Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Đem Bàn Tay Vàng Cướp Về

Chương 109

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng, thân thể của Xu Xu uyển chuyển nhẹ nhàng, làn da trắng như được mang lên một lớp phấn mịn màng, mái tóc đen mềm mại xõa ra trên bờ vai trắng nõn nà khiến mọi vật đều như đang tĩnh lặng ngắm nhìn vẻ đẹp “Hoa nhường nguyệt thẹn” ấy của nàng. Tay nàng nắm chặt góc chăn đang bọc lấy thân thể, mắt trừng lớn kinh ngạc nhìn qua trên giường, trên chiếc khăn ấy bây giờ đang nhuốm từng điểm từng điểm vết máu như là từng đóa huyết mai nhỏ, còn có một chút nước đọng đang vo lại thành nắm trên đó, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của thân thể, còn có tuôn ra……, gò má nàng càng ngày càng đỏ, thậm chí thân thể đau buốt nhức nhối khó chịu, khuôn mặt trở nên đỏ hồng, khóe mắt cay cay muốn khóc. Thật xấu hổ, thật mất thể diện nha.

Nàng thật sự cảm thấy thật quá xấu hổ.

Vậy mà trước mặt sư huynh, mình mà lại có những phản ứng mất mặt như vậy.

Xu Xu càng nghĩ đến lại muốn khóc, càng khóc càng khó chịu. Chợt sau lưng truyền đến một cảm giác ấm áp, vòng tay của Phó Liễm Chi ôm nàng vào trong ngực, lưng nàng dính sát bộ ngực của hắn, Xu Xu thân thể cứng lại, đứng im tại chỗ không biết phải làm sao càng không dám quay người nhìn mặt hắn.

Phó Liễm Chi cúi thấp đầu liếʍ liếʍ vành tai của nàng, Xu Xu thân thể rung động, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”

Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào, hô hấp không đều, trên gương mặt đỏ bừng còn lăn xuống mấy giọt nước mắt.

Phó Liễm Chi lại ôm chặt eo của nàng, nhỏ giọng trách móc nàng: “Mới vừa rồi không phải nói là ta không cho phép nàng gọi ta là sư huynh sao?”

Xu Xu giật mình, xấu hổ nhớ lại lúc nàng động tình gọi hắn là sư huynh, để hắn chậm một chút, hắn nói: “Ta không cho phép nàng lại gọi ta là sư huynh.”

Sau đó buộc nàng phải gọi “Phu quân”, không gọi hắn liền dùng hết sức để hôn nàng, cuối cùng nàng khóc sướt mướt bắt đầu gọi “phu quân”, ngược lại làm cho hắn càng thêm hung hãn thích thú với nàng.

Xu Xu cũng biết lại gọi sư huynh không hợp lý, dù sao cũng đã thành thân lâu ngày, do nàng không tốt còn nhiều ngại ngần, khuôn mặt lại đỏ bừng tay càng nắm chặt góc chăn lẩm bẩm, cúi đầu e thẹn nói: “Phu quân, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Ngủ một đêm, thân thể cảm thấy thật sảng khoái, có chuyện hầu như đã quên, đặc biệt là chuyện mất mặt kia càng phải nhanh chóng quên.

“Ngoan nào Xu Xu.” Phó Liễm Chi tiếp tục hôn lên má của nàng, tiếng nói trở nên khàn khàn, yết hầu dưới cổ nhấp nhô, trong mắt là ánh mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn lại muốn hôn đôi môi Xu Xu.

Cũng không đợi Xu Xu trả lời hắn, hắn lại bắt đầu hôn nàng, hai tay hắn đặt trên gáy ôm lấy đầu Xu Xu ghì vào ngực, mạnh bạo dùng sức ngang ngược.

Xu Xu quỳ gối dưới người hắn, eo nàng bị hắn ôm về sau hơi đau, cái tư thế này thậm chí không có cách nào phản kháng hoặc là xê dịch nửa phần, hắn bá đạo hôn nàng khiến nàng chỉ có thể tiếp nhận tất cả mà thôi. Hô hấp nàng trở nên ngưng đọng hòa quyện âm thanh thở dốc của hắn.

