địch.

Nhưng lần này không biết vì sao, đã hơn mười ngày rồi, vẫn chưa thấy tin tức gì về.

Xu Xu cầm chặt cốc trà, lẩm bẩm nói: “Không có một chút tin tức nào sao?”

Viên tướng quân nói: “Vương phi đừng gấp, thần đã phái người truy tìm hành tung của Tống giáo úy rồi, nếu như có tin tức, sẽ lập tức bẩm báo về.”

Quả thực Xu Xu đứng ngồi không yên, nàng nhìn Phó Liễm Chi, lại cúi đầu nhìn báo xa-li, lẩm bẩm nói: “Có lẽ báo xa-li có thể giúp được gì đó.”

Phó Liễm Chi nói: “Nàng cần nghỉ ngơi.” Hắn nói không phải giả, hai ngày hai đêm, gần như hai người không hề nghỉ ngơi, khí hậu ngoài biên cương khá lạnh, nếu nàng không ngủ nghỉ một giấc thật tốt thì rất dễ sinh bệnh.

Xu Xu lắc đầu: “Sư huynh, không cần đâu, muội muốn mau chóng tìm được Đại ca mới yên tâm.”

“Không được, nàng phải nghỉ ngơi, hơn nữa báo xa-li chỉ ra ngoài vào buổi tối mới là tốt nhất, ra ngoài ban ngày rất gây sự chú ý.”

Xu Xu im lặng, nàng biết lời Thục vương nói đều là thật, dù sao báo xa-li là mãnh thú, ra ngoài vào ban ngày sẽ dọa sợ dân chúng trong thành.

Xem Xu Xu không nói nữa, Phó Liễm Chi nói với Viên tướng quân: “Trong phủ tướng quân có phòng cho khách không?”

Viên tướng quân cười nói: “Tất nhiên là có, điện hạ và Vương phi cứ nghỉ tạm trước đã.”

Viên tướng quân dẫn hai người đến phòng cho khách, phủ tướng quân có hơi thiếu thốn, tất nhiên phòng cho khách cũng như vậy, nhưng chăn đệm trên giường đều mới tinh.

Viên tướng quân nói: “Điện hạ và Vương phi nghỉ ngơi trước đi, thần sai người hầu chuẩn bị đồ ăn đưa qua.”

“Đa tạ tướng quân.”

Viên tướng quân nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Xu Xu và Phó Liễm Chi, báo xa-li thủ ngoài cửa dưới mái hiên.

Phòng bếp nhanh chóng làm hai bát mì đưa sang, mặt trên có trứng chần nước sôi vàng rực và vài lát thịt bò dày, một ít dưa chua cắt nhỏ, một muỗng dầu ớt.

Nhìn rất ngon.

Phó Liễm Chi nói: “Mau ăn chút đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi.”

Xu Xu gật đầu, nàng biết hiện tại mình phải ăn no để có thêm sức lực, sau đó đi tìm Đại ca.

Hai người ăn sạch sẽ bắt mì, dầu ớt bỏ vào có hơi cay, Xu Xu ăn xong đầu đầy mồ hôi.

Trên người cũng ra mồ hôi.

Viên tướng quân lại sai người chuẩn bị nước ấm, Phó Liễm Chi ôm Xu Xu đi rửa mặt chải đầu.

Phó Liễm Chi cởϊ qυầи áo trên người nàng ra, giúp Xu Xu tắm rửa, thấy trên đùi nàng bị cọ đến mức tạo thành vết máu loang lổ, mày kiếm hơi nhíu lại, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Xu Xu lắc đầu: “Không đau.” Thực ra đã không còn cảm giác đau nữa, cho dù đã thoa bột cầm máu lên, nhưng cưỡi ngựa chạy suốt hai ngày, cũng sẽ ma sát vào, bởi vậy da thịt bị ma sát vẫn không khỏi hẳn được.

Phó Liễm Chi không nói nhiều, ôm Xu Xu thả vào thùng tắm.

Hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề, ngồi sau thùng tắm, giúp Xu Xu tắm rửa gội đầu, màu da xám xịt trên mặt nàng cũng dùng nước thuốc rửa sạch đi: “Khi nào ra ngoài lại vẽ lên là được.”

Hắn không mang theo chút ham muốn cá nhân nào mà giúp Xu Xu tắm rửa gội đầu, ôm nàng lên trên giường, giúp nàng bôi thuốc, mặc quần áo, rồi lau khô mái tóc, sau đó cúi người hôn môi Xu Xu một cái, nói: “Mau ngủ đi.”

Xu Xu mơ mơ màng màng nói: “Được.”

Nàng quá mệt mỏi, vừa mệt lại vừa buồn ngủ.

Phó Liễm Chi cũng đi tắm rửa chải đầu, sau đó lên giường cùng ngủ với Xu Xu.

Lúc Xu Xu thức dậy đã đến giờ Thân, cuối giờ Thân, sắc trời biên thành đã tối dần.

Xu Xu tỉnh dậy trong phòng hơi tối, Phó Liễm Chi cũng không còn bên cạnh, nàng mang giày thêu, mặc quần áo xong, mới đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc thấy Phó Liễm Chi và Viên tướng quân đang đi qua đây, lúc này Xu Xu đã rửa mặt, da thịt không còn xám xịt mà trắng mịn nõn nà, Viên tướng quân cũng nhìn thấy khuôn mặt Xu Xu, lại nhìn thêm vài cái nữa, biết được vì sao Vương phi lại phải cải trang, nếu như thực sự ra biên thành tìm người với vẻ ngoài như vậy thì đã tạo thành tin đồn lan truyền khắp nơi từ lâu rồi.

“Sư huynh.” Xu Xu mềm giọng gọi.