Rèm che bên trong lại vang lên âm thanh khóc ròng của nữ tử, âm thanh trầm bổng ôn nhu vang lên khiến người bên ngoài đều biết chuyện gì đang xảy ra. Qua hơn một canh giờ, nam tử nhịn không được liền đem cô nương yêu thích một lần, lại một lần nữa.

Kết thúc cũng là lúc Xu Xu triệt để mê man, nàng căn bản không có cách nào suy nghĩ tiếp những chuyện mất mặt này nữa, toàn thân cứng lại, cũng không có cách nào động đậy nửa phần.

Nhưng nàng vẫn nhớ hắn ôm mình trở về phòng tắm để rửa mặt……

Cuối cùng, bất tri bất giác, nàng mơ hồ chìm vào giấc ngủ, trên môi nhỏ xin còn nở một nụ cười.

Hôm sau, thời điểm Xu Xu tỉnh lại đã tới giờ Thìn, so với ngày thường thì nàng ngủ muộn hơn một hai canh giờ, toàn thân của Xu Xu bây giờ vẫn đau nhức khó chịu, nửa người dưới kỳ thật cũng đau, nhưng còn có thể chịu đựng. Nhưng ngược lại tinh thần nàng bây giờ vô cùng khác lạ, có chút sảng khoái chứ không hề khó chịu như nàng nghĩ.

Trong đầu Xu Xu hồi tưởng lại toàn bộ chuyện xảy ra, nhớ tới tối hôm qua lúc “điên loan đảo phượng” như thế, hiện tại nàng mới hiểu tại sao đến bây giờ điện hạ mới tới “đυ.ng” với nàng. Hôm qua dù không bị tổn thương, nhưng thân thể đau đớn như thế cũng không nên thể coi nhẹ nếu như ngày thành thân, ngài ấy cưỡng ép động phòng với nàng thì chắc chắn là nàng sẽ phải chịu tổn thương nghiêm trọng hơn nữa. Nghĩ đến việc ngài ấy quan tâm nàng nhiều chừng ấy, nàng nghĩ chắc hắn muốn để tự nàng xây đắp chút tình cảm, ngài ấy hẳn là muốn tình cảm đến từ hai bên nên không cưỡng ép, bỗng dưng nàng nở một nụ cười nhỏ, xóa tan mọi đau đớn trên thân thể.

Hôm qua thân thể nàng đều nhũn ra thành bộ dáng kia, cuối cùng có chút đau thân thể nhưng tinh thần lại không cảm nhận sự đau đớn ấy, thật lạ kì.

Xu Xu thở dài không hiểu, gọi Trân Châu tiến đến phòng tắm, “ Ngươi chuẩn bị giúp ta nước nóng đi.”

Sau khi bọn nha hoàn chuẩn bị xong, rất nhanh chóng đưa nước nóng qua cho nàng. Xu Xu đặt chân xuống giường, chuẩn bị lấy giày thêu trở về tịnh phòng, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, đôi chân run run không tự chủ. Cũng không định gọi nha hoàn tới dìu nàng, Xu Xu chậm rãi di chuyển đến tịnh phòng, cũng không cho bọn nha hoàn hầu hạ. Khi chỉ còn lại một mình, Xu Xu duỗi lòng bàn tay ra lấy một bình bạch ngọc, mở nắp, nhỏ chút cam lộ đổ vào trong thùng nước tắm.

Trên người nàng đang vô cùng đau nhức, cam lộ có thể giải bách độc, tự nhiên không cần phải nói trên thân thể loại đau buốt này chỉ là chuyện không đáng bàn.

Xu Xu ngâm tắm nước nóng một lát, hiệu quả cam lộ vô cùng nhanh chóng làm dịu rất nhiều đau nhức, đau nhức hạ thân cũng đã tan biến rất nhiều. Thoải mái vô cùng.

Ăn trưa xong, thân thể thư giãn không ít, Xu Xu nghỉ ngơi một lát. Buổi chiều đi qua Đức Thiện Đường thăm bệnh. Giờ thân rời đi, vừa ra khỏi Đức Thiện Đường, liền gặp chiếc xe ngựa Thục vương dừng ở đầu ngõ, Xu Xu quay đầu bảo bọn nha hoàn trở về trước, nàng đi đến bên cạnh xe ngựa Thục Vương mới đẩy rèm ra liền bị Thục vương kéo đến trong ngực, một tay ôm chặt eo Xu Xu không cho nàng rời đi.

Xu Xu trong lòng còn có chút không vui, đêm hôm qua nàng bị hắn giày vò thảm rồi.

Phó Liễm Chi thấp đầu liếʍ một khóe môi của nàng, trìu mến nhìn nàng, nói: “Xu Xu, vì ta nên nàng tức giận sao?”

Xu Xu mím môi, nhỏ giọng nói: “Không có.” Nàng nào dám nói hắn.

Lúc mới quen biết, rõ ràng hắn rất chán ghét nữ nhân, cũng chán ghét nàng. Lúc chùa miếu bị giặc cướp, nàng vô tình lao vào phòng mà hắn ẩn nấp, câu nói đầu tiên là kêu nàng cút đi.

Nhưng bây giờ thành thân, đối với người khác và người làm trong phủ, tính tình của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng đối xử với nàng thì có khác biệt lớn, luôn luôn thích ôm nàng hôn nàng, càng thân mật thì càng yêu thích, khiến nàng cảm thấy mơ mơ hồ hồ khó xử.

Nhìn hai gò má ửng đỏ của Xu Xu, Phó Liễm Chi lại nắm chặt cánh tay nàng hơn, nàng càng vùng ra hắn lại ôm chặt, thân nàng cùng thân hắn dính chặt cùng một chỗ.

Trở lại Vương phủ, Xu Xu cảm thấy người có chút nóng bức, dù đã đến tháng mười, thời tiết lạnh. Nhưng đêm hôm qua nàng như thế mấy trận liền, buổi sáng ngâm cam lộ tắm, buổi chiều đi Đức Thiện Đường bận rộn nửa ngày, người cũng có chút mệt mỏi, khẩu vị không tốt lắm, không hề muốn động đũa món ăn nào. Bởi vậy Linh Lung lo lắng tới hỏi : “Vương phi nương nương, ban đêm người có muốn ăn thứ gì không, nô tỳ sẽ đi phân phó cho phòng bếp chuẩn bị.”

Xu Xu liền nghĩ đến hôm qua Tần tỷ tỷ cho nàng một ít rau cải ngâm, cảm thấy muốn ăn liền nói với Linh Lung: “ Hôm qua không phải ta có cầm chút rau cải ngâm trở về sao? Để phòng bếp nấu chút cháo trắng, cắt hai đĩa rau cải ngâm, còn lại dựa theo khẩu vị điện hạ mà chế biến đi.” Nàng chính là muốn ăn thanh đạm chút, trong miệng nàng bây giờ không có chút cảm giác gì, nhạt miệng thực sự.

Nghe nàng phân phó, thần sắc của Phó Liễm Chi bớt u ám hơn, mà ngược lại ánh mắt hắn có chút vui mừng hơn.

Thân Xu Xu còn có chút đau nhức, để bọn nha hoàn chuẩn bị nước nóng, nàng lại tăng thêm chút cam lộ, ngâm bồn tắm gần nửa khắc đồng hồ.

Lúc đi ra, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngoại trừ Xu Xu muốn ăn cháo còn có hai đĩa rau cải ngâm, còn lại ăn uống cũng rất thịnh soạn, tuy nhiên khẩu vị đều chuyển sang thanh đạm.

Phó Liễm Chi không thích bọn nha hoàn hầu hạ lúc ăn, cho nên ngày thường hai người dùng bữa đều là không có hạ nhân hầu hạ.

Xu Xu lấy thêm bát cháo gạo, nếm nếm rau cải ngâm, hai đĩa rau cải ngâm, tương Hồ dưa còn có củ cải .

Dưa cải này ngâm rất vừa, ăn vào rất ngon, còn mang theo vị ngọt, củ cải làm cũng tương đối thanh đạm, hơi cay, có nhai kình, hai loại này ăn với cháo rất sướиɠ miệng.