Phó Liễm Chi dắt nàng vào lại phòng, quay đầu nói với Viên tướng quân: “Đa tạ tướng quân.”

Viên tướng quân khoát tay, không nhiều lời nữa.

Xu Xu và Phó Liễm Chi vào trong nhà, Phó Liễm Chi nói: “Bên phía Viên tướng quân vẫn chưa có bất cứ tin tức gì, lát nữa dùng xong bữa tối chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát.”

Xu Xu gật đầu, bên phòng bếp nhanh chóng đưa bữa tối đến, hai món ăn một món canh cùng cơm tẻ rất bình thường.

Hai người ăn xong, Phó Liễm Chi giúp Xu Xu bôi nước thuốc lên trên da mặt, da Xu Xu lại trở nên xám xịt, nàng thay áσ ɭóŧ, cài áo khoác lại.

Bên ngoài sắc trời đã tối, cửa thành cũng đã đóng, nhưng có thủ dụ của Viên tướng quân mới vừa cho, hai người vẫn có thể ra khỏi thành.

Xu Xu gọi báo xa-li đến, cầm lấy quần áo của đại huynh từ trong tay Thục vương đưa cho báo xa-li ngửi qua, bộ quần áo này là do Viên tướng quân vừa lấy giúp.

“Tiểu Lỵ, giúp ta ngửi mùi trên bộ quần áo này, sau đó phải nhớ kỹ mùi này, đi tìm người giúp ta biết chưa?”

Báo xa-li cọ cọ lòng bàn tay Xu Xu, sau đó bắt đầu ngửi quần áo trong tay Xu Xu, rất nhanh nó lại bắt đầu cọ cọ Xu Xu.

Xu Xu biết là nó đã nhớ kỹ mùi trên người Đại ca rồi, quay đầu nhìn Thục vương một cái.

Phó Liễm Chi nói: “Đi thôi, chúng ta ra khỏi thành.”

“Được.”

Hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành, báo xa-li đi theo sau.

Trên đường đi Xu Xu có chút lo sợ bất an, dù sao Đại ca cũng đã mất tích mười mấy ngày, trong khi đó trời còn có mưa, chỉ sợ dấu vết của Đại ca đều biến mất không còn gì.

Hai người cầm thủ dụ của Viên tướng quân ra khỏi thành, một đường theo báo xa-li đi về phía trước.

Báo xa-li chạy chạy rồi lại ngừng, cứ như vậy chạy hơn trăm dặm, thành Bình Cao đã không còn ở phía sau nữa.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, không chỉ cách thành Bình Cao càng lúc càng xa, thậm chí trước mắt còn xuất hiện một tòa thành khác, dù cao lớn nhưng đã cũ nát.

Dĩ nhiên cổng thành đóng chặt.

Phó Liễm Chi kéo dây cương, con ngựa dừng lại tại chỗ, Xu Xu cũng dừng lại theo, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh?”

Phó Liễm Chi nhỏ giọng nói: “Phía trước chính là biên thành của Điền Quốc.”

Xu Xu biết, Điền Quốc là của người Bắc Man.

Báo xa-li dẫn họ đến đây, hẳn là Đại ca đã từng đến đây.

Xu Xu xuống ngựa, ngồi xổm xuống ôm lấy báo xa-li hỏi: “Tiểu Lỵ, đúng là Đại ca đã vào tòa thành này chứ?”

Báo xa-li cọ cọ lòng bàn tay nàng.

Trong nháy mắt, Xu Xu liền hiểu, cuối cùng Đại ca đã vào biên thành của Điền Quốc, nhưng chuyện gì đã xảy ra với Đại ca ở trong đó?

Phó Liễm Chi nói: “Cổng thành đã đóng, hôm nay không thể vào thành, đi về trước đã, ngày mai huynh có biện pháp vào thành.”

Tình hình hiện tại không có cách nào vào thành được.

Xu Xu chỉ có thể đi theo Thục vương về thành Bình Cao trước, lúc về phủ tướng quân, Viên tướng quân đã nghỉ ngơi, biết họ trở về cũng dậy theo.

Phó Liễm Chi nắm tay Xu Xu về phòng, nói: “Đã giờ Tý rồi, nàng về phòng nghỉ tạm trước, ta bàn bạc với Viên tướng quân việc ngày mai đi Điền Quốc.”

“Được.” Xu Xu không từ chối, đúng là nàng cũng không giúp được gì, nàng cũng không quen thuộc với bên này.

Sau khi về phòng, Xu Xu ngủ cũng không yên ổn.

Lúc chân trời vừa sáng, Phó Liễm Chi cũng trở về phòng, thấy Xu Xu đã tỉnh dậy, qua ôm Xu Xu vào lòng, hôn nhẹ mặt nàng nói: “Ta đã bàn bạc với Viên tướng quân, hôm nay sẽ dẫn một đội quân giả dạng thương nhân đến thành Phong Long, đến lúc đó báo xa-li sẽ trốn trong xe ngựa, nàng giả dạng bào đệ của ta, không cần mở miệng nói gì cả.”

Ý là muốn Xu Xu giả vờ câm điếc, tất nhiên không được mở miệng nói chuyện.

Xu Xu gật đầu, đáp: “Sư huynh, huynh ngủ một chút đi đã.” Hắn bận rộn cả một đêm rồi.

Phó Liễm Chi nắm tay nàng, nói: “Không cần, ta còn có việc phải dặn dò, nàng ngủ thêm một lát nữa đi, đợi lát nữa ăn sáng xong chúng ta sẽ xuất phát.”

Xu Xu không nài nỉ nữa, chờ tiểu tư trong phủ đưa đồ ăn sáng đến, Phó Liễm Chi cũng xuất hiện.

Nhưng hắn đã giả dạng thành một người khác.