Xu Xu có khẩu vị ăn nhiều hơn một chút, còn cần đĩa bánh bao gạch cua.

Bên trong nhân bánh dùng thịt cua cùng gạch cua làm nhân, hương vị rất tươi, Xu Xu ăn liền hai cái đã rất no.

Phó Liễm Chi nhìn Xu Xu đem hai đĩa rau cải ngâm ăn sạch sẽ, ánh mắt ảm đạm. Trong lòng hắn cảm thấy đau xót mang theo tia hối hận. Ban đêm trước lúc chìm vào giấc ngủ, hắn nhớ đè ép thân nàng, kịch liệt hung ác, ngậm lấy môi của nàng, chống đỡ mở môi của nàng ngậm lấy lưỡi của nàng, cắn chặt khiến Xu Xu nghẹn ngào cầu xin tha thứ cũng không chịu.

Bất quá cuối cùng vẫn là lo lắng thân thể Xu Xu khó chịu, hắn cũng không ép buộc nàng.

Chỉ là ôm nàng chìm vào giấc ngủ, mặc dù trước khi ngủ đó bên ngoài có tiếng nói của các tiểu nha hoàn muốn bẩm báo.

Bởi vì bên trong Vương phủ có phủ vệ trông giữ bên cửa, phủ vệ vào bẩm nói : “Vương phi nương nương linh miêu cùng bạch sư ngồi xổm ở cổng, không biết muốn làm cái gì.”

Trân Châu cùng Linh Lung nghe xong, liền biết khẳng định là hai con sủng vật của Vương phi trong Vương phủ không tiếp tục chờ được nữa, muốn ra ngoài tản bộ.

Trước đó lúc ở phủ Quốc Công, bọn chúng bằng cách thừa dịp cửa thành đóng lại lén đi ra ngoài thành, vào bên trong dãy núi đi bộ một chút, ăn uống no đủ sau còn mang một hai con mồi trở về cho Vương phi nương nương.

Bây giờ bọn chúng đang bị nuôi nhốt bên trong Vương phủ hơn một tháng, hiện tại chúng chịu không chịu nổi, muốn ra ngoài tản bộ.

Nhưng nơi này là Vương phủ, các nàng không làm chủ được, Trân Châu do dự nghĩ đến Vương phi nương nương hôm nay còn không ngủ đủ giấc, thân thể không được khỏe. Nhưng nếu không đi vào thông báo sợ có chuyện ngoài ý muốn, Vương phi trách mắng.

Đang nghĩ ngợi hồi lâu trước cửa, bổng cửa phòng đẩy ra, Thục vương điện hạ dáng người thẳng tắp đứng ở cửa phòng, hắn nhạt tiếng nói với Linh Lung: “Mở cửa để bọn chúng ra ngoài đi, về sau bọn chúng như muốn ra ngoài không cần ngăn cản.”

Kỳ thật thị vệ Vương phủ cũng đều có nghe nói lúc trước hai con sủng vật của Vương phi nương nương nếu thích sẽ tự mình đi ra ngoài tản bộ.

Phủ vệ vâng một tiếng, lập tức lui ra.

Phó Liễm Chi đưa mắt lãnh đạm nhìn mái nhà cong cong, nhạt tiếng nói với bọn tiểu nha hoàn đang đứng cúi đầu trước mặt: “Các ngươi cũng lui xuống đi.”

Trân Châu, Linh Lung liền biết Vương phi nương nương chắc đang ngủ, Vương phi nương nương phá lệ hôm nay ngủ sớm, có thể thấy được hai ngày này rất mệt nhọc.

Phó Liễm Chi đóng cửa trở về phòng, trở lại trên giường, Xu Xu nghiêng người ngủ, dáng người mềm mại nằm trên chăn, tóc đen xõa ra, lộ ra nửa bên khuôn mặt nhỏ, trắng muốt như ngọc, nhắm mắt ngủ.

Nhìn nàng ngọc tuyết nhu thuận, Phó Liễm Chi trong nháy mắt liền mềm nhũn ra, hắn lên giường ôm nàng vào trong ngực, Xu Xu ngủ được một giấc, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng quay người sát phía hắn ngủ một giấc.

…………

Qua hai ba ngày, Xu Xu cảm thấy thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, đau buốt nhức đã bớt, những dấu tím xanh do Thục vương không cẩn thận để lại trên người nàng cũng đều biến mất.

Thân thể nàng còn chưa trưởng thành hết, da còn mềm mại như da dẻ hài tử, lúc hắn quá động tình kiểu gì cũng sẽ đè ép nàng, có đôi khi đầu ngón tay nặng một chút trên người nàng liền sẽ lưu lại dấu.

Mấy đêm nay, hắn dùng sức liếʍ trên người nàng nên người nàng bị hắn lưu không ít vết tích tím xanh, khi thấy những dấu tích ấy gương mặt Xu Xu ửng đỏ, xấu hổ vô cùng.

Mấy ngày nay, Phó Liễm Chi qua giờ Thân đều tới đón Xu Xu.

Ngược lại là hôm đó vừa qua khỏi giờ Thân, Xu Xu rời đi Đức Thiện Đường đi vào đầu ngõ, phát hiện phu quân nàng hôm nay không có tới, Kinh ngạc, nàng ngồi xe ngựa của mình trở về Vương phủ.

Nàng chưa từng nghĩ đến điều này nên có chút hụt hẫng vậy là Phó Liễm Chi đến triêu thương lượng vẫn chưa hồi phủ, Xu Xu có chút bận tâm, lo lắng. Trân Châu nhìn khuôn mặt Xu Xu, tới nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, người cần phải dùng chút bữa tối trước, điện hạ đang ở trong cung chắc có chuyện cần làm, trễ hẹn với nương nương”

Xu Xu lắc đầu, buồn buồn: “ Chúng ta trở về trước chuẩn bị bữa tối, ta chờ điện hạ cùng dùng bữa.”

Chính là không biết trong cung phát sinh chuyện gì, hắn ngày thường bữa tối trước đều có thể hồi phủ.

Chỉ là không đợi đến điện hạ trở về phủ. Khi nàng vừa bước vào phủ đã nghe bọn nha hoàn thông báo có bá phụ Tống Kim Phong còn có phụ thân Tống Kim Lương đến Vương phủ cầu kiến, Cả hai cùng đến Vương phủ, khẳng định là chuyện muốn thông báo.

Xu Xu nghe nói bá phụ và phụ thân đều đến đây, nàng đoán được chắc chắn là phủ Quốc Công đã xảy ra chuyện?

Xu Xu trong lòng hốt hoảng, cho người mời bá phụ cùng phụ thân vào ngay. Nàng đang đứng trước đình viện nhìn mái nhà uốn lượn, nhìn thấy bá phụ cùng phụ thân lập tức đi xuống dưới hốt hoảng hỏi: “Bá phụ, phụ thân, phủ Quốc Công phát sinh chuyện khi nào? Chẳng lẽ lại là phủ Quốc Công có người sinh bệnh?”

“Xu Xu vào nhà trước rồi nói.” Tống Kim Lương thần sắc nghiêm trọng.

Ngay cả bá phụ của Tống Kim Phong thần sắc cũng là như thế, Xu Xu trong lòng càng trở nên hốt hoảng, tim đập liên hồi, càng lo lắng, Tống Kim Lương nhìn ra trong lòng nữ nhi đang lo lắng, hồi lâu mới nói: “Xu Xu chớ nghĩ lung tung, không phải phủ Quốc Công xảy ra chuyện, mà là chuyện có quan hệ cùng Đại ca con”.

“Có liên quan đến Đại ca? Đại ca không phải ở ngoài biên quan sao?” Mà lại trước đó vài ngày nàng còn nghe điện hạ nói chuyện về Đại ca.

Biên quan lúc chiến sự ổn định, Đại ca còn cảm thấy quân lính trong doanh trại ngoại trừ thao luyện, cũng không phải không có chuyện khác để làm, ví như làm mật thám.

Lúc chiến sự ổn định, mật thám là điều không thể thiếu, cho sai bọn họ tìm hiểu quân tình, tất nhiên cũng sẽ tiến vào thành trì quân địch để điều tra quân tình, vô cùng nguy hiểm.
« Chương TrướcChương Tiếp »